Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 14: Chương 14




Rạng sáng, một trận mưa lớn bất ngờ ập đến.



Những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống ào ào như thác đổ, một đường sáng dài, dữ tợn rạch ngang bầu trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc thi nhau bổ xuống như thể ở đâu đó đang có một phàm nhân độ kiếp phi thăng.



Hạ Văn Xuyên nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mày cau lại, trán lấm tấm mồ hôi, dù cho tiếng sấm ầm ầm như thể đại bác thi nhau nã xuống, anh ta cũng không chìm sâu trong mộng mị, không sao thoát ra nổi.

Trong mộng, ba và mẹ máu me đầy người, giãy dụa trong chiếc xe hơi bị lật ngửa, bốc mùi động cơ cháy khét.



Hôm đó cũng là một ngày giông tố như hôm nay, mưa to sầm sâp trút xuống hòa tan máu đỏ, chảy lênh láng khắp nơi.



Lòng Hạ Văn Xuyên đau như cắt, anh muốn lao qua cứu lấy họ, nhưng như thể có một bức tường vô hình ngăn giam anh lại, ngăn anh ở bên ngoài, Hạ Văn Xuyên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ba mẹ giãy giụa trong vũng máu loang lổ dần dần vĩnh biệt nhân thế.

Nhưng thảm cảnh vẫn chưa kết thúc, một chiếc container cỡ lớn lao đến từ khúc ngoặt, ánh đèn xe như tia sét rạch ngang bầu trời, xe màn mưa đâm thẳng đến, chiếc xe bị va đập mạnh nổ tan tành.

Mọi thứ cứ thế bị ngọn lửa hung hãn nuốt chửng.

“Cha!!! Mẹ.”

Hạ Văn Xuyên mở choàng mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tiếng hô hấp nặng nề, khó khăn.



Một tia sáng xẹt qua cửa sổ, trong phút chốc chiếu sáng căn phòng mờ tối, sự sợ hãi, hoảng loạn trong đáy mắt Hạ Văn Xuyên theo đó chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.



Anh bực bội xoay người ngồi dậy, cầm cái chén trên tủ đầu giường định uống nước, cầm lên mới phát hiện chiếc chén rỗng không, anh dùng sức bóp chặt cái chén, cuối cùng ném mạnh xuống sàn.

Mảnh vỡ bắn tung tóe trên nền gỗ.



Vụ tai nạn 10 năm trước, cuối cùng được cơ quan điều tra kết luận là sự cố ngoài ý muốn.

Hôm ấy ba mẹ anh đi dự tiệc trở về, nửa đường xe gặp sự cố, lại đúng vào ngày mưa tầm tã, chiếc xe mất không chế lăn mấy vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được, sau đó lại bị một chiếc container trọng tải lớn va chạm mạnh, hại hai người thiệt mạng tại chỗ.

Khi đó anh mới 18 tuổi, em gái 8 tuổi, hai đứa trẻ không quá nhỏ, cũng chẳng đủ lớn bị ép phải đối diện với thế giới tàn khốc, nhẫn tâm này.

Cuối cùng bản án được tuyên cáo người lái xe container phải bồi thường và ngồi tù theo pháp luật hiện hành.

Hạ Văn Xuyên không cam tâm, mặc kê bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn kiên định cho rằng vụ tai nạn đó không phải một sự cố mà là một âm mưu được tỉ mỉ thiết kế, người vạch ra nhất định cùng một phe với đám người nhà họ Sở - kẻ thù không đội trời chung với Hạ gia.

Chỉ là dù có cố gắng đến thế nào chăng nữa, vẫn không tìm được chứng cứ khác.



Ngoài cửa tiếng sấm đùng đoàng không ngừng, nước mưa đập xối xả vào cửa kính phát ra những tiếng xào xạc trầm muộn, khiến tâm trạng người ta càng thêm nôn nóng, bí bách.

Hạ Văn Xuyên ném chăn sang một bên, nửa người trên để trần, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần ngủ tối màu, dép lê cũng không đi, tránh đống mảnh vỡ vung vãi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Anh vốn muốn đi xuống lầu uống nước, nhưng vừa bước xuống một bậc cầu thang đã thay đổi chủ ý, xoay người đi lên tầng trên.

Cửa sổ sát đất khúc ngoặt chỗ cầu thang hệt như một màn hình tivi lớn, thể hiện sinh động, đặc sắc sự dữ dội bên ngoài, từng ngọn cây lớn không ngừng đập lên, những tia sét ngang dọc lóe sáng, rạch nát màn đêm đen kịt, hung tợn như đòi mạng, tiếng sấm chớp từng hồi từng hồi đánh xuống hệt mưa bom, bão đạn thời kháng chiến được ghi lại trong những thước phim tư liệu cũ kỹ.



Hạ Văn Xuyên theo bản năng tăng tốc độ, bước chân gấp gáp, bước nhanh lên lầu.



Hạ Miên Miên khóa trái cửa, Hạ văn Xuyên nắm tay vịn xoay mãi không mở được, thế là nhanh chóng xuống phòng khách, thành thục kéo từ kệ đặt tivi chùm chìa khóa dự phòng.

