Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 111: Cuối cùng cũng được yên lòng




Tiếng gió gào như tiếng khóc, cát đá mịt mù, sương mù dày đặc quanh năm trong hẻm núi Hổ Khiêu được thổi tan một góc, lộ ra cảnh sắc khá là sáng rõ. Một con quái vật bốn chân không rõ tên gọi đang ngậm một cục xương bị gió mài tới giòn, ưỡn cái bụng trắng như chiếc túi chạy về cái hang phía trước, phần bụng trống không rủ xuống va chạm qua lại đụng vào phần chi bẩn thỉu rắn chắc của nó.

Động vật trong Man Hoang đều đang bận rộn trước sống chết, không ai có thời gian chăm sóc người khác.

Sức khỏe Đào Nhàn không ổn nhưng nhìn thấy Khúc Trì mang biểu cảm nóng lòng muốn đi điều tra tình trạng của Ôn Tuyết Trần, cậu ấy bèn ngoan ngoãn bám dính lấy hắn, không nói gì mà theo sát hắn.

Tháp khổng lồ cần có người trông, vì thế tất cả các đệ tử trở về từ Vùng đất hoang vu đều ở lại tháp, nhóm Từ Hành Chi chuẩn bị đơn giản rồi lên đường, đi thẳng về phía hẻm núi Hổ Khiêu, cũng tức là nơi chôn cất Chu Huyền.

Mộ Chu Huyền nằm ở nơi khuất gió bên rìa hang núi.

Mười ba năm trước, Chu Huyền được Đào Nhàn và Khúc Trì dốc hết sức mai táng ở đây, vì lúc đó bọn họ cũng không biết mấy tháng sau họ sẽ có một mái nhà ổn định.

Sau khi bọn họ tới tháp, không phải không có ai đề xuất đào thi thể Chu Huyền lên an táng ở gần tháp, nhưng sau khi mọi người bàn bạc thì lại thôi.

Đã chôn cất rồi thì coi như đã yên ổn, cần gì phải vì để người còn sống an lòng mà quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người đã chết chứ.

Phần mộ bằng phẳng, vì ở nơi gió dữ mài mòn xương như Man Hoang, đắp một ngôi mộ lên, chưa tới nửa tháng sẽ bị gió san bằng. May mà nàng ấy nằm dưới đất không bị cô đơn, ít nhất bên cạnh còn có Trình Đỉnh làm bạn.

Bị sương mù cọ trôi, bị gió cát mài mòn, bia mộ gỗ mà Khúc Trì và Đào Nhàn dựng lên chưa tới nửa tháng đã mục nát, sau đó Chu Bắc Nam tìm tới nơi này, đục cho bọn họ hai cái bia mộ đá.

Lúc đó ký ức của Chu Bắc Nam chưa khôi phục, vì thế hắn ta chỉ hận mình trước kia vào Man Hoang, không thể tìm thấy muội muội kịp thời, không hề biết rằng thi thể của bản thân chỉ nằm cách đó hơn trăm bước, phủ một lớp tro bụi.

Khi Chu Bắc Nam khôi phục ký ức, Từ Hành Chi và hắn ta đã cùng nhau tới bái tế Chu Huyền.

Trong Man Hoang không có hương để cúng, pháp lực lúc đó của Từ Hành Chi không đủ để biến ra mấy thứ như đàn hương gì đó, đành phải bẻ ba cành cây trông tương đối hợp quy cách, cắm trước phần mộ trơ trụi, dùng đá lửa châm lên, biến thành ba luồng khói xanh ẩm ướt uốn lượn, coi như cúng tế.

Khi ấy, Từ Hành Chi chưa lấy lại ký ức nhưng nhìn chằm chằm phần mộ dãi nắng dầm mưa đó một lúc, ấy thế mà lại có phần xót xa không tên.

Dựa vào dấu chân lộn xộn nặng nề trên mặt đất để phán đoán, có thể thấy Ôn Tuyết Trần đã cạn kiệt toàn bộ linh lực từ ngoài trăm dặm, hắn ta bẻ một cành cây thô làm thành gậy, lảo đảo đi tới đây.

Nhưng dù như thế, vì hắn ta chạy thoát từ sớm nên đã tới đây trước bọn họ ít nhất ba ngày.

Tất cả hướng đi của Ôn Tuyết Trần khi tới đây đều có dấu vết để lần theo.

