Nhân Vật

Chương 8




“Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu? Vãng sự tri đa thiểu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung(1).” Khe núi vang lên giọng xướng ngâm nga trầm thấp của người đàn ông, thê lương làm sao! Một người đàn ông trung niên vóc người mảnh khảnh đang khoanh tay đứng trong một tiểu đình ở ven núi, y mặc áo vải màu vàng nâu, hai mắt nheo lại. Ngoài xa núi đồi trập trùng, một tòa sơn trang rộng lớn nằm ngay trên đỉnh núi cao nhất, hành lang uốn lượn như tấm lụa, mây mù lửng lờ xung quanh khi ẩn khi hiện.

“Quỷ Mặc tham kiến trang chủ.” Một giọng nói khàn khàn cất lên. Tiếng ngân nga lập tức ngừng lại, người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Có tin tức gì của Quỷ Yên chưa?”

“Thuộc hạ bất tài.” Quỷ Mặc nói, “Trang chủ, thuộc hạ có một số chuyện không biết có nên nói hay không.”

Người đàn ông trung niên khẽ thay đổi sắc mặt, “Quỷ Mặc, ta biết chú đang muốn nói gì, chú trung thành với ta suốt bao năm qua, có thể nói chú là tay chân của ta, bởi thế ta mới giao đại sự này cho chú, trong thiên hạ này chỉ có Quỷ Yên mới biết thiếu chủ ở đâu.”

“Mười năm rồi, nhưng vẫn không có tin tức, chỉ e thiếu chủ đã…” Quỷ Mặc im lặng.

Ánh mắt người đàn ông trung niên cực kỳ phức tạp, “Ngay cả khi chỉ có một tia hy vọng ta cũng không bao giờ bỏ cuộc, đó cũng là tâm nguyện của lão trang chủ.”

“Nguyên sư huynh, Yển Nguyệt sơn trang mấy năm gần đây ngày càng lớn mạnh, môn khách đệ tử không một ai là không thán phục. Trong lòng ta từ lâu đã xem huynh là trang chủ, trang chủ, không có cái thiếu chủ kia, chúng ta vẫn có thể làm nên đại sự.” Giọng của Quỷ Mặc nghe có chút kích động, lời nói đè nén trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng trút ra được rồi.

“Quỷ Mặc!” Một tiếng quát uy nghiêm, người đàn ông trung niên từ từ xoay người lại, ánh mắt sắc bén lia tới Quỷ Mặc. Mãi một lúc sau, y chợt thở dài: “Mạc sư đệ, ta đã nhận đại ân của lão trang chủ, những lời này đừng bao giờ nhắc lại nữa. Tìm Chi Vân Đồ tới đâu rồi?”

“Chẳng biết hai ông cháu họ Tôn đã đi đâu, Quỷ Xích tổn thất không ít cao thủ.”

Người đàn ông trung niên “Ồ” một tiếng.

“Trang chủ, trong mấy lần hành động vừa qua luôn bị một người trẻ tuổi ở bên cạnh ông cháu họ Tôn cản trở. Người này võ công cao cường lại rất mưu lược. Mà chẳng hiểu sao hắn lại có quan hệ với nhà họ Đinh, Đinh gia trang vì thế cũng tham dự vào rồi.” Quỷ Mặc nói.

“Người trẻ tuổi?” Người đàn ông trung niên nhướng hai hàng lông mày, có vẻ rất hứng thú.

“Hắn là Nam hiệp Triển Chiêu được sắc phong mấy tháng trước, nay đang đi theo Bao Chửng. Trang chủ, có lẽ sau này chúng ta hành động phải tốn nhiều công sức hơn một chút.”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên lại rất bình thản, y ngồi xuống thản nhiên nhấm nháp trà, nói: “Quỷ Mặc, chú bảo Quỷ Xích đi châm thêm dầu vào đi, có đôi khi làm loạn không hẳn là một việc xấu.”

Quỷ Mặc mỉm cười: “Trang chủ, trang chủ đang muốn dùng Khai Phong phủ giữ chân người đó?”

Người đàn ông trung niên không đáp, y đứng dậy phóng tầm mắt ra phía dãy núi, “Điêu lan ngọc xế ưng do tại, chỉ hữu chu nhan cải(2)…” Tiếng ngâm nga lại vang lên khắp núi đồi.

– – – – –

Trên mặt sông, bóng thuyền dập dờn, những chiếc thương thuyền đủ màu sắc qua lại sang sông không ngớt trông rất nhộn nhịp. Đinh Nguyệt Hoa đứng trên mũi thuyền với vẻ mặt vui mừng, đây là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi trong nhiều ngày qua.

“Mạt Nhiên hiền đệ đang nhớ phủ Tùng Giang sao?”

“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa ngoảnh mặt lại gọi, cô đưa hai tay lên lau mặt, “Gió ở đây mát thật đấy. Lúc nhỏ ta với các ca ca hay ra sông đùa nghịch, mò cá bắt tôm, chơi mệt rồi thì cứ tìm một chỗ khô ráo ngả lưng nằm ườn ở đấy, nhắm mắt lại lắng nghe điệu hò của những ngư dân và đánh một giấc thật ngon, quả thực rất vui.” Đinh Nguyệt Hoa hớn hở cười nói, trông cô chẳng khác mấy một đứa trẻ con, Triển Chiêu nhìn mà phải mỉm cười theo.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn lại Triển Chiêu: “Lúc huynh còn nhỏ chắc cũng có nhiều chuyện thú vị lắm đúng không?”

Triển Chiêu hạ mắt xuống, nói: “Lâu như vậy rồi, không nhớ được.”

Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, ngay sau đó cô “à” một tiếng, cố tình giơ tay lên và nói: “Tiểu đệ thì lại phát ra hình như đại ca có thói quen bắt lấy cổ tay của người khác, chắc lúc nhỏ huynh hay chơi vật tay với bằng hữu lắm thì phải!”

