Quỳnh Lam đứng bên ngoài đã nghe hết tất cả mọi chuyện, cô chầm chậm mở cửa bước vào, Dạ Hàng khi vừa nhìn thấy cô hắn ta gần như không kiềm chế được bản thân mà bước đến đem người ôm vào lòng, hắn nói:
- Ta có lỗi với nàng, làm nàng chịu khổ rồi! Sau này đừng đến đây nữa!
- Dạ Hàng! hic…hic…
Quỳnh Lam không nói nên lời, nước mắt cứ rơi không ngừng, bao nhiêu tâm tư dồn nén mấy ngày qua giờ được giải tỏa, cô ghì chặc tay Dạ Hàng có những thứ mất đi rồi cô mới biết quí trọng:
- Đừng bỏ ta, dù chàng có đi đâu hay làm gì ta nguyện xin đi cùng, đời này kiếp này Quỳnh Lam ta nguyện sẽ chỉ là vợ của Dạ Hàng!
Nghe tới đây vòng tay hắn ngày một chặc hơn, thái tử nhìn hai người thật lâu, mới cắt giọng:
- Vì đệ là người ân của Khả Ái ta sẽ cho hai người đến biên ải, khi nào phụ hoàng nguôi giận sẽ ra chiếu chỉ cho đệ trở về! Ngày kia khởi hành đi! Ta mong đệ hãy trân trọng những gì mình đang có!
Hắn ngưng một lát, nhìn nhị vương gia giọng trầm ổn nói:
- Còn đệ! Ở đây tiếp tục suy nghĩ lại những việc mình đã làm!
Nói rồi hắn cũng rời đi, trong lòng hắn không khỏi lo lắng đã 2 ngày qua Tâm Ý vẫn chưa tỉnh mặc dù Tần Sở đã đảm bảo rằng không còn gì đáng ngại, nhìn người con gái nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, lòng hắn không khỏi xót xa, mọi chuyện được xem như đã được giải quyết ổn thỏa, đến sáng ngày thứ 3 rốt cuộc Tâm Ý cũng đã tỉnh, cô ngủ một giấc thật dài cả người có chút ê ẩm, vết thương ở ngực cũng đã tốt lên, nhìn gian phòng quen thuộc Tâm Ý cố gắng ngồi dậy cử động một chút chân tay, nhìn một vòng xung quanh không có người, Tâm Ý đang định bước đến mở cửa sổ thì cửa phòng bật mở là thái tử, hắn vừa nhìn thấy cô đứng gần cửa sổ thì sải bước đến ôm cô nhấc bổng lên, giọng kích động:
- Ta nhớ nàng!
Chỉ một câu thôi chứa tất cả tình cảm của hắn giành cho cô, Tâm Ý cũng thì thầm bên tai hắn:
- Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ!
- Không được hành động nông nổi như vậy nữa, biết không?
- Dạ, ta sẽ không làm vậy nữa!
Cả hai chìm đắm trong tình yêu của nhau! Mỗi bữa ăn của Tâm Ý đều được thái tử giám sát rất chặc chẽ, sau khi ăn còn phải uống một chén thuốc bổ do chính Tần Sở kê thêm để cô nhanh chóng khỏe lên. Thời gian này tứ vương gia và Trúc Đào cũng thường xuyên đến chơi cùng cô, còn Hải Châu công chúa cũng đã lên đường trở về Bắc Triều từ sau khi xảy ra nội loạn. Cuối năm tam vương gia sẽ chính thức đón Trúc Đào vào cửa, Tâm Ý cũng ngồi vẽ ra hai bộ lễ phục cho hai người bọn họ, ngày đại hôn gần kề mọi việc cũng nhiều lên không ít, thái tử nhìn người tam đệ trong bộ hỷ phục không khỏi gang tỵ, hắn ghé tai Tâm Ý nói nhỏ:
- Lo đại hôn của tam đệ xong rồi đến chúng ta!
Tâm Ý liếc mắt nhìn thái tử nói:
- Từ từ không vội!
Lạc Phong đứng một bên nghe Tâm Ý nói chỉ biết lắc đầu cười khổ cho thái tử của mình. Thế gian này cũng chỉ có một mình cô từ chối lời đề nghị làm thái tử phi của thái tử! Dạ Hoàng biết Tâm Ý đang phân vân chuyện gì! Nên hắn cũng không thúc ép cô, hắn là muốn cô tình nguyện nắm tay hắn đi đến hết đoạn đường sau này!
Sau khi dự đại hôn đang trên đường trở về thì Lạc Phong nhận được tin báo từ địa lao, nhị vương gia cùng Hàm Ly cung chủ đã được giải cứu, ngài ấy đang trên đường ra biên ải!