Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 145: Ngoại truyện 1 (6)




Chép hết hai mươi lần kinh văn xong, Tạp La cầm chén nước mà tay cũng run, trước kia hắn ta cầm kiếm đồng nặng mấy chục cân luyện tập suốt cả ngày cũng không thấy mệt thế này.

Sau khi linh mạch bị tổn thương, mất hết pháp lực, hắn ta phải dựa vào ăn uống cơm nước như người phàm để duy trì cuộc sống bình thường. Mấy ngày trước vết thương của hắn ta quá nặng, Nhạc Vô Trần đã nấu cháo thịt băm cho hắn ta ăn, điều dưỡng cho hắn ta bình phục, Tạp La vừa ăn vừa thầm chê bai, dù sao lúc ở ma đạo không ai dám cắt xén rượu thịt của hắn ta, tí xíu thịt băm nhạt nhẽo ấy sao thỏa mãn ham muốn ăn uống của hắn ta được.

Nhưng bây giờ…

Tạp La nhìn đĩa cải trắng, một đĩa đậu phụ và một bát cơm trắng trên bàn, cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Mẹ nó chứ cho cừu ăn à?

Tạp La không cùng ăn cơm với các đệ tử khác mà được hưởng đãi ngộ đặc biệt, ngồi riêng một bàn trong điện Thanh Trúc.

Lúc đệ tử mang cơm tới, Nhạc Vô Trần và hắn ta đang ở riêng với nhau trong điện.

Tạp La kìm nén lửa giận hỏi Nhạc Vô Trần: “Chỉ có thế này thôi sao?”

Nhạc Vô Trần nghiêng người dựa vào giường nhỏ, để chân trần mặc thường phục, mái tóc dài đã tháo phát quan xõa xuống bên vai, ngậm miệng bầu rượu uống một ngụm Thu Lộ Bạch rồi mới đáp: “Các đệ tử đều ăn thế này.”

Tạp La khó mà tin nổi, cầm đũa lật một miếng đậu lên: “Canh suông nhạt nhẽo thế này, con người ăn được à?”

Nhạc Vô Trần nhếch môi cười: “Không ăn thì không còn gì khác để ăn đâu.”

Tạp La buồn bực ném đũa xuống nổi cáu: “Ta đói chết cũng không ăn cái này.”

Nhạc Vô Trần cũng không khuyên hắn ta thêm, tiếp tục ôm bầu rượu uống phần của mình.

Nhạc Vô Trần yêu rượu nên cực kỳ tập trung uống, không bị quấy nhiễu bởi sự vật bên ngoài, Địa Qua Thiêu mà y cũng uống ra cảm giác như rượu ngon được ủ một cách quý giá, dáng vẻ chăm chú thưởng thức rượu ấy của y thành công chạm tới con sâu rượu trong bụng Tạp La, khiến hắn ta nuốt mấy ngụm nước miếng.

Nhưng bắt hắn ta mở miệng xin Nhạc Vô Trần rượu thì thà để hắn ta đi chết.

Rất nhanh sau đó, trên mặt Nhạc Vô Trần đã hiện vẻ ngà ngà say, dựa vào giường nhỏ ngủ thiếp đi.

Tạp La nghĩ ngợi một lúc lâu rằng có nên nhân cơ hội này bóp chết Nhạc Vô Trần hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không chút đề phòng của y, Tạp La lại nghi ngờ y có đặt bẫy cho gì mình không.

Đúng vậy, y biết mình là Tạp La, chắc chắn bây giờ không dễ tin tưởng mình, nếu mình muốn giả bộ mất trí nhớ thì trước khi nắm chắc một trăm phần trăm có thể giết chết y, mình phải giả bộ đến cùng, tránh dã tràng xe cát.

Mẹ nó chứ, không nghĩ nữa, đi ngủ.

Nửa đêm.

Thầy trò vai vế khác biệt, đương nhiên không thể ngủ chung giường, Tạp La ngả ra đất ngủ dưới chân Nhạc Vô Trần nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, che cái bụng kêu ùng ục mà nghiến răng nghiến lợi.

