Nhớ Vote và Comment nhé xD !
Chuyện thứ 59.
“You are making me mad. And I don’t like that feeling, it is not what LOVE suppose to do with people.”
“You ARE making me mad now, LINH LAN. And that is exactly what LOVE suppose to do, with us.”
Tôi thơ thẩn bước dọc sân trường. Nắng bốn giờ đổ bóng tôi thành một vệt dài phía trước. Nắng mới, oi chết đi được. Tôi cũng chẳng thấy cái trò đi dưới nắng này hay hớm ra làm sao nhưng vì chẳng có việc gì để làm nên đành đi ra ngoài cho đỡ chán thôi.
Đằng nào tôi cũng không muốn chạm mặt Hoàng Minh Nam ở trong tòa nhà. Nói thật là càng ngày tôi càng thấy tệ hơn. Ban đầu thì cứ nghĩ là mình sẽ chẳng làm sao cả, sau đó thì ngày một kinh khủng hơn. Cái đó trong truyện tình yêu thì được gọi là day dứt đúng không? Thế thì day dứt lắm, cực kỳ.
Và thấy khốn nạn. Bản thân mình ấy. Nhưng bây giờ có hối hận tôi cũng không dám làm cái gì để cải thiện nó được. Tôi không biết tại sao, chỉ nghĩ là mình chẳng có gan mà tới trước mặt hắn ta để nói hẳn hoi mọi thứ ra.
Nhưng rõ ràng là ngay từ đầu Hoàng Minh Nam cho rằng tôi là lựa chọn an toàn của hắn ta, chỉ nghĩ thôi là đã không chịu được rồi. Đồng ý là tôi không giống các cô gái dễ thương đáng yêu ngoài kia, không biết làm duyên và các thứ kèm theo, chưa yêu ai, mà có khi cũng chẳng ai thèm yêu, nhưng không đời nào vì thế mà tôi lại đi hạ thấp bản thân mình như kiểu người thay thế được.
Gió nóng thổi nhè nhẹ trên mặt tôi. Cảm giác khó chịu trong người còn tởm hơn gió Lào, tôi nghĩ thế. Hiệu ứng after love (hậu chia tay) đúng là chết tiệt. Chẳng lẽ mình cứ pha lê thế này cho tới hết đời hay sao cơ chứ? Rốt cuộc là vì cái quái gì mà lại hành xử như hôm nọ rồi tất cả lại thành ra như thế chứ?
Tôi ngó cái bóng xám của mình trên mặt đất, người cảm thấy nặng trĩu, như thể cái vệt xám trên mặt đất kia cũng có kí lô của nó hay gì gì đó nữa và tôi thì đang phải lôi xềnh xệch nó đi. Tôi thở dài. Chán đời.
Tình trạng chung là chán đời.
Đang đứng thì đột nhiên tôi cảm thấy có tiếng ai đó thở phía sau đầu mình, tiếp theo đó là hai cánh tay đưa lên từ phía sau, trông rất quen. Chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay của người đứng phía sau đã khép chặt lại quanh người tôi, kéo tôi áp sát vào người đó.
Tiếng thở dốc phía sau. Hoàng Minh Nam. Và ngực tôi như vừa bị đấm một cái, hoặc do tôi tưởng tượng ra thế. Sau lại có cảm giác là mình biết chuyện này sẽ xảy ra, không sớm thì muộn.
“Linh Lan…”Giọng hắn ta khàn khàn, thì thầm phía sau tôi.
Tôi cảm giác như thể quá lâu rồi tôi chưa nghe giọng của Hoàng Minh Nam và thấy mình có thể khụyu xuống bất cứ lúc nào.
Mày bị làm sao thế cơ chứ?
“Cậu làm gì thế?” cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể, tôi nói.
Tôi không đưa được tay lên để gỡ cánh tay của hắn ta ra. Hoặc do hắn giữ quá chặt, hoặc do tôi chẳng còn tí hơi sức nào trong người cả.
