Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 1: Chỉ vì thù oán 10 năm.




- Chú Cẩn, chú nghĩ cách gì đi. Chứ Hạnh San đã quỳ ở đó suốt hơn nửa tiếng đồng hồ rồi!

- Sức khỏe của em ấy vốn không được tốt! Cứ như thế kia, con sợ em ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.

Đường Khắc Phong đứng trên hè dưới mái hiên trước cửa chính của biệt thự, nhìn cô gái nhỏ quỳ dưới nền gạch vừa cứng lại vừa lạnh, trên người chỉ mặc một bộ đồ lụa mỏng.  

Ngoài trời mưa lớn, từng hạt mưa nặng trĩu cứ thế dội xuống đầu của Đới Hạnh San, khiến đôi vai gầy không ngừng run lên vì khí lạnh bao trùm.

Mặc cho những giọt nước trong suốt không màu làm ướt hàng mi cong vút, khiến tầm nhìn phía trước nhoè đi, nhưng Đới Hạnh San vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô hồn, không rơi một giọt nước mắt nào.

Nãy giờ đã mấy lần Đường Khắc Phong thấy cơ thể cô như muốn đổ rạp xuống, nhưng mỗi lần như thế Đới Hạnh San đều chống một tay xuống dưới nền gạch, để lấy lực mà quỳ thẳng người lên như cũ.

Đường Khắc Phong thấy cô như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, nhìn sang Quản gia đang đứng bên cạnh mình, sốt sắng nói.

Ngô Cẩn hơi nghiêng người nhìn vào trong gian nhà chính, rồi lại quay sang nhìn cậu ta lắc đầu, bất lực đến mức phải thở ra một hơi dài.

- Không có cách gì đâu. Con biết tính Thiếu gia mà, càng phải biết rõ là tại vì sao Hạnh San lại phải quỳ ở đó.

Nếu như ông có cách để Đới Hạnh San không phải quỳ dưới trời mưa lớn như thế kia, thì không cần Đường Khắc Phong hỏi, Ngô Cẩn cũng đã làm từ lâu rồi.

- Nếu muốn cứu Hạnh San, bây giờ chỉ còn một cách là đi cầu xin Thiếu gia. Mà cầu xin Thiếu gia thì con cũng biết rồi đấy. Cơ hội cứu được Hạnh San chỉ có 1%.

 - Mà nếu không may chọc giận Thiếu gia, thì có khi không chỉ khiến Hạnh San bị phạt nặng hơn, mà ngay cả con có khi cũng không còn có thể yên ổn đứng ở đây nữa đâu.

Có thể nói chuyện đi đến bước đường như ngày hôm nay, một phần lỗi cũng là do Ngô Cẩn, do những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Trái ngược với khung cảnh lạnh lẽo ở bên ngoài, trong nhà đèn điện thắp sáng, chiếu rọi đến mọi ngóc ngách là thứ ánh sáng phát quang màu vàng, tạo cho người ta một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Phòng ăn được thiết kế một mặt được bao bọc hoàn toàn bằng loại kính cao cấp, để từ trong phòng có thể ngắm nhìn vươn hoa cũng như bãi cỏ xanh mướt bên ngoài.

Bàn ăn là loại bàn dài, được thiết kế theo kiểu hoàng gia cổ điển Luxury, có tới 12 chiếc ghế ngồi, được chế tác từ loại gỗ Bocote vô cùng đắt đỏ.

Mặt ghế cùng chỗ tựa lưng được bao bọc bởi một loại da bò cao cấp, được nhập khẩu từ Thái Lan.

Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, được trang trí cầu kỳ đẹp mắt, hoàn toàn không thua kém bàn ăn thời Mãn - Hán.

Khâu Kính Hựu mặc trên người chiếc áo sơmi màu trắng, có độ nhăn tự nhiên, ngay cả gấu tay áo cũng lười biếng không chịu cài cúc, càng không chịu sắn lên cho gọn gàng. Phối với một chiếc quần vải dáng dài.

Mặc cho người con gái ấy vẫn đội gió, hứng mưa ở ngoài kia.

Khâu Kính Hựu vẫn đang thong thả ngồi dùng bữa tối ở phòng ăn.

Trên gương mặt chỉ là một biểu cảm bình thản, không quá lạnh lùng nhưng lại có thể khiến người khác phát run.

Rõ ràng trong nhà ấm cúng là thế, nhưng chẳng hiểu sao đám Vệ sĩ cùng Hầu gái đang phụ trách phục vụ ở phòng ăn, lại có cảm giác toàn thân lạnh toát.

Vốn dĩ Đới Hạnh San chẳng làm sai chuyện gì cả. Cô đã từng là một thiên kim Tiểu thư của một gia đình danh giá, được biết bao Thiếu gia của cả Đại Lục muốn lấy làm vợ.

Thế mà chỉ vì thù oán từ 10 năm về trước, Khâu Kính Hựu đã nhẫn tâm hủy hoại nhà họ Đới. Khiến ba mẹ của Đới Hạnh San phải ngồi tù đến hết đời, biến cô trở thành nô lệ của hắn.

