Nhan Vương

Chương 29




[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

____________________________

*Từ chương này trở đi xưng hô của Nhan Tư Trác với Vương Tấn sẽ thành em-anh nhé, tại vì mấy chương gần đây nó khá là hiền rồi nên mình nghĩ đổi như thế sẽ hợp hơn :> trừ khi nào nó dồ lên thì đổi thành tôi-anh còn lại lúc bình thường vẫn em-anh nhé~

Chương 29:

Sắp đến giờ nghỉ trưa, các nhân viên trong công ty tốp năm tốp ba đi ra từ thang máy, tiếng cười nói mơ hồ dần nhiều hơn, truyền đến tai Vương Tấn từ phía xa xa.

Trong ánh mắt gắt gao chẳng thể thoát ra được của Nhan Tư Trác, cánh tay chống lên cửa xe của Vương Tấn đột nhiên trượt một cái, toàn thân cũng theo đó mà trượt xuống, như đập tan một kết giới vô hình, không khí mập mờ ướŧ áŧ ban nãy trong phút chốc chẳng còn gì cả.

Nhan Tư Trác chậm rãi thở ra một hơi, trước khi nhóm nhân viên vừa nói vừa cười kia bưng theo ly cà phê đi đến, tự giác nhường ra một khoảng không an toàn, “Lên xe.”

Trên mặt Vương Tấn hơi chút khó xử, dùng mũi giày chạm vào bánh xe để che giấu, “Tôi về nhà cậu cũng đòi theo à?”

Nhan Tư Trác ngồi vào ghế tài xế, quen cửa quen nẻo mà điều chỉnh ghế ngồi, tạo ra chút khoảng trống cho đôi chân dài của mình, kéo dây an toàn. “Cách” một tiếng khóa lại, “Mang anh đi một chỗ, sau đó đưa anh về nhà.”

Vương Tấn chần chờ một giây, vẫn lên xe.

Mùa thu năm nay Bắc Kinh mưa nhiều hơn hẳn, bầu trời âm u tối tăm, người đi đường che dù vội vã đi qua vạch dành cho người đi bộ, dòng xe lưu thông trên cầu vượt khá chậm chạp, có tiếng còi ô tô mất kiên nhẫn xuyên thấu qua màn mưa, làm chó hoang hoảng sợ sủa vài tiếng, phóng vào trong gầm cầu như mấy con chuột to tướng. Hết thảy đâu vào đấy, cứ thế mà tiếp diễn hệt như những ngày bình thường khác.

Nhan Tư Trác chưa nói là đi đâu, Vương Tấn cũng không hỏi.

Một người trầm mặc lái xe, một người dựa ngửa ra ngồi ở đằng sau, nhắm mắt lại hít vào rồi lại thở ra, như đã ngủ rồi. Trong xe, trừ tiếng cần gạt nước chuyển động qua lại trên kính thủy tinh, yên tĩnh như một hồ nước đọng.

Nhan Tư Trác liếc nhìn Vương Tấn một cái từ trong kính chiếu hậu, chỉ thấy lông mi Vương Tấn run run, đôi mắt thâm thúy như cảm giác được đột nhiên mở ra, Nhan Tư Trác không kịp né đi, trong lúc hoảng hốt không thấy rõ đèn đỏ, nửa thân xe lao lên vạch trắng rồi mới đạp mạnh vào thắng xe.

Vương Tấn mệt mỏi xoa xoa giữa mày, mặt không biểu tình nhìn ngoài cửa sổ, “Nhìn đường.”

Nhan Tư Trác “Ừ” một tiếng, như cậu nhóc trộm kẹo bị bắt quả tang, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ, còn có chút xôn xao ngứa ngáy, không nhịn được nhìn Vương Tấn qua kính chiếu hậu lần nữa, “Anh không giận à?”

“Dựa vào kinh nghiệm của tôi để phán đoán, mấy chuyện thế này có giận cũng chẳng giải quyết được gì.” Giọng Vương Tấn hòa với tiếng mưa nghe có vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt cũng hờ hững, “Huống chi ‘Cưới em gái ông ta, còn leo lên giường con trai ông ấy’, những lời này có nói sai đâu.”

