Lạc Phong kịp thời ra tay đã ngăn được cái chết của hoàng hậu, Tâm Ý chạy thật nhanh về phía hoàng hậu ném mạnh lọ thuốc độc vào người Hương Ly ả ta đã kịp thời đánh rớt lọ thuốc nhưng Tâm Ý đã tính trước, độc sẽ bay vào không khí bám vào người cô ta, sự xuất hiện của Tâm Ý làm không ít người vẫn còn ngơ ngác, Dạ Hoàng vừa nhìn cô mày kiếm nhíu chặc, hắn đạp lên lan can bay thẳng xuống chỗ Tâm Ý đón lấy cô và hoàng hậu!
Bên này hai bên xảy ra giao tranh, bọn họ không ngờ tới có người của thái tử đến kịp. Trận chiến không cân sức, Dạ Hành không ngừng vung kiếm chém liên tiếp nhằm giai cứu cho hoàng thượng, Dạ Trân từ đâu xuất hiện cũng tham gia vào cuộc chiến giữa 2 huynh đệ nhà họ Dạ, nhìn vào ai cũng nghĩ là Dạ Trân muốn hại phụ thân nhưng thực tế hắn là đang ngăn cản Dạ Hành phạm sai lầm muốn giết cha và huynh đệ soán ngôi, cổng rắn cắn gà nhà, Dạ Trân vừa bay lên cao tránh được một kiếm của tam đệ vừa nói:
- Đệ hãy ngừng tay đi trước khi quá muộn!
Dạ Hành cười lớn:
- Ha…ha… ha… Huynh nghĩ cũng đừng nghĩ!
Dạ Hoàng đánh một chưởng hất bay cung chủ Vọng Nguyệt Cốc vào gốc tường ối ra một ngụm máu, giọng hắn cao lãnh:
- Giết hết bọn chúng!
Hắn nhìn sang người tam đệ, những huynh đệ cùng nhau lớn lên, hắn cười chua xót nói:
- Ta cho đệ một cơ hội, hãy nghĩ lại trước khi quá muộn!
Bầu trời Nam Triều trở nên u ám lạ thường những tia sáng chớp nhoáng báo hiệu một trận máu tanh đổ xuống, Dạ Hành cười càng to hơn, hắn hét lên:
- Tại sao lúc nào cũng là huynh vậy Dạ Hoàng, người đệ yêu trái tim cũng đã hướng về huynh, có được nàng thì sao, nhưng tim nàng ấy không ở chỗ của ta! Tại sao những thứ dường như thuộc về ta như sự xuất hiện của huynh đã cướp hết tất cả! Người phụ hoàng trọng dụng yêu thương là ta, nhưng chức vị thái tử lại thuộc về huynh!
- Bởi vì ta nhìn thấy trong mắt con sát khí rất nặng, con thuộc người của chiến tranh của sự chết chóc con hiếu chiến và đủ tàn nhẫn để giết chết những ai không khuất phục con đổi lại là họ mãi mãi không có cơ hội sửa sai! Hãy cho bản thân một cơ hội đi con trai của ta Dạ Hành!
Lời hoàng thượng nói ra như một cái tát thẳng vào mặt của Dạ Hành, Dạ Trân cũng lên tiếng:
- Những gì đệ làm phụ hoàng đều biết! Người muốn cho đệ một cơ hội!
Bên này Tâm Ý bao nhiêu thứ ngổn ngang trong đầu, ủa là sao… chuyện gì đang diễn ra… sao cốt truyện thay đổi chóng mặt vậy, là tam vương gia chứ không phải nhị vương gia phản bội hay sao? Ủa …chuyện gì thế này!
Tứ vương gia bay đến đánh rớt thanh kiếm trên tay Dạ Hành, mũi kiếm hướng ngay người hắn, Dạ Hàng cất giọng trầm ổn:
- Huynh mau theo đệ trở về!
- Muộn rồi!
Ánh mắt Dạ Hàng nặng trĩu mang đầy tâm sự. Vừa dứt lời, nhị vương gia không ngần ngại mà xuất chưởng đánh tới phía sau Dạ Hàng, hắn cũng chẳng né tránh hay phản công hứng trọn một chưởng đó té về phía mũi kiếm của tứ đệ chỉ còn trong gang tấc thì Tâm Ý đã chen ngang đỡ cho Dạ Hàng một kiếm, cô rất thành công trong việc đưa mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tứ vương gia hốt hoảng lập tức thu kiếm lại, mọi chuyện diễn ra quá nhanh không ai phản ứng kịp…xẹt… máu tươi nhuộm đỏ y phục của Tâm Ý, trên mặt của tam vương gia vẫn còn dính những giọt máu của Tâm Ý, hắn ôm lấy cả người cô đang từ từ trượt dài về phía sau, tam vương gia không tin vào mắt mình vì sao một người xa lạ như Tâm Ý lại đỡ lấy cho hắn một kiếm này. Dạ Hoàng tức giận vận nội lực đánh mạnh về phía Dạ Trân, nhị vương gia hứng trọn một chưởng này của thái tử là toàn bộ sự phẫn nộ của y dồn tới, Dạ Trân phun ra một ngụm máu khó khăn được người đỡ lấy, Dạ Hoàng vận nội lực đoạt người trên tay Dạ Hàng, hắn ôm cô trên tay mà lòng như lửa đốt.