Vì đói bụng, trong dạ dày Tạp La như đốt một quả cầu lửa, cả người đổ đầy mồ hôi. Hắn ta đã phải chịu khổ thế này bao giờ đâu, cắn răng cố kiềm chế cảm giác đói, lăn lộn làm cho áo ngủ trên người rối tung lên.

Canh đậu phụ vẫn chưa bị dọn đi, chỉ đặt trong góc gian điện, được phủ lụa mỏng màu xanh lên trên, còn tỏa ra hương thơm.

Đối với người cực kỳ đói mà nói, chút xíu hương thơm thoang thoảng ấy cũng đủ để khiến trái tim Tạp La ngứa ngáy.

Trong lúc hắn ta lăn lộn trên đất, do dự có nên đi ăn không thì người trên giường như nghe thấy tiếng động gì đó, vươn mình ngồi dậy, ngáp một cái, gọi hắn ta bằng giọng mũi vừa mới thức dậy: “Thập Tam?”

Tạp La lập tức giả chết nhưng cùng lúc đó còn tức giận đỏ cả mặt.

Nghe giọng điệu mơ màng như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ nông của Nhạc Vô Trần, chẳng lẽ y ngủ thật?

Thế vừa nãy hắn ta xoắn xuýt cái rắm à, cầm lọ hoa đập chết Nhạc Vô Trần luôn có phải xong rồi không?

Cùng lúc đó, Nhạc Vô Trần lặng lẽ thu hồi pháp thuật phòng thân.

Y bước xuống khỏi giường, gọi hắn ta tiếp: “Thập Tam?”

Giọng điệu rất dịu dàng, không hề hung tợn như lúc muốn đẩy hắn ta vào chỗ chết vào hôm đó, giọng nói mềm mại khiến lửa giận trong lòng Tạp La thoáng dịu xuống.

Thấy hắn ta không đáp lại, Nhạc Vô Trần khoác áo bước xuống đất, đi ra khỏi điện Thanh Trúc rồi khóa cửa lại.

Đi ra ngoài?

Tạp La không kịp nghĩ nhiều, đi chân trần chạy vội tới cạnh bàn, lật tấm lụa xanh lên, không cả kịp cầm đũa, nhét một miếng đậu phụ vào trong miệng luôn.

Cúi đầu nhai một miệng thật to, cuối cùng hắn ta cũng thấy dạ dày dễ chịu hơn.

Sợ Nhạc Vô Trần quay lại phát hiện ra điều khác thường, Tạp La cố ý cầm đũa khuấy miếng đậu còn lại trong bát, cố gắng tạo ra hiện trường giả nó chưa hề bị chạm vào, sau đó hắn ta chạy về giường, chỉnh lại chăn đệm rồi nằm xuống, giả bộ ngủ say.

Không biết qua bao lâu, cửa điện vang lên tiếng kẽo kẹt, mùi thịt thơm nức mũi bay vào từ ngoài cửa, kích thích Tạp La vừa mới lấp trống non nửa cái bụng run mi lên, nuốt nước miếng cái ực.

Hương thơm từ cửa bay tới cái đệm nhỏ của Tạp La.

Nhạc Vô Trần ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, đẩy cánh tay hắn ta: “Thập Tam, dậy đi.”

Cái bụng của Tạp La lại réo tiếng nữa vào đúng lúc này, hắn ta giả bộ vừa bị đánh thức, chậm rãi xoay người: “Sư phụ?”

Nhạc Vô Trần đưa túi giấy cho hắn ta: “Hôm nay ngươi chép sách cả một ngày rồi, không ăn cơm thì cơ thể sẽ không chịu được. Ta đi xuống núi mua đấy, chân cừu om. Đây là hai cái cuối cùng ở quầy hàng, may mà còn nóng.”