Trói buộc Đới Hạnh San ở bên cạnh hắn, làm cho cô không thể chăm sóc người em trai đang ở trong bệnh viện, sống đời sống thực vật.

Từ lúc Khâu Kính Hựu từ ngoài trở về, thì đã bảo Đới Hạnh San ra quỳ ở ngoài sân, mặc dù lúc bấy giờ trời đã đổ mưa lớn.

Cô biết Khâu Kính Hựu vì căm hận nhà họ Đới, nên mới dày vò, hành hạ cô để trả thù.

Cho nên, trong suốt hơn hai tháng qua bị bắt đến đây, Đới Hạnh San chưa từng dám làm trái ý của hắn.

Hôm nay, vốn không phải là lần đầu tiên cô bị phạt quỳ.

Nếu như Đới Hạnh San không làm theo yêu cầu của Khâu Kính Hựu, thì ba mẹ cô ở trong tù sẽ khó mà sống yên.

Còn có... nhà họ Đới phá sản rồi. Bây giờ tiền viện phí của em trai Đới Hạnh San đều do Khâu Kính Hựu chi trả.

Em trai cô là Đới Hoà Văn cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.

Nếu như bây giờ rút ống thở ra, Đới Hoà Văn sẽ lập tức tắt thở.

Mặc dù Bác sĩ đã nói cơ hội để em trai cô có thể tỉnh lại gần như là không có, nhưng Đới Hạnh San vẫn cố chấp, tự lừa dối chính bản thân mình, rằng sẽ có một ngày Đới Hoà Văn sẽ lại có thể khỏe mạnh, đứng trước mặt cô giống như lúc trước.

Đới Hạnh San không có đủ can đảm để chính tay rút ống thở của em trai mình ra, nên cứ phải dựa vào tiền của Khâu Kính Hựu, để duy trì sự sống cho Đới Hoà Văn.

Thêm một lúc lâu sau, Khâu Kính Hựu cuối cùng cũng buông dao nĩa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, uống một ngụm nước suối, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Vệ sĩ đi theo hắn ra ngoài, để lại Hầu gái dọn dẹp bàn ăn.

- Nhưng... cũng không thể vì thế mà bỏ mặc sự sống chết của Hạnh San được. Chú à! Đó là một mạng người đấy.

Cứ mỗi lần Đới Hạnh San phải dùng bàn tay chống xuống nền gạch màu nâu kia, để tránh cho bản thân ngã xuống, là mỗi lần Đường Khắc Phong chỉ muốn lập tức chạy đến, ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô.

Đường Khắc Phong cũng biết từ đầu chí cuối, Đới Hạnh San chẳng làm sai chuyện gì cả, cô chỉ là đang phải từng ngày thay nhà họ Đới chuộc tội với Khâu Kính Hựu.

Cho nên, cậu ta lại càng cảm thấy thương xót cho Đới Hạnh San hơn. Nhưng Đường Khắc Phong đi theo Khâu Kính Hựu cũng mấy năm, tính tình của hắn ra sao, cậu ta cũng như Ngô Cẩn đều hiểu rõ.

Sở dĩ, Đường Khắc Phong không dám đi tìm Khâu Kính Hựu cầu xin cho Đới Hạnh San, không phải vì cậu ta sợ chết.

Mà là bởi vì cậu ta biết trong nhà này có nhiều người thấy cô bị Khâu Kính Hựu ghét bỏ, nên hay bắt nạt Đới Hạnh San.

Nếu như bây giờ Đường Khắc Phong cũng bị phạt như cô.

Vậy thì ai sẽ là người bảo vệ Đới Hạnh San đây?

- Yên tâm đi! Thiếu gia sẽ không để Hạnh San chết đâu.

Phải!

Ngô Cẩn hiểu rất rõ, ngày nào nỗi oán hận trong lòng của Khâu Kính Hựu đối với Đới gia vẫn còn, thì ngày đó hắn sẽ không bao giờ để Đới Hạnh San chết một cách dễ dàng.

Đúng lúc ấy, Khâu Kính Hựu bước ra tới chỗ đám người Đường Khắc Phong đang đứng.

Cậu ta dưới sự trấn an của Quản gia, dường như cũng ngộ ra được nhiều điều, bèn cùng Ngô Cẩn với đám Vệ sĩ cung kính cúi đầu khi thấy Khâu Kính Hựu xuất hiện.

- Thiếu gia...

Khâu Kính Hựu đút một tay ở trong túi quần, cặp mắt lạnh lẽo phóng tầm nhìn ra xa một chút, vừa vặn bao trọn lấy thân hình yếu ớt của Đới Hạnh San ở dưới màn mưa.

Đúng lúc ấy, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh nhìn của hai người giao nhau. Trên bầu trời lại cùng lúc loé lên một tia sét.

Khâu Kính Hựu trầm lặng nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của Đới Hạnh San hồi lâu, cuối cùng dứt khoát xoay người trở vào trong nhà.

Nhưng trước khi rời khỏi, hắn lại ra một mệnh lệnh cho đám người Đường Khắc Phong.

- Kêu cô ta vào trong nhà.