Hắn ta không biết vị trí chính xác của ngôi mộ, vì thế vào hang tránh gió trước, đi loanh quanh một vòng, không có thu hoạch gì cả, vì thế cửa hang có thêm hai hàng chân một vào một ra, bước đi vẫn khá vững vàng.

Ngôi mộ cũng không khó tìm, vì vậy rất nhanh sau đó hắn ta đã đi vòng tới nơi khuất gió, nhìn thấy ba phần mộ xếp thành hàng.

Hai cái cũ, một cái mới.

Cái mới viết tên Chu Bắc Nam, bia đá của hắn ta và Trình Đỉnh dựng ở hai bên trái phải bao bọc muội muội mà hắn ta yêu thương, hệt như chàng lính canh trung thành nhất.

Để điều tra sự thật, Ôn Tuyết Trần vươn tay đào một phần mộ lên, công cụ mà hắn ta dùng chắc là cái gậy gỗ bầu bạn cùng hắn ta suốt quãng đường. Nhưng đào được một nửa, có lẽ đụng đến cục đá, gậy gỗ gãy đôi, vụn gỗ tung tóe, hắn ta bèn vứt gậy qua một bên, hai đầu gối quỳ xuống đất, tự đào bằng tay không.

Chắc hẳn lúc đó Ôn Tuyết Trần rất rối rắm, vì trên bề mặt cục đá vụn được bới lên dính mấy vết máu khô.

Có lẽ thứ đào lên khiến hắn ta cực kỳ thất vọng. Đó chỉ là một bộ xương, côn trùng đã gặm cắn hết quần áo bao bọc cơ thể và da thịt nàng ấy,.

Sau khi đào bới cực nhọc một lúc lâu, ngoại trừ bộ hài cốt với gương mặt khó phân biệt được thì hắn ta không tìm được thứ gì.

Với tính cách của Ôn Tuyết Trần, hắn ta sẽ thầm chửi bản thân rằng mình quá ngu xuẩn.

Dẫu vậy, hắn ta vẫn ngồi bên cạnh ngôi mộ bị đào lên ấy một hồi lâu, bên cạnh mộ có thể nhìn ra dấu vết ngồi xếp bằng, đầu ngón tay buồn bực cào vẽ trên đất bùn, thậm chí còn có vết hoa văn vòng âm dương in trên bùn.

Quý công tử trước giờ luôn soi mói này nọ lại nhếch nhác ngồi bên cạnh một ngôi mộ bị đào bới như thế, ngồi ngây ra một lúc lâu, sau đó hắn ta phát hiện ra gì đó.

Năm đó lúc chôn cất, Khúc Trì muốn chặt mấy cái cây để đục một cái quan tài, tiếc rằng đất đai ở Man Hoang không có dinh dưỡng, trong vòng mấy chục dặm toàn là cây thấp cành khô, ruồi kiến sinh đẻ, hắn tìm cái cây cao nhất, vạt cành lá khô héo, gỗ mục gai mắt đi, chỉ đủ làm một cái hộp dài sạch sẽ.

Vì thế, trường thương Chu Huyền luôn mang theo bên người được xếp bên cạnh nàng ấy, đoản thương mà nàng ấy dùng thuận tay nhất và tất cả đồ vật nhỏ trên người đều được đặt vào cái hộp đó, tránh bị côn trùng gặm phá.

Dễ thấy rằng cái hộp đó cũng bị Ôn Tuyết Trần mở ra. Vì trong mộ có một đống mảnh vỡ góc cạnh, chắc là vì chôn lâu dưới đất, vốn đã dễ hỏng, giờ lại gặp gió, thấy ánh nắng, lại bị dịch chuyển ra ngoài, nhất thời không cẩn thận nên vỡ thành một đống gỗ vụn ẩm.

Từ Hành Chi dựa vào trí nhớ của chính mình, biết cô gái dịu dàng ân cần ấy luôn có một cái khăn tay sạch sẽ tự thêu, một cái chuông ngọc. Khác hẳn với tiếng chuông tùy tiện phô trương của y, tiếng chuông bên người nàng ấy luôn có chút dịu dàng thùy mị, âm thanh lanh lảnh như suối trong, róc rách chảy qua lòng người.

