Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 111: Đừng bảo với tôi là cô có thai rồi đấy.




Khâu Kính Hựu ngẩng đầu, đem chiếc áo choàng ngủ cởi bỏ ném qua một bên.

Đồng thời, cũng để chiếc đầm lụa trên cơ thể của Đới Hạnh San, rơi tự do xuống dưới sàn nhà.

Đến khi cơ thể của hai người. đều không có lấy một mảnh vải che thân.

Hắn lại ôm cô vào trong ngực, để vật thể cứng rắn, đang không ngừng bành trướng giữa hai chân, cảm nhận sự ướt át của mật huyệt lúc này.

Khâu Kính Hựu một lần nữa lại cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại trước mắt, rồi ôm Đới Hạnh San đến bên giường lớn.

Hắn ngồi xuống đuôi giường, lại để cô ngồi trên người hắn, ở tư thế dang rộng hai chân, đối mặt với hắn.

Trải qua màn dạo đầu cuồng nhiệt, từ thang máy về đến phòng ngủ.

Huyệt động thần bí sớm đã ngập nước, khiến dị vật cắm đi vào bên trong cơ thể Đới Hạnh San, vô cùng dễ dàng.

Sau nhiều lần ân ái, cô cũng dần học được cách chiều lòng Khâu Kính Hựu.

Hai tay Đới Hạnh San ôm lấy đầu hắn, cố ý ưỡn ngực lên.

Để Khâu Kính Hựu dễ dàng vùi đầu vào hai quả bóng căng tròn mà thư giãn.

Hai đầu gối của cô đặt ở vị trí mép giường.

Tận dụng lợi thế của đôi chân thon dài, và sự trợ giúp của Khâu Kính Hựu, mà nhẹ nhàng nâng thả cơ thể.

Để mật huyệt luân phiên tuốt lấy vật thể gân guốc, đang đứng thẳng giữa hai chân hắn.

- Ưm... a... a... ư... thật sâu...!

Hai tay Khâu Kính Hựu nắm chắc kiện eo con con, cố ý điều chỉnh để tốc độ sáp nhập của hai cơ thể, càng ngày càng nhanh.

Với tư thế này, đầu nấm to lớn dễ dàng đỉnh đến điểm nhạy cảm nhất trong mật huyệt.

Thân gậy phình to hết lần này, tới lần khác trượt qua hang động nhỏ hẹp.

Tận dụng lợi thế của mình, như muốn mài mỏng lớp da thịt bên trong.

Làm mật dịch cuồn cuộn chảy ra, tất cả đều tưới lên đồng cỏ mềm mượt của Khâu Kính Hựu.

Lần này, Đới Hạnh San là người chủ động, mà lại như bị dồn vào thế bị động.

Bắp đùi thon dài thuần thục nâng lên rồi hạ xuống, chẳng bao lâu liền cảm thấy mỏi nhừ.

Nhưng vẫn bị Khâu Kính Hựu khống chế, không có cách nào dừng lại hành động nhún nhảy trên người hắn.

Cơ thể Đới Hạnh San bây giờ, hoạt động theo cơ chế dập khuôn một cách máy móc.

Trải qua một lúc lâu, làm cho giường lớn phát ra những tiếng “kẽo kẹt”.

Cơ thể hai người bóng nhẫy mồ hôi ướt át, hơi thở càng ngày càng dồn dập.

Đới Hạnh San ngửa cổ rên rỉ, cảm giác bản thân sắp không thể chịu đựng được nữa.

Khâu Kính Hựu như thế vẫn không dừng lại, hành động nâng thả cơ thể của cô.

Cho đến khi Đới Hạnh San thật sự kiệt quệ sức lực, mà hắn cũng vừa vặn lên đỉnh.

Khâu Kính Hựu mới thoải mái, giải phóng hạt giống vào trong cơ thể của cô.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Sau khi xuất tinh, hắn lại ôm lấy cơ thể của Đới Hạnh San đặt nằm lên giường.

Đem một chiếc gối kê dưới phần hông của cô.

Khâu Kính Hựu dùng hai tay mở rộng hai chân thon dài của Đới Hạnh San.

Cẩn thận quan sát mật huyệt, vẫn đang không ngừng sản xuất thứ nước ngọt ngào, hoà với một ít tinh hoa của hắn, còn lưu lại ở cửa huyệt.

Khâu Kính Hựu nhất thời không thể cưỡng lại được sức hút, khi nhìn thấy cửa huyệt vẫn đang kịch liệt co rút.

Hắn đem hai chân của Đới Hạnh San, gác lên bờ vai rắn chắc của mình.

Cúi đầu vươn lưỡi đón nhận mật dịch, vẫn đang cuồn cuộn tràn ra ngoài.