Triển Chiêu ho một cái, nói với vẻ mặt áy náy: “Hôm đó ở bến thuyền là lỗi của Triển mỗ, khi đến Khai Phong, Triển mỗ mời hiền đệ tới Hà Phong lâu uống rượu tạ lỗi.”

Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày trêu chọc: “Không dám không dám, thâm sơn cùng cốc bì sao được với dưới chân thiên tử, Triển đại nhân là nhân vật to lớn trong kinh thành, một đứa nhóc mới ra đời như ta sao dám nhận chứ.”

Triển Chiêu bật cười ha hả, cười nói: “Nhân vật to lớn gì đâu, chỉ là một võ biền cỏn con thôi.” Triển Chiêu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hai ta bèo nước gặp nhau, lòng can đảm hiệp nghĩa của hiền đệ Triển mỗ vô cùng khâm phục. Mấy ngày nay cùng nhau tiến thoái, Triển mỗ đã xem hiền đệ là chí cốt đồng sinh tử từ lâu.” Đinh Nguyệt Hoa nghe đến đây, trong lòng bỗng chốc ấm áp, lại nghe Triển Chiêu nói tiếp: “Đoạn đường phía trước cũng giống như con thuyền trên sóng nước, dập dềnh lênh đênh, không biết khi nào sẽ chìm, khi nào sẽ lật. Đã là chí cốt, Triển mỗ quyết không để nguy hiểm đó diễn ra.” Làn gió thổi tung mái tóc Triển Chiêu, nó che đi mất một bên mặt của hắn, Đinh Nguyệt Hoa không thể nhìn được vẻ mặt của hắn lúc này, chỉ nghe thấy hắn hình như đang lẩm bẩm với chính mình: “Dù chỉ là bằng hữu đi nữa cũng đủ rồi.” Khóe miệng Đinh Nguyệt Hoa mấp máy, trong lòng thoáng gợn chút buồn tênh.

– – – – –

Lại nói về đám người Triển Chiêu, chẳng bao lâu nữa họ sẽ tới huyện Thái Khang, địa giới của phủ Khai Phong. Suốt mấy ngày qua cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, điều này làm Trương Long có chút không yên, trên đường đi hắn thường nhìn ngang ngó dọc quan sát xung quanh, hễ có chút gió thoảng cỏ lay là rút đao chĩa về phía đó.

“Trương thúc, sao mấy hôm nay thúc cứ đa nghi như Tào Tháo thế ạ? Hân Nhi còn chưa bị bọn mặt quỷ đó đến dọa thì đã bị thúc dọa chết rồi. Có phải thúc bị bọn mặt quỷ đó dọa cho sợ rồi không ạ?” Hân Nhi vừa nhai hồ lô vừa cười hì hì nói.

Trương Long bĩu môi, trừng mắt nhìn Hân Nhi một cái, nói: “Nói linh tinh, ta sợ hồi nào!” Hắn gãi đầu quay sang nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, huynh nói chuyện này có lạ không chứ, chẳng có một chút động tĩnh nào cả.”

“Hiển nhiên thôi, bởi vì bọn chúng cho rằng chúng ta không có thứ bọn chúng muốn.” Triển Chiêu đứng ở đối diện thản nhiên nói, “Không cần đi theo cũng biết chúng ta đến phủ Khai Phong.” Lời vừa dứt lập tức nghe thấy có tiếng vó ngựa “Lộp cộp” ở phía trước, hình như có một đoàn ngựa đang tiến tới đây. Trương Long siết chặt chuôi đao, cảnh giác quan sát, còn Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa lại rất bình thản.

“Là Triển đại nhân với Trương Long đại ca đó ư?!”

“Triệu Hổ huynh đệ!” Vẻ mặt căng thẳng của Trương Long tiêu tan hết, lập tức hô lớn: “Triệu Hổ, là bọn ta.”

Một đoàn tuấn mã phi như bay tới gần.

“Triển đại nhân, Trương Long đại ca! Ô, Đinh thiếu hiệp cũng ở đây à.” Triệu Hổ ghì cương rồi xuống ngựa, thân thiết đấm vào ngực Trương Long.

“Còn có con nữa ạ.” Hân Nhi vẫy tay lắc lư đầu.

Triệu Hổ bế Hân Nhi lên và nói: “Phải rồi, còn có Hân Nhi nữa, à, chẳng phải con cứ đòi đi gặp Bao đại nhân hay sao, bây giờ có thể gặp được rồi nhé. Tốt quá rồi, mọi người đều không sao, Bao đại nhân với Công Tôn tiên sinh lo lắng dữ lắm, bảo tôi dẫn theo người ra đây đón mọi người.”

“Hai ông cháu Tôn lão thượng thư…” Hắn chưa kịp nói hết câu thì Triển Chiêu giơ tay cản lại: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta về rồi nói.”

[Khai Phong phủ]

Triển Chiêu vén tà áo hành lễ, nói: “Thuộc hạ bái kiến đại nhân, đã để đại nhân lo lắng.”

“Vất vả cho Triển hộ vệ, mau đứng lên đi. Vết thương thế nào rồi? Hay là lát nữa để Công Tôn tiên sinh tới xem thử.”

Một thư sinh nho nhã khoảng ba mươi tuổi bước tới giữ chặt Triển Chiêu, nói: “Đại nhân nói đúng, bị thương ở lưng dù nặng hay nhẹ cũng không thể xem thường được đâu Triển hộ vệ ạ.” Vẻ mặt cực kì quan tâm.

Triển Chiêu xua tay lia lịa, nói: “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, vết thương của Triển mỗ lành rồi… Ờ… cũng nhờ Đinh thiếu hiệp cả.”