Nhưng chuông ngọc đã được lấy ra mất rồi, được Chu Vọng đeo bên người, có lẽ chôn cất theo nàng ấy chỉ có khăn tay, túi thơm và mấy đồ nhỏ nhặt của nữ giới thôi. Trước giờ Chu Huyền vốn luôn giản dị mộc mạc, thứ nàng ấy dùng không cần quý giá, tất cả đều là trang sức giống các cô gái gia đình bình thường, chắc cũng không có gì đặc biệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng những vật nhỏ nhặt không quan trọng ấy lại cạy mở được cánh cửa trái tim đã bị phủi bụi lâu năm của Ôn Tuyết Trần.

Ký ức của Ôn Tuyết Trần vốn là thứ bịa đặt vô căn cứ, một khi nhận ra điều gì đó không đúng thì dù tạo dựng tỉ mỉ, bảo vệ cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa, thành luỹ cát ký ức ấy cũng sẽ sụp đổ trong phút chốc.

Hắn ta nhớ lại. Sau đó hắn ta nổi điên.

Bất cứ ai cũng có thể dựa vào dấu vết mà hắn ta để lại trong hang động chôn cất Chu Huyền để biết hắn ta điên rồi.

Mặt đất trong hang máu me be bét, khắp nơi đều là vết bẩn do máu và nội tạng trộn lẫn vào nhau.

Hắn ta dùng tất cả công cụ mà mình có thể tìm thấy, giết chết bản thân hết lần này đến lần khác, moi tim, moi gan, cắt yết hầu, cắt mạch máu, dùng hết mọi cách, dốc hết khả năng, hắn ta rạch ra từng vết thương trên người mình, nhát nào nhát nấy đều to hơn cả miệng trẻ con.

Nhưng mà hắn ta không thấy đau, cũng không chết.

Không ai có thể khiến người đã chết chết một lần nữa, cũng không ai nói cho hắn ta biết tại sao trái tim đã chết và nguội lạnh mà vẫn đau đớn như thế, đau đến mức chỉ muốn chết đi cho xong.

Ngón tay Ôn Tuyết Trần quơ lung tung trong không trung, muốn vơ lấy linh hồn đã biến mất ở đây mười ba năm nhưng hắn ta không bắt được thứ gì cả, bật hết cả móng tay rồi mà vẫn không túm được gì. Không ai biết hắn ta đau đớn lăn lộn trên đất bao lâu, không ai biết hắn ta nghĩ gì trong trạng thái tinh thần rối loạn ấy.

Thứ hắn ta để lại cho nhóm Từ Hành Chi chỉ có vết máu, vết cào, vết khắc khắp hang động và những nét chữ vội vàng lộn xộn.

Từ Hành Chi đi vào bên trong hang, bước qua dòng sông máu chảy ra từ cơ thể Ôn Tuyết Trần, ngón tay chậm rãi lướt qua vách đá thô ráp.

Trong hang nhan nhản lời nói điên cuồng dùng đá vụn chấm máu viết lên.

Ban đầu Ôn Tuyết Trần cầm đá vụn cứa lung tung trên cổ tay mình, rồi lại mài khắc, khua múa khắp nơi, ở trong hang động này, hắn ta đã khắc đi khắc lại ít nhất hơn một nghìn cái tên Chu Huyền, nhưng chỉ khắc một cái tên “Ôn Tuyết Trần” giữa đống tên dày đặc ấy, coi như bầu bạn.

Sau khi khắc được một nghìn lần, tinh thần Ôn Tuyết Trần dần minh mẫn hơn, vì chữ hắn ta khắc ra dần ngay ngắn hơn.

Chu Huyền, Chu Huyền, Chu Huyền.

Chữ máu từ cửa hang kéo dài đến tận tít bên trong.

Hắn ta dùng ba ngày điên cuồng truy điệu người hắn ta yêu.

Cuối cùng, hắn ta trân trọng, ôm ấp một chút bí mật, khát vọng không muốn để người khác biết, khắc một cái tên khác biệt trong góc hang.

“Ôn Vọng.”

Hai chữ này được khắc rất nhỏ, rất tỉ mỉ, rất chăm chú, giấu ở vị trí sâu nhất trong hang động tối tăm, nếu người đến không có thị lực rất tốt thì chắc chắn không nhìn thấy hai chữ này.

Đây là ước muốn hắn ta viết cho bản thân xem, giống như ước nguyện năm mới hồi nhỏ, lúc thả đèn Khổng Minh bay lên, lặng lẽ viết ước muốn của mình lên giấy, chỉ có bầu trời, chim chóc và bản thân biết trên đó viết gì.

Viết đến đây, Ôn Tuyết Trần đã bình tĩnh lại.

