Nhân Vật

Chương 17




Ngày hôm sau, Tống Nhân Tông thông cáo thiên hạ tội ác của Tương Dương Vương, trấn an quần thần. Trong khi đó Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường truy đuổi cả nửa đêm vẫn không có kết quả, chỉ đành quay về Khai Phong phủ trước.

“Đại nhân, thuộc hạ về rồi.” Triển Chiêu nói.

Suốt hai tháng nay Bao Chửng với Công Tôn Sách ngày nào cũng lo lắng cho Triển Chiêu, đêm qua lại xảy ra chuyện lớn nên vẫn chưa nói được gì, hiện tại thấy Triển Chiêu trở về thì rất xúc động, Bao Chửng nắm tay Triển Chiêu một lúc lâu, chỉ nói mãi một câu: “Tốt, về là tốt, về là tốt rồi.”

Còn đám người Trương Long thì vây quanh Triển Chiêu, Trương Long bật khóc nói: “Tôi đã nói cái gì chứ, Triển đại nhân chính là Triển đại nhân. Triển đại nhân, huynh có muốn huynh đệ chúng tôi lo chết không.”

Triển Chiêu bấy giờ rất cảm động, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh ho khụ một tiếng, nói: “Ta bảo này Mèo con, ngươi làm Ngũ gia cũng rất khổ sở đấy, bữa tiệc ở Khánh Phong lâu không thể không nhắc, Ngũ gia ta phải ăn ở đấy mỗi ngày một bữa tới khi nào thấy hả dạ mới thôi.”

Triển Chiêu cười nói: “Huynh cũng phải chừa lại cho tôi một chút chứ, nếu không đến lúc đó tôi biết lấy gì đưa cho Nguyệt Hoa.”

“Chậc, còn chưa lấy người ta về đã để tâm tới người ta như vậy rồi à.” Bạch Ngọc Đường trêu ghẹo, “Được rồi, ta thương tình, bữa tiệc này bỏ đi vậy.”

“Cảm ơn Bạch huynh đã nể tình.” Triển Chiêu chắp tay nói.

“Không dám, không dám.” Bạch Ngọc Đường đáp.

“Triển hộ vệ, chuyện Tương Dương Vương bị cướp đi cậu nghĩ thế nào.” Bao Chửng nói.

Triển Chiêu nói, “Đại nhân, đến lúc đối đầu với Yển Nguyệt sơn trang rồi.”

Bao Chửng đồng ý, nói: “Những ngày qua ta với Công Tôn tiên sinh đã nghiên cứu bản đồ cậu gửi tới, trong lòng đã có sẵn kế hoạch, bây giờ cậu về rồi, không còn lúc nào tốt hơn lúc này.”

“Đại nhân, chuyện của Tương Dương Vương hiện đã bại lộ, bọn chúng chắc chắn sẽ rất cẩn thận, kế hoạch của chúng ta phải kĩ càng hơn mới được.”

Đang nói thì Hàn Chương lao vào: “Ngũ đệ, không hay rồi, mau về với ta.”

Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt lo lắng của Hàn Chương bèn hỏi: “Nhị ca có chuyện gì mà kích động như vậy?”

“Đại ca gửi tín hiệu triệu tập, đảo Hãm Không gặp nạn rồi.” Hàn Chương nói.

“Cái gì!” Bạch Ngọc Đường cả kinh.

Lòng Triển Chiêu chùng xuống, “Bạch huynh, huynh quay về đảo Hãm Không trước, tôi sẽ tới sau.”

Ngay sau đó Bạch Ngọc Đường vội vàng từ biệt mọi người rồi chạy tới đảo Hãm Không.

“Đại nhân, đảo Hãm Không xảy ra chuyện sợ là do Yển Nguyệt sơn trang làm, xem ra chúng có chuẩn bị phương án từ trước, lúc này bất ngờ tập kích đảo Hãm Không chắc hẳn là để giữ chân chúng ta, có thêm thời gian chuẩn bị.” Triển Chiêu nói, “Trong trận chiến hôm qua đám cao thủ của Yển Nguyệt sơn trang vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng Nguyên Hạt Bạch đang bảo toàn lực lượng, chờ trận sau.”

