Nhân Vật

Chương 11




Giữa cơn mơ màng Triển Chiêu cảm thấy như mình đang lơ lửng, luồng khí cuồng nộ trong cơ thể lắng dần xuống. Trong bóng tối đen ngòm, “Triển đại ca…” Một tiếng gọi, một tia sáng lóe lên hiện ra bóng hình của Đinh Nguyệt Hoa, cô đương cười rất tươi vẫy gọi. Lúc này cô ăn mặc như một cô gái ngư dân, tay áo vén cao, ống quần xắn đến gối, một chiếc giỏ nhỏ đeo lệch sau lưng, “Chúng ta đi mò cá chung đi.” Cô cười hì hì kéo tay mình chạy về phía bờ sông, còn mình cứ để cô dắt đi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười vô tư ấy của cô.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người, Đinh Nguyệt Hoa vỗ nhẹ mặt nước, nước gợn sóng lăn tăn như cười như nói ở trong lòng Triển Chiêu. Chợt mấy con sóng dữ ập đến, mặt nước đột nhiên dâng cao, một đợt sóng to đánh tới chỗ họ, cuốn họ ra xa nhau. “Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu cuống cuồng khua tay tìm Đinh Nguyệt Hoa. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có bọt sóng tung trắng xóa.

“Mèo con, ê, tỉnh lại đi.” Trong mê man Triển Chiêu cảm thấy như có ai đó đang lay mình. Mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh sáng sủa, Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình với một vẻ mặt rất kỳ lạ. Dời mắt đi quan sát xung quanh, hình như mình đang ở trong một ngôi miếu đổ nát, sờ thấy ở dưới tay có vẻ là một đống cỏ khô rất dày.

“Mơ thấy gì đấy? Trông ngươi có khác gì đứa trẻ đi lạc không.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cứ ngơ ngác liền trêu hắn, “Tiền bối mau tới đây xem thử đi, e là thuốc của tiền bối không có tác dụng rồi, chứ sao mặt con Mèo này vẫn cứ thộn ra như vậy.”

Ban nãy là mơ ư? Triển Chiêu thở phào. Chợt trong đầu vụt hiện lên gương mặt tái nhợt của Đinh Nguyệt Hoa.

“Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa sao rồi?” Triển Chiêu ngay lập tức giữ chặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Chà, Triển Tiểu Miêu nhà ngươi gọi mấy tiếng Nguyệt Hoa nghe lọt tai gớm nhỉ!” Bạch Ngọc Đường trề môi. “Muội ấy không sao.” Bạch Ngọc Đường nói với giọng điệu an ủi.

Triển Chiêu ngồi dậy, ánh mắt theo đó nhìn tới được Đinh Nguyệt Hoa đang nằm yên ở phía bên kia, hai má cô đã hồng hào, hô hấp cũng đều đặn hơn. Lòng Triển Chiêu bấy giờ mới thấy nhẹ nhõm. Lại trông thấy Lâm Thụy đang lau mồ hôi trên trán Đinh Nguyệt Hoa, động tác rất nhẹ, rất khẽ sợ sẽ đánh thức cô.

“Cô ấy không sao, nhưng cậu lại có sao.” Ai đó nói.

Một người áo đen bịt mặt dắt tay Hân Nhi từ bên ngoài đi vào.

“Nguyệt Hoa tỷ.” Hân Nhi vừa nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa hôn mê là hét lên, buông tay người áo đen và chạy tới bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa.

“Hân Nhi, cô ấy cần nghỉ ngơi, đừng đánh thức cô ấy.” Người áo đen nói.

“Tôi nên gọi ngài là Thường thái y hay là Lý thần y, Lý Lương?” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường và Lâm Thụy sửng sốt nhìn sang người áo đen, cùng một vẻ mặt khó tin. Đây là nhân vật chính trong vụ án nhà họ Lý gặp họa diệt môn xôn xao trên giang hồ mấy tháng trước ư?

Hân Nhi nghe vậy tròn xoe hai mắt quay đầu lại, hết nhìn Triển Chiêu tới nhìn người áo đen.

Người áo đen thở dài, nói: “Quả nhiên chẳng thể gạt được cậu.” Hắn lột bỏ chiếc mặt nạ da người, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ đích thực là của Lý Lương không rõ sống chết mấy tháng trước.

“Cha, thực sự là cha.” Hân Nhi rúc đầu vào lòng Lý Lương òa khóc nức nở.

“Thì ra cha vẫn luôn ở cạnh Hân Nhi, cớ sao cha không chịu nhận Hân Nhi.”

Lý Lương âu yếm vuốt ve đầu Hân Nhi, giọng có chút nghẹn ngào: “Hân Nhi, là cha không tốt, là cha đã hại con, hại cả mẹ con.” Nói xong hai cha con ôm nhau khóc.

Bạch Ngọc Đường chứng kiến cảnh phụ tử đoàn tụ sau kiếp nạn cũng không kìm được xúc động.

Khóc được một lúc, Lý Lương lau khóe mắt và nói: “Làm sao cậu phát hiện được?”

Triển Chiêu thản nhiên đáp: “Là nhờ Hân Nhi. Có mấy lần con bé nói bóng lưng của ngài rất giống cha, thế nên tôi để tâm. Dung mạo của một người có thể thay đổi, nhưng dáng người và thói quen cử chỉ rất khó thay đổi, nhất là đối với người mà mình quen thuộc, dù có thay đổi cỡ nào chăng nữa, cảm giác thân thuộc vẫn luôn còn ở đấy.”

“Chỉ dựa vào mỗi điểm đó? Biết đâu chỉ là trùng hợp giống nhau.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Đương nhiên chỉ mỗi điểm đó vẫn chưa đủ.” Triển Chiêu nói, “Thiên hạ rộng lớn, người giống người là chuyện bình thường. Nhưng mà vẫn còn một điểm, đấy là tình máu mủ không thể thay đổi giữa những người thân. Ngài giấu được mọi thứ của Lý Lương, nhưng tình thân ngài lại giấu không được, ngài đối xử với Hân Nhi luôn là một tình yêu thương xuất phát từ đáy lòng. Thứ tình cảm cha dành cho con đó không bao giờ có thể tìm thấy ở những người khác. Mã Hán đã đi theo dõi quầy bán kẹo hồ lô kia rất lâu, ngài thường xuyên ghé đó mua và trong lúc đứng nói chuyện phiếm với người bán hàng ngài bảo rằng mình mua cho con gái. Nhưng theo tôi được biết thì Thường Nhạc thái y không hề mang theo vợ con đến đây. Ngoài ra, tất cả kẹo hồ lô mà ngài đưa cho Hân Nhi đều được mua ở quầy hàng đó chứ không mua ở quầy hàng khác, vì bởi chỉ duy hồ lô ở đây mới có mùi vị gần giống với quán Thập Lục Phố ở quê nhà mà Hân Nhi nhắc tới.”