Tạp La sững sờ, ôm hai cái chân cừu tỏa hương thơm ngon, phản ứng đầu tiên là Nhạc Vô Trần đã bỏ độc vào nó, nếu không tại sao tự dưng tốt với hắn ta thế.

“Ăn đi.” Nhạc Vô Trần không biết suy nghĩ của Tạp La, dịu dàng nói: “Bắt ngươi ăn chay luôn đúng là không ổn cho lắm. Dần dần vậy, từ từ làm quen với chạy tịnh, sau này mới có lợi cho ngươi tu hành tâm pháp.”

Có lẽ Tạp La đã đoán được Nhạc Vô Trần có lòng tốt, mà hắn ta cũng đói thật nên ngoan ngoãn không khách sáo nhận luôn: “Cảm ơn sư phụ.”

Hắn ta mở ra túi giấy ra, cắn một miếng.

Giây phút hương thơm nước sốt thịt tràn ngập trong khoang miệng, hắn ta có cảm giác hạnh phúc như được đầu thai làm người.

“Ăn gì bổ nấy.” Nhạc Vô Trần thấy hắn ta ăn ngon miệng thì xoa đỉnh đầu hắn ta, khẽ cười nói: “Bồi bổ nhiều vào, ngày mai tiếp tục chép sách.”

Tạp La nghẹn lời, nhai mấy miếng, không thấy thịt trong miệng ngon nữa.

Đương nhiên, mối thù phá hủy linh thể là thù không đội trời chung, Tạp La sẽ không vì ơn nghĩa nho nhỏ này mà từ bỏ kế hoạch giết Nhạc Vô Trần.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ta quyết định hạ độc để giết Nhạc Vô Trần. Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta nhận ra mình nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù bản thân hắn ta có thể phi thăng lên làm đồ đệ đứng thứ hai ở Phong Lăng trong một đêm, nhưng hiển nhiên là Nhạc Vô Trần vẫn đề phòng hắn ta, đệ tử trong phòng luyện đan và phòng thuốc trong núi đều nói sư phụ cố ý dặn dò, nhị sư huynh chưa tu thành linh thể, không được đi vào phòng luyện đan và phòng thuốc, chẳng may uống nhầm thuốc thì tiêu.

Kế này không được thì Tạp La nghĩ ra kế khác, thể hiện tốt suốt bảy, tám ngày trời, cuối cùng cũng nhận được sự cho phép của Quảng Phủ Quân hà khắc, có thể đi chơi trong núi nửa ngày.

Tìm trong núi nửa ngày, Tạp La đi về với bản mặt xám xịt.

Sao trong Phong Lăng Sơn sạch sẽ thế, sao lại không tìm thấy cây cỏ độc nào chứ?

Gặp khó khăn liên tiếp khiến Tạp La càng nôn nóng hơn.

Trong tình cảnh bất đắc dĩ, hắn ta nghĩ tới con gà con mà huynh trưởng đưa tới.

Thân là người của ma đạo, ít nhất cũng phải có can trường và phản kháng chứ nhỉ?

Trùng hợp là Từ Hành Chi cảm thấy hứng thú với nhị sư đệ tên La Thập Tam của mình, nghe nói vết thương của hắn ta đã đỡ hơn, vào một buổi trưa nào đó cậu bèn tự mình đến điện Thanh Trúc, mời Tạp La đến điện của cậu ăn trưa.

Tạp La đồng ý, tính ăn xong sẽ đi tìm tứ sư đệ trên danh nghĩa, thực tế là đứa cháu trai của mình để trò chuyện, thăm dò xem cậu ta có thể trở thành người giúp đỡ mình hay không.

Ai ngờ, bữa trưa này, Từ Hành Chi mời cả Cửu Chi Đăng đến, Từ Bình Sinh cũng có mặt, bốn người ngồi bàn riêng, trước mặt toàn là thức ăn chay.

Sau mấy ngày ăn chay, Tạp La nhìn thấy đồ màu xanh đều bốc lửa giận trong lòng, thế mà nhóc gà con Cửu Chi Đăng lại ăn đống đồ chay ấy một cách ngon lành, tướng ăn yên tĩnh lịch sự, một miếng cải xanh, một miếng nấm, Tạp La nhìn mà càng giận dữ.

