Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 88: Mong thường xuyên gặp mặt




Ban đêm ở Ứng Thiên Xuyên luôn có cảm giác sóng nước dập dờn, hơi nước phả vào mặt âm thầm cuộn trào, khắp trời đất cứ như vĩnh viễn bị bao phủ bởi một màn sương bán trong suốt.

Chu Bắc Nam ngoi lên khỏi mặt nước phản chiếu bầu trời như cá bơi.

Hắn ta vẩy nước trên đầu đi, vung tay ném một con cá vược vảy trắng lên bờ, mất hứng nằm tựa vào một tảng đá ở bờ, ngửa đầu ngắm mặt trăng trông như có con thỏ đang nằm.

Hắn ta vừa định thở phào một hơi thì nghe ở đằng sau vang lên một câu thăm hỏi ấm áp: “Bắc Nam, sao ngươi lại chạy tới đây rồi?”

Chu Bắc Nam vốn đang nghĩ tới tâm sự riêng, nghe vậy thì giật mình, khuỷu tay trượt một phát, trượt xuống nước.

Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Trì đứng bên bờ.

Chu Bắc Nam đạp nước mấy lần, cơ thể ngoi lên mặt biển, bơi về phía bờ: “Một mình ra ngoài đi dạo.”

“Ta thấy ngươi luôn mất tập trung, có tâm sự gì hả?” Khúc Trì nói, “Hôm nay là sinh thần ngươi, ngươi lại chẳng ngồi ở bữa tiệc, các đệ tử không vui hết mình được.”

“Ta không ở đấy bọn họ mới chơi thật vui ấy.” Chu Bắc Nam thờ ơ lên bờ, hắn ta chỉ mặc quần cạp màu trà ướt sũng, cơ bắp dính đầy nước óng ánh phát ra ánh sáng lờ mờ dưới ánh trăng.

Hắn ta vắt mái tóc dài ướt nhẹp của mình, nói: “Cứ kệ ta. Ngươi đi đi.”

Khúc Trì có tính cách hiền hòa, Chu Bắc Nam nói không sao, không cần tiếp khách, vậy thì hắn không cố chấp ở lại đây khiến Chu Bắc Nam không được tự nhiên làm gì.

Trước khi đi, hắn nhìn con cá béo bị Chu Bắc Nam quăng lên bờ vẫn quẫy đuôi rồi đăm chiêu.

Chu Bắc Nam nhặt một ít rong biển bị sóng buổi tối tạt lên bờ, tết thành một sợi dây, xỏ vào miệng cá.

Nhưng sau khi làm xong những việc đó, hắn ta không biết làm gì tiếp.

Trợn mắt lên đọ mắt với mắt cá trắng muốt trơn bóng một lúc, Chu Bắc Nam không biết giận dỗi ai, lẩm bẩm: “Đúng là ngu ngốc.”

Hắn ta vừa nói dứt câu thì cảm nhận được cái bóng dưới chân bị một đường sáng kéo dài ra, như có một ngôi sao bất ngờ vỡ vụn rồi rơi xuống.

Chu Bắc Nam nghiêng đầu qua mới nghe ở thị trấn nhỏ trên đất liền cách vùng biển này hơn trăm trượng có tiếng thuốc nổ rin rít.

Âm thanh đó không to nhưng đóa hoa ánh sáng bừng nở tung tóe trên tầng trời thấp lại quen tới mức khiến hai mắt Chu Bắc Nam sáng bừng lên.

Quả pháo hoa thứ hai xoay tròn vút lên trời nhưng điểm dừng thấp hơn nhiều, tạo hàng nghìn hàng vạn đốm sáng, lửa lưu ly thắp sáng bầu trời mờ tối, sắc mây rực rỡ, ánh sáng êm dịu đẹp đẽ.

Không đợi quả pháo hoa thứ ba phóng lên không trung, Chu Bắc Nam xách cá lên, khoác hết tất cả quần áo đồ đạc vứt trên bờ lên người một cách qua loa, không kịp hong khô mái tóc ướt nhẹp, vội vàng gọi trường thương tới, vượt biển bay thẳng tới trấn nhỏ tên “Lâm Tân”.