“Ồ, mà Mèo này, thế còn chuyện Hân Nhi mất tích, làm sao ngươi chắc chắn rằng Lý thần y sẽ giúp ngươi tìm thấy con bé?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

Triển Chiêu im lặng một lát rồi nói, “Tôi cũng không nắm chắc được cả mười phần, có lẽ nó chỉ là đánh cược một ván.”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Vậy thì ngươi cược lớn quá đấy.”

Triển Chiêu nói: “Nếu Hân Nhi bị bắt là vì danh tính của con bé bị phát hiện, con bé tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Chắc Lý thần y vẫn nhớ ngày hôm đó khi biết được Hân Nhi gặp nạn ngài đã nóng lòng nắm lấy tay của Triển mỗ, lực nắm ấy không phải của những người trói gà không chặt. Kết hợp với các sự việc diễn ra trước đó, Triển mỗ cả gan suy đoán Lý thần y phải có quan hệ gì đó với đám mặt quỷ, nếu Lý thần y quan tâm, khắc sẽ có cách liên lạc với đối phương. Do vậy tôi và Bạch huynh đã bám theo ngài. Quả nhiên Lý thần y là một cao thủ ẩn dật, tuy nhiên không ngờ rằng Hân Nhi bị bắt là vì Hắc Phong với Bạch Sát muốn trả thù tôi.” Nói đến đây, Triển Chiêu sa sầm nét mặt, đưa mắt nhìn sang Đinh Nguyệt Hoa.

Lý Lương gật đầu nói: “Không sai, cậu rất sắc sảo và rất quyết đoán. Nhưng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, nói: “Lý thần y nói gì lạ vậy? Cái gì mà không biết tốt hay xấu? Mà ban nãy tiền bối nói Nguyệt Hoa không sao, Triển Chiêu có sao lại là ý gì nữa?”

Lý Lương không trả lời Bạch Ngọc Đường, ông ôm lấy Hân Nhi và nói: “Hân Nhi, để cha kể cho con nghe một câu chuyện nhé.”

Hân Nhi vỗ tay nói: “Hay quá, lâu lắm rồi Hân Nhi không được nghe cha kể chuyện.”

Bạch Ngọc Đường thầm bực mình: Lúc này còn kể chuyện.

“Ngày xưa có một ông vua cai trị cả một phương. Ông vua này tư chất thông minh, đặc biệt rất giỏi thơ văn, đáng tiếc lại không thông chính trị, có thể nói ông không quan tâm đến triều chính, không muốn tranh chấp. Đất nước cũng vì vậy mà suy yếu, cường địch gần đó lại lăm le từ rất lâu, quả nhiên, đã lâm vào cảnh nước mất nhà tan, bản thân ông cũng rơi vào cảnh gông xiềng ngục tù, người phụ nữ mà ông yêu mến cũng chịu đựng đủ loại lăng nhục, sau cùng ông bị xử tử.”

“Phải chăng ông vua mà ngài nói là Lý Hậu Chủ?” Lâm Thụy nhíu mày nói, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ có cảm tình với những người như Lý Hậu Chủ.

Lý Lương khẽ gật đầu.

“Cha ơi, câu chuyện kết thúc rồi ạ?” Hân Nhi nói.

Lý Lương lắc đầu, nói: “Giá mà câu chuyện kết thúc như vậy thì đã tốt rồi. Một hoàng thân của ông vua tên là Lý Cố may mắn thoát nạn. Lý Cố không cam chịu gia tộc bị lăng nhục, thề rằng sẽ báo thù. Ban đầu, ông mai danh ẩn tích bái sư khổ luyện, toan tính sẽ ám sát thủ lĩnh của cường địch. Về sau lại nhận ra rằng chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì đúng là chuyện viển vông, huống hồ thế lực của đối phương đang rất mạnh. Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thế là ông bí mật tìm kiếm các cựu thần cấp dưới ngày trước và con cháu của họ, rồi lại đi khắp nơi kết giao kỳ nhân dị sỹ nhằm tăng cường thế lực bản thân, một tay ông sáng lập nên “Yển Nguyệt sơn trang” cho mình làm trang chủ. Cứ thế trải qua mấy đời, sơn trang ngày càng lớn mạnh, tuy nhiên tới tay đời trang chủ thứ ba, Lý Chí, lại xảy ra chút biến cố. Lý Chí đó vốn là một người có nhiều tham vọng, ông không những muốn hoàn thành sở nguyện báo thù của thế hệ đi trước, mà còn muốn tăng cường lực lượng thừa cơ phục quốc, do vậy đã dốc toàn bộ sức lực, tâm trí vào việc phát triển thế lực của sơn trang. Cuối cùng ông đã gây dựng được một sơn trang thực sự phải nói là đông đảo nhân tài, tài lực hùng hậu, nhưng cũng chính vì thế mà ông đã không lưu tâm đến gia đình, lạnh nhạt với vợ con. Vợ ông không muốn ông đi vào con đường chết này, chỉ hy vọng sống một đời yên ổn cùng ông. Do đó giữa bọn họ đã xảy ra vô số cuộc tranh cãi, cuối cùng vợ ông tức giận bế theo con thơ rời khỏi sơn trang, đi theo bà còn có tứ đệ tử của Lý Chí. Rồi hai năm sau Lý Chí lại qua đời ở tuổi trung niên vì một cơn bạo bệnh, trước lúc lâm chung, ông triệu tập ba người đệ tử của mình, tạm thời giao sơn trang cho đại đệ tử, sai nhị đệ tử và tam đệ tử đi tìm thiếu chủ về.”

“Cha, thế sau này có tìm được thiếu chủ đó không ạ?” Hân Nhi hỏi.

Lý Lương lúc này lặng người suy tư, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Họ tìm nhưng không tìm.”

“Thế là sao?” Lâm Thụy hỏi.

“Ai mà chẳng có dục vọng.” Ánh mắt Lý Lương thay đổi, “Âu chỉ khi tới bờ vực thẳm mới nhìn thấu được một người.”

“Cha ơi, cha nói gì Hân Nhi không hiểu.”

Lý Lương xoa đầu Hân Nhi và nói: “Khi Hân Nhi lớn rồi, Hân Nhi sẽ hiểu thôi.”