Giờ mới chưa được mười ngày, cậu ta bưng bát nhà người khác một cách trôi chảy thế rồi?!

Cửu Chi Đăng trầm tĩnh ít nói nhưng từ nhỏ đã mài giũa ra trái tim nhạy cảm trong giày vò khó khăn. Cậu ta nhìn ra được nhị sư huynh đối diện có ý kiến không nhỏ với mình, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì nhưng cậu ta thầm dấy lên sự xa cách, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Từ Hành Chi ngồi ghế trên.

Từ Hành Chi có tính cách cởi mở, hễ nói cười là mặt mày rạng rỡ, Cửu Chi Đăng chỉ nhìn cậu từ xa thôi trong lòng đã tràn ngập quý mến.

Cậu ta không ngờ trên đời này lại có người sống thoải mái vui vẻ như thế.

Tạp La càng nhìn Cửu Chi Đăng càng tức, dừng đũa lại, quay sang Từ Hành Chi hỏi: “Từ sư huynh, huynh biết uống rượu không?”

Trên bàn Từ Hành Chi có một bầu rượu nhưng từ khi buổi tiệc bắt đầu, cậu chưa uống hớp nào.

Nghe Tạp La hỏi như thế, cậu đáp: “Cũng tạm được. Sao thế, La sư đệ cũng giỏi uống rượu à?”

Tạp La nở nụ cười: “Đương nhiên rồi. Không tin thì chúng ta thi đi?”

Tửu lượng của Tạp La như biển, không một ai trong ma đạo có thể thắng Tạp La trong chuyện uống rượu, trước mặt là một nhóc con chưa trưởng thành, đương nhiên hắn ta chẳng coi ra gì.

Nghe nói Từ Hành Chi được Nhạc Vô Trần thương yêu vô cùng, nếu khiến nhóc họ Từ này quá chén, hắn ta nhân cơ hội chăm sóc cậu, có khi lại tìm được bảo vật có giá trị lợi dụng gì đó trong phòng cậu.

Hắn ta lập ra kế hoạch xác đáng như thế, ai ngờ Từ Hành Chi chỉ lấy một chén nhỏ, cẩn thận rót một chút xíu vào đáy chén: “Nào, cho ngươi đỡ thèm, nhấp môi thôi.”

Tạp La sầm mặt: “Từ sư huynh, huynh không hẹp hòi đến mức đấy chứ?”

Từ Hành Chi nói: “Ngươi bị thương nặng mới khỏi, uống rượu không tốt. Nhấp môi một tí cho có là được.”

Tạp La: “...”

Từ Hành Chi bổ sung: “Hơn nữa ngươi còn nhỏ, ta và ngươi thi uống rượu, chẳng phải bắt nạt ngươi à?”

Tạp La gần như muốn cười khẩy ra tiếng.

Hắn ta nhận chén Từ Hành Chi đưa cho, nuốt ngụm rượu ngon ấy xuống.

Tên nhóc kia, để ta cho ngươi biết thế nào là thần rượu.

Mới được một chốc, Tạp La cảm thấy đầu nặng trĩu chân nhẹ tênh, hai má ửng đỏ, rầm một tiếng gục xuống bàn.

Tạp La đã quên mất bây giờ hắn ta chỉ là một người phàm không có pháp lực, còn là một đứa trẻ con nữa, sao mà uống rượu nổi?

Từ Hành Chi nhìn tư thế hắn ta uống rượu còn tưởng tửu lượng của hắn ta khá được, không ngờ lại gục nhanh như thế, nhất thời dở khóc dở cười, cậu vươn tay gọi Cửu Chi Đăng: “Tiểu Đăng, phụ với ta một tay, đỡ hắn vào phòng của ta nghỉ ngơi.”

