Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 36: C36: Ngoài ta còn ai 1




Từ Hành Chi rút được tên Khúc Trì xong thì ngẩng đầu lên nhìn đệ tử Ứng Thiên Xuyên đang bưng ống thăm.

Đứa nhỏ này bị Từ Hành Chi nhìn với gương mặt cười như không cười thì bỗng sợ hãi: “Từ sư huynh, cái này không thể trách ta... Ta không biết...”

Từ Hành Chi thoải mái vỗ vai hắn ta: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi. Ta chỉ nghĩ nếu lúc này có hồi trống cổ vũ túm được Khúc Trì thì hăng hái biết bao. Ngươi thấy đúng không?”

Tiểu đệ tử nhìn bóng lưng phóng khoáng của Từ Hành Chi đi xa, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Nhưng trước khi bắt đầu trận thi đấu buổi chiều, Khúc Trì đang chuẩn bị dưới đài thì nghe bên trên truyền đến giọng Từ Hành Chi: “Khúc Trì, Khúc Trì... Khúc ca ca?”

Thật sự tuổi Khúc Trì lớn nhất trong bốn người cùng thế hệ nhưng nghe Từ Hành Chi gọi mình như thế, hắn vẫn không nhịn được cười.

Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”

Từ Hành Chi treo người trên dải lụa đỏ cạnh lôi đài, vô liêm sỉ nói: “Nhường ta ba chiêu được không?”

Chu Bắc Nam ở bên cạnh đưa ra ý kiến cho Khúc Trì lườm y một cái: “Sao ngươi không bảo Khúc Trì nhường ngươi ba mươi chiêu luôn đi.”

Từ Hành Chi: “Được vậy thì tốt quá.”

Chu Bắc Nam: “...”

Khúc Trì tốt tính nói: “Đừng cãi nhau, ba chiêu thôi mà, ta nhường đó, không quan trọng.”

Từ Hành Chi cười nói với Chu Bắc Nam: “Nhìn thấy chưa, học phong thái của của Khúc sư huynh người ta một chút đi. Đợi đến hôm nào thi đấu mà ngươi chịu nhường ta thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng Chu sư huynh.”

“Nhường cái đầu ngươi ấy.” Chu Bắc Nam khinh bỉ: “Ta lớn hơn ngươi, ngươi vốn phải gọi ta một tiếng huynh trưởng.”

Dứt lời, hắn ta lại khuyên Khúc Trì: “Khúc Trì, đừng để ý tới hắn, hắn rất hay được nước lấn tới.”

Khúc Trì hiền lành nói: “Hắn nhỏ tuổi nhất trong bốn chúng ta, nhường hắn ba chiêu cũng không sao hết.”

Ôn Tuyết Trần ở cạnh bình tĩnh đưa ra ý kiến cho Khúc Trì: “Chiêu thứ tư, biến ra con rết ném vào mặt hắn, ngươi có thể thắng.”

Nói hết câu, Ôn Tuyết Trần không thèm nhìn đã giơ tay lên, quả nhiên nhận được cái quạt mà Từ Hành Chi ném tới chỗ hắn ta.

Từ Hành Chi nhoài lên trên oán trách: “Ôn tóc trắng, ngươi bớt hại ta đi nha.”

Ôn Tuyết Trần đón lấy cái quạt của Từ Hành Chi, cầm trong tay ngắm nghía: “Ngươi nên cảm ơn ta không tham gia cuộc thi Thiên bảng.”

“Vậy thì đúng là phải cảm ơn ngài không giết.” Từ Hành Chi hùng hổ chìa tay về phía hắn ta: “Trả quạt cho ta.”

Ôn Tuyết Trần quăng quạt về phía y.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, Chu Bắc Nam cổ vũ Khúc Trì: “Đánh hắn, đừng để hắn ngông cuồng như thế nữa.”

Thái độ của Ôn Tuyết Trần ngắn gọn hơn Chu Bắc Nam: “Đánh hắn.”

Khúc Trì bỏ phất trần xuống, lấy bảo kiếm thường dùng lên đài, thấy Từ Hành Chi đã cầm kiếm ngư trường biến từ quạt ra đứng trên đài chờ hắn rồi.

Khúc Trì cười: “Lần này không dùng quạt nữa hả?”