Vốn dĩ hôm nay hắn ta đã hơi có linh cảm, sinh thần của mình, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ tới.

Bây giờ nhìn thấy pháo hoa quen thuộc ở phía xa, Chu Bắc Nam còn gì không hiểu nữa chứ?

Cảng Lâm ở trấn Lâm Tân là cửa ngõ kết nối tứ phương, có không ít quán trọ có thể ở, nếu đi tìm từng quán một chắc sẽ mệt chết mất. May mà hôm nay không phải năm mới hay ngày lễ gì, chỉ cần hỏi mấy nhà buôn là biết ngay nhà nào đốt pháo hoa liên tục

Chu Bắc Nam hỏi thăm suốt một đường, đi tới một quán trọ hỏi chủ quán, quả nhiên nhận được thông tin có hai vị công tử vung tay hào phóng cố gắng hết sức bao trọn quán trọ. Vừa nãy bọn họ lên nóc nhà phóng ba quả pháo hoa xong thì có một vị công tử đi xuống, bảo nếu có một công tử tiên môn quần áo lượt là tới tìm bọn họ thì bảo người đó cứ lên trên tầng tìm bừa một gian phòng nào đó rồi chờ ở đấy, bọn họ sẽ tới ngay.

Chu Bắc Nam không hề nghi ngờ gì, tiện tay ném cá cho chủ quán: “Làm một nồi canh đi.”

Sau khi nhìn rõ con cá trong tay là cá vược vảy trắng vẫn còn sống, chủ quán giật mình: “Công tử, cá vược không hiếm nhưng cá vược trắng lại cực kỳ hiếm có, một con có thể bán được năm mươi lượng vàng đó. E rằng đầu bếp của quán nhỏ bọn ta không xử lý tốt được...”

Chu Bắc Nam vội đi gặp Từ Hành Chi, chẳng muốn nói nhiều với ông ta: “Cứ làm theo cách đơn giản nhất, luộc hấp canh là được.”

Dứt lời, hắn ta vén áo nhanh chân đi lên tầng.

Lúc đi qua đầu cầu thang, Chu Bắc Nam cảm thấy mình như xuyên qua một tấm bình phong mềm mại chuyển động.

Ở đây được bố trí một bức tường linh lực trong suốt, người phàm sẽ không đi qua được.

Mà vừa bước qua chỗ này, Chu Bắc Nam nghe trên nóc nhà có tiếng rên khẽ, ngậm miệng mút lưỡi, âm thanh suy đồi vang bên tai không ngừng.

Dù Chu Bắc Nam chưa trải qua chuyện này nhưng vẫn hiểu tiếng động ấy có nghĩa gì, lúc này hắn ta mặt đỏ tới tận mang tai, giận dữ và xấu hổ đến mức suýt thì bước hụt ngã cầu thang.

Trong quán trọ này chỉ có Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang, không cần nói cũng biết âm thanh này do ai phát ra.

Chu Bắc Nam tìm bừa một gian phòng sáng đèn rồi tự nhốt mình trong đó, nhưng thứ âm thanh đồi trụy ấy thật sự không nhỏ chút nào, nghe tiếng loáng thoáng ấy, Chu Bắc Nam ngượng ngùng mặt đỏ bừng, mông như bị chọc bởi một đống chày gỗ, đứng ngồi không yên được. Không biết chịu giày vò bao lâu, hắn ta mới thấy cửa phòng được đẩy mở từ bên ngoài.

Tóc mai Từ Hành Chi rối tung, vạt áo trước hơi lỏng, đi đằng trước, nhìn thấy Chu Bắc Nam thì ơ một tiếng: “Bắc Nam, sao đến nhanh thế?”

Trước khi nhìn thấy nhau, Chu Bắc Nam muốn đánh chết tên Từ Hành Chi không biết xấu hổ này nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, chưa kịp nói gì, trái tim Chu Bắc Nam đã mềm nhũn ra bảy phần rồi, ba phần còn lại thì tan hết ra khi nhìn thấy tay phải đeo bao tay mỏng của y.