Ôn Tuyết Trần là một người lạnh lùng cô độc lại rất có chủ kiến, hắn ta điên rồ điên dại, cuối cùng vẫn phải báo thù rửa hận, cũng để tìm chốn về thích hợp cho mình.

Máu của tỉnh thi không ngon lành gì cho cam, thậm chí còn có độc, huống chi là tỉnh thi mười ba năm đang kéo dài hơi tàn, ngay cả bọ kiến dã thú trước giờ vốn khát máu cũng không thèm giẫm chân lên vũng máu ấy.

Vì thế khi nhìn thấy mấy thứ ở sâu tít trong hang động, Từ Hành Chi chẳng bất ngờ chút nào.

Hắn ta dùng hết máu của mình, bảo vệ bí mật mà hắn ta muốn để lại cho bọn họ.

Lục Ngự Cửu đi phía sau Từ Hành Chi, nhìn thấy hang động máu me đầm đìa, đầu gối mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống giữa vũng máu.

Trên tảng đá sâu nhất trong hang có một bức tranh dài bằng máu ngắn gọn rõ ràng, ghi rõ mỗi một vị trí các tông phái của ma đạo, trận pháp phòng thủ tông môn, số người là bao nhiêu, từ trước tới nay Ôn Tuyết Trần luôn xử lý công việc nghiêm ngặt, mỗi một việc đều để ý tới cả chi tiết nhỏ, đánh dấu rõ ràng.

Nhưng hướng mà Lục Ngự Cửu nhìn hoàn toàn khác với hướng mà Từ Hành Chi nhìn.

Bàn xoay ngọc xanh, cái quạt xòe nhỏ, vòng âm dương mà Ôn Tuyết Trần thường dùng được chất thành một đống, đặt trên một tảng đá nham thạch.

Cậu ta quỳ lết tới gần, nâng từng món đồ lên rồi lại run rẩy đặt xuống, cuối cùng, hai cánh tay cậu ta bao bọc bàn xoay ngọc xanh, ôm sát vào người mình, run rẩy khóc thành tiếng.

Ôn sư huynh nhớ lại rồi.

Nhưng Ôn sư huynh bỏ lại hết đồ mang theo bên người ở đây thì có thể đi đâu chứ?

Nước mắt của Lục Ngự Cửu rơi ào ào vào bàn xoay, nó như cảm ứng được gì đó, tỏa ra ánh sáng dịu hòa từ bên trong, biến thành đôi tay lành lạnh vô hình, ôm trọn Lục Ngự Cửu vào lòng, lặng lẽ xoa trán cậu ta.

Lục Ngự Cửu không nhận ra, chỉ mải khóc, Từ Hành Chi đứng trước cậu ta cũng không phát hiện ra.

Bên dưới tảng đá lớn còn có mấy bức thư.

Nói là thư chứ thật ra chỉ là mấy vỏ cây được gấp lại, dùng máu tươi viết gửi lời gì đó.

Từ trước tới nay Ôn Tuyết Trần luôn là người sĩ diện, có lẽ chưa từng sử dụng giấy bút kiểu này bao giờ. Nhưng đối với hắn ta mà nói, có rất nhiều thứ không còn quan trọng nữa.

Có ba người nhận được thư, Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi và Lục Ngự Cửu.

Từ Hành Chi cúi đầu mở thư của mình ra, chữ trong đó vẫn được viết bằng máu, tám chữ ít ỏi, màu đỏ nhuộm đẫm khiến hai mắt y đau nhức.

Hành Chi, xin lỗi. Đừng đi tìm ta.

Đúng vào lúc này, Đào Nhàn vào trong hang, mùi máu tanh khắp hang sộc lên khiến mặt cậu ấy tái hơn mấy phần.

Cậu ấy chống vào một nơi sạch sẽ, nhỏ giọng nói: “Từ sư huynh, Từ sư huynh. Khúc sư huynh và mọi người tìm thấy Ôn sư huynh rồi.”

Lục Ngự Cửu ôm bàn xoay ngọc xanh cầm đầu xông ra ngoài, nhìn khắp trái phải thấy mấy người họ đều đứng trước mộ Chu Huyền, không ai dám làm bừa.

Từ Hành Chi nhanh chân bước ra khỏi hang, nghe Lục Ngự Cửu sốt ruột hô to: “Ở đâu? Ở đâu thế?”