“Chúng ta đừng như này nữa, Linh Lan.” Hoàng Minh Nam thì thầm vào tai tôi, giọng cực kỳ đau khổ. Vòng tay của hắn thắt chặt hơn nữa, khiến tôi thấy khó thở.
“Cậu nói cái gì thế?”
Đừng có nói nữa! Dừng lại!
“Tôi xin lỗi mà!” Cứ như mỗi lần hắn ta cất tiếng lên là người tôi lại
“Hoàng Minh Nam, bỏ tôi ra!” Tôi cố hết sức gồng mình lên để thoát khỏi hai cánh tay cứng đơ của Hoàng Minh Nam nhưng vô tác dụng.
“Đúng là lúc trước tôi có suy nghĩ như thế về cậu thật, Linh Lan. Nhưng sau đó thì tôi bắt đầu thích cậu thật,…”Giọng Hoàng Minh Nam vang lên như tiếng nấc.
Chết tiệt.
“BỎ TAY RA KHỎI NGƯỜI TÔI!!!” tôi đưa tay lên bịt tai, nhắm mắt lại, gào lên.
Nếu hắn còn tiếp tục nói bằng cái giọng đấy, thì tôi thề là tôi sẽ kết thúc bằng việc làm một thứ gì đó cực kỳ điên rồ. Điên rồ hơn tất cả những thứ điên rồ mà tôi đã từng làm trước đây. Và tôi sẽ không thể tưởng tượng nổi cái gì sẽ xảy ra sau đó.
Tại sao hắn ta cứ phải khiến cho mọi chuyện phức tạp thế cơ chứ? Tuyệt, bây giờ thì
Hoàng Minh Nam thả tay khỏi người tôi, lùi lại phía sau. Tôi quay lại phía sau, cũng lùi lại. Hoàng Minh Nam đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch hơn thường ngày. Bộ dạng của hắn ta khiến tôi thấy tội lỗi, vì có chút cảm giác hắn ta thành ra như này là tại mình. Hắn nhìn tôi, ánh mắt mờ đi đầy đau khổ.
Cứ đứng nhìn hắn ta thế này thì chẳng mấy chốc mà quyết tâm của tôi sẽ hết sạch mất. Tôi không muốn gì hơn là lao thẳng tới chỗ Hoàng Minh Nam và làm mọi cách để xóa cái vẻ mặt kia của hắn đi. Nó khiến cho tôi cũng thấy buồn theo, cứ như thế giới này ngày mai tiêu tan, không còn một mống nào vậy.
“Linh Lan, tôi xin lỗi mà…” Hoàng Minh Nam nãy giờ vẫn nhìn tôi. Hắn ta nói bằng giọng run run.
Tôi sẵn sàng làm mọi thứ để hắn ta đừng như thế kia nữa! Biến mất hết đi!!!
Nhưng nếu tiếp tục, tôi không chắc là sẽ duy trì được. Ai mà biết được cái gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi không muốn lại một lần nữa như thế này, không đứng dậy nổi nữa mất.
“Đừng xin lỗi. Không phải lỗi của cậu.” tôi không hiểu làm sao mình lại có thể nói ra câu đó mà không bị vấp một chút nào, còn cực kỳ bình thản nữa.
Hình như tâm trạng càng bấn loạn thì mình càng cư xử bình thản đến khốn nạn.
“Linh Lan…”
“Tôi không thể, Hoàng Minh Nam. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, sẽ chẳng đi tới đâu đâu!” tôi nhìn Hoàng Minh Nam, nói.
“Tại sao cậu không thể một lần thử chấp nhận, Linh Lan?” hắn ta đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn tôi đầy bực bội.
“Cái gì?” hắn muốn tôi phải chấp nhận điều gì nữa? Còn thứ gì điên khùng hơn cái chuyện này không?
“Đừng trốn tránh nữa, Linh Lan! Cậu biết tôi đang nói về cái gì!”