Nhưng giọng điệu Chu Bắc Nam vẫn ngang bướng cứng miệng như trước: “Vẫn còn sống cơ à?”

Từ Hành Chi cười đáp: “Chưa chết.”

Nụ cười ấy khiến Chu Bắc Nam nhận ra điều khác thường.

Nếu là trước kia, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ cười khì khì ôm lấy vai hắn ta, thân thiết hỏi một câu “Ngươi nỡ để ta chết à?”, chắc chắn y sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đùa cợt hắn ta, điệu bộ ngứa đòn khiến người ta muốn đánh y.

Suy cho cùng y vẫn không giống trước kia.

Nghĩ tới đây, Chu Bắc Nam mềm lòng hơn.

Từ Hành Chi đi tới cạnh bàn, lúc muốn ngồi xuống thì hai tay chống trên mặt bàn bỗng cứng đờ, khóe môi cong lên một độ cong không được thoải mái cho lắm.

Mạnh Trọng Quang nhanh tay lẹ mắt lấy một cái đệm tới, sau đó đỡ cánh tay y để y ngồi xuống vững vàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn tương tác của hai người họ, Chu Bắc Nam nhìn ra đầu mối ngay, lườm Từ Hành Chi liên tục nuốt nước miếng.

Từ Hành Chi hỏi hắn ta: “Sao chỉ có một mình người đến thôi?”

Chu Bắc Nam trợn mắt đáp: “Hứ, ta gọi hết đệ tử bốn môn phái rồi cùng nhau tới đây xem chuyện tốt của ngươi và Mạnh Trọng Quang à?”

Từ Hành Chi mặt dày trời sinh, không hề xấu hổ vì chuyện đó, cười nói: “Trọng Quang, ngươi xuống dưới đi, ta nói chuyện riêng với Bắc Nam một lát.”

Mạnh Trọng Quang nhìn Chu Bắc Nam, mím môi, vẻ mặt không vui vẻ gì lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy đi xuống tầng.

Hắn vừa đi khỏi đó, Chu Bắc Nam cau có nói: “Ta bảo này, ngươi đốt pháo hoa gọi ta tới đây rồi sao hai ngươi còn...”

Từ Hành Chi buồn cười.

Gần đây Mạnh Trọng Quang mới được nếm vị ngon ngọt khi làm chuyện tốt này, ăn ngon bén mùi, cứ quấn lấy y như chó con, đòi hỏi một ngày hai, ba lần. Còn Từ Hành Chi khó chịu một hai lần đầu, gần đây càng nhận ra điều hay khi làm chuyện này, ỡm ờ tùy theo Mạnh Trọng Quang, mặc hắn càn quấy.

Vừa nãy đốt pháo hoa, Mạnh Trọng Quang thấy tia sáng ngập trời, thât sự rất đẹp, thế là lại nổi hứng liến thoắng dụ dỗ Từ Hành Chi, nói muốn thử ở nhiều nơi khác nhau, vừa kéo áo Từ Hành Chi vừa làm nũng hùng hồn đủ lý do bằng chứng: “Chu sư huynh nhìn thấy pháo hoa, thay quần áo rồi đi từ Ứng Thiên Xuyên tới đây, phải hỏi thăm từng nhà một để đến chỗ này, chắc chắn sẽ không đến nhanh được...”

Từ Hành Chi bị hắn bám dính cả người mềm nhũn nóng bừng, luồn về sau nắm eo hắn: “Ngươi suy nghĩ tỉ mỉ như thế từ lúc nào vậy hả?”

Mạnh Trọng Quang hôn tóc y, cam đoan: “Sư huynh, ta sẽ cố gắng hết sức làm thật nhanh.”

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy nhóc khốn nạn này trời sinh là khắc tinh của mình, y chẳng bao giờ cứng rắn với hắn được, lần này lại dễ dàng bị thuyết phục, hai người lại nằm xuống đẩy sâu, vô cùng tự tại.