Cửu Chi Đăng chưa bao giờ được người khác gọi một cách thân thiết như thế, hơi đỏ mặt đi lên phía trước nhưng mà Tạp La đẩy Từ Hành Chi ra, lảo đảo ngã lên người Cửu Chi Đăng, đè cho cậu ta loạng choạng.

Từ Hành Chi muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị Tạp La đẩy ngực ra.

Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Tên nhóc này ngang ngược ghê đấy.”

Cửu Chi Đăng dùng cơ thể gầy yếu cố gắng đỡ được Tạp La, nói: “Sư huynh, một mình đệ đưa hắn vào vậy.”

Dường như Tạp La rất kháng cự mình, mà cũng chỉ có mấy bước chân, Từ Hành Chi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đi đi, đi đi. Đi nhanh về nhanh.”

Tới khi nghe thấy tiếng tranh cãi và xô đẩy, Từ Hành Chi nhận ra điều không ổn, rời khỏi bữa tiệc đi vào trong điện của mình, Cửu Chi Đăng đã ngã trên đất, đau đớn che cánh tay trái, khuôn mặt nhỏ hơi tái.

Tạp La nằm nhoài trên giường nhỏ, rì rầm mắng: “Ngươi là tên rác rưởi… Cần ngươi, cần ngươi làm gì… Đứng núi này trông núi nọ, quên xuất thân của mình…”

Từ Hành Chi ôm Cửu Chi Đăng lên trước, vạch tay áo của cậu ta ra kiểm tra vết thương, khuỷu tay trái cậu ta sưng một mảng to, Từ Hành Chi xoa ấn một lúc mới yên tâm: “Vẫn ổn, không bị thương tới xương, không sao đâu… Hắn bị làm sao thế?”

Đối với việc tự dưng Tạp La trút giận lên đầu mình, Cửu Chi Đăng cũng không tìm được manh mối, đáp: “Đệ không biết.”

Tạp La tiếp tục nói mớ: “Một kẻ trong ma đạo… Mặt người dạ thú, cũng ra dáng quân tử chính đạo lắm đấy…”

Cửu Chi Đăng nghẹn lời, sắc mặt thoáng thay đổi, cúi đầu khom người hành lễ với Từ Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, đệ xin cáo lui trước.”

Từ Hành Chi: “Hày, Tiểu Đăng…”

Cửu Chi Đăng cố gắng ra vẻ không để ý chuyện này, che cánh tay trái, quay người đi ra khỏi điện.

Từ Hành Chi quay lại nhìn Tạp La thì mặt đã lạnh tanh.

Cậu xắn tay áo lên, đi về phía Tạp La nằm trên giường mình mà vẫn lầm bầm không ngừng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Từ Bình Sinh cũng theo vào điện, cậu ta cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy Từ Hành Chi đi tới với vẻ không lương thiện, cậu ta vội vàng ngăn cản: “Ngươi muốn làm gì?”

Từ Hành Chi lời ít ý nhiều: “Trừng trị hắn.”

Từ Bình Sinh: “Kẻ say rượu, ngươi so đo với hắn làm gì?”

Từ Hành Chi: “Say rượu hại người thì không tính là hại người à?”

Từ Bình Sinh cau mày: “Ngươi đừng gây rắc rối. Hắn là nhị đồ đệ mà đích thân sư phụ thu nhận, chẳng may sau này hắn muốn so đo thì sợ sư phụ cũng không bảo vệ ngươi được.”

Từ Hành Chi vẫn nghe lọt lời huynh trưởng nói, cậu nghĩ một lúc, đi đến bên giường, giọng điệu hiền hòa hơn, nói với Tạp La: “Thập Tam, ngươi biết ngươi đã làm gì Tiểu Đăng không? Tỉnh rượu thì theo ta đi xin lỗi hắn, nghe thấy chưa?”

Tạp La thô lỗ nói: “Xin lỗi cái rắm.”

Từ Bình Sinh nhìn trời.

Xong luôn.

Ngay cả cậu ta cũng chẳng thể ngăn cản Từ Hành Chi được nữa.

