Nhân Xà

Chương 19: Quyển dưỡng




Quyển dưỡng - 圈养: bắt về nuôi nhưng vẫn thả tự do.

"Lục giáo sư, xảy ra chuyện rồi! Tín hiệu dò xét từ mặt biển vừa báo lại, con tàu chở Nhân Xà sáng nay đã mất liên lạc, rất có thể... đã bị đắm."

Lục Tư Nam còn đang sửa sang những tờ ghi chép, Ngưu Toàn vừa dứt, chồng giấy trong tay ông liền xoàng xạc rơi xuống.

"Nguyên Nguyên thì sao??? Con gái tôi đâu?"

Ngưu Toàn cũng không rõ, vừa mới hay tin bà biết ngay Lục Tư Nam sẽ phản ứng thế này, nhưng cũng không thể không báo cho ông, tình huống trước mắt chỉ sợ Lục Nguyên lành ít dữ nhiều.

"Tiêu Trì đã dẫn một đội quân đi tìm, giáo sư hãy bình tĩnh trước đã, Nguyên Nguyên chắc chắn sẽ không sao mà."

Qua vài giờ đồng hồ, tin báo liên tiếp truyền về đã nhấn chìm trái tim Lục Tư Nam xuống đáy bể. Xác thực là đắm tàu, hơn nữa, ở vùng biển xung quanh còn trôi nổi rất nhiều thi thể...

...

Lục Nguyên bị lạnh đến tỉnh. Cô mệt mỏi mở mắt, nhận ra mình đang được Nhân Xà ôm vào lòng, thân thể mềm mại không một mảnh vải của cô run bần bật vì lạnh.

Angus vốn đang dựa vào vách đá ngủ, thấy cô hơi cựa quậy, đồng tử màu lam liền mở ra, lạnh lùng nhìn thiếu nữ không an phận trong lòng. Ngay lúc cô sắp sửa rời khỏi cái ôm của hắn, hắn liền mở miệng.

"Em lại muốn chạy trốn?"

Lần trước cô bỏ trốn hắn đã cực kỳ phẫn nộ, thậm chí còn thề rằng, mình mà bắt được cô thì đừng mong sẽ cho cơ hội thứ hai.

Lục Nguyên hoảng sợ nhìn hắn. Đuôi rắn vẫn luôn siết trên mắt cá chân của mình đau nhói, cô vội lắc đầu, tội nghiệp đáp: "Anh... anh lạnh quá, lạnh đến tôi rồi."

Lúc nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn của cô hơi ửng hồng, rồi lại trắng bệch. Trong lúc hôn mê, cô đã nhớ ra tất cả. Hắn bắt cóc cô ở biển sâu, hắn cường bạo cướp đi thân xử nữ, và cả việc cô chạy trốn khỏi hắn như thế nào...

Cô nhớ ra rồi. Hình ảnh hắn điên cuồng thao cô cứ hiện lên trong đầu, khiến cô đối với hắn vừa sợ vừa thẹn.

Là động vật máu lạnh, cho dù có tiến hóa cỡ nào cũng không thể thay đổi dòng máu rét buốt trong người, Angus nhìn Lục Nguyên bị lạnh run, bất giác buông ra.

"Bên kia có quần áo, tìm mặc vào đi."

Theo hướng tay hắn chỉ, Lục Nguyên mới nhận ra mình đã không còn ở trên thuyền. Đây là một hang động khá giống nơi trước mình bị bắt cóc, cũng có viên đá phát sáng, cũng có hồ nước trong xanh, có điều rộng hơn một chút.

Lúc đứng dậy, chân Lục Nguyên vẫn hơi run, không phải do lạnh mà vì lần trước bị làm quá tàn nhẫn, thậm chí đi đường còn không vững. Lúc lướt ngang đuôi của Angus, thiếu chút nữa cô đã té dập mặt.

"Sao em yếu ớt vậy?"

Hắn tiếp được cô từ phía sau, dịu dàng dựa thân thể suy nhược của cô vào lồng ngực rộng lớn. Hắn ôm cô trườn đến đống quần áo chất như núi, đây đều là hắn vì cô mà vơ vét.

Suốt quá trình thay đồ, Lục Nguyên hãy còn ngượng ngùng. Mặt cô đỏ rực, tấm lưng cứng đờ, nhanh lẹ tròng cái đầm bằng lụa trắng lên thân thể đầy dấu hôn. Cô biết hắn vẫn luôn đứng cạnh bên quan sát.

Quần áo gì đó là do hắn tìm được trên tàu, ngẫu nhiên còn lẫn với áo khoác đàn ông. Lục Nguyên tìm hơn nửa ngày mới thấy rương hành lý của mình. Có trời mới biết, lúc cầm quần lót của người khác rối rắm không biết có nên mặc hay không, cô đã khổ sở biết bao nhiêu, may mắn là hành lý của mình vẫn còn đây.

Tìm được một cái quần lót ren màu hồng có nơ con bướm mặc vào, mới vừa đụng đến nơi riêng tư, cô đã đau đến hít hà.