Bao Chửng nói: “Nghe cậu kể qua về Nguyên Hạt Bạch mấy lần thì người này thật sự không hề tầm thường, đây là họa lớn. Thế chẳng phải phía Lư đảo chủ đang gặp nguy hiểm hay sao?”

Triển Chiêu nói: “Đinh gia trang cách đảo Hãm Không không xa, dù Nguyên Hạt Bạch có lợi hại đến đâu cũng không thể lo được nhiều mặt như thế, Đinh thị song hiệp và cả Nguyệt Hoa đều đang ở đó, hơn nữa ở Đinh gia trang có rất nhiều cao thủ, tạm thời Yển Nguyệt sơn trang vẫn chưa làm gì được.”

Tối đến, Triển Chiêu nói hết một lần những gì mình biết khi ở Yển Nguyệt sơn trang và bản đồ địa hình chi tiết cho Bao Chửng và Công Tôn Sách, ngay khi trời vừa hửng sáng bèn lập tức tiến tới đảo Hãm Không.

Chiếc thuyền con xuôi dòng gấp rút chạy đi, gió sông thổi tung tay áo người, Triển Chiêu đứng sừng sững trước mũi thuyền, dòng sông có chút chảy xiết, chiếc thuyền nhỏ không khỏi tròng trành. Con đường này Triển Chiêu đã đi qua mấy lần, nhưng chưa lần nào thấy bất an như hôm nay, nhìn về khoảng sông phía xa, một mảnh trắng xóa.

Xuống thuyền lên bờ, mọi thứ hình như vẫn đang rất bình thường, “Triển gia, Bạch gia đợi ngài lâu rồi ạ.” Ai đó bước tới nói.

Triển Chiêu nhận ra kia là Thịnh Tứ, cái hôm đến đảo Hãm Không chính y là người khiến tên “Triển Chiêu” lọt bẫy kia chịu không ít đau khổ, “Lư đảo chủ bọn họ ổn cả chứ?” Triển Chiêu hỏi.

“Dạ Triển gia, đều không sao cả, Yển Nguyệt sơn trang đó cũng chỉ có thế, mới đánh có một tí đã biến mất dạng.” Thịnh Tứ nói.

Bước vào sảnh, thấy đám người Bạch Ngọc Đường đều đang ở đây, còn có Đinh Triệu Huệ.

“Lư đảo chủ, các vị.” Triển Chiêu nói, “Nghe nói đám người Yển Nguyệt sơn trang đã rút lui từ lâu rồi?”

Lư Phương nói: “Cũng không rõ có phải là người của Yển Nguyệt sơn trang hay không, đêm hôm trước đúng là có vài tên áo đen giấu mặt tấn công, nhưng chỉ đánh qua loa mấy cái rồi chẳng thấy tăm hơi đâu, tôi lo sẽ có biến cố gì đó nên căn dặn tăng cường canh phòng, hôm qua Nhị đệ với Ngũ đệ lại vội vã chạy về, còn bảo là do tôi gọi về, việc này tôi vẫn còn đang thắc mắc đây.”

Hàn Chương nói: “Nhưng Đại ca, cái đó đúng là tín hiệu của huynh mà, chỉ người ở đảo Hãm Không chúng ta mới biết.”

“Việc này rất kỳ lạ, đằng nào ngươi cũng sẽ tới nên bọn ta đành ở đây chờ ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu hỏi: “Lư đảo chủ, huynh nói huynh cũng không xác định được đối phương là ai sao?”

“Đúng vậy.” Lư Phương đáp.

“Hàn đại ca, tín hiệu kia quả thật là của Lư đảo chủ?” Triển Chiêu lại hỏi.

“Chắc chắn không thể nào nhìn nhầm được.” Hàn Chương khẳng định.

Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu khác thường, hắn ngờ ngợ cảm thấy hình như có gì đó không ổn ngay, “Mèo con, sao thế?”

Triển Chiêu cũng không nói gì thêm, xoay phắt người chạy ra ngoài, loanh quanh khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó, “Có nhìn thấy Thịnh Tứ đâu không?” Triển Chiêu hỏi trang đinh.

“Dạ có, tiểu nhân mới thấy Thịnh Tứ đi về hướng kia.” Một người nọ chỉ hướng.

Triển Chiêu vừa ngẩng đầu nhìn theo, trong lòng lập tức khẩn trương, đầu hành lang bên kia Hân Nhi và Tôn Lạc đang kéo lấy Đinh Nguyệt Hoa chơi đùa, Thịnh Tứ đang đi về phía họ.

“Nguyệt Hoa, coi…” Triển Chiêu la lên, Đinh Nguyệt Hoa thấy là Triển Chiêu thì rất vui mừng, đang định vẫy tay, thì chợt thấy Thịnh Tứ rút thanh đại đao ở bên hông ra lao về phía mình, Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, lập tức rút kiếm ra chặn thanh đao của Thịnh Tứ. Thịnh Tứ quát một tiếng rồi nâng đao chém về phía Tôn Lạc, thừa lúc Đinh Nguyệt Hoa quay sang cứu Tôn Lạc, y xoay người bắt lấy Hân Nhi, nhảy phóc lên trên mái nhà chạy đi.

Sự cố này đến quá bất ngờ, không một ai nghĩ Thịnh Tứ sẽ tấn công đám người Đinh Nguyệt Hoa, càng không nghĩ thân thủ của Thịnh Tứ nhanh nhẹn như vậy.

Lại thấy Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, theo sau còn có Bạch Ngọc Đường. Đinh Triệu Huệ nói: “Lư đại ca, các huynh ở lại đây canh chừng, kẻo kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn, ta sẽ đi theo xem sao.” Nói rồi thân hình nhoáng lên một cái, cũng đuổi theo.

Bay nhảy một lúc, mọi người đã đuổi theo tới một khoảng đất trống, Thịnh Tứ kia bỗng nhiên đứng lại.

“Thịnh Tứ, lá gan của ngươi cũng lớn lắm!” Bạch Ngọc Đường quát, “Còn không thả người, Bạch gia sẽ tạm tha mạng cho ngươi.”

Thịnh Tứ bật cười, nói: “Thật ư? Là ai tha mạng cho ai còn chưa biết đâu.”

Lúc này, phía cánh rừng bên cạnh bỗng lao ra hơn mười người, Kế Quan Công, Hắc Phong, Bạch Sát,… tất cả đều là người quen. Lại thấy thêm một người nọ từ từ bước ra nói: “Thiếu chủ của tôi, mong là người vẫn ổn, thuộc hạ để người phải chờ lâu rồi.” Là Quỷ Thanh.

Bạch Ngọc Đường giận tái mặt, nói: “Các ngươi dám không xem đảo Hãm Không ta ra gì.”

“Hừ, bọn ta chẳng cần quan tâm.” Quỷ Thanh cười khẩy, y đi đến trước mặt Hân Nhi, nhìn chằm chằm cô bé một lúc, đoạn nói: “Trông cái mặt này khá giống với Quỷ Cảo đấy, lẽ ra ta phải nên đoán ra ngay từ lâu.”

Hân Nhi trợn mắt lên, giãy giụa trong vòng tay Thịnh Tứ, “Nhóc con, cứ yên tâm, đừng sốt ruột.” Quỷ Thanh véo má Hân Nhi và nói, “Lát nữa sẽ đến lượt ngươi thôi.”

“Triển Chiêu, mặt ngươi đúng là rất lớn, từ đầu đến cuối khiến chúa công gặp nhiều trắc trở như thế.” Quỷ Thanh nói.