Từ Hành Chi nhìn chằm chằm Tạp La, không quay đầu lại mà nói: “Huynh trưởng, đánh hắn xong đệ sẽ tự đi nhận phạt.”

Từ Bình Sinh vẫn muốn cứu vãn thêm tí nữa: “Trên người hắn có vết thương… Đừng ra tay mạnh quá.”

Từ Hành Chi đáp: “Đệ biết chừng mực.”

Lúc quần bị tụt xuống đầu gối, Tạp La đã có cảm giác không ổn, rì rầm muốn đứng dậy nhưng không còn kịp nữa.

Phía sau hắn ta truyền đến tiếng vang chan chát.

Đầu hắn ta kêu ong một tiếng, tưởng mình đang nằm mơ, tay phải run rẩy xoa cái mông trơn nhẵn bị đánh tê rần, khi thật sự cảm nhận được cơn đau, hắn ta mới nổi khùng: “Ngươi dám đánh ta?”

Từ Hành Chi ấn hắn ta xuống giường, hỏi ngược lại: “Ngươi đánh người khác thì được, còn ta không đánh ngươi được à?”

Tạp La tức đến mức máu nóng dồn lên não từng đợt, ra sức vùng vẫy, nhưng cơ thể người trần sao thoát khỏi người mới từng tuổi này đã dễ dàng đạt tới tu vi cấp Kim đan như Từ Hành Chi, chỉ trong nháy mắt hắn ta ăn mười phát vỗ, men say đã bị trận đánh bùm bụp xua tan hết.

Hắn ta muốn hộc máu, ưỡn cổ lên mà chửi mắng, mãi đến tận khi đau không chịu nổi nữa, sự hung hăng kiêu ngạo mới tém lại, suýt xoa hít không khí lạnh lẽo, xoay tới xoay lui hòng tránh khỏi tay Từ Hành Chi.

Sau khi đánh hắn ta một trận tơi bời, Từ Hành Chi dẫn Tạp La về điện Thanh Trúc để nhận tội.

Tạp La không ngờ tên khốn kiếp Từ Bình Sinh lại làm chứng cho Từ Hành Chi là hắn ta bắt nạt Cửu Chi Đăng trước.

Đáng giận hơn là Nhạc Vô Trần nghe bọn họ trình bày xong thì không phạt Từ Hành Chi, phất tay bảo cậu về, Nhạc Khê Vân còn nói hắn ta ức hiếp đồng môn, bắt hắn ta chép “Lịch sử Phong Lăng” mười lần, coi đó là trừng phạt.

Tạp La túm thắt lưng lỏng lẻo của mình, tức hoa cả mắt.

Đám ngụy quân tử chính đạo này đúng là cá mè một lứa! Kẻ nào kẻ đấy đều không phải thứ tốt lành!

Cái tên Từ Hành Chi vốn nằm ở vị trí thứ tư trong cuốn sổ chết chóc của mình bỗng thăng hạng vùn vụt, thoắt cái đã lên đầu danh sách.

Ba ngày sau, cơn đau dần hết, Tạp La mới nghiến răng nghiến lợi cho cậu tụt xuống vị trí thứ hai.

Từ Hành Chi không biết trong đầu sư đệ này đang nghĩ tới chuyện giết người phóng hỏa, ngay chiều hôm đánh hắn ta cậu đã mang thuốc trị thương tới, ai dè bị Tạp La ném hết vào rừng trúc ở phía sau điện Thanh Trúc.

Sư đệ khó dạy bảo thật sự khiến Từ Hành Chi phiền muộn nhưng sinh nhật của Ôn Tuyết Trần khiến cậu nhanh chóng quên đi mâu thuẫn với vị sư đệ ấy.

Vào hôm sinh nhật Ôn Tuyết Trần, cậu xách theo hộp đốt nhang trầm làm bằng vàng bạc đã chuẩn bị từ lâu và mười quyển độc bản sách cổ về phong thủy cậu bắt đầu thu thập từ nửa năm trước, lúc chuẩn bị đi, ra tới cổng núi thì gặp được Nhạc Vô Trần đã thay sang trang phục để ra ngoài.