Dưới trời xanh trăng bạc, mọi thứ đều trần trụi như được gột rửa, độ cao của nóc nhà này không chênh lệch với các kiến trúc bên cạnh nhiều lắm, chỉ cần bên đối diện có người mở cửa sổ ra sẽ có thể thấy cảnh xuân ở đây, khiến Từ Hành Chi kìm nén hết tiếng kêu này tới tiếng rên khác, ép cho mắt đỏ au.

Trăng sáng trên trời vừa khoan dung vừa dịu dàng nhìn hai thanh niên thỏa mình tận hưởng cuộc sống.

Ngồi trong phòng, Từ Hành Chi dùng tay trái xách ấm nước lên, rót trà nóng vào trong chén.

Chu Bắc Nam biết dù hắn ta hỏi cũng sẽ không nhận được đáp án vẻ vang gì, bèn vung tay cho qua.

Từ Hành Chi đẩy chén trà qua: “Gọi Tuyết Trần và Khúc Trì tới thì tốt rồi.”

“Ta đi vội quá.” Chu Bắc Nam nhận chén trà ủ trong lòng bàn tay: “Vả lại, chắc bây giờ Khúc Trì đang ở cạnh Tuyết Trần, nếu ta gọi Khúc Trì đi cùng, chắc chắn sẽ dính tới Tuyết Trần. Ngươi cũng biết tính Tuyết Trần rồi, nếu hắn tới gặp ngươi thì không có vấn đề gì cả nhưng mà...”

Từ Hành Chi thấy hắn ta vòng vo úp mở bèn nói giúp: “Biết rồi biết rồi, Trọng Quang là thiên yêu nên không tiện.”

Từ trước tới nay Ôn Tuyết Trần luôn coi thường người không thuộc chính đạo, bây giờ Mạnh Trọng Quang lại dính vào y, hai người họ mà gặp nhau e sẽ xảy ra xung đột, thà không gặp còn hơn.

Chu Bắc Nam hơi cau mày, ngón tay vô thức xoa góc áo.

Thật ra hắn ta không gọi Ôn Tuyết Trần đến vì tới hôm nay, Ôn Tuyết Trần vẫn kiên định cho rằng Mạnh Trọng Quang liên quan tới cái chết của Thanh Tĩnh Quân, còn lén lút dặn dò đệ tử Thanh Lương Cốc, nếu phát hiện tung tích của Mạnh Trọng Quang phải bẩm báo lại, quyết giết không tha.

Hắn ta định nói chuyện này ra nhưng lời ra tới miệng lại rẽ hướng: “Không phải. Hắn đang chăm Tiểu Huyền Nhi. Tiểu Huyền Nhi có rồi...”

Từ Hành Chi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Thật sao?”

Chu Bắc Nam sờ chóp mũi, đắc ý nói: “Hai tháng rồi. Hôm qua ta mới biết. Tiểu Huyền Nhi nói đó là quà sinh thần mà muội ấy tặng ta.”

Từ Hành Chi cực kỳ vui, rút một miếng đá ngọc lam hình rồng trong veo ở bên hông ra, cầm trên tay ngắm nghía một lúc rồi đưa cho Chu Bắc Nam: “Này.”

“Đây là?”

“Vốn là quà tặng ngươi.” Từ Hành Chi nói: “Ta và Mạnh Trọng Quang kiếm được trong một tiệm đồ cổ, là ngọc tự nhiên để suốt mười mấy năm. Nếu Tiểu Huyền Nhi có em bé thì tặng cho muội ấy, được không?”

Chu Bắc Nam nhận ngọc, xoa nắn vài lần đã biết chất lượng ngọc cực tốt, chắc chắn không rẻ, trong lòng có chút cảm kích xót xa, nhưng lời cảm ơn đến bên miệng lại lật ngược hoàn toàn: “Thế quà sinh thần của ta đâu?”

Từ Hành Chi không hoang mang: “Ta tặng cái này cho ngươi.”