Đinh Nguyệt Hoa trông thấy cảnh này, cô cảm thấy rất thú vị. Lần đầu đến Khai Phong phủ, thứ chào đón họ không phải là sự lạnh lùng, trang nghiêm của chốn công môn như đã nghĩ, mà là một sự thân thiết. Trương Long Triệu Hổ với các hộ vệ khác cũng thế, ngay cả Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân này cũng như vậy, mọi người đối xử với nhau đều là sự chân thành xuất phát từ đáy lòng. Từ trên nét mặt của Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa có thể nhìn thấy được sự thoải mái. Lẽ nào đây là một trong những lý do hắn chạy vào công môn, nói chính xác, là Triển Chiêu chọn người chứ không phải chọn cái gọi là chức vị phú quý như trong mắt người khác. Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Triển Chiêu nhắc tới mình, cô vội bước lên trước thi lễ, nói: “Thảo dân Đinh Mạt Nhiên tham kiến Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.”

Bao Chửng gật đầu nói: “Triệu Hổ có kể lại chuyện đã xảy ra cho bản phủ nghe, đa tạ Đinh thiếu hiệp tương trợ.”

Đinh Nguyệt Hoa nói: “Đại nhân khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Bấy giờ Hân Nhi đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen ở trước mặt, thầm nghĩ rằng đây là Bao Thanh Thiên trong truyền thuyết sao, đúng là đen thật đó. Rồi cô bé bước lại gần nhìn trái nhìn phải như đang tìm cái gì.

“Hân Nhi.” Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng kéo Hân Nhi lại, “Ở trước mặt đại nhân không được vô lễ.”

“Ông… ông là Bao đại nhân thật ạ?” Hân Nhi ngẩng đầu hỏi, “Sao… sao không có trăng lưỡi liềm vậy ạ?”

“Trăng lưỡi liềm?” Bao Chửng khó hiểu nhìn đứa bé trước mặt.

“Vâng ạ, cháu hay nghe thuyết thư tiên sinh ở trên phố nói Bao đại nhân có một cái hình trăng lưỡi liềm ở trên trán, nó sáng như trăng rằm và có thể xua đuổi tà ma yêu khí nữa, người xấu vừa nhìn thấy là hiện nguyên hình ngay ông ạ.” Hân Nhi còn múa may diễn tả.

Mọi người nghe vậy đều bật cười, trẻ con nói năng ngây thơ mà. Công Tôn Sách cười khà khà, nói: “Đó là trên phố người ta đồn đại, không phải thực, vị này chính xác là Bao đại nhân.”

“Hân Nhi, đây là Bao đại nhân mà muội hay nhắc tới đó, còn không mau bái kiến.” Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười và nói.

Bao Chửng nói với Hân Nhi, vẻ mặt đôn hậu: “Con là khổ chủ Lý Hân Nhi đấy ư?”

“Hân Nhi tham kiến Bao đại nhân, xin Thanh Thiên Bao đại nhân làm chủ!” Hân Nhi đột nhiên quỳ xuống, hai vai run run òa khóc nức nở, nhớ lại chuyện xảy ra mấy tháng trước, bi thương lại dâng lên.

“Chuyện của con bản quan biết hết rồi, con yên tâm, bản quan nhất định trả lại công bằng cho con.” Bao Chửng một tay đỡ Hân Nhi đứng dậy, nghiêm nghị nói.

“Hân Nhi cảm ơn đại nhân.” Hân Nhi lau nước mắt. Đinh Nguyệt Hoa vỗ về an ủi Hân Nhi.

“Vương Triều Mã Hán, mau dẫn Hân Nhi và Đinh thiếu hiệp lui xuống nghỉ ngơi trước. Hân Nhi, chắc hôm nay con cũng mệt rồi, ngày mai kể lại chi tiết những gì con thấy đêm đó cho ta nghe được chứ?”

Hân Nhi gật đầu đồng ý rồi cùng Đinh Nguyệt Hoa theo Vương Triều, Mã Hán đi ra ngoài.

“Triển hộ vệ, đây là bản ghi chép vụ án nhà họ Lý ở huyện Bác Hưng, cậu xem qua thử đi.” Bao Chửng cầm lấy bản ghi chép đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp nhận rồi bắt đầu lật xem. Bên trong ghi rất sơ sài, nội dung đại khái là thổ phỉ cướp của giết người. Mặt sau thì là kết quả khám nghiệm tử thi khi đó, một dao cắt cổ.

“Đại nhân.” Triển Chiêu đóng bản ghi chép lại và nói, “Lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện, thuộc hạ đang truy bắt Chu Côn ở Thanh Châu, khi nghe nói về vụ án này, thuộc hạ có đến Lý phủ xem xét qua. Cũng như trong bản ghi chép, tất cả nạn nhân đều bị một dao cắt cổ. Căn cứ vào vết thương thì hung thủ ra tay cực kì chuẩn xác và cực kì nhanh, thổ phỉ bình thường không thể có khả năng này. Mà như Đinh thiếu hiệp có nói qua với thuộc hạ, dựa theo tiếng động đêm đó Hân Nhi ở trong phòng nghe được mà cô bé kể lại, thì có thể khẳng định rằng không phải do một toán người ngựa làm ra, trong khi thổ phỉ hay những thứ đại loại như thế đều sẽ tụ lại thành một toán để hành động. Quan trọng hơn là, thuộc hạ e vụ án này và vụ án đuổi giết lão thượng thư có liên quan mật thiết với nhau.”

“Ồ, tại sao Triển hộ vệ lại phán đoán như vậy?” Bao Chửng nói.

Sau đó, Triển Chiêu kể lại chi tiết sự việc đã diễn ra trên đường và cả chuyện hai miếng gương đồng kia. Vẻ mặt Bao Chửng và Công Tôn Sách đều thay đổi, Bao Chửng đi qua đi lại mấy vòng, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nói như vậy, hai đám người này nhất định có mối liên hệ với nhau, đám người mặt quỷ đó rất có thể có liên can tới vụ án nhà họ Lý. Nhưng mà bản phủ lại quan tâm đến câu nói của tên Quỷ Thanh kia hơn, hắn có thể đem danh lợi ra mua chuộc lòng người một cách nhẹ nhàng như vậy.”

Công Tôn Sách ở bên cạnh nói: “Đại nhân đang sợ việc này có liên quan đến người trong triều!”