“Ngươi và Chu mập khác nhau mà.” Từ Hành Chi cười tủm tỉm nói: “Cướp mất vị trí đứng đầu Thiên bảng của ta hai lần, dù thế nào ta cũng phải để ý một chút mới được chứ.”

Chu Bắc Nam ở bên dưới nổi gân xanh: “Lát nữa ta có thể ném mấy ám khí cho nổ đầu hắn không?”

Ôn Tuyết Trần không đáp, ngửa đầu nhìn lên đài, giơ tay xoa môi, trông như đang khá là chờ mong.

Tiếng chiêng bắt đầu trận đấu vang lên, Từ Hành Chi xông lên trước, kiên quyết nhanh bước vung kiếm, Khúc Trì tuân thủ cam kết, ba kiếm mở màn chỉ tránh chứ không đỡ, cũng không rút kiếm ra, thật sự nhường ba chiêu.

Sư tôn Khúc Trì - Minh Chiếu Quân của Đan Dương Phong nhìn thấy trò đấy của Khúc Trì thì hơi cau mày lại. Nhưng hết ba chiêu, tay trái Khúc trì rút kiếm ra, mũi kiếm như tuyết vung ngang một cái, kiếm khí tung bay như gió sấm, Từ Hành Chi thấy tình hình không ổn thì thu hồi thế kiếm chém ra lại, nghịch chuyển đổi thành phòng thủ. Nhưng kiếm thế của Khúc Trì rất ngông, vừa mới ra khỏi vỏ, áo ngoài của Từ Hành Chi đã có mấy vết rách.

Ép Từ Hành Chi lùi lại, Khúc Trì nhân cơ hội tung kiếm lên hai tay kết trận quét ngang xông ra.

Mây đỏ cuộn vần khắp trời, tàn ảnh của bảy thanh kiếm khiến gió lớn dần nổi lên, bao bọc lấy cơ thể Từ Hành Chi, Khúc Trì cũng chui vào trong trận, bóng người biến mất theo đó.

Nhất thời, mọi người ở đó chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, bóng kiếm khí tuôn ra không ngừng.

Mới nãy khi Từ Hành Chi biến mất, Mạnh Trọng Quang nhìn thấy vết máu bị rạch trên người y, hắn căng thẳng đến mức mặt trắng bệch, muốn bước lên: “Sư huynh!”

Hắn bị Cửu Chi Đăng kéo lại.

Người ở phía sau lắc đầu với hắn nhưng ánh mắt hắn ta nhìn lôi đài cũng ngập tràn lo lắng.

Khúc Trì là người có kiếm thuật xuất chúng trong bốn môn phái, pháp thuật cũng giỏi hàng đầu, kiếm thuật cũng là tài năng bật nhất. Từ Hành Chi dùng kiếm đánh với hắn sẽ có lợi cho Khúc Trì.

Huống hồ Khúc Trì có bảy thanh kiếm tốt, Từ Hành Chi chỉ có một thanh kiếm ngư trường bình thường.

Nếu để làm binh khí chiến đấu, “Bút nhàn rỗi” của Từ Hành Chi khá là yếu thế.

Nó có thể biến hóa thành mọi vật trong trời đất nhưng thực tế “Bút nhàn rỗi” được Từ Hành Chi vơ vét các loại vũ khí tổng hợp luyện hóa mà thành, tính chất của các loại không thể xung đột.

Ví dụ như, Từ Hành Chi có được kiếm linh mộc quý giá và thương vàng siêu tốt, hai thứ đó luyện hóa với nhau, “Bút nhàn rỗi” sẽ vì thuộc tính kim khắc mộc mà báo hỏng.

Vì thế Từ Hành Chi phải cẩn thận tính toán thuộc tính ngũ hành của mỗi một binh khí trong “Bút nhàn rỗi”, để tránh làm bừa khiến mọi luyện hóa thành dã tràng se cát, y đều luyện hóa các binh khí có thuộc tính ôn hòa, uy lực không mạnh lắm.

Vì vậy mà dù “Bút nhàn rỗi” có thể biến hóa đa dạng nhưng mỗi một đồ vật đều không mạnh hơn binh khí ban đầu.

Cửu Chi Đăng cho rằng Từ Hành Chi muốn thắng chắc chắn sẽ dùng “Bút nhàn rỗi”, biến hóa nhiều lần mới có cơ hội giành chiến thắng.

Có thể nói tất cả mọi người đều nghĩ thế, ngay cả Khúc Trì đối chiến với Từ Hành Chi cũng nghĩ vậy.