"Đây là nơi nào? Những người khác đâu?" Nhìn đống quần áo này, cô biết hắn nhất định đã dùng cách gì đó kéo tàu về đây. Hang này cũng ở trên một hòn đảo nhỏ, không biết có phải cái hồi trước hay không.

Angus nhìn Lục Nguyên ngồi dưới đất như đứa trẻ không tìm được nhà, hướng hắn hỏi đường.

"Những người khác? Tất cả đều bị ta giết rồi. Cho nên, em phải ngoan một chút. Nếu còn dám chạy trốn, ta sẽ không do dự ăn thịt em!"

Thái độ của hắn vô tình, chứng minh hắn không nói giỡn. Dù hắn thích Lục Nguyên thế nào thì Nhân Xà đã tồn tại dục vọng chiếm hữu từ nhỏ, không bao giờ cho phép bạn đời năm lần bảy lượt bỏ trốn. Chọc giận hắn, kết cục chỉ có bị ăn tươi nuốt sống.

Lục Nguyên bị ánh mắt của hắn dọa. Cô ôm hai chân né về phía sau, đôi mắt thu thủy dâng lên một màn nước.

"Sau này em chính là bạn đời của ta, ngoan ngoãn ở đây, vì ta sinh con đẻ cái. Ta sẽ đối xử với em thật tốt." Phần eo của hắn cong lên, cúi người dựa sát vào, ngón trỏ thon dài nâng cằm cô, hơi thở mang theo mùi thơm lạ lùng phả vào má.

Đây là tín hiệu siêu cấp nguy hiểm.

Lục Nguyên đã mười tám, theo cha đi từ nam chí bắc nhiều năm, tư tưởng đã trưởng thành hơn các cô nàng cùng tuổi nhiều. Bây giờ không nên để lộ suy nghĩ thật, dưới tầm mắt bức bách của Nhân Xà, cô chậm rãi gật đầu.

Sinh con đẻ cái? Lục Nguyên không dám tưởng tượng con của Nhân Xà khi sinh ra sẽ có hình dạng gì? Chỉ cần mình còn sống, cô sẽ không từ bỏ cơ hội trốn thoát.

Thành công đe dọa cô xong, Angus cũng vừa lòng, thẳng chiếc eo cường tráng lên: "Ta đi tìm chút đồ ăn. Nhớ, tuyệt đối không được đến gần cửa hang."

Chờ hắn lắc đuôi xoàn xoạt rời đi, Lục Nguyên liền như đàn gẩy tai trâu, lập tức chạy đến cửa hang, đến rồi mới hiểu lời cảnh cáo của hắn có ý gì.

"Á! Á!!!"

Trước cửa hang, những con rắn kịch độc chưa tiến hóa đang vặn vẹo thành từng đống, giống như đang canh cửa. Lúc Lục Nguyên tới gần, chúng sôi nổi hộc ra lưỡi rắn, phát ra âm thanh xì xì. Lục Nguyên trợn mắt, che miệng thét chói tai, từng bước một cẩn thận lui về sau.

Thấy cô chạy trở lại trong hang, chúng liền khôi phục dáng vẻ nhàn nhã cách đây ít phút, lùi về chỗ phơi nắng. (cute xỉu >.<)

Khi Angus mang đồ ăn cùng quả dại trở về, Lục Nguyên đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường cỏ, để lại một tấm lưng mảnh mai tội nghiệp. Hắn thả đồ ăn trong tay xuống, trườn đến bên người cô.

"Ăn chút quả dại đi, ta có nhờ A Trạch nướng đùi gà cho em."

Hắn đã thật dịu dàng hạ giọng, vậy mà Lục Nguyên vẫn không thèm để ý. Hắn cau mày xoay người cô, nhận ra thiếu nữ đã khóc đến lê hoa đái vũ*. (ý là khóc đẹp)

Angus nháy mắt tỏ tường, lạnh lùng cười: "Chỉ cần em không ra ngoài, chúng sẽ không cắn em."

Lục Nguyên vừa bị kéo vừa bị hắn cười nên rất sợ, cả người co rúm vào vách đá. Angus bất đắc dĩ cầm đồ ăn đặt vào lòng cô.

"Nhanh ăn đi, chắc em đói bụng rồi."

Lục Nguyên xác thật đã đói bụng cồn cào, đói đến nỗi da bụng dính da lưng. Cô cầm lấy một cục thịt nướng bọc lá xanh, hơi ngạc nhiên nhìn Angus: "Các anh dùng lửa?"

Thấy cô đã nín khóc, lại còn chịu mở miệng nói chuyện, Angus cũng rất cao hứng trả lời: "Không, nhưng A Trạch có."

"A Trạch là ai?" Lục Nguyên nhanh lẹ ăn đùi gà nướng. Đùi gà mềm dai, bên ngoài vàng giòn, bên trên còn rưới nước sốt, chẳng lẽ A Trạch này cũng là con người giống cô?

- ---------------------

Tác giả: Tự nhiên thấy văn phong bắt đầu theo kiểu nhân thú làm ruộng ngọt sủng rồi (:v)