Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 109: Thái độ khác lạ.




Bộ dạng khóc lóc van xin này của Châu Tinh Sa, sớm đã nằm trong tính toán của Khâu Kính Hựu.

Hắn trước giờ chưa từng thất bại, trong việc khiến kẻ khác ngoan ngoãn khuất phục.

Khâu Kính Hựu đưa ly rượu lên môi, một hơi liền uống cạn.

Sau khi đặt ly thủy tinh xuống mặt bàn, hắn lại vươn ra tay dài, nắm lấy một bên cần cổ của Châu Tinh Sa.

Dùng ngón tay cái vuốt ve làn da mịn màng nơi gò má, vẫn còn vết tích của son môi bị nhoè, sau khi ân ái với đám bạn của Khâu Kính Hựu.

- Chẳng phải vừa rồi cô còn mạnh miệng, thách thức tôi bóp chết cô hay sao? Tại sao mới đó mà đã ngoan ngoãn, giống như một con chó con thế này rồi?

- Nhưng bây giờ mới biết sợ thì cũng đã muộn rồi! Tất cả những kẻ dám chống đối với tôi, thì đều phải trả giá. Và cô cũng không phải là một ngoại lệ.

- Cô tốt nhất ngoan ngoãn ở đây cho tôi! Và đừng bao giờ có ý nghĩ bỏ trốn.

- Nếu như tôi giao nộp tất cả bằng chứng, cô hãm hại Hạnh San cho Cảnh sát. Thì tôi nghĩ rằng cô sẽ phải vào nhà đá, ngồi bóc lịch không ít ngày đâu.

Châu Tinh Sa nghe hắn nói vậy, thì càng thêm hoảng loạn tột độ.

Nước mắt cũng vì thế mà rơi ra ngày một nhiều.

Hai bàn tay nắm ống quần của Khâu Kính Hựu, càng thêm chặt chẽ.

Dù chỉ có một tia hy vọng.

Cô ta cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc cầu xin hắn.

- Không... cầu xin anh... vừa rồi là do em nhất thời hồ đồ, nên mới cố tình khiêu khích anh bóp chết em, nhằm mục đích muốn chọc tức anh...!

- Em thật sự biết sai rồi...! Xin anh đừng nhốt em ở đây... em không muốn chết ở đây đâu...!

Khâu Kính Hựu bây giờ, không còn quan tâm, đến chuyện Châu Tinh Sa khổ sở cầu xin ra sao.

Hắn cầm lên chiếc điện thoại trên bàn, phát hiện bây giờ cũng đã gần 12 giờ đêm.

Khâu Kính Hựu không muốn phí thời gian, ở đây nghe Châu Tinh Sa lải nhải thêm nữa.

Toan đứng dậy rời khỏi phòng, thì lại phát hiện một bên ống quần Tây, vẫn bị cô ta nắm chặt không buông.

Hắn có chút thiếu kiên nhẫn, liền lạnh lùng gọi người bên ngoài vào.

- Người đâu rồi?

Nghe thấy tiếng gọi của cậu chủ, Hàm Minh ở bên ngoài đẩy cửa bước vào trong phòng, theo sau còn có hai người Vệ sĩ nữa.

- Thiếu gia có gì căn dặn ạ?

- Lôi cô ta lại. Đừng để cô ta tiếp tục làm loạn nữa.

Đám người Hàm Minh lúc này, mới nhìn đến Châu Tinh Sa đang quỳ gối dưới sàn nhà, bám lấy ống quần của Khâu Kính Hựu.

Hàm Minh ra hiệu, hai người Vệ sĩ phía sau liền hiểu ý, tiến lên muốn kéo Châu Tinh Sa ra.

Nhìn thấy bọn họ đến gần, cô ta lại càng sợ Khâu Kính Hựu, sẽ bỏ mặc cô ta một mình ở nơi này, rồi đi mất.

Hai cánh tay của Châu Tinh Sa lập tức vòng qua, ôm chặt lấy bắp chân của Khâu Kính Hựu.

Ra sức lắc mạnh đầu, nức nở nói.

- Không... Kính Hựu... em cầu xin anh... đừng bỏ mặc em ở đây...!

Cô ta vừa mới bị đám bạn của Khâu Kính Hựu vắt kiệt hết sức lực.

Nãy giờ lại còn ra sức khóc lóc cầu xin hắn.

Thể chất của Châu Tinh Sa bây giờ, căn bản không thể chống lại hai người Vệ sĩ to cao, lực lưỡng của Khâu Kính Hựu.

Và mặc cho cô ta có khóc lóc đến thảm thương như thế nào, thì vẫn bị lôi tách ra khỏi người Khâu Kính Hựu.

Sau khi không còn người ngáng chân.

Khâu Kính Hựu mới đứng dậy, xoay người đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Châu Tinh Sa như thế vẫn không chịu bỏ cuộc, ra sức vùng vẫy muốn thoát ra để chạy theo để cầu xin hắn.

