Nhân Xà

Chương 14: Dụ hoặc




"Phạch!"

Lục Tư Nam khép mạnh tập tài liệu, tay đỡ mắt kính gọng vàng, sắc thái trên gương mặt nho nhã cũng không hề tốt chút nào.

"Giáo sư, đây là mệnh lệnh từ phía trên muốn Nhân Xà này còn sống về đất liền, cho nên... hiện giờ không thể giết được, thậm chí hạng mục nghiên cứu não bộ vẫn nên dùng cái trước đó."

Ném tập tài liệu từ trung ương vào ngực người bên cạnh, Lục Tư Nam hướng đến phòng quan sát trung tâm. Trong căn phòng trống trải đặt ba trụ kính thật lớn.

Mà trụ kính chính giữa đang nhốt giống loài mới bắt được hôm nay, thuốc gây tê cực mạnh đối với nó dường như chẳng có tác dụng gì.

"Giáo sư, nó giống như chảy nhiều máu lắm. Nếu không gọi người..."

Trợ lý Cao Lượng đi theo một bên, chỉ về Nhân Xà bị nhốt trong trụ kính. Đuôi rắn màu đen sáng bóng rực rỡ, bị đạn bắn trúng nên hơi chật vật, máu tươi không khác gì nhân loại chảy đầy đất.

Đuôi rắn quấn thành từng vòng, Nhân Xà đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc đen dài tận eo hỗn loạn khoác sau lưng trần trụi cường tráng, vô cùng an tĩnh.

"Thuốc gây tê bình thường đối với chúng cũng vô dụng. Tạm thời cậu đừng lại gần, chờ Lương giáo sư tới rồi tính sau."

Lục Tư Nam nỗ lực kìm nén, ông biết rõ, theo miêu tả của Tiêu Trì, đây chính là Nhân Xà đã hủy hoại Lục Nguyên. Nếu không phải bên trên ra lệnh đúng lúc, ông đã sớm dùng các loại biện pháp giết chết nó.

Hiện tại, sao có thể đưa người điều trị cho nó!

"Giáo sư đây là làm sao vậy?" Nhìn bóng dáng Lục Tư Nam hấp tấp rời đi, trợ lý Cao đứng tại chỗ, có chút khó hiểu vò đầu.

Đột nhiên, từ trụ kính phát ra tiếng vang quỷ dị, trợ lý theo bản năng nhìn qua hướng bên kia. Không biết từ khi nào, Nhân Xà vẫn luôn an tĩnh đưa lưng về phía người, nay đã xoay lại, một đôi mắt xanh thẳm, lạnh lùng nhìn cậu ta...

Giờ cơm chiều, Lục Nguyên cùng Lục Tư Nam đi nhà ăn, bởi vì còn sớm nên cũng không có bao nhiêu người. Lục Nguyên mới nhai kỹ nuốt chậm vài ngụm nhỏ, Lục Tư Nam đã buông đũa.

"Nguyên Nguyên, ngày sau nhóm thứ ba tới rồi, đến lúc đó con cùng Tiêu Trì theo tàu đội trở về."

"Trở về?" Lục Nguyên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn ngập khó hiểu, nhìn sắc mặt bình thản của cha, lại hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ thật như dì Ngưu nói?"

"Trên đảo này không an toàn, Tiêu Trì sẽ đưa con trở về, nó khó có được ngày nghỉ, sự tình hai người các con cứ định đoạt vậy đi. Cách khai giảng vẫn còn chút thời gian, các con có thể ra nước ngoài du lịch."

Lục Nguyên không nhịn được nhíu mày: "Cha..."

Lục Tư Nam thấy cô chần chờ, giọng nói lập tức lạnh lẽo, rất nghiêm khắc nói: "Việc này đã định, cha đã chào hỏi với bác Tiêu, tiệc đính hôn của các con cha sợ là không dự được, vậy cho mẹ con dự thay đi."

Hiển nhiên đây cũng không phải một bữa tối vui vẻ gì. Lục Tư Nam qua loa nói xong đã chạy lấy người, lưu lại một mình Lục Nguyên ngồi buồn bực.

Cô quả thật thích Tiêu Trì, hơn nữa còn thích từ lâu, lúc nhỏ đã muốn gả cho anh, nhưng mà... cô không thể không nghĩ đến lời Tiêu Cẩn hôm nay.

"Đời này anh chỉ phục anh trai mình, rõ ràng biết anh đem em hôn qua mấy trăm lần, vậy mà cũng không nói gì, rõ ràng là muốn đội nón xanh."

"A, không được suy nghĩ bậy bạ nữa, đính hôn thì đính hôn!"

Chờ Lục Nguyên ra khỏi nhà ăn, màn đêm đã buông xuống. Cô đi chưa được vài bước đã nhìn thấy trợ lý Cao bên cạnh cha đang hướng về phía mình. Dưới ánh trăng mông lung, Lục Nguyên không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, chỉ cảm giác trợ lý Cao hôm nay không cười nói hỉ hả như mọi khi.

"Lục tiểu thư, giáo sư kêu cô qua một chuyến."

