Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 103: Vòng ánh sáng trên bầu trời (1)




Trong năm Thiên Định thứ tư đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Tháng Ba, năm Thiên Định thứ tư.

Bốn môn phái tiên đạo ban đầu thất thủ, ma đạo dùng giết chóc để chứng đạo, mang ý đồ giẫm đạp chiếm đoạt quyền lực, cướp đoạt vị trí đạo môn chính thống.

Tháng Tư.

Từ Hành Chi chậm rãi tỉnh lại từ thuật tẩy hồn.

Từ đó về sau, Từ Hành Chi chết, Từ Bình sống.

Tháng Năm, Quảng Phủ Quân bị giam cầm ở tổng đàn vì tính tình ương ngạnh, miệng lưỡi độc địa chửi mắng gần như hết tất cả những kẻ trông coi ông ấy, đến nỗi chịu đủ kiểu hành hạ của người ma đạo, trước hết rút lưỡi rồi bị thả ra cho thi cẩu cắn xé, sau đó axit ăn mòn khuôn mặt, gương mặt vốn đoan chính của ông ấy bị hủy hoại thành thứ giống như cây nến tàn tạ không thể tả sau khi đốt suốt một đêm.

Nhưng người này rất quật cường cứng cỏi, chịu hết loạt hình phạt tàn khốc, còn mất đầu lưỡi mà vẫn có thể trợn mắt với kẻ mưu toan xem trò cười của mình.

Tới khi Cửu Chi Đăng nhớ tới người này, quay lại nhìn thì không thể nhận ra đó là Quảng Phủ Quân Nhạc Khê Vân nghiêm khắc kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu của Phong Lăng Sơn năm đó nữa.

Cửu Chi Đăng nhìn khuôn mặt nát bét ấy im lặng một lúc lâu, trút cho ông ấy một bình thuốc độc kỳ lạ, chặt bỏ hai tay rồi ném vào Man Hoang.

Tháng Sáu.

Lâm Hảo Tín, Đồ Nhất Bình và bốn đệ tử Đan Dương giả vờ tiếp cận Cửu Chi Đăng, định trộm chìa khóa Man Hoang nhưng lại bị Ôn Tuyết Trần phát hiện, mấy người bị bắt giữ, xử lý theo quy định, đẩy vào Man Hoang.

Cũng trong tháng Sáu.

Đào Nhàn ở trong Man Hoang bị thú hoang cắn bị thương, vết thương bị viêm nhiễm thối rữa, bệnh nặng không dậy nổi, nằm trên giường suốt hai tháng trời mới xuống giường được.

Tháng Bảy.

Ôn Tuyết Trần đòi chìa khóa Man Hoang từ Cửu Chi Đăng, muốn cho người đi điều tra xem Đào Nhàn có mảnh vỡ sách Thế Giới trong người đã chết chưa, Khúc Trì biết tình trạng thật sự của sách Thế Giới giờ đang ra sao.

Sau khi Cửu Chi Đăng dạy Ôn Tuyết Trần tâm quyết mở cánh cổng Man Hoang, Ôn Tuyết Trần ra lệnh cho đệ tử mang gương Linh Chiểu vào thăm dò, biết được rằng, mặc dù đám Khúc Trì và Mạnh Trọng Quang đã tập trung lại với nhau nhưng hắn ta đã si dại, quên mất hơn nửa chuyện trước kia, lời nói hành vi hệt như đứa trẻ con, không đáng lo ngại.

Còn Đào Nhàn, đệ tử vào đó nói mấy người họ ngồi canh ở tháp nửa tháng không hề thấy bóng dáng người này.

Lúc này Ôn Tuyết Trần mới yên tâm.

Tháng Tám.

Cửu Chi Đăng ban bố mệnh lệnh, thay đổi danh hiệu, sửa đổi trang phục trang sức. Hắn ta bắt đệ tử của các chi nhánh đổi thành “Sơn chủ”, cách gọi tôn chủ bị dẹp bỏ hoàn toàn.

Các chi nhánh quan trọng của ma đạo do Xích Luyện tông dẫn đầu thay đổi áo choàng đen trang phục tím ngày trước, bắt chước theo trang phục trang sức giống hệt với bốn môn phái cũ.