“Phải là mặt Chi Vân đồ.” Triển Chiêu bình thản nói, “Việc đã đến nước này rồi, Nguyên Hạt Bạch vẫn còn chưa hết hy vọng ư? Kho tàng Chi Vân sánh ngang núi vàng, ông ta vẫn còn mơ mộng dựa vào nó phục quốc hay sao!”

“Chúa công tài trí mưu lược hơn người, lão già sắp chết Tương Dương Vương kia sao có thể bì được!” Quỷ Thanh nói, “Chẳng qua mượn hắn dọn cửa vào, Quỷ Cảo, ngươi nói có đúng không?”

“Quỷ Thanh, hơn mười năm rồi không gặp, ngươi vẫn giống hệt khi xưa.” Một người hạ giọng nói.

“Cha ơi.” Hân Nhi gọi người đến, đấy là Lý Lương.

“Ngươi cũng rất có cố gắng đấy, năm xưa dám làm đứt hết kinh mạch để lừa ta, cũng chẳng ngại thay đổi gương mặt.” Ánh mắt Quỷ Thanh có chút khen ngợi, “Năm đó ngoài chúa công vẫn luôn coi ngươi là nhân vật tài giỏi hơn người ra, thì còn có lão trang chủ hết lời khen ngợi ngươi, tín nhiệm ngươi tới mức trước khi chết đã giao lại một phần Chi Vân Đồ cho ngươi, để ngươi đưa lại cho Lý Thạch.”

Mọi người đã đoán được Lý Lương là người của Yển Nguyệt sơn trang từ trước, thế nhưng vẫn không biết thân phận cụ thể của ông, hóa ra ông là Quỷ Cảo, lại còn giữ một chức vị rất cao ở Yển Nguyệt sơn trang.

“Ngươi vẫn không biết thấy hổ thẹn khi nhắc đến lão trang chủ ư!” Lý Lương lớn tiếng nói: “Chúng ta mang ơn của cả nhà ông ấy, nhưng ngươi với Nguyên Hạt Bạch đã làm cái gì!”

“Quỷ Cảo, Yển Nguyệt sơn trang ban đầu dựng lên là vì cái gì, cả ngươi và ta đều hiểu rõ. Lão trang chủ chính là già rồi hồ đồ, sao chúng ta có thể để bao tâm huyết của các đời trang chủ trước đổ sông đổ bể, nam tử hán đại trượng phu thì phải làm nên nghiệp lớn.” Quỷ Thanh nói.

“Vì nghiệp lớn của các ngươi mà không từ thủ đoạn loại bỏ những kẻ phản đối, không những khiến lão phu nhân ôm theo con thơ bỏ đi mà còn đuổi giết suốt dọc đường hòng nhổ cỏ tận gốc. Vì dục vọng của các ngươi mà không ngại đồng môn tương tàn. Vì dã tâm của các ngươi mà suốt những năm qua đã hại chết biết bao nhiêu người. Lão trang chủ đã nhìn ra được những thứ này từ lâu, chỉ có các ngươi là vẫn dấn sâu vào trong đó.” Lý Lương nói.

Quỷ Thanh nói: “Ngươi biết không, có những người sinh ra đã phải mang trên mình một gánh nặng mà cả đời không bỏ xuống được, ngươi không phải là người đó, sao ngươi hiểu được mùi vị của nó thế nào!”

“Soạt”, Cự Khuyết ra khỏi vỏ, mũi kiếm lại hơi run.

Quỷ Thanh nói: “Triển Chiêu, bây giờ ngay cả cầm kiếm ngươi còn cầm không xong, còn đánh được nữa sao?”

Quả nhiên, mọi người chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu tái xanh, Bạch Ngọc Đường không khỏi lo lắng, hắn đi đến bên cạnh Triển Chiêu và nói: “Cứ để cho ta.”

Lý Lương thấy vậy bèn lấy ra một viên thuốc đưa cho Triển Chiêu: “Mặc dù tôi chưa nghĩ ra được cách giải, nhưng vẫn có thể trì hoãn được một lúc.”

