- Đừng mà... Thiếu gia... em xin anh...! Hai đứa nhỏ đều là con của anh. Xin anh đừng giết chúng nó... đừng giết con của em...!
Đới Hạnh San vừa mới sinh con xong, sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.
Mặc trên người bộ quần áo lụa dành cho phụ nữ sau sinh, đầu tóc rối bời.
Vẫn là khuôn mặt đẫm nước mắt ấy.
Trông bộ dạng của cô càng thêm nhếch nhác, tàn tạ.
Đới Hạnh San quỳ gối ở dưới sàn nhà, hai cánh tay ôm chặt lấy một bên chân của Khâu Kính Hựu.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, ra sức lắc đầu van xin.
Bào thai song sinh trong bụng cô, sau chín tháng, mười ngày, đã thành công sinh hạ cho Khâu Kính Hựu hai đứa con.
Một trai và một gái vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu.
Nhưng hai đứa bé chào đời còn chưa đầy một tháng, thì hắn đã nhẫn tâm dùng tay bóp cổ chúng nó.
Mỗi tay một đứa. túm ra khỏi chiếc nôi, đưa lên không trung với ý định sẽ tay không, lấy đi mạng sống của hai đứa nhỏ.
Hai đứa trẻ vừa mới chào đời, chưa thích nghi được hết với thế giới bên ngoài.
Khi bị Khâu Kính Hựu bóp cổ rồi đưa lên cao.
Chúng nó đều vô cùng sợ hãi, mà ra sức gào khóc, giãy giụa trong tay hắn.
Khuôn mặt non nớt dần tím tái, khi bị ba chúng nó bóp cổ đến khó thở.
Khâu Kính Hựu mặc trên người bộ vest đen. không có lấy một vết nhăn.
Từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ, đang ôm chặt lấy chân hắn.
Thái độ của Khâu Kính Hựu lúc này, không có một chút động lòng, trước bộ dạng khổ sở cầu xin của Đới Hạnh San.
Vẻ mặt của hắn vô cùng dửng dưng, trước mọi chuyện đang diễn ra.
Giống như hai đứa bé mà Khâu Kính Hựu chuẩn bị bóp chết, là người dưng nước lã, chứ không phải con của hắn.
- Ban đầu, chẳng phải chính cô là người không cần hai đứa bé này hay sao?
- Cô nghĩ chuyện cô muốn giết chúng nó, ngay khi chúng nó vẫn còn ở trong bụng của cô, thì không phải đang tàn nhẫn với chúng nó, giống như tôi bây giờ hay sao?
- Nếu ngay từ đầu, cô đã không coi trọng quyền được sống của chúng nó. Thì bây giờ, còn khóc lóc cầu xin tôi, tha cho chúng nó để làm gì?
- Tôi đã nói rồi. Cho dù hai đứa bé này phải chết, thì tôi cũng sẽ để cho chúng nó chết một cách, khiến cho cô cảm thấy đau đớn nhất.
- Nhanh thôi. Rồi cô cũng sẽ hiểu được cảm giác. phải tận mắt chứng kiến người thân của mình chết trước mặt mình.
- Mà bản thân chỉ đành bất lực, không thể làm được gì để cứu được họ. Nó đau đớn đến mức nào.
- Tôi sẽ bắt cô phải nếm trải cảm giác, mà năm xưa tôi đã phải trải qua.
Hắn vừa nói dứt lời, Đới Hạnh San mơ hồ nghe được những tiếng “rắc”.
Giống như một phần xương non nớt, ở vùng cổ của các con cô, bị Khâu Kính Hựu bóp đến vỡ vụn.
Phải tận mắt nhìn thấy những đứa con của mình, dù không làm gì nên tội.
Nhưng vẫn phải chịu đựng sự dày vò, hành hạ từ chính ba ruột của chúng.
Tâm can của Đới Hạnh San, như bị ai đó moi ra ngoài.
Đau đến như sắp không thở nổi.
Đối diện với việc tính mạng của hai con bị đe dọa, như ngàn cân treo sợi tóc, cô vẫn vô dụng như vậy.
Chẳng thể nghĩ được một cách nào, để cứu các con của mình.
Ngoài việc tiếp tục cầu xin Khâu Kính Hựu.
- Không... Thiếu gia... em thật sự biết sai rồi...! Lúc đó, là do em nhất thời hồ đồ, nên mới nghĩ đến chuyện bỏ con.
- Bây giờ, em thật sự hối hận rồi! Xin anh hãy cho hai đứa nhỏ một con đường sống!
Đới Hạnh San hoảng sợ tột độ, nước mắt làm ướt một mảng áo lụa trên người cô.
Đôi mắt xinh đẹp cũng vì khóc quá nhiều mà dần trở nên đỏ rực, kéo theo đó là cảm giác đau rát.