Tháng Mười.

Nhóm đệ tử ma đạo thứ sáu mà Ôn Tuyết Trần phái ra ngoài núi dò xét tay trắng trở về. Bọn họ tìm khắp các sông lớn, hồ to đều không thể tìm thấy nhóm đệ tử Phong Lăng và Đan Dương ly tán hồi trước trốn ở đâu.

Tháng Mười Một.

Mạnh Trọng Quang ở trong Man Hoang dính vào cơn nghiện hút máu lần đầu tiên.

Thiên yêu vốn là linh vật do trời đất sinh ra, nhận ơn thế gian, hưởng linh khí đất trời. Nhưng Man Hoang lạnh lẽo nghèo nàn, linh khí mỏng manh, từ khi vào đây, Mạnh Trọng Quang thay đổi tính nết lười biếng trước kia, ngoại trừ vẫn cố chấp đi tìm kiếm xem Từ Hành Chi đang ở chỗ nào trong Man Hoang thì hắn tập trung hết sức vào việc tu luyện.

Nhưng lúc tu vi hắn tăng cao lại đánh đổi bằng việc tuệ tâm tổn hại.

Lần đầu tiên cơn nghiện hút máu phát tác, hắn đang ở bên cạnh Chu Vọng bi bô tập nói.

Mạnh Trọng Quang lảo đảo chạy ra khỏi tháp, cắn chết một con thú hoang đi ngang qua.

Lúc uống máu, hắn cuộn cơ thể run rẩy của mình lại, che khuất gương mặt, nghĩ rằng sư huynh đừng xuất hiện vào lúc này, đừng nhìn dáng vẻ ấy của hắn, nó quá khó coi.

Tháng Mười Hai.

Rượu đồ tô ở nhân gian mới ra khỏi hầm, đầu đường cuối ngõ đều ngập hương rượu khiến lòng người ấm say.

Đạo môn thay đổi, bốn môn phái đổi chủ và sinh lão bệnh tử của những người trong Man Hoang đều không ảnh hưởng gì tới niềm vui của nhân gian.

Cứ như thế ngày qua ngày, tháng này đến tháng khác, mười ba năm thấm thoát trôi qua.

Từ Hành Chi lớn vọt lên hệt như măng mùa xuân mọc thêm đốt, từ bé cưng mềm mại trở thành thanh niên tựa như mây xanh hạc trắng.

Y thích cầm một cái quạt bình thường trong tay, dạo chơi đầu đường cuối ngõ, nghe kể chuyện xem diễn kịch, bạn rượu như mây, vài ba người bạn thân thiết. Biết chút đàn, hiểu tí tiêu, đáng tiếc ngũ âm không đầy đủ; đọc rất nhiều sách, cũng tập dùng kiếm, đáng tiếc không học sâu.

Mất tay phải mười ba năm, y vẫn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, vô cùng sinh động.

Chuyện trước kia đều thành đất bụi, tháng ngày yên ổn hệt như dòng nước chảy dài, róc rách xuôi qua, cứ như sẽ vĩnh viễn tiếp tục duy trì như thế.

Một ngày nào đó, y dẫn muội muội Từ Ngô Đồng ra ngoại ô đạp thanh. Sau khi dùng một miếng ngói vỡ lia một chuỗi dài nảy trên nước, y nằm nhoài xuống bãi cỏ bên bờ, một tay gối đầu, đăm chiêu ngước nhìn ánh nắng nhè nhẹ, mây trắng lướt qua đỉnh núi.

Thiếu nữ tóc dài mặc váy vàng nhạt quỳ bên cạnh y, dùng cái lò nhỏ xách theo và cành thanh mai đun nước hâm rượu.

Thấy Từ Hành Chi thẫn thờ, nàng ấy mềm giọng hỏi: “Huynh trưởng đang nghĩ gì thế?”

Từ Bình, cũng là Từ Hành Chi, nhìn mây bay chậm rãi nói: “Ta nằm mơ.”