Bao Chửng gật đầu nói: “Đúng vậy. Mà chuyện về gương đồng kia cũng rất quái lạ, bản đồ đó muốn nói lên cái gì?”

Triệu Hổ đứng ở bên không kiềm chế được mà nói chen vào: “Chuyện này nghe thật bí ẩn, nói tới nói lui thì cũng toàn là suy đoán, chung quy chẳng có chứng cứ gì cả.”

Bao Chửng suy tư một lát rồi nói: “Không vội, nếu bọn họ đã muốn tìm tung tích của chiếc gương đồng kia thì khắc có động thái, chúng ta cứ lấy tĩnh áp chế động.”

“Chỉ e rằng y bất động.” Công Tôn Sách đưa mắt nhìn sang Triển Chiêu đầy ẩn ý, “Cho nên Triển hộ vệ mới dẫn Hân Nhi đến đây nhỉ?”

Triển Chiêu mỉm cười.

Ngoại thành.

“Đường chủ.”

“Khai Phong phủ có động tĩnh gì không?”

“Ngày hôm trước đám người Triển Chiêu đã hồi phủ, trong đó có cả một đứa trẻ Hân Nhi và một người thiếu niên tên Đinh Mạt Nhiên. Đêm đó bọn người Bao Chửng thắp đèn tới canh ba (1h).”

“Thám thính được gì không?”

“Thuộc hạ sợ sẽ rút dây động rừng, không dám lại quá gần. Nhưng theo thuộc hạ biết, mấy ngày trước Bao Chửng đã đọc bản ghi chép vụ án của nhà họ Lý.”

“Ồ, cũng nhanh thật đấy. Ngươi về trước đi.”

“Dạ.”

“Hừm, Bao Chửng, ngươi đừng làm trang chủ của bọn ta thất vọng!”

Khai Phong phủ.

“Oái!” Hân Nhi thức dậy sớm, vừa chạy ra đã đụng phải Trương Long, “Hay thật, là Hân Nhi đó hả con, con cắm đầu chạy như vậy suýt chút nữa là làm đổ lễ vật đại nhân chúc thọ Thái hậu rồi.” Trương Long sợ hãi đưa tay vuốt ngực, tay kia thì đang ôm một hòm gỗ lim như ôm vật báu.

“Trương thúc, hôm nay là ngày thọ của Thái hậu ạ? Thế… thế sẽ náo nhiệt lắm đúng không ạ?” Hai mắt Hân Nhi long lanh.

“Đương nhiên rồi, đủ hết quan lại sẽ vào triều chúc mừng, khung cảnh đó không chê vào đâu được. Ngoài phố hôm nay cũng rất náo nhiệt, có vô số món ngon trò vui luôn đấy.” Trương Long nói mà nước bọt văng như mưa, sau cùng nhìn lại Hân Nhi một cái và nói: “Chậc, mãi đứng đây luyên thuyên với con, suýt nữa quên béng chuyện quan trọng, ta phải đi đưa quà đây, sau đó còn phải vào cung với đại nhân nữa.” Rồi ôm hòm gỗ lim cẩn thẩn rời đi.

“Rất nhiều món ngon trò vui luôn sao?” Hân Nhi trông có vẻ rất chờ mong, cô bé lại bắt đầu ham chơi. Đúng rồi, đi tìm Đinh ca ca thôi.

“Đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành rồi.”

“Đã phiền Công Tôn tiên sinh.”

“Khởi kiệu.” Triển Chiêu vung tay lên.

Phố xá hôm nay hết sức náo nhiệt, các gian hàng rực rỡ đủ loại màu sắc. Hân Nhi hào hứng kéo Đinh Nguyệt Hoa chen lách vào trong đám đông, nhìn bên này, ngắm bên kia. Đinh Nguyệt Hoa lần đầu tiên đến Đông Kinh, lại còn đúng ngay ngày thọ của Thái hậu, người trẻ luôn thích nơi sôi nổi, cô cũng hớn hở đi dạo chơi với Hân Nhi. Buổi biểu diễn tạp kỹ ở Bảo Tân lâu phía bên kia đã bắt đầu, trong màn pháo hoa, đám người hóa trang quỷ thần ăn mặc dị thường, miệng phun lửa phừng phực, bốn phía pháo hoa sáng rực. Chỉ trong chốc lát khói đã giăng mịt mù, người xem hò reo không ngớt, đầu người chen chúc, ai cũng muốn tranh chỗ tốt để xem rõ hơn.

“Là Đinh thiếu hiệp phải không?” Ai đó ở trong đám đông kêu. Đinh Nguyệt Hoa ngoảnh nhìn lại, một thanh niên áo trắng tiêu sái đứng giữa đám đông, vô cùng nổi bật, trông cũng rất quen.

“Lâm thiếu hiệp.” Đinh Nguyệt Hoa nhớ ra kia là Lâm Thụy so kiếm với mình mấy tháng trước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giang Nam Hận
2. Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều
3. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
4. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
=====================================

Lâm Thụy đã đi tới chỗ cô, nét mặt rất là vui vẻ: “Không ngờ Đinh thiếu hiệp cũng tới Đông Kinh.”

Nhắc tới Lâm Thụy, Đinh Nguyệt Hoa có hơi áy náy, ngày đó mình đánh liều để chiến thắng làm người ta mất mặt, dù sao hắn cũng là khách của Đinh gia trang, mà gặp được người quen ở nơi xa lạ như thế này cũng là chuyện đáng mừng, cô chắp tay cười nói: “Tôi cũng không ngờ Lâm thiếu hiệp lại tới đây. Trong lòng tại hạ vẫn canh cánh chuyện so kiếm ngày hôm đó, luôn muốn tìm cơ hội tạ lỗi với Lâm thiếu hiệp, không ngờ hôm nay lại gặp được, Mạt Nhiên xin nhận lỗi tại đây, mong Lâm thiếu hiệp thứ lỗi cho sự vô lễ hôm đó của Mạt Nhiên.” Đoạn cúi người thật sâu.