Y xòe tay ra, trong lòng bàn tay y là một cái túi thơm màu đỏ được làm thủ công, rất tinh xảo.

Chu Bắc Nam ghét bỏ nói: “Trông như đồ con gái thế, mua ở đâu đấy hả?”

Từ Hành Chi đáp: “Ta làm.”

Chu Bắc Nam: “...”

Quả thật Từ Hành Chi không giống đàn ông bình thường, không xấu hổ vì công việc xe chỉ luồn kim, lưu loát nói: “Trong này có đàn hương và gỗ đào, đã mài tròn thành hạt, đều do ta mài từng hạt một. Vốn dĩ ta định mài xong rồi tặng Trọng Quang, hai bọn ta mỗi người một cái. Mới làm xong một cái.”

Chu Bắc Nam buột miệng hỏi: “Tay ngươi...”

Hắn ta biết mình lỡ lời nhưng Từ Hành Chi lại chẳng để ý, thoải mái lắc bàn tay còn lại của mình.

“Vẫn ổn.” Từ Hành Chi nói: “Còn một tay vẫn có thể làm không ít chuyện... Vẫn có thể vật tay với ngươi đấy.”

Chu Bắc Nam nhếch miệng cười, rồi lại cảm thấy cổ họng tắc nghẽn bèn giơ chân đạp y ở dưới bàn.

Từ Hành Chi vươn tay ra, hơi dùng sức, nắm chặt túi thơm đỏ và tay phải Chu Bắc Nam: “Bắc Nam, sinh thần vui vẻ.”

Chu Bắc Nam đã nghe cả một ngày rồi nhưng lúc này lại thấy êm ấm thoải mái lạ thường, khiến hắn ta hơi nóng mặt: “Buồn nôn chết đi được.”

“Ước một điều gì đó đi.”

Chu Bắc Nam mất tự nhiên xoa cằm: “Sau này ngươi muốn đi đâu?”

“Cá vượt bốn biển, dù gì cũng sẽ có một nơi để đi.” Từ Hành Chi cười nói: “Trọng Quang ở đâu thì ta đi đến đó. Hai bọn ta đã có một ngôi nhà nhỏ, ở đó trồng nho và hoa cỏ, chờ tới đầu xuân sang năm chắc sẽ nuôi thêm con chó.”

Chu Bắc Nam nhìn y, biết Từ Hành Chi không muốn dây dưa với trần thế nữa, trong lòng bỗng chua xót, cũng thấy rất ấm áp, hắn ta nhỏ giọng nói: “Chỉ mong yên bình, thường xuyên gặp mặt.”

Chu Bắc Nam nói chuyện phiếm với Từ Hành Chi, chỉ kể mấy chuyện linh tinh mình gặp phải gần đây.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Còn chuyện Quảng Phủ Quân đạp cửa khắp bốn môn phái, đưa ra lệnh truy sát Từ Hành Chi, chắc chắn Từ Hành Chi đã biết rồi, vì thế Chu Bắc Nam không cần nói.

Còn nguyên nhân thật sự về cái chết của Thanh Tĩnh Quân, bao giờ Từ Hành Chi muốn nói cho hắn ta biết thì nói, Chu Bắc Nam cũng không cần hỏi.

Chu Bắc Nam mãi mãi tin tưởng Từ Hành Chi.

Hắn ta chỉ mong Từ Hành Chi ở cạnh hắn ta có thể ung dung tự tại, vẫn có thể cười thoải mái không gò bó như trước kia.

Nói chuyện suốt nửa canh giờ, Chu Bắc Nam bấm tay tính thử, biết rằng nếu mình biến mất quá lâu, khiến người ta nghi ngờ thì không hay, vì thế hắn ta đứng lên, định quay về Ứng Thiên Xuyên.

Từ Hành Chi không giữ hắn ta lại, tiễn hắn ta tới cửa quán trọ, thấy bóng hắn ta hòa vào màn đêm mới quay người đi về, đúng lúc thấy Mạnh Trọng Quang bưng một đĩa gì đó nóng hổi thơm phức từ bếp ra, mùi thơm ngon tỏa ra thật sự khiến người ta nhìn theo không rời mắt.