Thiếu nữ nhìn y, đợi y nói đoạn sau nhưng Từ Hành Chi nói câu đó xong lại không nói thêm một câu nào nữa, cứ như giấc mơ ấy nhẹ như mây trôi, nhắc qua rồi thôi, thậm chí chẳng đáng để kể tỉ mỉ ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thiếu nữ không gặng hỏi nữa. Dù sao từ trước tới nay Cửu Chi Đăng vốn không có tính cách phải cố tìm rõ ngọn nguồn.

Cửu Chi Đăng cũng không để chuyện đó trong lòng.

Mấy ngày sau, lúc biến thành dáng vẻ Ngô Đồng, quét dọn thư phòng cho Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng thấy một tập giấy Thanh Giang trên bàn của Từ Hành Chi. Nét bút trên giấy nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, tràn đầy khí phách, nhìn thoáng qua đã biết đây là nét chữ của Từ Hành Chi.

Ban đầu Cửu Chi Đăng không để ý nhìn kỹ, xếp chồng giấy lộn xộn cho ngay ngắn lại rồi thôi, lúc đặt nó về bàn, hắn ta lơ đãng liếc qua, xẹt qua một chữ nào đó trên giấy, thoắt cái đã sợ vỡ mật.

Ba chữ “Mạnh Trọng Quang” thình lình như ba cái que hàn, sau khi bị lửa đốt trắng hếu thì hung ác dán vào trong mắt hắn ta, đau tới mức khiến cổ họng hắn ta chợt co rút, ngã ngồi trên ghế, tim đập loạn lên.

Sao sư huynh lại nhớ được Mạnh Trọng Quang?

Rõ ràng âm hồn đó đã bị đánh tan mười ba năm rồi!

Sư huynh đã quên hết chuyện trước kia, những vật xung quanh mà y nhìn thấy và tiếp xúc đều được hắn ta chọn lựa kỹ càng, sẽ không có một thứ nào có thể khiến y liên tưởng tới chuyện xưa, người xưa, vì sao Mạnh Trọng Quang lại đột ngột quay về cuộc sống của bọn họ với dáng vẻ ấy?

Thế giới này vốn là một lời nói dối khổng lồ mà Cửu Chi Đăng biên soạn tỉ mỉ cho Từ Hành Chi, những người trong thế giới này, không có ai không phải biến hóa của Cửu Chi Đăng, hắn ta có thể để linh thức của mình tùy ý rơi vào một người nào đó.

Vì thế sau khi Từ Hành Chi ngủ trưa dậy, bất ngờ thấy phụ thân Từ Tam Thu đang ngồi cạnh giường mình, biểu cảm dịu dàng cụp mắt nhìn chằm chằm y.

Y và phụ thân giống như huynh đệ vậy, vì thế Từ Hành Chi không hành lễ thừa thãi gì, dụi mắt xong thì ngáp một cái: “Phụ thân, có chuyện gì thế?”

Y ngáp xong, lông mi dài mềm của y đọng một giọt nước mắt. Phụ thân vươn tay ra, động tác tự nhiên dùng bụng ngón tay lau vệt nước kia đi: “Bình Nhi, Mạnh Trọng Quang là ai?”

Từ Hành Chi hơi khựng người rồi ung dung nói: “Người đọc truyện của con rồi hả?”

“Sao tự dưng lại muốn viết truyện?”

Từ Hành Chi không đứng đắn nói: “Con thấy bên Thiên Kiều bán truyện, viết hay sẽ có thể bán chạy lắm, một quyển có thể bán được vài đồng.”

“Làm bậy. Trong nhà thiếu chút tiền đó của con sao?”

“Con viết chơi thôi.” Từ Hành Chi vốn chẳng để ý, thấy phụ thân sầm mặt thì nhanh chóng đổi giọng: "Nếu người không vui khi con viết mấy thứ này thì sau này con không viết nữa là được.”

Phụ thân thở dài: “Chăm chỉ học hành mới là con đường đúng đắn.”

Từ Hành Chi hiểu lời người xưa dạy rằng hiểu gia đình hòa thuận thì mọi việc thuận lợi hưng thịnh, y tỏ thái độ chân thành: “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng.”