Lâm Thụy vội vàng nói: “Đừng làm thế, luận võ không quan trọng thắng thua. Huống hồ sau đó Đinh Nhị gia có kể cho tôi nghe hết mọi chuyện, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi, thưa Đinh cô nương thiếu hiệp.” Lâm Thụy nhìn trang phục của Đinh Nguyệt Hoa, nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

Đinh Nguyệt Hoa có hơi kinh ngạc: “Hóa ra là Nhị ca nói hết cho huynh nghe rồi.” Cô giũ tà áo một cái và nói: “Lúc này chỉ có Đinh gia lão tam Đinh Mạt Nhiên, còn được gọi là Đinh gia lão Mạt mà thôi, hà hà.” Đinh Nguyệt Hoa cười ranh mãnh.

Lúc mới biết được thân phận thật của Đinh Nguyệt Hoa trong lòng Lâm Thụy đã nảy sinh vài phần ngưỡng mộ và yêu thích, bây giờ lại được nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa cười, trong lòng lại có một loại rung động khó mà giải thích bằng lời.

“Ờ, Đinh thiếu hiệp đang đi dạo sao?” Lâm Thụy nói.

“Không, tôi đang đi thăm bạn cùng với một người bạn nhỏ, Hân Nhi…” Đinh Nguyệt Hoa đang nói thì phát hiện bên cạnh trống trơn, Hân Nhi đã đi đâu mất. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa chùng xuống, vẻ mặt bắt đầu lo lắng, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, bước chân có chút hỗn loạn: “Hân Nhi, Hân Nhi.”

– – – – –

Con đường dài hun hút, đây là con đường duy nhất dẫn tới hoàng cung, nếu đem ra so sánh với bên ngoài ồn ào thì nơi này lại càng yên tĩnh. Chẳng hiểu sao trong lòng Triển Chiêu có hơi phiền muộn. Mình đang lo lắng, tại sao lo lắng? Hôm nay là ngày đại thọ của Thái hậu, hoàng cung mở yến tiệc chiêu đãi đủ các quan lại, tất nhiên mình phải đi theo tới đây, chẳng biết bây giờ Hân Nhi với Mạt Nhiên đang làm gì? Bản thân Triển Chiêu cũng không biết từ bao giờ trong lòng mình lại bắt đầu có chút vướng bận.

“Kẻ nào!?” Đột nhiên nghe thấy Triệu Hổ quát lớn một tiếng. Một bóng người lướt qua như con dơi đen, một luồng bạch quang vụt đến. “Keng keng”, dĩ nhiên thanh đao trong tay Trương Long và Triệu Hổ đã rơi xuống. Bạch quang xông thẳng tới kiệu. Nhưng chỉ thấy bóng đỏ loáng cái đã chắn ở trước kiệu, đường bạch quang kia khựng lại, một thanh trường kiếm nằm gọn ở giữa hai ngón tay của Triển Chiêu, mũi kiếm cách giữa trán của Triển Chiêu chưa tới một tấc. Triển Chiêu tay dùng chút sức, hai ngón tay bật một cái, một tiếng “Vút”, trường kiếm văng ra xa mấy trượng. Bóng đen nhoáng lên mấy cái rồi mất hút vào sâu trong con đường.

“Triển đại nhân!” Trương Long và Triệu Hổ vội vàng bước lên. Mấy nha dịch ở xung quanh thì há hốc mồm, dường như vẫn chưa hoàn hồn. Nhanh, quá nhanh.

Triển Chiêu khoát tay, hướng vào trong kiệu, nói: “Đại nhân, bọn họ hành động rồi.”

Bao Chửng vén rèm kiệu lên, hỏi: “Có nhìn rõ người tới không?”

“Người đó khinh công rất cao, thân hình nhanh nhạy, mặt mũi che kín, có điều bước đi rất nhẹ nhàng, vừa rồi lúc thuộc hạ giao thủ có ngửi được mùi son phấn, hẳn là một người phụ nữ.” Triển Chiêu đáp, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dấy lên mạnh mẽ.

Triệu Hổ sang sảng nói: “Đại nhân, thuộc hạ thấy chúng ta không nên dự yến tiệc mừng thọ này nữa, phái người đi tặng lễ vật là được.”

“Không sao, nếu bọn họ thực sự muốn ám sát ta thì hà cớ gì chỉ phái tới một người, huống chi người đó cũng không có ý định đánh.” Nét mặt Bao Chửng thản nhiên.

“Âu chỉ là cảnh cáo.” Triển Chiêu nói, “Bọn họ là đang kiêng dè hay là…”

“Đi tiếp đi.” Bao Chửng phất tay áo.

[Hoàng cung]

Trong điện, Thượng Bảo Tư, người phụ trách yến tiệc, đã dọn xong chỗ ngồi từ sớm. Hoàng huy trải khắp. Trà, rượu và thức ăn bày biện thịnh soạn.

Ngoài điện cũng không trang nghiêm như thường ngày, các bá quan văn võ không phải kính cẩn như ngày trước đến triều, người thì ôn lại chuyện xưa, người thì thừa cơ cậy nhờ quyền thế.

“Tề đại nhân, lâu ngày không gặp, à, phải rồi, Vũ Thần huynh dạo này khỏe chứ?”

“Ô, Tử Mặc huynh…”



“Bao đại nhân, ngài tới rồi.” Thừa tướng Vương Diên Linh cười hề hề đi tới chào hỏi, “Nhiều ngày không gặp, Triển hộ vệ trông có hơi tiều tụy đấy, có phải vẫn chưa quen với công môn không? Hay là Bao Chửng ngài đối xử quá nghiêm với thuộc hạ đây hả?”

Triển Chiêu cười xòa.

Bao Chửng tiến lên thi lễ, nói: “Để Thừa tướng đợi lâu rồi.”

“Dào, hôm nay không cần giữ lễ. Trong khi chờ Bát Vương gia tới, chúng ta cứ từ từ trò chuyện.”