Từ Hành Chi cảm thấy mùi hương này rất quen: “Đây là...”

Chủ quán thân thiện nói: “Con cá vược trắng này do vị công tử vừa nãy tới thăm mang tới. Lúc đi tới đây, hắn dặn bọn ta hầm lên, mà cá ninh càng lâu càng ngon, giờ mới hầm xong...”

Ông ấy chưa nói hết câu đã co rúm lại dưới ánh mắt lạnh lùng như đâm vào người ta của Mạnh Trọng Quang, bối rối đi ra sân sau.

Từ Hành Chi nghe vậy thì mặt mày tươi tắn.

Sinh thần năm ngoái của Chu Bắc Nam, y theo thông lệ mọi lần, mang quà tới Ứng Thiên Xuyên dự tiệc, lần lượt nếm thử một lượt đồ ăn trong bữa tiệc rồi chỉ vào canh cá vược trắng trong đó, cười nói: “Cái này khá ngon. Các món khác ăn chán hết rồi.”

Lúc đó thái độ của Chu Bắc Nam rất dứt khoát, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút, Ứng Thiên Xuyên không chiều cái miệng của ngươi.

Thấy Từ Hành Chi nhìn canh cá, mặt mày tràn đầy vẻ hoài niệm, trong lòng Mạnh Trọng Quang càng thêm đè nén, múc một miếng cá tươi ngon trắng như tuyết, cắn một miếng như trút giận, lại mang theo máu ghen cầm đũa gắp một miếng khác, đưa tới chỗ Từ Hành Chi: “Hôm nay sư huynh mệt nhọc quá độ, phải bồi bổ thật nhiều.”

Từ Hành Chi chậm rãi sáp tới, không nhận lấy miếng cá ấy mà cúi xuống cắn miếng cá trong miệng Mạnh Trọng Quang.

Mạnh Trọng Quang buông lỏng đũa, miếng cá trị giá ít nhất cũng thuê được một căn phòng rơi xuống đất.

Sau khi dỗ nhóc con giận dỗi xong, Từ Hành Chi ngồi thẳng người bên bàn, ăn hai miếng cá, một muỗng canh, giơ tay lên dụi mắt trái, khẽ hít một hơi, nói: “Nóng quá.”

Mạnh Trọng Quang sán tới, vuốt ve an ủi hôn tai y, dùng hàm răng miêu tả hình dạng vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp của y.

Mạnh Trọng Quang không nói gì, chỉ kiên nhẫn ôm Từ Hành Chi, để y có thể yên tâm ăn hết bữa tối mà bạn thân y mang tới.

Chu Bắc Nam ra khỏi cửa quán trọ, vừa đi vừa ngắm nghía túi thơm đỏ suốt cả dọc đường, nhỏ giọng bất mãn: “Đồ chơi con gái.”

Hắn ta cúi gằm đầu hí hoáy sột soạt, chờ tới lúc dưới tầm mắt hắn ta xuất hiện một đôi chân thon dài yếu ớt và hai bánh xe lăn, Chu Bắc Nam không tránh ra được nữa.

Hắn ta ngẩng phắt đầu lên, trong đầu chợt lóe qua vô số lý do trốn bữa tiệc để đến đây, nhưng Ôn Tuyết Trần chỉ hời hợt nói một câu khiến tất cả suy nghĩ mà hắn ta đã soạn sẵn bị xé tan hết: “Ta đã nhìn thấy pháo hoa ở tầng trời thấp rồi. Khúc Trì cũng thấy.”

Chu Bắc Nam chậc một tiếng, gãi đầu, muốn cản Ôn Tuyết Trần đi về phía quán trọ, đành phải vụng về cố gắng chuyển đề tài: “Tiểu Huyền Nhi đâu?’

Ôn Tuyết Trần trả lời rất trôi chảy: “Ta đưa Huyền muội về phòng, nhìn nàng và con ngủ yên xong mới theo Khúc Trì tới đây.”