“Trốn tránh cái gì chứ? Cậu nói linh tinh cái gì vậy?” tôi nhìn Hoàng Minh Nam, lắc đầu.
Hắn ta bước tới một bước.”Chuyện này. Tất cả chuyện này. Tôi và cậu.”
“Tôi không trốn tránh!” tôi đáp lại hắn, cảm giác khó chịu dâng lên tận cổ.
“Có, cậu đang đấy, cậu không thấy hay sao?”
Tôi trốn tránh cái gì? Hắn ta à? Hay là thứ kinh khủng mà cả thế giới cứ ca ngợi không thôi gọi là tình yêu?
“Chỉ một lần thôi, cậu không thể chấp nhận cái cảm giác cậu dành cho tôi hay sao?” Hắn ta tiếp tục nói lớn lên.
Cảm giác gì chứ? Cảm giác gì? Thích nhau còn chưa đủ à? Hoàng Minh Nam còn mong muốn gì nữa? Tôi không biết gì cả hết? Và tôi không thích cái cảm giác kia tẹo nào? Nó khiến cho tôi lúc nào cũng lo sợ một cách đầy khốn nạn. Về những thứ mà tôi biết chắc là không có thật nhưng vẫn cứ lo sợ.
“Tôi không…” mắt tôi đã ậng nước từ lúc nào.
“Cậu không làm sao hả, Linh Lan? Cậu còn lí do gì nữa?” Hoàng Minh Nam nhìn tôi.
“Tôi..KHÔNG THÍCH CÁI CẢM GIÁC NÀY!!!” tôi hít vào một hơi, cố không khiến cho nước mắt rơi ra ngoài. Nếu như thế thì còn gì là Linh Lan nữa.
Tôi sẽ KHÔNG KHÓC! Vì một thứ không đáng.
“TẠI SAO???”Hoàng Minh Nam nhìn tôi đầy ngạc nhiên như thể tôi vừa nói điều ngu ngốc nhất trên đời.
Tuyệt, giờ tôi là đứa khốn nạn rồi. Phải chứ?
“TẠI CẬU!!! TẤT CẢ LÀ TẠI CẬU, HOÀNG MINH NAM! CẬU KHIẾN CHO TÔI PHÁT ĐIÊN!!! ĐẤY RÕ RÀNG KHÔNG PHẢI THỨ MÀ CHUYỆN NÀY SẼ ĐEM ĐẾN! KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!!!!!!” tôi nhắm tịt mắt lại , gào lên để không phải nhìn Hoàng Minh Nam, sẽ càng làm cho mọi thứ tệ hại hơn.
Mau bỏ đi đi! Tôi không thể kiềm chế mình thêm một phút giây nào nữa đâu, Hoàng Minh Nam! Dừng lại đi!
Hoàng Minh Nam nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Hắn ta nói một cách cay đắng.
“Cậu…đang khiến cho tôi phát điên lên đây, Linh Lan. Và nó chính xác là thứ mà chuyện này sẽ dẫn đến.”
Tôi nhìn hắn ta, không nói được câu nào.
Tiếng thở dài bỏ cuộc của Hoàng Minh Nam vang lên.
“Nếu cậu không thể chấp nhận nó thì tôi chẳng còn gì để nói cả.”
Hắn quay lưng bỏ đi. Không hề quay lại, dù chỉ một lần.
Mất một lúc tôi mới nhận ra mình vừa làm cái gì. Và cái lưng áo trắng của hắn ta ở phía xa đã biến mất lúc nào. Chỉ còn tôi và cái bóng xám dài ngoằng trên nền đất cùng cảm giác nóng nực trong không khí đầu hạ đầy khó chịu.
Bây giờ chạy theo cũng không kịp nữa.
Hết.
Hết rồi.
Đùa đấy, chắc phải 64 mới kết thúc vì lúc vừa thông báo (lần 2) về việc chỉ dừng ở 60 thì lại nghĩ ra cái để viết :)))