“Lý thần y, vậy hai người đệ tử đó sau này ra sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chính giữa xảy ra rất nhiều chuyện, sau cùng tam đệ tử buông bỏ mọi thứ, thay tên đổi họ thà làm một người thường.” Lý Lương nói.

Triển Chiêu nói tiếp một câu: “Ngài chính là tam đệ tử ấy!”

Lý Lương cười khổ, cũng không phủ nhận. Đột nhiên, ông thở dài rồi nói: “Đã qua chừng ấy năm, tôi cứ ngỡ mình đã thay đổi diện mạo thì sẽ làm được người thường tới cuối đời, ngờ đâu rốt cuộc vẫn tránh không khỏi, còn liên lụy tới cả nhà Tôn thượng thư.”

“Là do Chi Vân Đồ?” Triển Chiêu nói.

Lý Lương hơi kinh ngạc, nói: “Xem ra cậu biết được không ít.”

Triển Chiêu nói: “Tôi chẳng qua là vô tình phát hiện, lại nghe được Bát Hiền Vương nhắc qua.”

Lý Lương nói: “Đúng thế, tương truyền rằng bên trong Chi Vân Đồ cất giấu một giá trị khổng lồ sánh ngang với núi vàng. Năm đó Lý Cố cầm theo nó trốn thoát nhằm toan tính dùng để khởi sự. Sau vì phòng ngừa chuyện không may, ông đã sai tay thợ cực lành nghề khắc bản vẽ ấy vào mặt sau của một tấm gương đồng. Khi đến đời trang chủ thứ ba, Lý Chí chia nó làm hai nửa, mình và vợ mỗi người giữ một nửa, xem như là kỷ vật.”

“Tình cờ một nửa trong số ấy đã rơi vào tay ngài. Và ngài lại chia tiếp ra làm hai phần, đưa cho Tôn Kiền một phần.” Triển Chiêu nói.

Vẻ mặt Lý Lương áy náy, ông nói: “Tôi với Tôn Kiền mới gặp đã thân, lui tới rất nhiều, dần dà hai nhà có ý muốn làm thông gia với nhau, nên tôi đã chia nửa miếng gương đồng đó ra làm hai phần để tặng cho ông ấy, nào ngờ lại hại cả nhà ông ấy. Là tôi quá khờ, cứ nghĩ rằng đã trải qua nhiều năm, sự việc đó đã lắng dịu, mà không hề nghĩ đến bọn họ chưa từng từ bỏ việc truy tìm tôi và Chi Vân Đồ. Đáng lý tôi phải nghĩ đến hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, suốt bao năm qua hắn vẫn không tin rằng tôi đã chết.” Nói xong, Lý Lương buông Hân Nhi ra, bước đến trước mặt Triển Chiêu và nói: “Triển hộ vệ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, khi nãy cậu dùng Lạc Vân kiếm pháp thật ư?”

Triển Chiêu lắc đầu, nói: “Tôi không biết Lạc Vân kiếm pháp đó ra sao, khi nãy tôi tự nhiên đánh ra nó, chỉ cảm thấy bộ kiếm pháp này hình như rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã học nó từ bao giờ.”

“Ồ.” Lý Lương nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu: “Lạc Vân kiếm pháp ấy là tuyệt học của các đời trang chủ.”

Bạch Ngọc Đường và Lâm Thụy nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, đồng thời nhìn lại Triển Chiêu, chỉ nghe Lý Lương lại chậm rãi nói tiếp: “Cậu có biết mình bị yểm bùa sinh tử lên người không?”

Nét mặt Triển Chiêu ngỡ ngàng.

“Lý thần y, bùa sinh tử này là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường tỏ ý quan tâm.

“Yển Nguyệt sơn trang dùng đấy để đối phó với kẻ phản bội, nó chỉ dùng với những đệ tử trong trang, âm thầm ủ bệnh trong một khoảng thời gian nhất định. Lúc nãy có phải cậu cảm thấy nội tức hỗn loạn, giống như trong người có thứ gì đó rậm rực muốn nổ bùng ra ngoài? Có cảm giác cuồng nộ hay không?” Lý Lương nói.

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường nói: “Mèo con, ngươi…” Hắn quay sang nói với Lý Lương: “Tiền bối đã bảo chỉ dùng với người trong trang, thế cớ sao trên người Triển Chiêu lại có? Phải rồi, quan trọng cái bùa sinh tử này có thuốc giải không?”

Lý Lương nói: “Thuốc giải rất khó điều chế, trước kia phải dùng phương thuốc bí mật trong cung mới chế ra được. Tôi e phải cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu ra thuốc giải. Nhưng mà có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu, bùa sinh tử trên người cậu có chút đặc biệt, dường như từng có ai đó đã cố gắng chữa trị cho cậu, mặc dù không thể trừ khử nhưng đã có thể trấn áp nó, không để nó bộc phát, tuy nhiên chung quy về lâu dài, công dụng sẽ mất dần, ban nãy cậu lại quá nóng giận, ảnh hưởng tới khí tức đã khiến nó bộc phát.” Lý Lương nhìn sang Đinh Nguyệt Hoa và nói: “Có thể khiến cậu kích động như vậy, cơ chừng vị cô nương này rất quan trọng đối với cậu.”

Triển Chiêu nói: “Tôi thà người bị thương là tôi.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu.

Lý Lương vẫy tay gọi Hân Nhi lại, nói: “Món đồ cha đưa cho con vẫn còn chứ?”

“Dạ còn ạ.” Hân Nhi cởi chiếc túi trên cổ ra đưa cho Lý Lương.

Lý Lương cầm lấy rồi giao cho Triển Chiêu, nói: “Triển hộ vệ, vật này vẫn nên giao cho cậu giữ thì hơn. Về phần bùa sinh tử của cậu, tôi sẽ làm hết sức mình.”

“Tiếp theo Lý thần y tính thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

Lý Lương đáp: “Tôi vẫn tiếp tục làm Thường nhạc thái y, trước mắt tôi vẫn còn an toàn, vả lại làm như vậy tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với y dược cổ cất giữ trong hoàng cung hơn, cơ hội giải độc bùa sinh tử cũng nhiều hơn.”

“Thế đứa nhóc này tính thế nào?” Bạch Ngọc Đường chỉ Hân Nhi.

Triển Chiêu nói: “Tôi nghĩ bây giờ con bé không còn thích hợp ở lại Khai Phong, Bạch huynh…”

Bạch Ngọc Đường hất tay tỏ ý bảo ngừng, hắn nói: “Được rồi, mấy ngày nay đi chung với ngươi chẳng gặp được chuyện gì hay ho, con bé này cứ để ta dắt về cho các vị ca ca trước, đại tẩu của ta cũng đang thiếu vắng một người bạn nhỏ.”