Vương Tấn như thế làm Nhan Tư Trác cảm thấy vô cùng xa lạ, thậm chí một nỗi sợ hãi trào dâng từ tận sâu thẳm trong linh hồn của hắn, không biết là thật sự sợ hay là kinh hoàng, như thể tận mắt thấy Vương Tấn dần mất đi nhiệt độ cơ thể, chẳng còn vui buồn, trốn vào vỏ bọc tối tăm không chút ánh sáng.

Nhan Tư Trác chẳng có lời nào để chống đỡ, đành phải mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm phía trước, vô thức đạp chân ga. Càng lái càng nhanh hơn, cây xanh bên đường kéo thành một đường, dòng người, dòng xe dần thưa thớt, cao ốc cũng dần biến thấp, hiển nhiên đã ra ngoại thành.

Vương Tấn thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, khóe miệng tự giễu cong cong.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh bỗng nhiên nảy sinh cảm giác trông mong khó nói với Nhan Tư Trác --- thứ tình cảm kín đáo này làm Vương Tấn càng thêm xấu hổ, bị anh bao bọc thật kín kẽ, sợ không cẩn thận lộ ra ngoài.

Trước kia khi theo đuổi Cố Thanh Bùi, anh biểu đạt chẳng hề do dự, có gì thì nói nấy, trong mối tình không đầu cũng chẳng đuôi kia, cho dù thất bại thì vẫn có thể thản nhiên lùi bước. Mà khi đối mặt với Nhan Tư Trác, mọi tiết tấu trong anh đều rối loạn cả. Anh bất đắc dĩ phải gia nhập, bị người kia kéo lê lết về phía tương lai mờ mịt, cố gắng muốn thoát khỏi, rồi lại lướt qua vô số cơ hội.

Lúc Vương Tấn tỉnh lại lần thứ hai ở bệnh viện, Nhan Tư Trác nói cho anh “Con vẫn còn ở đây”, trong nháy mắt anh thở phào nhẹ nhõm kia, anh đã phát hiện, có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.

Không biết xe đã chạy bao lâu, ngoài cửa sổ vẫn còn mưa nhẹ, Vương Tấn dựa vào ghế sau mơ màng buồn ngủ, Nhan Tư Trác xoay tay lái, tắt máy trước một căn biệt thự, bỏ lại hai chữ “Chờ em”, nhanh chóng xuống xe.

Gió lạnh chợt chui vào trong xe, Vương Tấn giật mình đột nhiên tỉnh táo lại. Trong lòng anh hơi suy đoán, nhưng không dám chắc chắn, nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất sau cánh cửa của Nhan Tư Trác, vô thức nuốt nước miếng.

Có lẽ qua cả thế kỷ, hoặc có thể nhiều lắm chỉ năm phút, cánh cửa kia đột nhiên mở ra, con ngươi Vương Tấn chợt co rụt lại.

Giữa trời mưa bụi, một tay Nhan Tư Trác dắt một nhóc con nho nhỏ, trong cánh tay lại ôm một đứa khác, chỉ mấy bước đã đến trước mặt anh. Cậu nhóc thông minh mở cửa xe, chờ Nhan Tư Trác bế em gái vào ghế sau, liền chui vào nhanh như chớp. Vương Tấn không kịp phản ứng, trên mặt đã “bẹp” một phát bị nước miếng tấn công, kèm theo tiếng khóc rống lên, “Ba, con nhớ ba muốn chết---”

“Ồn ào chết được, cấm em khóc đó.” Tiểu Nam xoa xoa mái tóc mềm mượt của em gái, “Em xem đi, anh bảo là mẹ gạt bọn mình rồi mà, sao ba lại bỏ chúng ta được cơ chứ!”