Mặc dù hai tay đã bị Vệ sĩ giữ chặt.

- Kính Hựu... em cầu xin anh...! Xin anh... đừng đi mà...!

Hàm Minh đi theo phía sau lưng Khâu Kính Hựu ra ngoài.

Nghe hắn dặn dò mấy người Vệ sĩ, phụ trách ở lại trông coi Châu Tinh Sa.

- Từ nay, cứ mỗi khi trời tối thì tắt điện trong phòng của Châu Tinh Sa đi. Để cô ta ở trong bóng tối một mình.

- Bỏ đói cô ta cho đến khi Châu Tinh Sa không còn sức để gào thét nữa, thì hãy cho cô ta ăn. Nhớ là tuyệt đối không được để cho cô ta chết.

Hoá ra, Khâu Kính Hựu không phải thật sự muốn bỏ đói Châu Tinh Sa đến chết.

Mà chỉ muốn hù dọa cô ta một chút mà thôi.

Nhưng chuyện sau này, hắn có thả Châu Tinh Sa ra hay không, thì không ai đoán trước được.

Sau khi dặn dò xong, Khâu Kính Hựu đi bằng đường cầu thang máy xuống lầu dưới.

Muộn thế này rồi, mà hắn cũng không ngủ lại ở đây.

Mà lệnh cho Vệ sĩ đưa hắn về biệt thự chính.

...

“Thì ra là anh đã biết hết tất cả mọi chuyện. Nên anh mới đối xử với em như thế này, để trả thù thay cho cô Hầu gái bé bỏng của anh sao?”

“À không, phải nói chính xác là anh đang muốn đòi lại công bằng, thay cho con gái của người đã hại chết mẹ ruột của anh mới đúng.”

“Cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội, bước chân vào làm dâu của nhà họ Khâu, cũng như trở thành vợ của anh được đâu.”

Đường từ vùng ngoại ô trở về thành phố giờ này khá vắng người.

Khâu Kính Hựu ngồi trong xe hơi, hướng mắt ra ngoài khung cửa kính, nhìn vào khoảng không gian tăm tối, mờ mờ, ảo ảo.

Trong đầu lúc này cứ lặp đi, lặp lại những lời mà Châu Tinh Sa vừa nói với hắn.

Càng ngày, Khâu Kính Hựu càng nhận định được rõ ràng, những cảm xúc trong lòng mình, khi ở bên cạnh Đới Hạnh San.

Có lẽ chính hắn cũng đã không thể phủ nhận được một chuyện.

Đó là hắn thật sự đã yêu Đới Hạnh San mất rồi.

Vì yêu nên mới cứ muốn giữ cô ở bên cạnh mình.

Chỉ là, thời gian này Khâu Kính Hựu đối xử tốt với Đới Hạnh San một chút.

Thì tần suất mẹ hắn về báo mộng cho hắn lại càng dày đặc.

Thậm chí, nhiều lúc Khâu Kính Hựu làm việc mệt mỏi mà thiếp đi, cũng nhìn thấy bà ấy tìm về trong mơ.

Trong mơ, mẹ hắn lại oán trách hắn, khi đã giữ Đới Hạnh San ở bên cạnh.

Chính Khâu Kính Hựu cũng không biết.

Bây giờ, hắn phải đối xử như thế nào với cô mới đúng.

...

Sau khi Châu Tinh Sa trúng thuốc mê rồi ngất đi.

Khâu Kính Hựu lập tức đưa cô ta rời khỏi biệt thự.

Đương nhiên, cũng không nói với Đới Hạnh San rằng hắn đi đâu, và định xử lý Châu Tinh Sa như thế nào.

Mặc dù Châu Tinh Sa chính là người đã hãm hại cô và Đường Khắc Phong.

Nhưng Đới Hạnh San vẫn không muốn, Khâu Kính Hựu vì chuyện này mà lấy mạng của cô ta.

Dù sao đó cũng là một mạng người, và tội của Châu Tinh Sa cũng không tới mức phải chết.

Nhưng dựa vào sự tàn nhẫn của Khâu Kính Hựu, từ trước đến giờ.

Ngay cả Đường Khắc Phong, còn bị hắn hành hạ đến phát điên.

Không ai có thể đảm bảo chuyến này, Châu Tinh Sa có thể giữ được mạng hay không.

Khâu Kính Hựu chưa về, Đới Hạnh San cũng không dám đi ngủ trước.

Cô cùng Ngô Cẩn và mấy người làm cứ đi đi lại lại trong phòng khách, ngóng hắn trở về.

Quản gia nhìn vào chiếc đồng hồ bạc đã cũ đeo ở cổ tay, phát hiện đã quá khuya rồi.

Mới bảo mọi người trở về phòng ngủ, khi nào Khâu Kính Hựu về thì ông sẽ gọi.

Đợi người làm tản đi hết, Ngô Cẩn mới nhìn Đới Hạnh San mà nói.