Lý Lương cảm kích: “Đa tạ Bạch thiếu hiệp.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

“Cha ơi, bây giờ cha lại đi ạ?” Hân Nhi quyến luyến.

Lý Lương nói: “Hân Nhi, tạm thời con chịu khó một chút, ngoan, rồi cha sẽ đến đón con.” Lý Lương đeo lại chiếc mặt nạ da người, bịt vải đen kín mặt, rồi ông lấy trong ngực áo ra hai cái lọ đưa cho Triển Chiêu và nói: “Lọ này cho Đinh cô nương, ngày uống hai lần, sáng tối một viên. Lọ này là cho cậu, dù không giải trừ được bùa sinh tử trên người cậu, nhưng ít nhiều cũng trì hoãn được. Phải nhớ kỹ không được tức giận, bùa sinh tử này có thể phát tác bất cứ lúc nào, mà lần sau sẽ dữ dội hơn lần trước, cho đến khi nào vật chủ mất hết lý trí, phát cuồng mà chết.”

“Đa tạ.” Triển Chiêu đón lấy.

Lý Lương nhìn thật sâu vào Triển Chiêu và nói: “Triển hộ vệ, có một số chuyện trước sau gì cũng sẽ phải đối mặt, có lẽ đây là số mệnh, chỉ cần có thể giữ vững lòng.” Dứt lời, xoay người từ biệt Hân Nhi rồi rời đi.

“Này, Triển Chiêu, sao ngươi không lo lắng gì hết vậy?” Bạch Ngọc Đường nói.

“Lo lắng? Vì bùa sinh tử ư? Sống chết có số.” Triển Chiêu nhún vai, hắn chầm chậm đứng dậy bước tới chỗ Đinh Nguyệt Hoa.

“Đứng lại!” Lâm Thụy chắn trước mặt Triển Chiêu. “Soạt”, Lâm Thụy rút kiếm ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào Triển Chiêu.

“Ê, ngươi bị cái gì đấy.” Bạch Ngọc Đường quát.

“Nếu không có ngươi, Nguyệt Hoa cô nương sẽ không bị thương.” Lâm Thụy nói, “Câu chuyện Lý thần y kể ta hiểu hết rồi, thiếu chủ của Yển Nguyệt sơn trang đó chính là ngươi!”

Triển Chiêu nói: “Phiền huynh tránh ra, tôi phải cho cô ấy uống thuốc.”

“Nếu ngươi quan tâm cô ấy, hãy tránh xa cô ấy ra một chút.” Lâm Thụy vẫn khăng khăng đứng đấy.

“Tên kia, ngươi nói nhảm gì đấy!” Bạch Ngọc Đường đi tới, tuy hắn cũng đoán được vài phần trong câu chuyện Lý thần y kể, nhưng sự việc vẫn chưa được sáng tỏ, bên trong còn có rất nhiều điều khó hiểu.

“Tránh ra cho.” Triển Chiêu đưa ngón tay hất thanh kiếm ra. Hắn đỡ Đinh Nguyệt Hoa dậy nhét viên thuốc vào miệng cô.

“Ngươi…” Lâm Thụy thuận thế giơ kiếm chém xuống.

Bạch Ngọc Đường đưa thanh kiếm vẫn còn trong vỏ chặn lại, hắn xì một tiếng, nói: “Bạch mỗ không thích nhìn những kẻ đánh sau lưng người khác, ngươi đi đi.”

Lâm Thụy trông có vẻ thất vọng: “Thì ra Bạch thiếu hiệp cũng là kẻ không phân biệt được đúng sai, thế này đã quá rõ ràng rồi, tên Triển Chiêu này chính là người kế vị chức trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang, giữ lại người như hắn, e rằng võ lâm sẽ xảy ra sóng gió.”

Bạch Ngọc Đường xoay kiếm ngang lại, nói: “Ta không muốn nói lần thứ hai.”

Lâm Thụy “Hừ” một tiếng, “Triển Chiêu, nếu ngươi thực sự quan tâm Nguyệt Hoa cô nương, hãy tránh xa cô ấy ra.” Nói rồi phất tay áo giận dữ bỏ đi.

Triển Chiêu nhẹ nhàng bế Đinh Nguyệt Hoa đi ra ngoài, bước chân của hắn có chút vội nhưng mỗi một bước chân đều rất vững vàng.

Bạch Ngọc Đường ấn đầu Hân Nhi, nói: “Nhìn gì, đi thôi.” Rồi cõng Hân Nhi trên lưng.

Hân Nhi ghé đầu vào vai trái của Bạch Ngọc Đường và nói: “Huynh chính là chuột trắng mà Triển ca ca đuổi bắt.”

Bạch Ngọc Đường nhếch miệng, nói: “Nhóc yên phận một chút đi, bằng không Bạch Ngũ gia ta sẽ bỏ nhóc lại đây một mình.”

Hân Nhi cười hì hì, nói: “Huynh sẽ không làm vậy.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Chắc chắn đến thế cơ à?”

Hân Nhi nói: “Vì huynh là bạn của Triển ca ca mà.”

Từ “bạn” ấy vụt hiện lên trong đầu Bạch Ngọc Đường, hắn lập tức hất đầu, hừ một tiếng rồi nói: “Nực cười, nhóc nghe mèo chuột làm bạn với nhau bao giờ chưa?”

“Nhưng muội thấy giữa huynh với Triển ca ca hình như rất thân mà, lúc nãy huynh còn giúp Triển ca ca như vậy nữa.” Hân Nhi nói.

“Đấy là ta nể mặt cô nhóc họ Đinh.” Bạch Ngọc Đường nói.

Hân Nhi níu vai Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Huynh rất thân với Nguyệt Hoa tỷ tỷ sao ạ?”

“Cô nhóc đó hay tới nhà ta, đương nhiên rất thân rồi.” Trong ấn tượng của Bạch Ngọc Đường, Đinh Nguyệt Hoa thuở bé chính là chúa gây họa, hôm nay nghịch cái này ngày mai phá cái khác, cả ngày mặt mày lấm lem dính đầy bùn đất, chẳng bù cho bé gái nhà người ta. Còn Bạch Ngọc Đường thì khỏi phải nói, từ bé hắn đã có lòng nghĩa hiệp, vậy nên rất nhiều lần bao che cho Đinh Nguyệt Hoa, thế là đã không ít lần bị trách phạt. “Cô nhóc này…” Bạch Ngọc Đường thở dài.