Tim Vương Tấn đập nhanh như trống, ôm hai đứa bé vào lòng thật chặt, hôn lên tóc mỗi đứa một cái, “Bé ngoan, ba vĩnh viễn sẽ không bỏ mấy đứa. Không gặp được ba, hai đứa có sợ không?”

Tiểu Nam và An An bla bla bla kể lại, Vương Tấn vỗ nhẹ sau lưng hai đứa trấn an, ánh mắt khó mà kiềm chế dần bay về phía Nhan Tư Trác, hơi chút không thể tin, còn có vài phần u mê và mờ mịt.

Nhan Tư Trác đặt tay lên tay lái quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Vương Tấn giữa một mảnh ồn ào, “Đưa bọn nhỏ đến chỗ cha mẹ anh à?”

Vương Tấn hơi cau mày, lại không nghĩ ra được phương án nào tốt hơn, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Khi Nhan Tư Trác tìm được nhà cha mẹ Vương Tấn không hề đi nhầm chút nào, Vương Tấn vẫn còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với cha mẹ anh, cuối cùng quyết định không giải thích, giao nhiệm vụ vinh quang là đưa hai đứa lên nhà cho Nhan Tư Trác. Tiểu Nam và An An sau khi được Vương Tấn đảm bảo mãi là sẽ thường xuyên về thăm hai đứa mới quyến luyến không thôi mà theo “Anh” đi lên.

Lúc Nhan Tư Trác đi xuống, mưa nhỏ đã ngừng, Vương Tấn đang đứng bên xe hút thuốc, đáy mắt mang theo sự mệt mỏi không thể che đậy, nhưng là tư thế căng thẳng đã buông lỏng không ít. Anh thấy Nhan Tư Trác đến gần, dùng ngón tay thon dài gõ rớt tàn thuốc lá, khẽ nâng cằm, toát ra chút kiêu ngạo như thường lệ.

Con người của Vương Tấn chẳng cần biết là lúc nào chỗ nào, chỉ cần để anh có cơ hội thôi là anh sẽ hồi đầy thanh máu ngay, lại khôi phục bộ dạng khó ưa, nhưng thật là gợi cảm chết người.

Nhan Tư Trác gọi loại khí chất này là “Thiếu cɦịƈɦ”.

Hắn đoạt lấy thuốc lá trong tay Vương Tấn, ngậm vào trong miệng mình, cắn đầu lọc ướt đẫm hút vào một hơi, nói chuyện có chút hàm hồ, “Mang thai thì bớt hút thuốc đi, Quan Triều nói, không tốt cho con đâu.”

Vương Tấn liếc xéo hắn một cái, vân vê đầu ngón tay như chưa thỏa mãn, “Ba mẹ tôi nói thế nào?”

“Bọn họ hỏi em là ai.” Nhan Tư Trác ngừng một lát, cười như không nhìn về phía Vương Tấn, “Em nói, em là Alpha của anh.”

Vương Tấn nhướng mày chẳng quan tâm, “Vậy cậu còn sống để xuống được tới đây, thật là một kỳ tích.”

Nhan Tư Trác nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Vương Tấn một hồi, chậm rãi nói, “Vương Tấn, em phát hiện con người anh rất kỳ quái, ra khỏi nhà một cái là như đeo mặt nạ lên vậy. Vui vẻ thì giả bộ chẳng có gì, mà giận thì cũng y như thế, em nhìn thôi cũng thấy mệt thay rồi.” Hắn xoa vành tai Vương Tấn một cái, giọng nói bị thuốc lá làm cho khàn khàn, “Mỗi lúc thế này, em chỉ muốn nhốt anh ở nhà, ít nhất anh giận sẽ mắng em, chưa tỉnh ngủ sẽ càu nhàu, bị làm đau sẽ kêu, không giống như bây giờ….”

“Con người trong hoàn cảnh bất đồng dĩ nhiên phải có thái độ khác nhau rồi.” Vương Tấn vẫn duy trì vẻ hờ hững như thường, lẳng lặng quay qua nhìn, “Chẳng lẽ cậu có cùng một dáng vẻ ở trước mặt tôi và ở trước mặt cha mẹ cậu à?”