Mặc cho Đới Hạnh San khóc lóc van nải.
Đáp lại cô vẫn chỉ là thái độ lạnh lùng của Khâu Kính Hựu.
- Muộn rồi!
Cùng với lời nói của hắn, hai lòng bàn tay càng tăng thêm lực bóp, vào vùng da xung quanh cổ của hai đứa bé.
Hai tâm can bảo bối của Đới Hạnh San, chỉ giãy giụa trong tay Khâu Kính Hựu được thêm mấy giây nữa.
Rồi trực tiếp nhắm chặt hai mắt, tắt thở.
Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của hai đứa trẻ đồng loạt buông thõng.
Những tiếng khóc của em bé sơ sinh, cũng hoàn toàn biến mất trong không gian tĩnh lặng.
Đới Hạnh San cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Hai bàn tay níu lấy ống quần của Khâu Kính Hựu dần thả lỏng, rồi trượt xuống phía dưới.
Cô bây giờ, giống như một cái xác không hồn, thất thần ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.
Nhưng sự tàn nhẫn của Khâu Kính Hựu chưa dừng lại ở đấy.
Sau khi tự tay bóp chết con của mình.
Hắn còn thản nhiên buông tay, để hai đứa bé rơi tự do xuống dưới sàn nhà.
Nhìn thấy cảnh này, mặc dù biết rõ hai con của mình đã chết.
Nhưng theo bản năng của một người mẹ.
Đới Hạnh San vẫn hốt hoảng, vội vàng nằm bò ra sàn nhà, vươn hai tay muốn đỡ lấy cơ thể của hai đứa nhỏ.
Nhưng tất cả mọi chuyện không theo ý cô mong muốn.
Hai đứa trẻ không rơi xuống tay Đới Hạnh San, mà đập mạnh xuống dưới sàn nhà.
Theo quán tính nảy lên một cái, rồi mới hoàn toàn nằm bất động, dưới nền cẩm thạch lạnh lẽo.
Máu tươi từ cơ thể của hai đứa bé bắt đầu chảy ra, từ từ nhuộm đỏ cả một mảng lớn dưới sàn nhà.
...
- Không... đừng mà... xin đừng giết con của em... cầu xin Thiếu gia...!
Nằm im trên giường bệnh suốt một tiếng đồng hồ.
Cơ thể của Đới Hạnh San rốt cuộc cũng có phản ứng.
Đầu nhỏ của cô xoay sang bên trái, rồi lại xoay qua bên phải.
Phần trán đổ đầy mồ hôi, miệng nhỏ trong lúc mê sảng cứ thế lẩm bẩm một câu cầu xin.
Kể từ lúc Đới Hạnh San được chuyển đến phòng hồi phục tích cực.
Khâu Kính Hựu luôn túc trực ở bên cạnh cô, nửa bước cũng không rời.
Nhìn thấy những phản ứng này của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu vừa mừng vừa lo.
Hắn kích động đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vươn tay nắm lấy một bàn tay lành lạnh của cô, sốt sắng muốn gọi Đới Hạnh San tỉnh dậy.
- Hạnh San, cô mau tỉnh lại đi!
- Không... không... con của tôi...!
Đầu nhỏ của cô vẫn liên tục lắc qua lắc lại.
Về sau, bị cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnh lại, kéo theo đó là hành động ngồi bật dậy trên giường.
Xém chút còn đụng trúng đầu của Khâu Kính Hựu.
Hành động bộc phát này của Đới Hạnh San, đã khiến kim truyền đang cắm ở tay của cô bị chệch ven.
Cảm giác đau đớn khiến cô biết được, những hình ảnh kinh hoàng vừa rồi, chỉ là một giấc mơ.
Khâu Kính Hựu nhìn thấy máu tươi loàng ra, ở chỗ bàn tay đang cắm kim truyền của Đới Hạnh San, thì vô cùng lo lắng.
Vội vàng lớn tiếng nói với Vệ sĩ đang đứng ở bên ngoài.
- Người đâu? Mau gọi Bác sĩ!
Đới Hạnh San hoàn toàn không quan tâm, đến việc mũi kim truyền trên tay mình, bị chệch ra khỏi tĩnh mạch.
Càng không quan tâm, tại sao bây giờ cô lại ở bệnh viện.
Hai tay bấn loạn bấu chặt lấy cánh tay Khâu Kính Hựu.
Nước mắt một lần nữa lại rơi xuống.
Cô nức nở cầu xin hắn.
- Thiếu gia... em xin anh...! Anh muốn em làm gì cũng được. Chỉ xin anh đừng giết con của chúng ta.
Mặc dù đã từng vô số lần nhìn thấy bộ dạng kích động, khóc lóc cầu xin của Đới Hạnh San.
Nhưng Khâu Kính Hựu chưa bao giờ, cảm thấy hoảng sợ như ngày hôm nay.