Lúc bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa trong cơn mê man cảm thấy như có ai đó thì thầm với mình: “Ta muốn ôm cô che chở cô như thế này suốt đời.” Trái tim Đinh Nguyệt Hoa khẽ rung động, giọng nói quen thuộc như vậy, đã mấy lần cô muốn nhấc hai mí mắt nặng trĩu ấy lên, phải rồi, mình đang ở trong giấc mơ mà, Đinh Nguyệt Hoa nghĩ thầm rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Vào nửa đêm, Trương Long Triệu Hổ giật mình khi thấy Triển Chiêu bế theo một người lao vào hậu đường như một cơn lốc, kề phía sau là Bạch Ngọc Đường dẫn theo Hân Nhi. Triển Chiêu lẳng lặng đứng suốt ở bên song cửa sổ, mãi đến khi trời hửng sáng mới cùng Công Tôn tiên sinh đi vào thư phòng của Bao đại nhân, thật lâu sau mới trở ra. Còn Bạch Ngọc Đường vừa mới bước vào cổng chính đã vươn vai đi thẳng vào phòng nằm ngủ. Không còn cách nào, mọi người đành bắt lấy Hân Nhi hỏi ra ngọn ngành. Thế là Hân Nhi kể lại rằng Hắc Phong Bạch Sát ôm hận lần trước bị bại dưới tay Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, vốn dĩ hôm đó lẻn vào Khai Phong phủ để tìm Triển Chiêu tính sổ, ai ngờ Triển Chiêu đã đi tới đảo Hãm Không, vừa hay đúng lúc ấy Hân Nhi đi tới nên chúng bắt luôn Hân Nhi đi. Trên đường về đi ngang qua một quán trọ, không ngờ lại bắt gặp Đinh Nguyệt Hoa với Lâm Thụy, Hắc Phong Bạch Sát bèn lén bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của hai người họ. Tất nhiên sau khi kể vắn tắt lại như thế xong, cô bé sẽ không quên nhắc tới thân phận của Đinh Nguyệt Hoa.

Trương Long vỗ đùi nói: “Ta đã bảo cái gì chứ, nhìn Đinh thiếu hiệp chẳng giống đàn ông chút nào cả. Triệu Hổ, để ta kể cho huynh nghe, lần trước cô ấy nhìn Triển đại nhân với ánh mắt khác thường lắm, cái ánh mắt đó ấy hả…” Trương Long vừa nói vừa kéo Triệu Hổ lại diễn tả, làm các nha dịch xung quanh không nhịn được cười.

Hân Nhi giẫm thật mạnh lên chân Trương Long: “Trương thúc, thúc còn nói Nguyệt Hoa tỷ như vậy, con không thèm chơi với thúc nữa đâu.”

Trương Long ôm chân, nói: “Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.”

Bên phía thư phòng, Triển Chiêu thuật lại mọi chuyện đã xảy ra, song lược mất đi một đoạn bùa sinh tử. Hai đầu lông mày Bao Chửng vẫn luôn cau chặt, “Triển hộ vệ, cậu xem cái này đi.” Bao Chửng đưa cái tráp gỗ mà Tần Đại Hà mang về từ Diệu Châu qua cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu xem xong rồi nói: “Xem ra sự việc hoàn toàn trùng khớp với suy đoán trước đó của đại nhân.”

Công Tôn Sách nói thêm: “Bây giờ lại xuất hiện một Yển Nguyệt sơn trang, thế này sẽ rất tệ.”

“Đây cũng là điều ta đang lo lắng.” Bao Chửng nói, “Nếu quả thực là như vậy, ta nhất định phải có tính toán, bằng không giang sơn Đại Tống sẽ nguy mất. Sự việc trọng đại, xem ra phải tìm đến Bát Hiền Vương và Vương Thừa tướng, có điều vấn đề bây giờ, đấy chỉ mới là suy đoán của chúng ta, vẫn còn thiếu bằng chứng rõ ràng.”

“Đại nhân, ngài đem theo vật này đến đó, Bát Hiền Vương ắt sẽ rõ.” Triển Chiêu vừa nói vừa lấy ra miếng gương đồng trước đó Lý Lương giao cho mình, “Ngày mai thuộc hạ sẽ lên đường đi đến Di Hải tiêu cục xem thử có tìm được manh mối gì không.”

Bao Chửng gật đầu.

Triển Chiêu lại nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghe Trương Long nói mấy ngày trước Lư đảo chủ có ghé thăm?”

Bao Chửng nói: “Đúng vậy, là đến nhận tội thay cho Bạch nghĩa sĩ, mà bản phủ nghĩ họ đến cũng là vì lo lắng cho Bạch nghĩa sĩ. Lúc ấy các cậu không có ở đây, nên bản phủ đã trò chuyện với anh ta một lúc, bản phủ thấy người này cũng là một hảo hán! Khi anh ta rời đi có nói rằng mình sẽ ở quán trọ Tề Dương đợi Bạch nghĩa sĩ.”

“Quán trọ Tề Dương.” Triển Chiêu nói: “Đại nhân, thuộc hạ có một số chuyện phải làm, xin cáo từ.” Nói đoạn, vội vã xoay người rời đi.

“Đại nhân, học trò cảm thấy hình như Triển hộ vệ đang có chuyện gì đó không muốn nói.” Công Tôn Sách nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu với vẻ đăm chiêu.

“Tới lúc cần nói, tự nhiên sẽ nói ra thôi.” Bao Chửng nói.

Giữa hành lang gấp khúc, Triển Chiêu dựa người vào lan can trông có vẻ khá mệt mỏi, tay hắn đang cầm xiên hồ lô, miệng vẫn đang nhai một viên, dưới cái nắng chan hòa ấm áp thế này thực khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, Triển Chiêu không khỏi nhớ lại lần “cụng chén” với Đinh Nguyệt Hoa trong đêm trăng hiếm có. Triển Chiêu nhớ mang máng ánh trăng đêm đó rất đẹp, vẫn là xiên hồ lô ấy nhưng sao bây giờ lại ăn thấy chút đắng.

“Triển Thiếu.” Công Tôn Sách đã đi tới bên cạnh.

Triển Chiêu hơi xoay người lại, nói: “Hình như đã rất lâu rồi không được nghe cái tên này, Công Tôn tiên sinh.”

Công Tôn Sách liếc nhìn xiên hồ lô trong tay Triển Chiêu, Triển Chiêu bước lên một bước và nói: “Tiên sinh, ăn một viên đi, mùi vị không tồi.”