Quỷ Thanh nói: “Triển Chiêu, mảnh Chi Vân Đồ mà Quỷ Cảo nắm giữ chắc hẳn đã giao cho ngươi từ lâu. Còn nửa mảnh còn lại kia năm đó lão phu nhân đã mang theo, tuy ngươi không phải thiếu chủ của bọn ta nhưng chắc chắn phải có mối quan hệ rất thân thiết với lão phu nhân bọn họ, nếu không ngươi đã không luyện được Lạc Vân Kiếm pháp, hơn nữa năm đó Quỷ Yên còn liều chết bảo vệ ngươi như vậy, nhất định ngươi phải biết nửa mảnh Chi Vân Đồ kia đang ở đâu. Tính mạng của con bé này bây giờ nằm trong tay ngươi, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”

“Cha ơi.” Hân Nhi kêu, thanh đao của Thịnh Tứ đã cắt một lằn trên cổ cô bé.

“Hân Nhi.” Hai hàm răng Lý Lương nghiến lại kêu kèn kẹt, “Quỷ Thanh, Hân Nhi mà có mệnh hệ gì thì ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

Mọi người còn đang đôi co thì bỗng nghe một tiếng thét “A” thật to của Triển Chiêu, tiếp đó trường kiếm liên tục lao tới mà ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng đâm.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tấn công ác liệt, nhớ lại dáng vẻ bùa sinh tử phát tác ngày hôm đó liền cảm thấy không ổn.

Đám người Hắc Phong, Bạch Sát, Kế Quan Công bấy giờ cũng nâng vũ khí lên xông vào chiến đấu với Đinh Triệu Huệ, Lư Phương và những người khác.

Quỷ Thanh vung tay ra hiệu cho phía sau: “Giết hết không chừa một ai.”

Hơn mười tên đại hán đứng phía sau ngay tức khắc rút kiếm ra, kiếm quang từ mọi phía hướng thẳng tới chỗ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

“Thanh đường chủ, nếu như Triển Chiêu chết, Chi Vân Đồ phải làm thế nào đây ạ?” Thịnh Tứ nói.

Quỷ Thanh nói đầy ẩn ý: “Ta đã đồng ý với Quỷ Mặc một chuyện, chúa công quá cố chấp với Chi Vân Đồ này, nếu không thì Triển Chiêu đã chẳng có cơ hội.”

Y quay sang nói với Lý Lương: “Quỷ Cảo, đến lúc chúng ta ôn lại chuyện hơn mười năm trước rồi.” Đoạn rút soạt thanh kiếm xà bên hông ra, liếc nhìn Hân Nhi một cái rồi cười: “Có đứa cháu gái ở bên cạnh cổ vũ, ta không nghĩ mình sẽ thất vọng đâu.” Lời còn chưa dứt mũi kiếm đã đâm ra.

“Hèn hạ!” Lý Lương phỉ nhổ.

Bên này Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đang đánh rất căng thẳng, sau vài hiệp Bạch Ngọc Đường nhận thấy đường kiếm của Triển Chiêu không có sự tàn độc như ngày hôm đó. Từ lúc những tên đại hán kia tham chiến, Bạch Ngọc Đường phát hiện mỗi một lần Triển Chiêu xuất kiếm đều là hướng tới mình, song chỉ toàn lướt qua, tất cả đều trúng vào những tên đại hán ở phía sau. Bạch Ngọc Đường chợt hiểu, hắn lập tức chuyển sự chú ý, chỉ tập trung vào đám người xung quanh, âm thầm giảm lực mỗi khi đối mặt với Triển Chiêu. Bỗng loáng thoáng thấy khóe miệng Triển Chiêu hình như khẽ nhếch lên cười.