Bác sĩ đã nói, nếu như để tâm lý của cô bị kích động, sẽ dễ dẫn đến tình trạng ngất xỉu.
Cho nên, bây giờ bằng mọi giá hắn cũng nhất định, phải khiến cho Đới Hạnh San bình tĩnh trở lại.
Không được để cho cô, tiếp tục cảm thấy hoang mang, lo lắng, hoảng loạn.
Khâu Kính Hựu vội vàng vươn tay, giữ lấy bàn tay vẫn còn đang chảy máu của Đới Hạnh San.
Khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ quỷ dị, lạnh lùng thường ngày.
- Hạnh San, cô bình tĩnh lại đi. Tôi hứa... chỉ cần cô không đòi bỏ con nữa, thì khi con của chúng ta thuận lợi chào đời, tôi sẽ không làm hại đến chúng nó.
Đúng lúc này, Hàm Minh từ ngoài trở về, bước vào trong phòng nhìn thấy cảnh này.
Cậu ta nhất thời cứng đơ người lại, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của Hàm Minh.
Đới Hạnh San dường như vẫn còn nghi ngờ, lo sợ Khâu Kính Hựu sẽ lừa cô.
Hai tay vẫn giữ chặt lấy tay hắn không buông.
Cả cơ thể vì sợ hãi mà gồng lên hết cỡ.
Đôi môi nhợt nhạt, khô khốc, run rẩy mấp máy.
- Thiếu gia, anh nói thật chứ? Thiếu gia... Thiếu gia sẽ không lừa em, đúng không?
- Ừ, là thật. Tôi sẽ không lừa cô. Đừng căng thẳng, hãy thả lỏng đi. Vừa rồi chỉ là ác mộng thôi.
Khâu Kính Hựu vươn tay nhẹ nhàng gạt đi, giọt nước mắt trên mặt Đới Hạnh San, nhỏ giọng trấn an.
Lâu lắm rồi, cô mới lại được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của hắn.
- Tay của cô bị chệch ven rồi. Đừng cử động, không thì máu sẽ chảy nhiều hơn đấy.
Lúc Bác sĩ bước vào trong phòng, thì Khâu Kính Hựu đã khiến cho tâm lý của Đới Hạnh San, bình tĩnh trở lại.
Bác sĩ trước tiên tiến hành chỉnh lại ven kim truyền.
Đồng thời, xử lý vết máu trên mu bàn tay của Đới Hạnh San.
Sau đó, tiến hành đo nhịp tim và kiểm tra một số cơ quan trong cơ thể cô.
Nhận thấy không có gì bất thường.
Bác sĩ mới nhìn Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu mà nói.
- Tôi vừa kiểm tra cho cô ấy. Ngoài việc nhịp tim có chút rối loạn, thì nhìn chung không có vấn đề gì.
- Bây giờ tôi xin phép ra ngoài. Anh hãy để ý vợ mình. Nếu có gì bất thường, thì phải báo cho chúng tôi ngay nhé.
Đới Hạnh San không hiểu sao, Bác sĩ lại tiếp tục hiểu lầm, rằng cô là vợ của Khâu Kính Hựu nữa rồi.
Còn chưa kịp giải thích thì Bác sĩ đã đi mất.
Hàm Minh nhẹ nhàng đặt đồ lên mặt tủ cạnh giường bệnh.
Cố gắng không làm ảnh hưởng đến hai người kia.
Khâu Kính Hựu thu lại vẻ mặt lo lắng, chậm rãi ngồi xuống ghế trước giường bệnh.
Đới Hạnh San bây giờ mới bắt đầu thắc mắc mà hỏi.
- Thiếu gia, tại sao em lại ở đây?
- Vừa rồi, cô bị ngất xỉu, chú Cẩn liền gọi điện thông báo cho tôi. Nên tôi đã phải bỏ một cuộc hẹn với đối tác, để về đưa cô đi bệnh viện.
Trong giọng nói của Khâu Kính Hựu lúc này, lại có một chút bất mãn.
- Bác sĩ nói một khi cô kích động, sẽ có thể xảy ra tình trạng ngất xỉu, ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi.
- Từ bây giờ, cô ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ sinh con ra cho tôi. Bớt làm loạn đi. Không có ích gì đâu.
Cô đưa bàn tay không cắm ống truyền lên xoa xoa bụng nhỏ.
Khuôn mặt lại có chút đăm chiêu, im lặng không nói gì.
Vừa rồi, Khâu Kính Hựu hứa sẽ không làm hại con của cô.
Lời này của hắn có phải là thật không?
Rốt cuộc, Đới Hạnh San có nên sinh đứa bé này ra hay không?
Ác mộng vừa rồi, liệu có thật sự xảy đến với cô, và các con của cô hay không?