Công Tôn Sách nói: “Cậu tìm tôi chỉ vì xiên hồ lô này, hử? Hay phải là cậu đang muốn ôn lại chuyện xiên hồ lô cùng tôi?”

“Chuyện xiên hồ lô?” Triển Chiêu nhất thời bàng hoàng nhìn vào xiên hồ lô trong tay.

Công Tôn Sách ho khụ một tiếng, nói: “Ban nãy tôi thấy bên cạnh bát thuốc của Đinh cô nương có mấy xiên.”

“Hồ lô này chua ngọt, thực sự khiến người ta nhớ mãi.” Triển Chiêu nói.

“Là khiến người ta quên đi thì đúng hơn.” Công Tôn Sách cười, “Dường như dạo này Triển Thiếu tiêu sái phóng khoáng của trước đây trở nên có hơi trầm lặng quá đấy.”

Triển Chiêu mỉm cười một cái, chợt nghiêm nét mặt nói: “Công Tôn tiên sinh, tôi mời tiên sinh đến quả thực có một chuyện.”

Bỗng trời nổi gió, bầu trời tối sầm, dày đặc mây đen, khiến người ta cảm thấy não nề và ngột ngạt, vẻ mặt Công Tôn Sách nghiêm trọng, “Cậu đã tính toán từ lâu rồi à!”

“Đây là cách nhanh nhất.” Triển Chiêu quả quyết nói.

“Nhưng nó quá…” Công Tôn Sách nói, “Cậu từng nghĩ sẽ phải đối mặt với thứ gì chưa?”

Triển Chiêu khẽ gật đầu.

“Triển hộ vệ…” Công Tôn Sách đang muốn nói gì đó, Triển Chiêu khoát tay cản lại và nói: “Tiên sinh hiểu tôi mà.”

Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu kiên quyết như thế chỉ đành thôi. Ông có hơi bất đắc dĩ vỗ vai Triển Chiêu: “Bảo trọng.”

Triển Chiêu nhún vai cười nói: “Công Tôn tiên sinh, kỳ thực tôi rất nhớ cái tên Triển Thiếu.”

“Này, hiện Bao đại nhân đang ở Tây viện.” Công Tôn Sách hướng về bóng lưng Triển Chiêu mà hô.

Triển Chiêu vẫn không dừng bước chân, hắn xua tay về phía sau và nói: “Tôi đi xem thử “xiên hồ lô” kia thế nào trước đã.”

Công Tôn Sách vỗ đầu, nói: “Chậc, xem cái đầu của tôi hôm nay sao vậy kìa.” Ông nhìn lại xiên hồ lô mới nãy Triển Chiêu đưa cho: “Hy vọng cô tin cậu ấy.” Rồi ông ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Sau cơn mưa rồi trời cũng sẽ sáng.”

_ _ _ _ _

Triển Chiêu khẽ đẩy cửa bước vào, thấy Đinh Nguyệt Hoa đã tỉnh, bèn nhấc ghế đến ngồi ở trước giường.

“Sắc mặt của cô khá hơn rất nhiều.” Triển Chiêu nói, “Ta có thể yên tâm đi rồi.”

“Huynh… tính đi đâu?” Đinh Nguyệt Hoa hơi cúi đầu xuống.

Triển Chiêu cười xòa: “Việc rời Khai Phong đi phá án là chuyện bình thường, sẵn cơ hội này ngao du sơn thủy ngắm nhìn phong thổ nhân tình, một công đôi việc.”

“Chỉ sợ nơi ngao du là chốn khỉ ho cò gáy, thứ nhìn thấy là bọn đầu trộm đuôi cướp.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Huynh nhớ phải cẩn thận một chút.”

“Mọi người đều bảo mèo có chín cái mạng.” Triển Chiêu nói.

Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thì cũng chỉ có chín cái.” Trong hốc mắt của cô chợt xuất hiện thứ gì đó lóng lánh.

Triển Chiêu thấy thế lấy làm kích động, hắn cười nói: “Thầy tướng dưới cầu cầu vồng nói ta có vận mệnh tốt, không những có người trượng nghĩa đòi túi tiền lại cho ta, mà còn mời ta ăn hồ lô, còn… còn kề vai sát cánh cùng ta giết địch, chịu đòn thay ta.” Khi nói đến đấy, giọng Triển Chiêu nhỏ dần, cũng không còn dáng vẻ đùa cợt trước đó, hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa chăm chăm, “Nguyệt Hoa, ta…”

“Là huynh đệ trong nhà cả.” Đinh Nguyệt Hoa cười tươi rói, đánh nhẹ Triển Chiêu một cái và nói: “Mấy lời cảm tạ đấy cứ để ta cất cho, đã là người giang hồ, lại còn là bằng hữu, cần gì nói cảm ơn kia chứ.”

“Hả… Ơ…” Triển Chiêu ngẩn ra, trong lòng có hơi thất vọng. Hóa ra chỉ coi mình là bằng hữu ư? Là mình nghĩ nhiều quá rồi.

“Vậy cô nghỉ ngơi đi.” Triển Chiêu đứng dậy nói, “Mà cô cũng đừng lo sẽ buồn, có Bạch huynh với Hân Nhi ở đây rồi.”

“Bạch Ngọc Đường?” Đinh Nguyệt Hoa có hơi kinh ngạc, “Với tính khí của huynh ấy, sao có thể chịu ở lại Khai Phong phủ được chứ?”

Triển Chiêu nói: “Cô chớ nói vậy, huynh ấy đã đồng ý với Bao đại nhân sẽ ở lại Khai Phong phủ ba tháng để đại nhân tùy ý sai bảo.”

“Thật sao?” Đinh Nguyệt Hoa có hơi nửa tin nửa ngờ, “Nhất định là huynh đã bày trò gì đó ở giữa rồi đúng không?”

Triển Chiêu nhún vai nói: “Là huynh ấy tự nguyện, ta chẳng cần nhúng tay vào.”

“Triển đại ca, chừng nào huynh đi?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi.

“Ngày mai.”

Triển Chiêu tiến ra phía cửa, chợt hắn hơi ngoảnh mặt lại, liếc mắt nhìn ra phía sau và nói: “Nguyệt Hoa, ta nghĩ cô quay lại mặc y phục nữ hẳn là rất đẹp.”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, thứ kịp ghi lại là nụ cười ấm áp đó của Triển Chiêu, tựa như đóa hoa nở rộ trong lòng.