Tốc độ nói chuyện của cậu ta có chút chậm, từng từ đều cắn răng mà ra, Lục Nguyên nhất thời cũng không đa nghi theo sau, còn cậu ta thì cầm đèn pin dẫn đường phía trước. Nháy mắt xoay người, cô lơ đãng thấy đôi mắt cậu ta trống rỗng đến đáng sợ.

"Trợ lý Cao, anh không sao chứ?"

"Tôi rất tốt, cảm ơn."

Hình như tầm mắt của Lục Nguyên quá mạnh mẽ, cậu ta quay đầu lại, trên gương mặt bình tĩnh rốt cuộc lộ ra một nụ cười, chỉ là cặp mắt kia giống như rơi vào đầm nước lặng.

Phòng quan sát trung tâm, Lục Nguyên vẫn là lần đầu tiên tới, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm theo đoàn, cô rất rõ nơi đây là gì, phần lớn thời gian đều không muốn đến đây, sợ không cẩn thận gặp phải trường hợp giải phẫu hoặc máu me gì đó.

"Lục giáo sư kêu cô vào trong chờ, giáo sư sẽ nhanh trở lại."

"Ừm, được."

Đẩy cửa ra, Lục Nguyên không hề phòng bị đi vào, chân còn chưa kịp đứng vững, cửa vừa buông đã bị đóng lại từ bên ngoài. Cô vội xoay người gõ cửa, lại không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

"Trợ lý Cao này, hôm nay làm sao vậy?"

Cửa mở không ra, cô chỉ có thể xoay người đi vào bên trong, ngắm nhìn căn phòng khác xa khu thí nghiệm. Phòng quan sát rộng rãi hơn rất nhiều, mỗi lần bắt được đối tượng đều sẽ nhốt ở đây, tiện bề cho một tiểu đội quan sát.

Trong phòng đặt trụ kính mà trước đây Lục Nguyên hay thấy, vì ngày thường bắt được một ít giống loài có lực công kích, cho nên kính sử dụng ở đây được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù, không ảnh hưởng đến tiến độ quan sát cũng không dễ dàng bị phá hủy.

"A!"

Một màn trước mắt khiến Lục Nguyên không cách nào hình dung, chứng kiến một con Nhân Xà chậm rãi dựng thẳng đuôi, chân cùng bụng cô đều có chút mềm nhũn, thậm chí không nhìn rõ bộ dạng hắn đã liều mạng chạy về phía cửa.

"Mở cửa! Mau mở cửa ra! Trợ lý Cao!"

Mãi cho đến khi đôi tay cô đập đến chết lặng, cánh cửa lớn một chút cũng không có động tĩnh, ngược lại Nhân Xà bị nhốt trong trụ kính kia thấy cô đã đến, cuồng loạn ầm ĩ dị thường. Hắn đảo qua cánh cửa đóng chặt, rồi dán nửa người trên lên vách kính trong suốt, chiếc đuôi bắt đầu ngoe nguẩy trên mặt đất.

"Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên... ta..."

Lục Nguyên bị tiếng nói quái dị kia dụ dỗ quay đầu, sắc mặt cô tái xanh nhìn Nhân Xà đang kề sát trên tấm kính, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi cô, cuồng nhiệt dọa người.

"Lại đây, Nguyên Nguyên."

Khoảng cách không phải quá xa, Lục Nguyên rõ ràng thấy trong đôi mắt hắn hiện lên sắc xanh đặc biệt, không mang theo thú tính mà tràn ngập ma lực ôn nhu, giọng nói từng chút một triệu hồi cô.

Chờ Lục Nguyên lần nữa lấy lại tinh thần, người đã đứng trước trụ kính, chỉ cách hắn một tấm kính trong suốt. Giờ khắc này, cô cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của hắn, yêu dã, xinh đẹp, mỹ lệ đến trí mạng.

"Nguyên Nguyên."

Hắn đang cười, cười vô cùng vui vẻ, cách tấm kính trong suốt, lưỡi rắn đỏ tươi không nhịn được thè ra, di chuyển trên mặt kính lạnh lẽo, mà những chỗ lướt qua lại đối diện gương mặt Lục Nguyên. Động tác chậm rãi kia, không thể nghi ngờ làm cô có ảo giác bị liếm mút.

Cực kỳ khiêu dâm.

Hắn bị thương, tóc dài rối tung tùy ý thả trên đầu vai, lộ ra nửa người trên che kín vết thương lớn bé, nhưng một chút cũng chưa ảnh hưởng đến mỹ cảm. Bởi vì hưng phấn, đuôi rắn cong lên chụp đánh trên mặt đất, máu tươi chảy ra róc rách...

Sắc mặt Lục Nguyên trắng bệch, cánh môi khẽ run, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh hỗn loạn khiến cô càng sợ hãi.

"Nguyên Nguyên, em là của ta."

- ----------------------

Tác giả: Muốn viết thịt, ngao ô! Mấy ngày nay không có trâu châu, thật không còn sức nhúc nhích, mau bơm cho ta chút xăng đi.

Kang: Á á, còn 1 chương nữa sẽ có thịt gặm nhaaa:v