Vẻ mặt Chu Bắc Nam khó nén nổi đau thương, hắn ta giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Ngự Cửu hoảng hốt, mắt đỏ ngầu nhưng vẫn cố kìm nén tiếng khóc, yếu ớt ôm bàn xoay của Ôn Tuyết Trần, nghiêng tai lắng nghe.

Một lúc lâu sau, hai mắt cậu ấy trợn lên thật to.

Cậu ấy nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt, âm thanh ấy không phát ra từ mặt đất mà ở trong lòng đất, bị lớp đất mới bị đào bới át bớt, gần như không có tiếng gì.

Bức thư Từ Hành Chi nắm chặt trong tay trái bỗng rơi xuống, ánh mắt trĩu nặng.

Y đã đoán ra từ trước.

Sau khi để lại ba bức thư và tín vật của mình, Ôn Tuyết Trần không còn gì cả, bò ra khỏi hang với cơ thể đẫm máu, dùng hai tay đào một cái huyệt mộ, tìm một chốn về cho thi thể đáng chết từ mười ba năm trước của mình.

Ôn Tuyết Trần và Chu Huyền, sống không chung chăn, thì chết chung một huyệt.

Ôn Tuyết Trần nằm vào trong đất bùn, dùng mười ngón tay bật móng vì đào đất của mình, đắp lại phần đất mộ mình vừa đào lên hai cơ thể một lần nữa.

Ôn Tuyết Trần không cảm thấy đau, trên thực tế cũng không cần hô hấp nên hắn ta thực hiện công việc chôn chính mình này vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Sau đợt lao động chân tay dài đằng đẵng, hắn ta vận chuyển pháp lực còn một chút xíu xiu trong cơ thể, cuối cùng thế giới của hắn ta cũng yên tĩnh lại hoàn toàn.

Người nằm cạnh hắn ta là Huyền muội, đất mẹ tối tăm từ bi bao dung hắn ta, Ôn Tuyết Trần cảm nhận được sự an yên mà suốt mười ba năm qua hắn ta chưa từng được trải nghiệm.

Hắn ta thì thầm bên tai bộ hài cốt ấy, dâng tặng bài thơ tình hắn ta chưa một lần gửi đi: “Ngồi ngắm trời đất, nằm nhìn lòng mình, mây bay thành nàng, sao sáng thành nàng.”

Dứt lời, hắn ta nắm chặt ngón tay bộ hài cốt, nhắm hai mắt lại.

Hắn ta đã chết từ lâu, biến thành xác thịt vĩnh viễn không chết, như vậy thì hắn ta sẽ vĩnh viễn ở đây bầu bạn với Huyền muội của hắn ta.

Lúc Ôn Tuyết Trần bước xuống huyệt, ngoại trừ bộ quần áo, trong tay chỉ cầm duy nhất một cái khăn, thêu chữ “Huyền”.

Chu Huyền thân xác trơ xương, trong tay cũng chỉ cầm duy nhất một cái khăn, thêu chữ “Trần”.

Mệnh nhược cầm huyền, mãn thân phong trần (Số mệnh như dây đàn, cả người dính bụi).

Hai người Huyền – Trần gặp lại nhau ở đây, mãi mãi không chia xa.

Mọi người trên mặt đất nhìn phần mộ bằng phẳng, không ai nhắc tới chuyện kéo Ôn Tuyết Trần lên.

Chỉ có Khúc Trì nhỏ giọng nói: “Tuyết Trần ở dưới này.”

Chu Bắc Nam cúi đầu, tóc mai hơi rối rũ xuống, che mắt hắn lại: “Đừng nói nữa.”

Khúc Trì nói: “Ta mở phong ấn linh lực giúp hắn. Hắn ở dưới đó sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Trước đó, sau khi bắt được Ôn Tuyết Trần, Mạnh Trọng Quang chỉ để ý tới Từ Hành Chi hôn mê, vì thế linh lực của Ôn Tuyết Trần do Khúc Trì ra tay phong ấn.

Lúc này không ai ngăn cản hắn, vì thế Khúc Trì niệm tâm quyết, phá bỏ trói buộc được phủ lên trên linh căn của Ôn Tuyết Trần.

Bỗng chốc, ánh sáng chói rực tỏa ra, nhưng ánh sáng ấy không hắt lên từ dưới mặt đất mà đến từ Lục Ngự Cửu.