Từ Hành Chi mừng rỡ tiếp đón: “Sư phụ, người cũng đi ạ?”

Nhạc Vô Trần nở nụ cười hiền hòa như quân tử, sáng trong như nước: “Đi cùng con.”

Từ Hành Chi cười tươi: “Thế người tặng quà gì?”

Nhạc Vô Trần đưa hộp quà nhỏ sau lưng qua, nói: “Tâm bệnh của Tuyết Trần rất nặng, ta tặng hắn ít thuốc, có tác dụng bảo vệ tim mạch.”

“Sư phụ có lòng quá.” Từ Hành Chi cười đùa không có quy củ: “Bây giờ hai chúng ta đi luôn thôi nhỉ?”

Nhạc Vô Trần cúi đầu cười, như có gió mát lướt qua: “Đi thôi.”

Ôn Tuyết Trần thích yên tĩnh nên chỉ mời mấy người quen đến cốc dự tiệc sinh nhật của mình. Nhạc Vô Trần sợ mình ở đó làm mấy đứa mất tự nhiên nên trước khi vào cốc đã tách khỏi Từ Hành Chi, đi tìm Thanh Lương Cốc Phù Diêu Quân chơi cờ uống rượu.

Từ Hành Chi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thưởng thức Thanh Lương Cốc hiếm khi mới náo nhiệt được một tí, mỗi một đệ tử Thanh Lương Cốc đi ngang qua cậu đều cực kỳ hiểu phép tắc gọi cậu “Từ sư huynh”, cậu đều gật đầu đáp lại hết.

Đi qua cánh cổng thứ hai của Thanh Lương Cốc, xuất hiện trước mắt Từ Hành Chi là một con đường đi xuống dài dằng dặc.

Ánh nắng như thác nước, lóa mắt cực kỳ, thoáng có gió nhẹ thổi qua làm tung bay dây buộc tóc sau đầu Từ Hành Chi. Cậu che quạt trên đỉnh đầu, híp mắt nhìn về cuối đường, thấy mấy bóng người quen thuộc người đứng người ngồi đang nói chuyện ở đó, cậu bèn nở nụ cười tươi rói xán lạn có một không hai.

“Chu mập! Ôn tóc trắng! Khúc Trì! Tiểu Huyền Nhi!”

Nghe thấy tiếng gọi phía sau, thiếu niên Chu Bắc Nam mặc áo tím, khoanh hai tay trước người quay đầu lại trợn trừng mắt lên, bất mãn trách mắng: “Ngươi tới muộn quá rồi đấy.”

Phát quan hình trăng khuyết trên đầu cậu ta khảm mấy viên ngọc, rạng rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một thanh niên khác mặc áo đỏ thắt lưng trắng nghe tiếng gọi ấy thì khẽ cười, đáp lại: “Hành Chi, đến rồi đấy à?”

Ôn Tuyết Trần cầm vòng âm dương, hờ hững nói: “Hô này hò kia, chẳng ra thể thống gì.”

Chu Huyền đẩy xe lăn của Ôn Tuyết Trần che miệng cười: “Từ sư huynh, huynh mau qua đây đi. Ôn sư huynh vừa hỏi sao huynh mãi chưa đến đấy.”

Ôn Tuyết Trần nhíu mày, quở trách: “Không được nói linh tinh.”

Chu Huyền bật cười, cúi người xuống nói bên tai Ôn Tuyết Trần: “Được, không nói linh tinh. Hôm nay là sinh nhật của Trần ca, Trần ca lớn nhất.”

Ôn Tuyết Trần nghe vậy thì mất tự nhiên nghiêng mặt đi chỗ khác, gò má nhợt nhạt hơi ửng hồng.

Từ Hành Chi gấp quạt lại, bước xuống bậc thang, chạy về phía những người bạn thân thiết của mình, trong mắt ngập tràn ý cười.