Phụ thân thấy Từ Hành Chi tươi cười nghe lời, giơ tay vuốt tóc mai y: “Cái tên Mạnh Trọng Quang rất đặc biệt. Sao con lại nghĩ ra vậy?”

Nói tới đây, Từ Hành Chi lại lộ ra dáng vẻ ngẫm nghĩ suy tư như bên bờ sông hôm trước.

“Mấy ngày trước con nằm mơ, khi thức dậy thì không nhớ gì cả, chỉ nhớ cái tên này.”

Từ Hành Chi lặng lẽ đọc ba chữ “Mạnh Trọng Quang”, cảm thấy cái tên này vừa thuận miệng lại vừa ý, cứ như y đã từng đọc nó cả trăm nghìn lần ở nơi nào đó mà y không biết: “Con cảm thấy cái tên này rất hay.”

Phụ thân nhìn y, biểu cảm cực kỳ không vui.

Từ Hành Chi vội ho một tiếng, lập tức tỏ ra yếu thế nói: “Dù hay đến đâu cũng không viết nữa! Ham thú chơi bời, còn ra thể thống gì!”

Nghe y nói vậy, cơ mặt của phụ thân mới giãn ra, ra hiệu y nhanh chóng dậy rửa mặt, còn mình thì đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng lúc đi đến cửa, hắn ta dừng chân do dự, quay lại hỏi: “Bình Nhi, mảnh vỡ thần khí có thể mở cánh cổng Man Hoang mà con nhắc đến trong truyện, lần lượt nằm ở đâu?”

Từ Hành Chi nhướng mày, vẻ mặt hào hứng trông cực dễ làm người ta rung động: “Người đọc đến tận đó rồi sao? Xem ra con viết không tệ lắm... Người muốn biết thật à?”

Phụ thân nói: “Có chút hứng thú.”

Từ Hành Chi nhún vai, nói: “Con chưa nghĩ ra nữa. Chờ hôm nào con nghĩ ra sẽ nói cho người biết.”

Phụ thân vươn tay chống khung cửa, lại hỏi tiếp: “Cuối cùng Mạnh Trọng Quang có kết cục thế nào?”

Từ Hành Chi thong dong xỏ tất: “Nếu đã là tùy bút thì cứ để hắn ra khỏi Man Hoang thôi.”

Trong điện Thanh Trúc, nghe Cửu Chi Đăng kể ngắn gọn đầu đuôi sự việc xong, sắc mặt Ôn Tuyết Trần cũng biến thành tái nhợt: “Đột nhiên hắn viết mấy cái này làm gì?”

Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn cực kỳ: “Sư huynh nói đêm huynh ấy nằm mơ, may mắn đến khiến đầu óc sáng suốt, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã cầm bút viết.”

“Ngươi có hỏi rõ hắn muốn viết gì không?”

Cửu Chi Đăng nói: “Chắc là muốn viết Mạnh Trọng Quang dẫn mọi người thoát khỏi Man Hoang.”

“Bảo hắn dừng bút ngay lập tức!” Ôn Tuyết Trần lạnh lùng nói: "Đến nay vẫn không có ai biết rốt cuộc sách Thế Giới có sức mạnh thế nào, tuyệt đối không thể để hắn viết tiếp!”

Cửu Chi Đăng đáp: “Ta đã làm thế rồi.”

Từ hai ngày trước, lúc Từ Hành Chi dựa vào bàn ngủ, chụp đèn không được đậy kỹ, dầu chảy ra ngoài, hoa đèn bùng lên bắn tóe ra một vài đốm lửa, chúng rơi ra giấy rồi ngọn lửa cứ thế mà lan ra.

May mà nhờ có “Từ Ngô Đồng” phát hiện kịp thời, tóc Từ Hành Chi mới không bị cháy,

Nhưng nửa cái bàn của Từ Hành Chi và bản nháp truyện mà y viết tiếp đã cháy rụi hoàn toàn.

Nhưng dù như thế, biểu cảm trên mặt Cửu Chi Đăng vẫn không khá hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ta hiểu tính Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần cũng vậy.