Lục Ngự Cửu cầm bàn xoay bỗng cảm nhận được kinh mạch như được gột rửa một lượt, hai đầu gối đột nhiên khuỵu xuống đất, tinh thần lại cảm thấy nhẹ nhàng sáng suốt, bay lên cả chín tầng mây. Trong lúc tĩnh lặng sáng tỏ, hơi thở trong lành dâng trào, cả cơ thể Lục Ngự Cửu được linh lực cực kỳ thuần khiết bọc lại như kén tằm, hệt như đứa trẻ con sơ sinh.

Ngay cả Từ Hành Chi nhìn thấy cảnh này cũng trố mắt chốc lát, sau đó mới cất giọng khàn khàn chất chứa nỗi đau tột cùng: “Tuyết Trần à...”

Đây là món quà cuối cùng Ôn Tuyết Trần tặng cho Lục Ngự Cửu.

Ôn Tuyết Trần tách bỏ linh căn, nung chảy thành hình, gửi nhờ vào trong bàn xoay.

Hắn ta đoán được Khúc Trì sẽ gỡ bỏ phong ấn linh lực cho mình, cũng đoán được trên dưới Thanh Lương Cốc chỉ còn duy nhất một mình Lục Ngự Cửu có tư cách chạm vào bàn xoay của hắn ta. Mà người có thể kế thừa toàn bộ linh lực của hắn ta cũng chỉ còn người tu luyện cả chính đạo và quỷ đạo - Lục Ngự Cửu.

Bây giờ phong ấn được tháo bỏ, công lực hắn ta tu luyện trong mấy chục năm chui hết vào cơ thể Lục Ngự Cửu.

Còn bàn xoay ngọc xanh như hoàn thành sứ mệnh của mình, rào rào gãy vỡ thành các mảnh ngọc, linh lực phân tán, bỏ mình theo chủ.

Linh quang chảy khắp người Lục Ngự Cửu, như ánh đèn chiếu tỏa, nhưng công lực đột ngột tăng lên chẳng khiến Lục Ngự Cửu vui vẻ chút nào.

Cậu ta nhếch miệng, khóc không thành tiếng, miệng thốt ra tiếng gọi run rẩy như bị nghẹn: “Ôn sư huynh...”

Ôn sư huynh của cậu ta đang tỉnh táo nằm dưới mảnh đất trước mặt nhưng lại thành núi sông cách trở với bọn họ mãi mãi.

Ai nấy đều đắm chìm trong cảm xúc riêng của mình, ngay cả Khúc Trì cũng đang ngẩn người, nhất thời không ai nhận ra Đào Nhàn vẫn ở trong hang núi, chưa đi ra.

Vừa nãy Từ Hành Chi nhìn thấy thư, cậu ấy cũng nhìn thấy, cậu ấy nhặt hai bức thư kia lên, định ra ngoài đưa cho Mạnh Trọng Quang và Lục Ngự Cửu, nhưng khi ánh mắt cậu ấy lướt qua ba chữ “Mạnh Trọng Quang” lại vô thức ngừng lại.

Trong nhận thức hữu hạn của mình, Đào Nhàn hiểu được vị Ôn sư huynh này vô cùng căm ghét người không thuộc chính đạo, chẳng coi Mạnh Trọng Quang ra gì, vì sao trong lúc chia lìa này, không để lại đôi câu vài lời cho người có quan hệ tốt với hắn ta như Khúc sư huynh và Chu sư huynh mà lại gửi lời cho Mạnh Trọng Quang?

Hơn nữa, không biết có dự cảm từ đâu mà Đào Nhàn cảm thấy cậu ấy nhất định phải bóc bức thư này ra xem thử.

Sau một lúc do dự ngắn ngủi, cậu ấy tái mặt, đôi tay run rẩy mở lớp vỏ cây được gấp lại ấy ra.

Mặc dù Đào Nhàn không biết nhiều chữ nhưng chữ trong bức thư này không khó lắm, cậu ấy có thể đọc hiểu mỗi một chữ trên đó.

Thoát cái, cả người cậu ấy run lên cầm cập.

“Man Hoang do ba thần khí tạo thành. Sách Thế Giới bị chia làm hai phần, một nửa thuộc về Đào Nhàn, một nửa thuộc về Hành Chi. Phải giết Đào Nhàn, bảo vệ Hành Chi.”

Đào Nhàn vò nhăn vỏ cây nhuốm máu, luống cuống giấu nó vào trong tay áo như nóng lòng giấu vết thương mưng mủ xấu xí đi.