Hai vị công tử đó không ai khác là Tâm Ý và một vị là hoàng đế A Ma của Bắc Triều, hắn cải trang muốn sang Nam Triều xem xét tình hình thì vô tình va phải Tâm Ý, cả hai cùng ra tay tương trợ cha con lão bá nên quen biết nhau. A Ma nhờ Tâm Ý đưa đi ăn đặc sản ở nơi này, cô cũng mới ở đây có vài ngày làm sao mà đưa hắn đi, cô cười nói:
- Ta cũng là khách đi ngang trấn này, không thể chỉ cho huynh được, chắc có lẽ ngày mai bọn ta sẽ lên đường đi tiếp!
Nhìn sơ ngang thôi hắn cũng biết cô là nữ cải nam trang, nếu cô đã muốn đùa thì hắn cũng không muốn vạch trần. Hai người còn đang nói chuyện bên bàn trà thì Dạ Hoàng từ xa đi tới cũng kéo ghế ngồi cạnh Tâm Ý, không thèm nhìn đến A Ma, giọng đều đều nói:
- Lại trốn ra ngoài chơi!
- Ở dịch trạm chán chết! Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, à đây là A Ma, huynh ấy là thương buôn ở Bắc Triều!
Dạ Hoàng đưa mắt nhìn người tên A Ma hơi thở trầm ổn là người có nội công không tệ, nhất cử nhất động đều toác lên người một nét quý tộc, người này chắc chắn là một nhân vật không hề tầm thường như Tâm Ý giới thiệu, Dạ Hoàng nhìn A Ma nói:
- Không biết A Ma huynh định khi nào rời đi?
A Ma không mặn không nhạt trả lời, hắn biết người trước mặt này chắc chắn là thái tử Dạ Hoàng vì chỉ có hắn mới luyện đến cảnh giới dịch chuyển mà người xung quanh không hề hay biết mặc dù võ công của A Ma hắn đây cũng thuộc hàng top. Lần này đến Nam Triều hắn có thu hoạch hết sức bất ngờ, thực chất hắn là có cái hẹn với nhị vương gia Dạ Trân, chướng ngại vật lớn nhất của hắn ở Nam Triều là thái tử giờ gặp hắn ở đây được xem như ý trời, cơ hội này hắn làm sao bỏ lỡ, hắn phải nhanh chóng trở về hội ngộ cùng mọi người triển khai kế hoạch tác chiến!
- Nếu không có gì thay đổi thì sáng mai ta sẽ lên đường!
Cuộc đàm đạo của mọi người kết thúc nhanh chóng, Dạ Hoàng tháp tùng Tâm Ý trở về dịch trạm, hắn cho gọi Lạc Phong chuẩn bị lên đường vào tối nay, Tâm Ý còn chưa kịp ăn tối đã thấy Dạ Hoàng đi tới đưa cô ra xe ngựa, cô vừa đi vừa ghé sát tai Dạ Hoàng hỏi nhỏ:
- Tại sao lại đi sớm như vậy?
- Nàng chịu khó một chút, trên xe có mấy món nàng thích! Đến quân doanh sẽ thoải mái hơn chút! Ta đã bảo nàng ở kinh thành đợi ta về lại không chịu, đi theo ta tới biên quan nhìn nàng chịu cực ta xót lắm!
- Ta đã nói rồi, có phước thì cùng hưởng, có khổ thì cùng chịu, sau ta có thể bỏ ngài lại chịu khổ một mình cơ chứ! Không nói nhiều nữa hai ta cùng ăn thôi!
- Nàng mới khỏe lại ăn nhiều chút cho có thịt, người gì mà gầy trơ xương!
Tâm Ý ôm lấy cánh tay Dạ Hoàng ngã đầu lên vai y, lười nhác nói:
- Kiếp trước ta giải cứu cả thế giới nên kiếp này từ quần chúng vượt lên cưới nam chính. hii…hiii…
Tiếng cười giòn tan của Tâm Ý như xua đi đám mây mù trong lòng thái tử, người con gái này chắc chắn hắn sẽ cưới nàng làm thái tử phi, nếu hắn làm vua chắc chắn nàng sẽ là hoàng hậu, hắn nguyện đời này kiếp này chỉ có mình nàng ấy là hoàng hậu của hắn!
Tâm Ý cũng đã hạ quyết tâm trở về sẽ cùng hắn làm lễ thành hôn, mặc dù thay đổi nội dung tiểu thuyết cô cũng sẽ cùng hắn vượt qua tất cả mọi khó khăn.