Ôn Tuyết Trần hỏi: “Sau khi bản nháp bị cháy, hắn lại lặng lẽ viết tiếp sao?”

Sắc mặt Cửu Chi Đăng không tốt, xem như ngầm thừa nhận lời Ôn Tuyết Trần nói.

Tính cách sư huynh vốn là thế, hễ là chuyện gì mà y thấy hứng thú, nặng tay ép buộc cũng không thể thay đổi ý muốn của y, càng cấm đoán y thì y càng hứng thú hơn, mà Cửu Chi Đăng làm phụ thân y nhiều năm, từ trước đến nay luôn khoan dung mềm mỏng với y, chẳng may lúc này dùng thủ đoạn, cưỡng ép mạnh tay khiến y nghi ngờ thì không ổn.

Lúc này, Cửu Chi Đăng lại có ý nghĩ phạt sư huynh chép sách, chép kinh giống Quảng Phủ Quân năm xưa.

Mặc dù thủ đoạn này hơi thô bạo nhưng hiệu quả rất tốt, khiến sư huynh luôn miệng kêu khổ, nhìn thấy bút, nghiên mực mà như gặp hổ dữ, không có tâm trạng viết lách gì hết.

Nhưng sư huynh mất ký ức rồi nên cũng quên hết nỗi sợ hãi ấy.

Cửu Chi Đăng hỏi: “Gần đây Man Hoang có gì khác thường không?’

Ôn Tuyết Trần đáp: “Hôm qua có đệ tử báo lại rằng Mạnh Trọng Quang rất an phận... Nhưng bây giờ điều quan trọng hơn cả là rốt cuộc xử lý Từ Hành Chi thế nào.”

Cửu Chi Đăng trầm ngâm.

Hắn ta hiểu tính sư huynh, nếu y hứng lên muốn làm chuyện gì, dù cưỡng ép ngăn cản cũng chỉ tạo nên phản ứng ngược; nhưng nếu làm thuận buồm xuôi gió quá, có khi y làm được một nửa lại thấy chán, tự lặng lẽ dẹp bỏ chuyện đó luôn.

Hắn ta nói: “Chi bằng cứ để huynh ấy viết đi. Sư huynh đề cập tới chìa khóa Man Hoang ở trong đó, nếu để huynh ấy viết tiếp có khi lại biết chìa khóa Man Hoang được giấu ở đâu.”

Hắn ta cho rằng với tính cách cẩn thận tỉ mỉ, hận không thể tính toán mỗi sự việc thật chu đáo của Ôn Tuyết Trần, hắn ta sẽ cản cách làm mạo hiểm này, ai ngờ hắn ta chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi đồng tình: “Được.”

Rời khỏi điện Thanh Trúc, Ôn Tuyết Trần dựa vào lưng ghế xe lăn, bóp xương mũi trông có vẻ mệt mỏi.

Qua mười ba năm, mái tóc muối tiêu trước kia của hắn ta đã biến thành cả đầu tóc bạc, được phát quan xanh ngọc giữ gọn, trông có phần thanh lịch tao nhã như tuyết.

Có đệ tử thấy hắn ta ngồi bất động trước thềm bèn tới hỏi: “Ôn sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”

Ôn Tuyết Trần thoát khỏi nỗi trầm tư, hỏi ngược lại: “Trong bốn môn phái có chuyện quan trọng gì cần sơn chủ xử lý ngay lập tức không?”

Đệ tử đáp: “Thưa Ôn sư huynh, gần đây không có chuyện gì quan trọng.”

Ôn Tuyết Trần lại hỏi: “Không có sao?”

Người này cũng thông minh nhanh nhạy, nghe Ôn Tuyết Trần hỏi hai lần thì hiểu ra, ngẫm lại rồi nói: “Thưa Ôn sư huynh, gần đây có đệ tử nhìn thấy đệ tử Đan Dương rải rác khắp nơi xuất hiện ở núi Thủ Dương, đã có người đi điều tra rồi.”

Nhưng Ôn Tuyết Trần không hài lòng với câu trả lời này: “Còn gì nữa không?”