- Con cũng về phòng nghỉ đi, để ta đợi cửa được rồi. Chứ bây giờ cũng đã là nửa đêm, có khi hôm nay Thiếu gia qua đêm ở bên ngoài rồi cũng nên.

- Ta già rồi nên thường xuyên bị mất ngủ, có thức suốt đêm cũng không vấn đề gì. Nhưng lớp trẻ các con đang tuổi ăn, tuổi ngủ. Thức đêm nhiều làm sao mà chịu được?

- Nhất là con đấy. Thường xuyên phải hầu hạ Thiếu gia suốt ngày, suốt đêm. Sức nào mà chịu được? Tranh thủ lúc Thiếu gia không có nhà, con đi nghỉ sớm đi.

Lời Quản gia nói với cô, tất cả đều là có ý tốt.

Nhưng lại chỉ nhận được sự hờ hững của Đới Hạnh San.

- Con muốn thức đợi cửa chờ Thiếu gia trở về. Nếu như một lát, Thiếu gia trở về mà không thấy con, sợ sẽ lại nổi giận.

Mặc dù đã trôi qua nhiều tháng như vậy.

Nhưng cô vẫn không có cách, đối xử hoà nhã với Ngô Cẩn được như lúc trước.

Sau khi đáp lại lời của Quản gia, Đới Hạnh San cảm thấy hai chân có chút mỏi.

Liền chủ động bước tới ngồi xuống ghế trong phòng khách.

Ngô Cẩn trông thấy dáng vẻ lạnh lùng, xa cách của cô đối với mình.

Tâm trạng có chút phiền muộn, rồi cũng không định nói gì nữa.

Kể từ ngày Đới Hạnh San chuyển đến sống ở đây.

Trừ những lúc Khâu Kính Hựu có việc phải rời khỏi thành phố, thì cô chưa từng thấy hắn qua đêm ở bên ngoài.

Nhưng cũng không biết hôm nay, Khâu Kính Hựu có phá lệ hay không.

Cả ngôi biệt thự chìm trong im lặng, cho tới khi kim đồng hồ điểm 12 giờ 20 phút.

Bọn họ nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, dừng lại ngoài cổng biệt thự.

Kèm theo đó là tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

Biết được Khâu Kính Hựu đã trở về.

Ngô Cẩn vội vàng lật đật chạy ra ngoài đón.

Đới Hạnh San cũng không dám ngồi ở phòng khách nữa, mà đi theo phía sau Quản gia bước ra ngoài.

Hai người Vệ sĩ đứng gác ở ngoài cổng, nhanh nhẹn mở rộng cánh cửa dát vàng, để mấy chiếc xế hộp tiền tỷ chạy vào trong biệt thự.

Hàm Minh vội vàng bước xuống xe, để mở cửa xe cho Khâu Kính Hựu.

Khâu Kính Hựu vừa từ trong xe bước ra, lại giống như đang dần lấy hết, bầu không khí trong lành của nơi này.

Khiến Đới Hạnh San cảm thấy bức bách vô cùng.

Mà hôm nay, thái độ của hắn đối với cô khá là lạ.

Chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Đới Hạnh San một cái.

Rồi cũng không định nói gì, mà chậm rãi tiến vào trong nhà.

Ngô Cẩn cùng đám Vệ sĩ cũng đi theo phía sau lưng Khâu Kính Hựu.

Bỏ mặc một mình Đới Hạnh San, vẫn đứng ở ngoài sân.

Vô cùng khó hiểu trước thái độ của hắn.

Mặc dù thắc mắc không hiểu tại sao. thái độ của Khâu Kính Hựu, tự nhiên lại trở nên trầm tĩnh như vậy.

Nhưng cô cũng không thể cứ đứng mãi ở đây.

Đới Hạnh San chạy vội vào trong nhà.

Chỉ thấy Khâu Kính Hựu đang đứng chờ cửa thang máy mở ra.

Cô lách qua đám người Hàm Minh, đến đứng ngay phía sau lưng hắn.

Ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

- Thiếu gia, Châu Tiểu thư...

- Sau này không cần quan tâm đến cô ta nữa. Châu Tinh Sa sẽ không bao giờ, xuất hiện trong căn biệt thự này nữa đâu.

Khâu Kính Hựu không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu.

Rồi cũng không dặn dò Đới Hạnh San, có phải lên lầu hầu hạ hắn hay không.

Mà trực tiếp bỏ vào trong thang máy.

Đợi khuôn mặt như ma quỷ của Khâu Kính Hựu, khuất sau cánh cửa thang máy.

Đám người Hàm Minh cũng lập tức đi lên lầu, bằng đường cầu thang bộ.

Một lần nữa bị bỏ rơi.

Đới Hạnh San đứng đó, nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt.

Trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng.

Châu Tinh Sa là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu.

Mà bây giờ, hắn lại nói cô ta sẽ không bao giờ, xuất hiện trong căn biệt thự này nữa.

Lẽ nào, Khâu Kính Hựu thật sự đã sai người, giết chết Châu Tinh Sa rồi hay sao?