Leng keng.

Không lâu sau, trong màn bụi bay khói đỏ truyền ra tiếng kiếm gãy lanh lảnh, vang vọng khắp võ đài trống không.

Ôn Tuyết Trần nói chắc nịch: “Từ Hành Chi thua.”

Chu Bắc Nam đã bắt đầu thấy hả hê: “Đáng đời hắn hay khoe khoang ra vẻ.”

Thanh Tĩnh Quân trên đài cao nghiêng người về phía trước, lo lắng nhìn quanh đám khói, một viên mộc châu trong tay bị bóp nứt rồi cũng không hề hay biết, tinh thần tập trung ấy khiến Quảng Phủ Quân ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư huynh, không cần rõ ràng vậy đâu.”

Thanh Tĩnh Quân xua tay: “Ngươi đừng nói chuyện.”

Leng keng.

Tiếng lưỡi kiếm bị gãy vang lên lần thứ hai, có ngọn lửa lan ra từ trong đám khói mù mịt ấy, mờ ảo như ánh bình minh, trắng sáng như tuyết, vết lưỡi kiếm xanh nhạt đan xen như sao băng đụng vào nhau, tâm mạch của người đứng gần võ đài đều run rẩy theo.

Ôn Tuyết Trần hơi nghiêm nghị: “Khoan đã, hình như không đúng.”

Tiếng kiếm gãy lần thứ ba, lần thứ tư liên tục vang lên, võ đài vang rầm rầm mấy tiếng bỗng nhiên sụp xuống một nửa, quan giữ trật tự của trận đấu đứng cạnh đó bị bất ngờ, chật vật tránh phần vỡ sụp xuống.

Trận đấu kiếm vẫn diễn ra, tụ ở giữa không trung, Từ Hành Chi và Khúc Trì tiếp tục sáp vào nhau mà đánh, nhưng rốt cuộc tình hình thế nào, ngay cả mấy vị quân trưởng ngồi trên cũng khó phân rõ được.

Thanh kiếm thứ năm gãy phóng ra linh lực tinh khiết đáng sợ khiến không ít đệ tử tu vi thấp dồn dập bịt mũi hoảng hốt kêu lên, Ôn Tuyết Trần giơ tay bảo vệ tâm mạch yếu ớt, khẽ ho hai tiếng, mặt hơi tái đi.

Chu Bắc Nam nhìn về nơi hai người tranh đấu, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Tiếng thanh kiếm thứ sáu gãy nhỏ vô cùng, bị luồng khí quẩn quanh giữa hai người át mất, ánh đỏ xanh của lửa bắn tung tóe, mũi kiếm vẽ ra tầng tầng xoắn ốc và hình cung tròn sáng chói trên không trung khiến người ta không kịp nhìn.

Khi tiếng thanh kiếm thứ bảy bị gãy vang lên, Chu Bắc Nam ngơ ngác thất thanh nói: “Hắn lãm gãy cả bảy thanh kiếm của Khúc Trì rồi?”

Ôn Tuyết Trần xoa ngực, cau mày nói: “Không, kiếm của hắn cũng gãy rồi.”

Chu Bắc Nam: “Lúc nào?”

Ôn Tuyết Trần: “Khi thanh kiếm thứ bảy của Khúc Trì gãy.”

Trận pháp của bảy thanh kiếm bị phá, mảnh kiếm gãy rơi xuống như tuyết, Từ Hành Chi vung tay gạt khói ra, gột rửa bụi mù, lao ra khỏi trận.

Trên người y loang lổ vết máu, quần áo rách tan, giống như Ôn Tuyết Trần nói, kiếm ngư trường trên tay phải y đã gãy thành hai nửa, tay trái y nắm chặt nửa bị gãy rời, bóng người uốn lượn trên không trung, giơ kiếm đuổi sói, đến tận khi bảy thanh kiếm của Khúc Trì biến mất hết.

Khúc Trì giữ vững bước chân, cầm một đoạn kiếm hỏng bay ra từ trung tâm, lao thẳng vào nhau.

Giây phút cơ thể hai người lướt qua nhau, ống tay áo bên phải Từ Hành Chi bị cắt đứt, mà trên cổ Khúc Trì lại có thêm một vết thương nhẹ.

Cuối cùng tiếng chiêng kết thúc trận đấu cũng vang lên.