Khi đầu lưỡi ấm nóng, trơn ướt chạm qua hạt đậu nhỏ.

Cơ thể của Đới Hạnh San như bị khoát cảm đánh úp, kịch liệt co giật vài cái.

Rồi ra sức uốn éo, làm một mảng tấm ga trải giường xô lại.

Khâu Kính Hựu không hề dùng lưỡi tác động lên mật huyệt.

Mà chỉ để nó được trải rộng xuống dưới cằm.

Rồi nhẹ nhàng di chuyển phần đầu, để nó quét qua từng bộ phận bên ngoài huyệt động.

- Ưm... ư... hự... hực...!

Dựa vào những tiếng rên rỉ, hắn có thể đoán được Đới Hạnh San đang vô cùng thích thú, khi được hắn liếm láp mật huyệt.

Áp lực tác động lên huyệt động, cũng vì thế mà tăng lên, theo nhu cầu của cô.

Xong, trước sau vẫn chỉ là hành động đưa chiếc lưỡi mềm mại, quét một vòng quanh huyệt động thần bí, theo chiều từ dưới lên.

Sau khi đón nhận vô số mật ngọt chảy ra, từ trong cơ thể của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu mới bắt đầu chuyển sang, mút máp hạt đậu nhỏ cương cứng, rồi ngậm nó vào trong miệng.

Đồng thời, hai bàn tay theo thói quen lần nữa mò mẫm lên phía trên, bóp véo hai trái đào căng mọng.

Hắn tận lực bú mút huyệt động mê người, cho đến khi cậu nhỏ của mình có thể cương lên lần nữa.

Khâu Kính Hựu lại ôm lấy cơ thể của Đới Hạnh San vào trong nhà tắm, tiếp tục ân ái dưới dòng nước của vòi hoa sen.

Cho đến khi toàn thân mỏi nhừ, mới chịu buông tha cho cô.

...

Nói là làm.

Ngày hôm sau, Khâu Kính Hựu sai người đưa Đường Khắc Phong đến bệnh viện.

Bác sĩ thần kinh tiến hành khám xét cho cậu ta, rồi kê cho Đường Khắc Phong mấy loại thuốc.

Nhưng Bác sĩ cũng nói muốn điều trị bệnh tâm thần, thì không thể chỉ uống thuốc.

Mà còn phải để tâm lý của người bệnh thật sự thoải mái, tránh những kích động.

Có những người sau một thời gian điều trị, có thể phục hồi nhận thức, trở về như người bình thường.

Nhưng có những người vô phương cứu chữa.

Cho dù có uống bao nhiêu loại thuốc đi chăng nữa.

Cũng có những người sau khi khỏi bệnh, một thời gian sau lại bị tâm thần trở lại.

Còn đối với phần chân của Đường Khắc Phong.

Bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật ghép gân, nhưng không dám đảm bảo sau khi ghép gân, cậu ta có thể đi lại như bình thường được hay không.

Bởi vì, Đường Khắc Phong không phải chỉ bị đứt một đoạn gân chân.

Mà là bị Khâu Kính Hựu cho người rạch da, rút gân.

...

Một hôm, Khâu Kính Hựu đang ngồi trong phòng làm việc của biệt thự.

Thì Hàm Minh đẩy cửa bước vào, đến bên cạnh hắn cẩn thận báo cáo một chuyện quan trọng.

- Thiếu gia, có tin báo lần này Chu Thời Cảnh cũng tham gia tranh cử, chức vụ Viện trưởng Viện kiểm sát.

- Thiếu gia xem... chúng ta có nên đi trước một bước hay không?

Khâu Kính Hựu trước giờ, không chỉ hoạt động trong thương trường, thế giới ngầm.

Mà hắn còn có chân tay ở trong bộ máy nhà nước.

Khâu Kính Hựu đương nhiên, sẽ không bao giờ trực tiếp tham gia tranh cử.

Mà chỉ ngấm ngầm cài cắm người trong bộ máy nhà nước.

Cứ nói là bầu cử theo nguyên tắc công bằng, minh bạch.

Thực tế, ai sẽ là người có một chân trong bộ máy nhà nước.

Mấy ông lớn đều có tính toán hết cả rồi.

Phàm là những kẻ không có chỗ dựa.

Cho dù có tài giỏi đến đâu, cũng khó có khả năng đắc cử.

Sở dĩ, Hàm Minh nói với Khâu Kính Hựu chuyện này.

Bởi vì, người của hắn cũng đang tham gia tranh cử, cho chức vụ Viện trưởng Viện kiểm sát.

Để đề phòng bất trắc, Hàm Minh mới kiến nghị ra tay trước.

Để loại bỏ Chu Thời Cảnh ra khỏi danh sách ứng cử viên.