Lại trôi qua hơn hai mươi hiệp, đột nhiên Triển Chiêu đổi hướng kiếm, phóng lên chém xuống Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lập tức nâng kiếm chặn lại, “choang”, hai thanh kiếm va vào nhau, Bạch Ngọc Đường dồn sức cánh tay đẩy kiếm Triển Chiêu ra, Triển Chiêu mượn lực nhảy lên không, tay trái phóng đi hai ám tiễn thẳng tới chỗ Thịnh Tứ. Thịnh Tứ bấy giờ đang dồn hết sự chú ý vào Quỷ Thanh và Lý Lương, mà Lý Lương hiện tại cũng vì con gái đang bị người khác uy hiếp nên luôn bị Quỷ Thanh chèn ép. Thịnh Tứ kia có thể cũng là một cao thủ, nhưng y đang tập trung vào Quỷ Thanh và Lý Lương. Những người khác thì đều cho rằng bùa sinh tử trên người Triển Chiêu phát tác, thần trí không còn tỉnh táo. Thế nên không một ai ngờ tới Triển Chiêu sẽ lại ra tay bất ngờ. Mà ám tiễn của Triển Chiêu cũng cực kì chuẩn xác, chỉ là hắn không hay sử dụng, người ngoài cũng thường bỏ qua điểm ấy. Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, hai cây ám tiễn cắm sâu vào đầu Thịnh Tứ, chết ngay tại chỗ, Triển Chiêu đá văng Thịnh Tứ ra, ôm Hân Nhi vào lòng rồi giao lại cho Bạch Ngọc Đường ở phía sau. Lý Lương thấy con gái đã an toàn thì không còn vướng bận, lập tức bắt đầu phản kích. Khi này mọi người mới nhận ra Triển Chiêu đang giả vờ.

“Đúng là con Mèo xảo quyệt.” Bạch Ngọc Đường cười nói, nhưng lại thấy cả người Triển Chiêu bỗng run lên, mãi mới nói ra một từ “Đi”, giọng cực kì trầm, như thể đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó, ánh mắt lại đằng đằng sát khí.

“Mèo con, ngươi…” Bạch Ngọc Đường dừng lại, trong lòng cảm thấy bất an, vội vàng ôm Hân Nhi chạy về phía sau.

Năm sáu tên đại hán lại tiếp tục xông lên, Triển Chiêu ra tay nhanh như cắt, trong nháy mắt những tên đại hán ấy đều bị một kiếm xuyên tim mà chết. Máu từ mũi kiếm Cự Khuyết nhỏ xuống, mùi máu tanh xông lên nồng nặc, cảm giác khát máu kia lập tức ập tới như vỡ đê. Trường kiếm đập đất, một đường kiếm quang xẹt đi như hào quang mặt trời, tách đám người Đinh Triệu Huệ, Lư Phương, Hắc Phong và Bạch Sát ra. Quỷ Thanh tìm cơ hội nhảy khỏi vòng đánh, “Bùa sinh tử này lợi hại hơn ta nghĩ rất nhiều.” Quỷ Thanh nói, “Quỷ Cảo, nhìn tình hình hiện tại này của hắn, ta thấy ngươi có muốn cứu cũng cứu không được rồi, để lại cho các ngươi!” Y cười gằn, kiếm xà vụt đi nhưng chỉ là hư chiêu, qua hai ba lần như thế Quỷ Thanh đã mất hút vào sâu trong rừng, bọn người Kế Quan Công cũng mau chóng rời đi theo.

Triển Chiêu lại chầm chậm giơ trường kiếm, gào lên nhảy tới chỗ Đinh Triệu Huệ và Lư Phương. Đinh Triệu Huệ, Lư Phương thấy tình thế không ổn, lập tức tránh ra. Nhưng Triển Chiêu vận kiếm quá nhiều công lực, dù hai người đã né như thế, y phục của cả hai vẫn bị kiếm phong xoẹt qua cắt rách mấy đường. Đinh Triệu Huệ với Lư Phương thầm kêu khổ, hai người ra sức né tránh.