Đêm đến, Đinh Nguyệt Hoa thấy mình khỏe lên rất nhiều, cô vịn mép giường chầm chậm bước xuống, móc trong túi đồ ra một chiếc gương nhỏ. Vừa rút sợi dây buộc tóc ra, mái tóc đen nhánh liền xòa xuống. Cô lại lấy ra một chiếc túi vải màu xanh, bên trong đó là một bộ y phục nữ màu vàng nhạt, Đinh Nguyệt Hoa ướm nó lên người, vén nhẹ mái tóc ra trước và bắt đầu chải.

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu thu xếp đồ đạc xong xuôi, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra ngoài nhìn về phía cửa chính, “Nguyệt… Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu có chút thất thần, là… đó là cô ấy, một bộ y phục vàng nhạt, rất thanh thoát.

Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, nói: “Này, ngươi nhìn xem, cô nhóc đó sửa soạn chưng diện lên trông cũng không tệ.” Hắn ngước nhìn trời, “Thảo nào hôm nay trời trong xanh nắng chan hòa, cô nhóc thôn dã nay biết diện rồi.” Bạch Ngọc Đường chỉnh trang lại trang phục và nói: “Thế nào, ta với muội ấy trông rất xứng đôi đấy chứ.”

Triển Chiêu ngước lên ngước xuống nhìn Bạch Ngọc Đường, đoạn nói: “Ừm, thân hình này mà làm nạng cho cô ấy thì rất hợp.” Hắn xô Bạch Ngọc Đường, nói: “Cô ấy đang bị thương, huynh nhẫn tâm để cô ấy đứng như thế kia. Bạn nối khố thế đấy!”

“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa gọi.

“Kìa, nghe thấy chưa, việc nặng nhọc đó không đến lượt của ta, cô nhóc đấy chỉ đích danh rồi kìa.” Bạch Ngọc Đường trề môi, “Muội đang bị thương, đừng có đứng lâu quá, với cả hôm nay gió khá lớn đấy.” Hắn còn đang nói thì một bóng người đã vượt lên, Triển Chiêu nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Bên ngoài gió lớn, sao cô không nghỉ ngơi mà lại ra đây?”

“Ta ra tiễn huynh.” Gương mặt nhợt nhạt của Đinh Nguyệt Hoa thoáng ửng hồng.

“Hôm nay cô… đẹp lắm, rất đẹp.” Triển Chiêu nói. Đinh Nguyệt Hoa cười, lúm đồng tiền thấp thoáng có vẻ hơi ngượng ngùng. Triển Chiêu cũng cười, là huynh đệ cũng được, bằng hữu cũng được, cô ấy vẫn luôn là cô ấy, in sâu vào tâm trí rồi.

Ngoài cửa chính, Trương Long dắt ngựa tới, Triển Chiêu lên ngựa, thúc cương rời đi, để lại bóng người màu vàng nhạt kia với nhìn theo.

– – – – –

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái đã qua hơn một tháng, Đinh Nguyệt Hoa đã gần bình phục. Khoảng thời gian ấy Bạch Ngọc Đường vẫn hay ghé thăm chuyện trò với cô, đôi khi còn có Tưởng Bình đi cùng. Điều khiến Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên hơn cả đấy là Bạch Ngọc Đường xưa nay lười biếng, vậy mà lần này lại sống ở Khai Phong phủ, canh giữ tận tình, hơn nữa Hàn Chương, Tưởng Bình và Từ Khánh cũng hay đi tới đây góp vui. Một lần nọ Đinh Nguyệt Hoa nửa đùa nửa thật hỏi đến chuyện này, Bạch Ngọc Đường nhún vai nói: “Hôm đó lúc ta đang ngái ngủ thì con Mèo kia cứ lải nhải lài nhài bên tai không để cho ai yên, ta chỉ muốn ngủ nên gật đầu đại vài cái, thế là thành ta đã hứa ở lại Khai Phong phủ thế chỗ của hắn.”

Đinh Nguyệt Hoa nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Ừ, đây cũng là vì Bao đại nhân, trước đó ta trộm kiếm làm liên lụy Bao đại nhân, ta phải đền đáp ân tình đó của ông ấy.” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường ghé người lại gần Đinh Nguyệt Hoa và nói: “Mà ta bảo này, con Mèo đấy vô cùng xảo trá.”

Đinh Nguyệt Hoa mỉm miệng cười, Bạch Ngọc Đường cau mày nói: “Còn không phải là Ngũ ca ta đang lo muội sau này phải chịu khổ à.”

Mặt Đinh Nguyệt Hoa thoáng đỏ bừng: “Hắn là hắn, ta là ta.”

Bạch Ngọc Đường vắt chéo chân, cười khì, “Trong lòng muội phân định rõ ràng như vậy thật sao?”

Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Có người hết sức quan tâm đến muội.”

Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhảy dựng lên: “Triển Chiêu chỉ xem ta là huynh đệ. Có lẽ, có lẽ trong mắt huynh ấy ta vẫn chỉ là cái Đinh Mạt Nhiên đó.”

“Nguyệt Hoa, ta chưa hề nói người đó là Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường nheo mắt nhìn dáng vẻ lúng túng của Đinh Nguyệt Hoa, thấy rất buồn cười.

“Ơ… Hả? Cái đó, kia…” Đinh Nguyệt Hoa không biết phải nói gì.

“Nguyệt Hoa…” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nghiêm mặt lại nói, “Tuy ta không phải anh ruột của muội, nhưng ta luôn xem muội là em gái ruột của mình, tính tình của muội đương nhiên là ta hiểu, đừng cố gắng ép buộc bản thân.”

“Ngũ ca…”

Bạch Ngọc Đường chống cằm: “Mèo con, dù ngươi có giảo hoạt đến đâu, trước sau gì ngươi cũng phải ngoan ngoãn gọi ta hai tiếng “anh rể” thôi, nghĩ mà xem nét mặt của Triển Chiêu khi đó sẽ thú vị cỡ nào, ha ha.” Bạch Ngọc Đường cười sằng sặc.

Mới vừa rồi Đinh Nguyệt Hoa còn có hơi cảm động, nhưng giờ đã tiêu tán hết thành mây khói: Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vẫn là Bạch Ngọc Đường!