Không lâu sau, một tiếng hô to “Thái hậu, Hoàng thượng giá đáo!”, quần thần chỉnh áo, tiếng nhạc vang lên, Tống Nhân Tông dìu Lý Thái hậu chầm chậm bước tới trước chỗ ngồi, nhạc dừng, pháo lập tức nổ, tiếp đó Bát Vương, Tương Dương Vương, Kinh Quốc Công chúa lần lượt tiến vào điện. Quan văn quan võ từ tứ phẩm trở lên đứng ở hai bên Đông Tây trong điện, quan văn quan võ từ ngũ phẩm trở xuống đứng dưới điện, tam hô vạn tuế.

“Các khanh bình thân.” Tống Nhân Tông khoát tay nói: “Mấy năm nay Đại Tống ta mưa thuận gió hòa, đất nước ngày càng hưng thịnh, tứ bề yên ổn, trẫm rất yên lòng. Đây không thể thiếu công lao của các khanh, hôm nay là ngày đại thọ của Thái hậu, khắp chốn mừng vui, nhân đây cũng an ủi các khanh, các khanh cứ ăn uống thoải mái.”

“Đa tạ bệ hạ, Thái hậu, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Con à.” Lý Thái hậu nhìn quanh rồi nói, “Sao không thấy Sở Vương?”

Tống Nhân Tông vội đáp: “Mẫu hậu, Hoàng thúc bệnh cũ tái phát, không tới dự được.”

Ở bên cạnh, Bát Vương khẽ lắc đầu, vẻ mặt thương cảm. Tương Dương Vương Triệu Tước thì bĩu môi hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Lý Thái hậu thở dài rồi nói: “Lát nữa sai người đem một chút bánh ngọt qua đó, hắn thích ăn món này lắm.”

“Thưa mẫu hậu, con đã sai người đi rồi.”

Tiếng sáo tiếng đàn bắt đầu vang lên, giữa vòng ca hát nhảy múa, các cung nữ phụ trách bưng rượu và đồ ăn đi qua đi lại không ngớt.

Ánh mắt Triển Chiêu vẫn luôn dõi theo Bao Chửng. Trong bữa tiệc thỉnh thoảng lại có người đi tới kính rượu, Triển Chiêu chỉ toàn nhấp mấy ngụm lấy lệ. Bỗng nhiên, một làn hương thơm lướt ngang qua mặt Triển Chiêu, mùi hương này rất quen. Triển Chiêu nhanh chóng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông, có một cung nữ trẻ khiến hắn chú ý. Chỉ thấy cung nữ kia khoảng chừng hai mươi tuổi, đi đứng rất nhẹ nhàng và đang bưng một bình rượu sứ men xanh tới chỗ Bao Chửng với Vương Thừa tướng. Hai mắt Triển Chiêu sáng rực, ung dung thong thả đi tới bên cạnh Bao Chửng.

“Bao đại nhân, nào, lâu rồi chúng ta không ngồi đàm đạo với nhau, hôm nay nhân dịp này phải uống một chén, rót rượu.” Bát Vương gọi cung nữ bưng rượu gần đó lại, ngay sau đó đã có người đi tới rót đầy rượu ngon.

“Đúng đúng, chẳng mấy khi mới có dịp như vậy.” Vương Thừa tướng ngồi bên cạnh cũng xoay qua nói.

Bao Chửng đang định nâng chén thì lại bị một bàn tay cản lại, “Triển hộ vệ!” Bao Chửng tỏ vẻ khó hiểu.

“Đại nhân, hôm qua đại nhân cảm thấy không khỏe, Công Tôn tiên sinh đã căn dặn đại nhân ăn uống lành mạnh hơn, rượu này không tốt cho đại nhân đâu.” Triển Chiêu lập tức nháy mắt ra hiệu với Bao Chửng và nói, “Ý tốt của chư vị đại nhân, Triển Chiêu xin uống thay Bao đại nhân.” Nói rồi hắn cầm lấy chén rượu trong tay Bao Chửng, một hơi uống cạn.

Bát Vương gia với Vương Thừa tướng nghe vậy thì quay sang vồ vập hỏi han. Bao Chửng thấy lo cho Triển Chiêu bèn đưa mắt nhìn lại hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường. Bao Chửng yên tâm một chút, thầm nói trong lòng: “Chỉ mong là do Triển hộ vệ lo xa thôi.”

Trong lúc ăn uống linh đình, tất cả các chung rượu được rót từ bình rượu sứ men xanh hoa văn kia chưa kịp đưa tới Bao Chửng thì đã bị Triển Chiêu cầm lấy uống. Qua một hồi, bình rượu trong tay cung nữ đó đã cạn, cô có hơi bất lực lắc lắc bình rượu. Đúng lúc này, một cung nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi đi tới nói với cô: “Vị tỷ tỷ này, đa tạ.” Nói xong vội cầm lấy bình rượu ước chừng: “Hết rồi, tôi đi lấy bình mới.”

Cung nữ cầm bình rượu lúc đầu nhìn chằm chằm Triển Chiêu một cái, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đám đông.

“Đi rồi sao?” Triển Chiêu có hơi loạng choạng, mọi thứ trước mắt quay mòng mòng, nhưng có một điều rất rõ đó là mùi hương kia đã biến mất.

“Triển hộ vệ!” Bao Chửng đỡ ngang lưng Triển Chiêu, ông cảm thấy được rất rõ cả người Triển Chiêu đang khẽ run lên.

“Đại nhân, không sao, thuộc hạ vẫn chịu được.” Triển Chiêu thì thầm, trên trán đã toát đẫm mồ hôi.

Lúc này, Vương Thừa tướng cười híp mắt đi tới, ông rất ngưỡng mộ người Ngự tiền thị vệ mới vào này, nghe nói hắn đi theo Bao đại nhân phá được mấy vụ án lớn, trước giờ vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm quen, ông nói: “Triển hộ vệ, nào nào, qua đây uống với lão phu vài chén.”