“Còn có...” Đệ tử lướt qua các công việc trong đầu một lượt: "Đúng rồi, gần đây có một đệ tử Huyết Tông phản bội lẩn trốn ở vùng Tân Dương, hút máu tươi của người, nuôi dưỡng huyết cổ. Sơn chủ đã lệnh cho chúng ta đi truy bắt.”

“Đệ tử đi truy bắt có đánh lại hắn không?”

“Người này đã tu luyện đến Kim Đan cấp ba, đệ tử bình thường khó mà đối phó được, nhưng mà...”

“Được rồi, đi bẩm báo với sơn chủ đi.” Ôn Tuyết Trần nói: "Ngươi cứ nói bao nhiêu năm qua Huyết Tông chưa từng làm loạn, lần này có kẻ khơi mào, nếu sơn chủ không tự mình ra tay trừng trị nghiêm khắc, khó tránh khỏi có kẻ noi theo... Nhưng ngươi không được nói ta chỉ lời cho ngươi, ngươi hiểu chưa?”

Đệ tử nghe lời dặn dò, trong lòng hơi do dự nhưng hắn nghĩ lại thì từ khi hắn vào sơn môn tới nay, Ôn Tuyết Trần đã theo bên cạnh sơn chủ Cửu Chi Đăng, sơn chủ tin tưởng giao tất cả công việc cho hắn ta, chắc hẳn hắn ta sẽ không làm chuyện gì cố ý hãm hại bốn môn phái, vì thế hắn bèn đồng ý, đi vào trong điện.

Gần đêm khuya, ăn cơm với Từ Hành Chi trong ảo cảnh xong, Cửu Chi Đăng vừa mới rời khỏi sơn môn.

Sau khi hắn ta đi, Ôn Tuyết Trần điều khiển xe lăn đi vào điện Thanh Trúc, vươn tay đặt lên nghiên mực chu sa, điều động linh lực.

Ôn Tuyết Trần biết, một khi Cửu Chi Đăng có việc ra ngoài, hắn ta sẽ trộn ít linh lực trong cơm canh và rượu, nước để Từ Hành Chi ngủ sớm, nếu không chẳng may trong lúc rảnh rỗi y ra ngoài tìm bạn rượu đi dạo chơi mà Cửu Chi Đăng không có mặt ở đó, sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.

Tới tận bây giờ, Cửu Chi Đăng vẫn luôn lo lắng hết lòng vì Từ Hành Chi, tùy theo tình hình mà tạo ra một chốn đào nguyên, nhốt y ở trong đó để y mơ giấc mơ đẹp suốt mười ba năm.

Bây giờ là lúc để y bừng tỉnh khỏi giấc mơ đó.

Ôn Tuyết Trần luôn nghi ngờ về hiệu quả của thuật tẩy hồn, mà bây giờ Từ Hành Chi đã tự tay viết ra cái tên Mạnh Trọng Quang, điều này đã đả kích tới nỗi lo lắng và kiêng dè sâu nhất trong lòng Ôn Tuyết Trần.

Có phải Từ Hành Chi đã nhớ lại rồi không?

Nếu y nhớ lại chuyện trước kia thật, chắc chắn y đã phát hiện ra sự thật của thế giới này nhưng lại giả vờ không biết, lá mặt lá trái với Cửu Chi Đăng mà thôi.

Trước đó, mặc dù Từ Hành Chi không thể biết trong cơ thể mình ẩn giấu sách Thế Giới nhưng nếu Cửu Chi Đăng cố ngăn cản y viết truyện, với sự thông minh nhanh trí vốn có của Từ Hành Chi, chẳng may đoán ra gì đó, thế thì thật sự mọi chuyện sẽ kết thúc.

Mà những câu nói này, dù hắn ta phân tích cặn kẽ với Cửu Chi Đăng cũng không có tác dụng gì cả.

Tình cảm của Cửu Chi Đăng sẽ khiến hắn ta không biết phân biệt phải trái, đúng sai, nặng nhẹ.

Nếu đã là phụ tá của hắn ta, có một số việc, Ôn Tuyết Trần nên làm hộ hắn ta.