– – – – –

Lại trôi qua nửa tháng, cũng không biết tại sao mấy hôm nay lòng Đinh Nguyệt Hoa cứ thấp thỏm lo âu. Thấy quá bức bối, cô bèn cầm Trạm Lư ra khoảng trống giữa sân múa kiếm. Gió nhè nhẹ thổi, bóng kiếm dọc ngang, hễ khi xong một bộ kiếm pháp là trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều. Cô nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, đưa tay vuốt ve Trạm Lư. Chợt Đinh Nguyệt Hoa nhớ tới lời của Bạch Ngọc Đường, cô hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa mình và Triển Chiêu, cùng với tất cả những chuyện đã trải qua cùng nhau, sự coi thường lúc ban đầu ấy trong cô tới bây giờ đã thành lo lắng cho hắn. Đúng thế, mình vẫn luôn không muốn thừa nhận, vẫn luôn chống cự lại chính mình, bởi vì mình sợ. Lo sợ sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho mình là xuất phát từ tình bằng hữu. Lo sợ mình tưởng tượng quá nhiều. Thực ra cứ như hiện tại thế này rất rốt. Đinh Nguyệt Hoa vuốt mái tóc dài, nói: “Lo sợ hắn chưa từng xem ta là một cô nương.”

Khi này cô bắt gặp Bạch Ngọc Đường từ đằng xa đi tới.

“Ngũ ca.” Đinh Nguyệt Hoa gọi, không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề.

Dáng vẻ Bạch Ngọc Đường có hơi giận dữ, Đinh Nguyệt Hoa hết sức kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường bước tới trước mặt cô hất tay lên, kiếm liền ra khỏi vỏ, “Kể từ bây giờ ta và Triển Chiêu sẽ dùng kiếm nói chuyện!”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, “Ngũ ca, rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

– – – – –

Trời sáng trăng, Triển Chiêu say sưa ngắm nhìn ánh trăng, trong tâm trí hiện lên hình dáng Đinh Nguyệt Hoa, hắn tặc lưỡi, nhớ về mùi vị của xiên hồ lô… Tính tới hôm nay, chắc Nguyệt Hoa bình phục rồi.

“Thiếu trang chủ có thú vui thật tao nhã!” Một giọng nói lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của Triển Chiêu.

“Nguyên sư huynh…” Triển Chiêu ngoái lại nói, “Thú vui của Nguyên sư huynh cũng tao nhã không kém.”

“Ha ha…” Một người đàn ông mảnh khảnh mặc y phục màu vàng nâu bước tới đứng bên cạnh Triển Chiêu rồi nói: “Kể từ lúc cậu tới, trọng trách của tôi nhẹ đi không ít, ít nhiều đã có người cùng tôi ngắm phong cảnh.”

Triển Chiêu hướng về phía người ấy mà cúi người thi lễ một cái thật sâu: “Mấy năm nay đã phiền Nguyên sư huynh rồi.”

Người đàn ông mảnh khảnh vỗ vai Triển Chiêu: “Kỳ thực, dẫu nghiệp lớn có thể thành hay không, tìm được cậu là tôi rất mãn nguyện rồi.”

Dáng vẻ của y hết sức chân thành, lòng Triển Chiêu không khỏi khẽ động.

Có ai ngờ được rằng người phong nhã, thanh tao trước mặt này chính là Đại trang chủ trước đó của Yển Nguyệt sơn trang, và hiện nay y là Đại quản gia của Yển Nguyệt sơn trang, còn Triển Chiêu đã trở thành chủ nhân của Yển Nguyệt sơn trang.

“Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, vãng sự tri đa thiểu…” Nguyên Hạt Bạch lại bắt đầu ngâm nga.

“Đại sư huynh, sơn trang có bạn cũ ghé thăm.” Quỷ Mặc đi tới bẩm báo, lúc nói liếc nhìn Triển Chiêu một cái.

“Ồ, thật vui khi có bằng hữu từ phương xa tới thăm, cũng đã lâu rồi không trò chuyện cùng người bạn cũ đó.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Thiếu trang chủ, thế tôi xin cáo lui trước.”

Triển Chiêu gật đầu.

“Trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang, ngươi, không bao giờ thay thế được.” Quỷ Mặc bên cạnh bỗng nói một câu.

Triển Chiêu lãnh đạm nói: “Tôi hiểu, sơn trang có được như ngày hôm nay đều là nhờ Nguyên sư huynh và các huynh đệ khác ra sức gây dựng, tôi chẳng qua chỉ là ngồi mát ăn bát vàng.”

Quỷ Mặc hừ một tiếng, nói: “Đừng tưởng rằng ngươi làm Lư Phương bị trọng thương là ta sẽ tin ngươi. Nếu để ta phát hiện ngươi giở trò, ta quyết không bỏ qua cho ngươi.”

“Bỏ qua? Hình như Tần sư huynh chưa khi nào bỏ qua cho tôi mà?” Triển Chiêu nhìn lại bầu trời đêm, “Cái hôm mười năm trước cũng là một đêm sáng trăng như thế này, Tần sư huynh ạ.”

Quỷ Mặc nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “Ngươi đang đến đây báo thù sao?” Trong lúc nói có thể cảm nhận được một tia sáng sắc bén khiếp người phóng thẳng tới, rồi tức khắc vụt mất.

“Bây giờ tôi nên cảm tạ huynh, bởi vì huynh đã giúp Nguyên sư huynh xác định được thân phận của tôi.” Triển Chiêu mỉm cười, “Hiện đương có một mình huynh gặp mặt thiếu trang chủ, phản ứng của huynh khi nhìn tôi lúc nãy, Nguyên sư huynh ắt nhìn thấy hết rồi, tôi nghĩ có một số chuyện không cần nói ra, trong lòng Nguyên sư huynh cũng hiểu được rất rõ.”

“Ngươi…” Mặt Quỷ Mặc lạnh như có băng đóng lên đấy, “Hừ, cho dù Đại sư huynh biết được thì đã sao, ngay cả khi phải chết ta cũng cam tâm. Ta là vì sơn trang, là vì huynh ấy. Nguyên sư huynh tài trí mưu lược hơn người, đại nghiệp như vậy lý nào lại để cho một kẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi gánh vác? Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, ngươi vẫn quay lại đây, thậm chí còn trở nên mạnh hơn rất nhiều, ta cũng có chút mong đợi rồi đấy.”

Triển Chiêu gật đầu, nói: “Tôi chắc chắn sẽ không làm huynh thất vọng!”

(Hết chương 11)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Có thể bạn đã biết: Lý Dục là vị vua cuối cùng của nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc, người đời quen gọi ông là Lý Hậu Chủ. Ông được biết đến rộng rãi là một nhà thơ, từ, họa sĩ và nhà thư pháp lỗi lạc nổi tiếng của Trung Quốc trong thế kỷ 10. Bài từ “Ngu mỹ nhân” được ông sáng tác khi bị giam ở Biện Kinh, là một khúc ca buồn, thể hiện nỗi niềm của ông trước cảnh mất nước. Tương truyền rằng chính vì bài từ ấy mà ông bị Tống Thái Tông ép uống thuốc độc chết.