“Vương Thừa tướng, Triển hộ vệ quá chén rồi.” Bao Chửng vội bước lên trước mặt Triển Chiêu.

“Bao đại nhân, ngài làm vậy là không đúng rồi.” Bàng Thái sư ở bên cạnh vừa ưỡn cái bụng to vừa bước tới nói, “Thừa tướng muốn uống với Triển hộ vệ đó là coi trọng hắn, theo như lão phu được biết thì người giang hồ đều có tửu lượng rất cao, sao mới mấy chén đã say được chứ! Hiếm khi ngày đại thọ Thái hậu mở tiệc chiêu đãi quần thần, mọi người ai cũng đang vui vẻ, Khai Phong phủ từ chối như thế là quá không nể mặt rồi đấy, Vương Thừa tướng nói xem có đúng không!”

Vương Diên Linh thấy thế biết ngay Thái sư lại tới kiếm chuyện, mà chẳng hiểu tại sao lão ta cứ thích tranh cãi với Bao Chửng, bèn vội vàng nói vài câu giảng hòa, “Thái sư nói không phải rồi, ban nãy Triển hộ vệ uống rất nhiều rượu thay cho Bao đại nhân, Bao đại nhân cũng chỉ là quý trọng thuộc hạ thôi.” Dứt lời, kéo Bàng Cát toan rời đi.

Nhưng lẽ nào Bàng Cát lại chịu để yên, “Gì chứ, cả Khai Phong phủ ai cũng không thích uống rượu mời, vậy chẳng lẽ thích uống rượu phạt hả? Thế cũng tốt, Triển hộ vệ, lão phu đến kính ngươi, ngươi tự phạt mình ba chén đi.”

Bao Chửng mặt hầm hầm, sắc mặt sầm lại đen như nhọ nồi.

“Đại nhân, chẳng mấy khi Thái sư hào hứng như vậy, lý nào Triển Chiêu lại không tiếp.” Triển Chiêu đẩy nhẹ Bao Chửng ra, cười nói.

“Tốt, người đâu, đổi cho Triển hộ vệ một chén lớn!”

Ba chén đã xong, Bàng Cát sắc mặt vui vẻ: “Tốt, tốt, Triển hộ vệ quả là hào sảng.” Rồi lão đắc ý liếc nhìn Bao Chửng một cái, cười hỉ hả bỏ đi. Vương Diên Linh nhìn Bao Chửng và Triển Chiêu với vẻ mặt áy náy.

Triển Chiêu chỉ thấy đầu óc càng mơ màng, tứ chi dần mất hết sức lực, lục phủ ngũ tạng cồn cào rất khó chịu. Nhưng theo phán đoán của Triển Chiêu thì độc này không lấy mạng người, xem ra người hạ độc chỉ muốn khiến đại nhân biết khó mà rút lui.

Trong bữa tiệc vẫn có mấy người muốn tới kính rượu với Triển Chiêu nhưng đều e sợ cái mặt đen sì của Bao Chửng ở bên cạnh mà đành từ bỏ. Chỉ thấy Triển Chiêu một tay đặt trên trán, mấy lần cố vận nội lực nhưng không thể. Mãi sau yến tiệc mới kết thúc, Bao Chửng vội vàng kêu thái giám ở gần đó dìu Triển Chiêu ra ngoài. Trong bữa tiệc có vô số người say rượu nên cũng chẳng có ai thấy lạ.

Đi tới ngoài điện, Trương Long và Triệu Hổ đã chờ sẵn ở đây, hai người họ đỡ lấy Triển Chiêu, thái giám làu bàu: “Tôi thấy qua không ít người say rượu, nhưng người uống rượu mà uống tới mồ hôi nhễ nhại như vậy thì là lần đầu đấy.” Nói xong chùi tay vào vạt áo.

Triệu Hổ đưa mũi tới ngửi một cái rồi nói, “Eo ơi, Triển đại nhân uống hết bao nhiêu mà say đến mức này, nhỡ nữ thích khách lại đến thì phải làm sao đây?”

Trương Long nghe vậy thì nhấc chân đá vào mông Triệu Hổ một cái, trừng mắt quát: “Ta nói ngươi sẽ chẳng nói được gì tốt lành mà.”

Bao Chửng cũng chẳng buồn giải thích với hai người họ, chỉ vội vàng nói: “Mau, đỡ Triển hộ vệ vào kiệu.”

“Trương… Trương Long.” Triển Chiêu xốc lại tinh thần, nói, “Huynh đi theo Bao đại nhân tới chỗ Bát Vương gia, cứ nói Triển Chiêu uống quá chén, xin Bát Vương gia thay… thay hộ vệ hộ tống.”

“Triển hộ vệ!”

“Đại nhân an toàn, Triển Chiêu mới thấy yên tâm.”

Bao Chửng gật đầu, quay sang Triệu Hổ, “Mau đưa Triển hộ vệ về phủ, mời Công Tôn tiên sinh chăm sóc.”

[Khai Phong phủ]

Trong mơ màng, Triển Chiêu chầm chậm mở hai mắt ra, “Đại nhân!” Triển Chiêu giật mình bật dậy.

“Cót két”, ai đó đẩy cửa bước vào.

“Công Tôn tiên sinh, đại… đại nhân hồi phủ chưa?” Triển Chiêu sốt ruột hỏi.

“Mới về cách đây không lâu, hiện đại nhân đang ở thư phòng nghị sự với Bát Vương gia, phải rồi, Bát Vương gia mới phái thêm hai thị vệ tới đây, cậu cứ yên tâm.” Công Tôn Sách nói, “Mau uống hết bát thuốc này rồi nghỉ ngơi hai ba ngày.”

Triển Chiêu thở phào một hơi, cầm lấy bát thuốc và nói: “Phiền Công Tôn tiên sinh quá.” Kế đó lại nhớ tới cái gì, “Công Tôn tiên sinh, chuyện này đừng để người bên ngoài biết.”

“Kể cả Đinh thiếu hiệp sao?” Công Tôn Sách cười.