Chu Bắc Nam: “...”

Không đợi Chu Bắc Nam nghĩ ra cách khác, Ôn Tuyết Trần đã hỏi: “Hắn vẫn ổn chứ?”

Chu Bắc Nam chỉ đành gật đầu: “Tinh thần tốt hơn nhiều rồi. May mà có Mạnh Trọng Quang bầu bạn với hắn.”

Lúc Chu Bắc Nam nhắc tới Mạnh Trọng Quang, vô cùng chú ý quan sát vẻ mặt của Ôn Tuyết Trần, chỉ mong hắn ta không làm khó hai người họ vào lúc này, chẳng may đánh nhau thật thì hắn ta không biết phải giúp ai.

Một lúc lâu sau, Ôn Tuyết Trần lấy một quyển sách trong tay áo ra, lật mấy trang, chậm rãi nói: “Theo lịch hoàng đạo thì hôm nay là ngày Kim Quỹ Hoàng Đạo, thích hợp cưới gả, không nên động dao động kiếm. Ta chỉ tới xem thế nào thôi, biết Hành Chi vẫn ổn là ta có thể yên... Ngươi làm gì thế hả?”

Khúc Trì ở phía sau hắn ta cười nói: “Ta xem thử hôm nay có phải ngày Kim Quỹ Hoàng Đạo thật không.”

Ôn Tuyết Trần cuộn quyển sách viết rõ ba chữ “Sách thai sản” lại, giọng điệu vô thức nghiêm hơn: “Đương nhiên là phải.”

Khúc Trì không tranh luận với hắn ta, dịu giọng hỏi: “Chúng ta không tới gặp hắn thật à?”

“Chỉ cần Hành Chi khỏe mạnh yên ổn, chúng ta cần gì phải tới quấy rầy hắn chứ.” Ôn Tuyết Trần chậm rãi dùng đầu ngón tay mân mê vòng âm dương trên cổ tay: “Huống hồ Mạnh Trọng Quang đang ở cùng hắn, một khi gặp mặt, cãi vã xung đột chẳng phải làm khó hắn à.”

Chu Bắc Nam thở phào nhẹ nhõm: “Thế... Chúng ta về thôi nhỉ?”

Trong lúc họ nói chuyện, Khúc Trì tỉ mỉ để ý thấy chuôi trường thương thép của Chu Bắc Nam có thêm một món trang sức, tò mò nói: “Bắc Nam, chẳng phải trước giờ ngươi không thích mấy đồ trang trí nhỏ kiểu này sao?”

Chu Bắc Nam vội ho một tiếng, quay mặt đi: “Thấy đẹp nên tiện tay mua.”

Khúc Trì nhìn biểu cảm của hắn ta thì đoán ra ít nhiều, hỏi ngược lại: “Thế à?”

Chu Bắc Nam mạnh miệng nói: “Đương nhiên là thế.”

Khúc Trì bật cười.

Từ trước tới nay hắn không thích vạch trần người khác, vì thế, ba người yên lặng đi dưới ánh trăng, chậm rãi đi về Ứng Thiên Xuyên.

Trên nóc nhà trọ, Từ Hành Chi cầm bát đũa nhìn ba người họ ở phía xa, ở trong cùng một vùng ánh trăng với bọn họ, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, trong lòng ấm áp mềm mại, dường như tất cả mọi buồn phiền đều biến mất.

...

Lời tác giả:

Từ sư huynh nhét túi thơm vào tay Chu Bắc Nam là lần cuối cùng hai người họ tiếp xúc tay chân với nhau.

Tặng một bài thơ cho Từ sư huynh:

Ta phiêu bạt đã lâu, mười năm trôi qua, không xứng với tình nghĩa sâu nặng, không thể báo đáp người bạn, người thầy đồng sinh cộng tử.

*Trích “Kim lũ khúc” của Cố Trinh Quán.

Nhà thơ viết từ chính trải nghiệm của mình, thể hiện sự biết ơn và có lỗi với bạn bè.