Nhan Tư Trác nhìn ngắm đôi mắt Vương Tấn, cố chấp như muốn lấy được chút tin tức gì từ đó, “Trước kia anh ở trước mặt em, không phải bộ dáng như bây giờ.”

Trong lòng Vương Tấn đau xót như bị kim châm, mặt nạ trên mặt suýt nữa sụp xuống, nhưng chỉ một phần vạn giây đã khôi phục như thường, sườn mặt càng thêm căng chặt lạnh lùng, “Dùng thái độ gì để đối đãi với người khác là tự do của tôi. Nhan Tư Trác, cậu trả Tiểu Nam và An An lại cho tôi, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng cậu quan tâm quá nhiều chuyện rồi đấy.”

Alpha trẻ tuổi như một đốm lửa cháy bỏng, chỉ cần sơ ý sẽ đốt anh thành tro. Trừ bản thân, Vương Tấn chẳng tin ai cả.

Nhan Tư Trác đạp tắt tàn thuốc, ánh mắt rũ xuống lại nâng lên, khó được không hề hùng hổ dọa người, “Cha mẹ anh thấy hai đứa nhỏ rất vui, em chưa nói gì với họ cả, em nói em là cháu của Denise.”

Vương Tấn cười nhẹ, “Tôi nên cảm ơn cậu à?”

“Anh biết ý em không phải thế.”

“Tôi không có hứng thú muốn biết.” Vương Tấn kết thúc cuộc nói chuyện một cách cứng đờ, xoay người lên xe, “Tôi mệt rồi, đưa tôi về nhà.”

Bộ dáng xa cách ngàn dặm này, Nhan Tư Trác chẳng thể quen thuộc hơn.

Từ góc độ của Nhan Tư Trác, Vương Tấn lúc này như một con hổ giấy vậy, yếu ớt không chịu nổi dù chỉ là một đòn, lại càng thêm lạnh lùng xa cách, che lại vết thương trốn vào một góc, dùng màu vẽ lên chiếc mặt nạ kia hết lần này đến lần khác, phí hết tâm tư để ngụy trang thành dáng vẻ uy phong một cõi, chưa từng thất bại.

Vương Tấn càng cậy mạnh, Nhan Tư Trác càng khó chịu, hắn cảm thấy phổi của mình như bị đè dưới một tảng đá lớn, mỗi lần hô hấp là một lần đau rát.

Đi được nửa chặng đường, Vương Tấn đột nhiên mở mắt, “Ngay cả nhà cha mẹ tôi cậu cũng có thể tìm được, vậy mà lại không biết tôi ở đâu?”

Nhan Tư Trác yên lặng một hồi, nắm chặt tay lái, “Em nghĩ mấy căn kia chỉ là bất động sản mà thôi, anh chỉ có một ngôi nhà.”

Vương Tấn phiền chán cau mày, “Tôi không muốn gặp Denise.”

Trong căn nhà kia chứa đầy hồi ức của Nhan Tư Trác và Vương Tấn, còn cả vô số ngày đêm điên cuồng, Vương Tấn căn bản chẳng muốn nhớ lại.

“Bà ấy ở chỗ của ba em, trong nhà anh chỉ có em.”

Vương Tấn quay đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, uể oải ngậm miệng. Từ đó đến giờ anh luôn cho rằng đắm chìm vào tình cảm là hành động ngu xuẩn, thứ này sẽ làm người ta mềm yếu, lười biếng, do dự, chẳng hề có chút ý chí chiến đấu nào, trong thế giới của người trưởng thành, “Có hợp hay không” quan trọng hơn “Có thích hay không” rất nhiều.

Lúc băng qua giao lộ cuối cùng, màn hình điện thoại Vương Tấn lặng lẽ sáng lên trong túi quần, nơi đó lẳng lặng hiện lên một tin nhắn---

Lý Tẫn Sơn: Có muốn ra nước ngoài giải sầu không? Tôi chờ anh ở Italy.