Triển Chiêu bị Công Tôn Sách nhìn như vậy thì có chút không tự nhiên, bèn cúi đầu chăm chú uống thuốc.

“Đinh cô nương là một cô gái tốt!” Công Tôn tiên sinh bỗng dưng nói.

Tay Triển Chiêu run lên, suýt nữa là làm đổ bát thuốc, “Khụ khụ khụ khụ”, tất nhiên là hắn bị sặc rồi, hắn ngạc nhiên: “Công Tôn tiên sinh?” Ngay sau đó thì nghĩ lại, cũng đúng, từ trước đến nay Công Tôn tiên sinh luôn suy nghĩ tinh tế thấu đáo, tiên sinh biết Mạt Nhiên là một cô nương cũng không có gì lạ.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng của Triệu Hổ: “Vương Triều, tìm thấy Hân Nhi với Đinh thiếu hiệp chưa?”

“Vẫn chưa thấy Triệu đại ca ạ, huynh nói hai người họ đã đi tới đâu để ta đi tìm dễ một tí.”

Đầu Triển Chiêu bỗng dưng như cái tổ ong, hắn lảo đảo đi ra mở cửa phòng, nói: “Bọn họ xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Sách vội bước tới đỡ Triển Chiêu, nói: “Triển hộ vệ, cậu đừng lo, Đinh thiếu hiệp võ nghệ cao cường, Hân Nhi với Đinh thiếu hiệp sẽ không có chuyện gì đâu. Hôm nay là đại thọ Thái hậu, dân chúng cùng tổ chức chúc mừng, phải tới khuya mới tàn, Mã Hán nói Đinh thiếu hiệp với Hân Nhi đi chơi hội, chắc mải chơi nên quên giờ giấc thôi.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn lo lắng như cũ: “Đã giờ này rồi, tôi phải đi xem thử.”

“Triển đại nhân, thế tôi đi với huynh.” Triệu Hổ bước tới nói.

“Nhưng Triển đại nhân vẫn chưa tỉnh rượu kia mà.”

“Vương Triều, cứ để hắn đi.” Công Tôn Sách thở dài và nói, “Cái tên này đến khi nào mới biết quan tâm bản thân mình đây.”

Ở nơi đâu đó, Hân Nhi thích thú cầm xiên hồ lô trong tay, Đinh Nguyệt Hoa búng nhẹ trán cô bé, nói: “Muội đúng là một con mèo ham ăn, làm ta với Lâm thiếu hiệp đi tìm gần chết! Muội mà còn tự ý chạy đi chỗ khác như vậy, ta sẽ không dẫn muội ra ngoài chơi nữa đâu.”

Hân Nhi gật đầu lia lịa, nói: “Vâng, thưa tỷ tỷ, Hân Nhi biết sai rồi, lần sau không dám nữa ạ.”

Đinh Nguyệt Hoa quở trách: “Còn muốn có lần sau hả? Mà bảo muội mấy lần rồi, không được gọi ta là tỷ tỷ, muội cứ quên hoài thế!”

Hân Nhi nói lí nhí trong miệng: “Dù sao Lâm Thụy ca ca cũng biết mà, bây giờ đâu có người ngoài.”

He he, nếu Triển ca ca biết tỷ tỷ là con gái sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới điều này, Hân Nhi không nhịn được mà cười trộm một cái.

“Còn cười, muội muốn ăn đòn phải không?” Đinh Nguyệt Hoa giả vờ tức giận.

Hân Nhi vội vàng trốn sau lưng Lâm Thụy, nói: “Muội không dám, không dám nữa ạ.”

“A, Triển ca ca?” Hân Nhi chỉ tay nói.

“Ô, bọn họ kia rồi!” Triệu Hổ ở phía trước kêu lên.

Hân Nhi vui mừng reo một tiếng rồi chạy tới, nói: “Triệu thúc, sao mọi người lại tới đây thế ạ? Ơ, sao vậy Triển ca ca? Rượu trong hoàng cung uống ngon quá nên huynh uống quá chén rồi ư? Đinh ca ca, huynh xem này, ở đây có một con mèo ham ăn, à không phải, là mèo say.”

Là Triển Chiêu mà mọi người hay đồn đấy ư? Lâm Thụy quan sát người đang đi tới, không khỏi nhíu mày. Đập vào mắt hắn là một người trẻ tuổi mặc quan phục đỏ, trông cũng mới ngoài hai mươi, đi đứng không xong, sắc mặt có hơi tái nhợt, cả người nồng nặc mùi rượu, có điều đôi mắt kia cực kì sáng.

“Sao lại thành công tử ngốc nữa rồi!” Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa có chút không vui, “Dù gì huynh cũng đang là đới đao hộ vệ, huynh uống say thế này thì sao bảo vệ Bao đại nhân về được hả?!”

Triệu Hổ cười xòa, nói: “Bao đại nhân đã đi về cùng với Bát Vương gia rồi. Nhưng mà Đinh thiếu hiệp à, Triển đại nhân rất ít khi uống rượu, không hiểu sao hôm nay lại như vậy.” Triệu Hổ vẫn luôn lấy làm lạ.

Nét mặt Lâm Thụy thoáng hiện vẻ khinh thường. Mắt thấy là thực, lúc trước mình còn nghĩ sư thúc nhận xét về Triển Chiêu quá võ đoán, nhưng bây giờ xem ra hắn ta cũng chỉ tầm thường thôi mà.

Triển Chiêu mỉm cười, “Hai người không sao là tốt, không sao là tốt.” Lời vừa dứt, đầu nghiêng qua một bên rồi cả người ngã xuống đất.

(Hết chương 8)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1)Một câu trong bài thơ “Ngu mỹ nhân” của Lý Dục. Dịch nghĩa: Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết? Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện. Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi, chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.

(2)Một câu trong bài thơ “Ngu mỹ nhân” của Lý Dục. Dịch nghĩa: Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó, chỉ có mặt người là đã thay đổi (già đi).