Bởi vì gia thế nhà họ Chu, tuyệt cũng không phải dạng tầm thường.

Cho nên, khả năng anh ta đắc cử cũng rất cao.

Đáy mắt của Khâu Kính Hựu, trong phút chốc trở nên thâm sâu.

Hắn trước giờ đều dựa vào thái độ của đối phương, đề quyết định cách xử lý mọi chuyện.

Nhớ lại chuyện lần trước, thái độ của Chu Thời Cảnh khi gặp hắn cũng không tồi.

Lại còn khen Khâu Kính Hựu là người tốt.

Hắn cảm thấy con người này cũng biết tiến lùi đúng lúc, biết nhìn trước, ngó sau.

Chứ không phải dạng nông cạn giống như tên Thạc Vu kia.

Nghĩ thế nào, Khâu Kính Hựu lại muốn tha cho Chu Thời Cảnh lần này.

- Không cần đâu. Tôi thật muốn xem thế lực của nhà họ Chu, lớn đến mức nào. Cứ mặc kệ cậu ta đi.

...

Thời gian sau, cuộc sống trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, vẫn diễn ra một cách êm đềm.

Có vẻ là sau chuyện của Thư Quyên, đám người làm cũng an phận hơn.

Không còn ai dám kiếm chuyện với Đới Hạnh San nữa.

Bỗng một ngày, trong lúc dọn bữa tối lên cho Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San bất chợt cảm thấy buồn nôn, liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc, nôn tháo.

Mà bộ dạng này của cô, vô tình đã bị Khâu Kính Hựu nhìn thấy toàn bộ.

Sau khi nôn một trận, Đới Hạnh San đưa tay lên quệt nước mũi, khó khăn đi đến bồn sứ để rửa tay.

Rồi nhìn khuôn mặt gầy gò của bản thân ở trong gương.

Gần đây, không hiểu sao cô cứ có cảm giác tức ngực.

Cơm thì chán ăn, nhưng lại thèm ăn trái cây.

Đặc biệt là đồ chua.

Không biết bản thân có phải bị bệnh gì rồi không.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đới Hạnh San nhanh chóng trở lại phòng ăn.

Khâu Kính Hựu lúc này, cũng đã bắt đầu dùng bữa.

Nhìn thấy cô quay lại.

Hắn lúc này mới để ý đến vẻ mặt xanh xao của Đới Hạnh San, nghi hoặc hỏi.

- Làm sao vậy? Đừng bảo với tôi là cô có thai rồi đấy.

Nghe thấy câu hỏi của Khâu Kính Hựu.

Cô lập tức bị dọa cho giật mình.

Vừa rồi, Đới Hạnh San thật sự không nghĩ đến, chuyện bản thân cảm thấy buồn nôn, là dấu hiệu của việc mang thai.

Bây giờ, cô mới nhớ ra bản thân đã trễ kinh được hai tháng rồi.

Lúc trước còn nghĩ là do bản thân uống thuốc tránh thai, nên kinh nguyệt bị rối loạn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Đới Hạnh San tự hỏi rằng bản thân, thật sự đã mang thai rồi hay sao?

Không, không thể nào!

Bình thường, cô luôn uống thuốc tránh thai đều đặn.

Sao có thể mang thai được chứ?

- Bình thường, em đều uống thuốc tránh thai, sau mỗi lần hầu hạ Thiếu gia. Cho nên, chuyện em có thai là điều không thể.

- Chắc là do em ăn uống thất thường, nên bị đau bao tử đó thôi.

Sau mỗi lần quan hệ, Khâu Kính Hựu chưa từng ép Đới Hạnh San phải uống thuốc tránh thai.

Nhưng cô tự ý thức được rằng bản thân, tuyệt đối không thể mang thai con của hắn.

Nên đã tự giác uống thuốc tránh thai.

Trước giờ chưa từng quên.

Khâu Kính Hựu thu lại tầm nhìn, chậm rãi đưa miếng thịt bê nướng vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Xong, đối với câu trả lời của cô, hắn vẫn không hết nghi ngờ.

- Nếu thật sự là đau bao tử. Vậy, cũng không thể xem thường. Sáng mai, tôi đưa cô đến bệnh viện khám xem thế nào.

- Mệt thì về phòng nghỉ đi.

Hả? Khâu Kính Hựu kêu Đới Hạnh San bây giờ về phòng nghỉ?

Hắn từ khi nào lại tốt như vậy?

Mặc dù có chút ngạc nhiên, trước sự dễ tính của Khâu Kính Hựu.

Nhưng cô cũng không định từ chối đãi ngộ tốt thế này.

Cơ thể của cô bây giờ thật sự rất mệt.

Đúng là nên về phòng nằm nghỉ mới tốt.