“Em rể à nghe này, ngươi nhìn kỹ lại một tí đi, có muốn lấy mạng anh trai ngươi không hả?” Đinh Triệu Huệ rụt đầu lại, Cự Khuyết sượt qua da đầu hắn, Đinh Triệu Huệ chỉ cảm thấy từ đầu tới cổ lạnh toát.

Lư Phương vừa đỡ vừa nói với Lý Lương: “Lý thần y hãy mau nghĩ biện pháp!”

Lý Lương giậm chân thở dài: “Nếu cứ tiếp tục đánh thế này, không tới nửa canh giờ Triển Chiêu sẽ kiệt sức mất.”

Đinh Triệu Huệ nói vội: “Chúng tôi cũng có muốn đánh đâu, ấy nhưng mà Triển Chiêu cứ bám riết chúng tôi không tha.”

Lý Lương bấy giờ cũng đã tới chỗ họ, ông nói: “Hai người thu hút sự chú ý của cậu ta.” Ông toan thừa cơ điểm huyệt Triển Chiêu, song mãi vẫn không tìm được cơ hội nào lại gần hắn.

Bạch Ngọc Đường ôm Hân Nhi ở bên đây đứng ngồi không yên.

“Đại ca, coi chừng! Ơ này!”

Triển Chiêu lúc bấy giờ chỉ cảm thấy luồng khí cuồng bạo không ngừng sôi lên sùng sục trong lục phủ ngũ tạng, dường như có hàng vạn hàng nghìn cây kim đâm khắp người mình. Mình đang ở đâu đây? Không biết. Hắn như rơi vào dòng nước xoáy, và sắp bị nó lôi tuột xuống, hắn muốn vùng vẫy trồi lên trên nhưng cơ thể như bị thứ gì đó ghì chặt, lại giống như chiếc thuyền con kia lẻ loi giữa tầng tầng sóng dữ bị dòng nước đẩy xô. Triển Chiêu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, sức lực như sắp bị hút cạn. Dần dà, hắn không muốn động đậy nữa.

“Chiêu…” Một tiếng gọi, Triển Chiêu sửng sốt, trong mông lung có một người con gái đang mang mũ phượng khăn quàng vai chạy về phía mình. Trong chiếc váy đỏ thướt tha, dáng người nàng đẹp như thế, Nguyệt Hoa, đấy là tân nương của ta. Triển Chiêu vươn tay ôm cô vào lòng, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô. Nguyệt Hoa, sao nàng lại buồn như vậy? Ta về rồi, ở ngay bên cạnh nàng. Luồng khí cuồng bạo trong người lắng dần xuống, đôi mắt đỏ ngầu kia từ từ thu lại.

“Chiêu…” Đinh Nguyệt Hoa đang ở trước mắt mình rõ ràng như vậy, vai trái nàng đỏ thẫm một mảng, Cự Khuyết run run, “Nguyệt… Nguyệt Hoa…” Khóe miệng Triển Chiêu rỉ máu, máu trên thân kiếm Cự Khuyết trượt dài nhỏ xuống tí tách, khuôn mặt tái nhợt của Đinh Nguyệt Hoa hé nở nụ cười, “Chiêu của ta về rồi.” Hai người cùng nhau ngã xuống.

“Ta… thật sự không nỡ.” Triển Chiêu nắm lấy tay Đinh Nguyệt Hoa và nói.

“Ta biết.” Đinh Nguyệt Hoa dựa đầu vào Triển Chiêu.

“Chiếc trâm ấy đâu?”

Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm móc từ trong ngực áo ra. Triển Chiêu đón lấy nó, động tác của hắn vô vùng chậm chạp. Lại giống như dồn hết sức trên người mình vào tay để cầm cây trâm, hắn muốn cài nó cho cô, cô là tân nương của hắn. Song, cuối cùng chiếc trâm ấy vẫn rơi trên nền đất, bên trên nhoe nhoét máu. Đinh Nguyệt Hoa sững sờ nhìn cây trâm ấy thật lâu, thật lâu, lúc ấy đất trời mờ mịt.

(Hết chương 17)