Hạ Miên Miên vốn ngủ không sâu, gian phòng mặc dù được cách âm vô cùng tốt, nhưng những tiếc sấm dày đặc, vẫn khiến cô tỉnh giấc.





Một vệt sét dài đánh xuống, kéo theo tiếng sấm hung hãn, cô mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó liền thấy cánh cửa phòng đã được khóa trong cẩn thận yên lặng không tiếng động từ từ mở ra, một bóng người thoáng lướt qua.

Ánh chớp lần nữa lóe lên, ánh sáng từ khung cửa sổ rọi lên bóng dáng người ngoài cửa, khuôn mặt lạnh băng, vô cảm tựa như một tên sát thủ hàng loạt.



Toàn bộ da gà dựng lên, Hạ Miên Miên dùng hết sức bình sinh hét thất thanh:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”

“Ngâm miệng.”

Chất giọng thanh lãnh từ bóng đêm truyền đến.



Hạ Miên Miên lập tức im lặng, cô đã tỉnh táo hơn cũng nhận ra người đến là ai.

“Anh hai?”

Hạ Miên Miên kéo chăn đến tận cằm, nhỏ giọng gọi.





“Ừ.”

Hạ Văn Xuyên đáp lời, bước vài bước đã đến bên giường cô.



Mắt đã dần thích ứng với bóng tối, Hạ Miên Miên trông thấy thân ảnh anh ta tiến lại, ngồi xuống bên giường, thoáng sốt ruột hỏi:

“Anh sao thế?”

Trong bóng tối, người kia trầm mặc thật lâu mới nghiêm túc đáp:

“Em sợ sấm sét nên anh qua xem.”

Hạ Miên Miên: …

Ký ức của nguyên chủ nói cho cô, Hạ Miên Miên trước nay chưa từng sợ sấm sét..



“Em không sợ.”

Cô nhỏ giọng giải thích.

“Sợ.”

Hạ Văn Xuyên cường điệu đáp.



Trong phòng quá tối, Hạ Miên Miên chỉ thấy hình dáng anh ta, không rõ nét mặt vì vậy không đoán được tâm tình của ông tướng này.



Hạ Miên Miên đột nhiên nhớ ra, nhiều năm trước vào ngày ba mẹ của anh em Hạ gia mất, cũng là một ngày mưa giông khắc nghiệt như hôm nay.



Nghĩ ngợi một lúc, cô nhỏ giọng ôn tồn nói :

“Ừm, em quả thực hơi sợ, anh hai có thể ở bên cạnh em một chút được không?”

Cả hai rơi vào trầm mặc, trong màn đêm yên tĩnh Hạ Miên Miên dường như nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của Hạ Văn Xuyên:

“Được.”



Ngay tại thời điểm Hạ Miên Miên suy đoán liệu hai người họ có ngồi cả đêm như thế này chờ tan dông tố không thì Hạ Văn Xuyên đột nhiên cử động, xoay người nằm lên giường.



Hạ Miên Miên: …

Mặc dù cách một lớp chăn mỏng, nhưng một người đàn ông cứ thế nằm cạnh cô cả đêm liệu có hơi quá thân mật không?

Giờ đã là cuối hè đầu thu, trong phòng còn mở điều hòa, nằm không chăn sẽ rất lạnh, huống hồ hình như anh ta còn không mặc áo, nhưng vừa tưởng tượng đến viễn cảnh hai người đắp cùng một chăn, Hạ Miên Miên đã nổi hết da gà, việc đó có đánh chết cô cũng không làm.



Trầm mặc một lúc, Hạ Văn Xuyên đột nhiên nói:

“Địa điểm tổ chức tiệc và các chi tiế khác, anh sẽ giao cho trợ lý Phương làm, em dẫn người đến là được.”

“Vâng.”

Hạ Miên Miên nhỏ giọng đáp.

“Về phần người tung tin đồn, tuyệt đối không thể nhân nhượng, anh sẽ tự xử lý.” Hạ Miên Miên nhếch môi, nghĩ thầm, việc này ban đầu cũng bởi vì anh ta mà ra nông nỗi này, nếu như không phải anh ta tự nhiên rảnh háng đi giáo huấn Sở Tuấn Hưng, thì đã chẳng ra cơ sự hiện tại.





Nhưng mà đương nhiên lời này cô chỉ dám giấu trong lòng, bên ngoài nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn đáp:

“Vâng ạ.”

“Như hôm qua anh đã nói không ai được quyền khi dễ em.”

Anh trầm giọng như thể đang tuyên thệ một lời thề.



Trong đêm mưa giông tầm tã nay, Hạ Miên Miên dường như cảm nhận được một chút nội tâm phức tạp của gã nhân vật phản diện lãnh ngạo, vô tình - Hạ Văn Xuyên.

ĐÓ LÀ YẾU ĐUỐI, ĐÓ LÀ SỰ THIẾU THỐN CẢM GIÁC AN TOÀN ĐẾN CÙNG CỰC.



Đối với anh ta cô em gái Hạ Miên Miên vô cùng quan trọng, bởi vì trên thế gian này, chỉ có cô là người thân duy nhất của anh.



Cho nên anh bá đạo giam nhốt cô trong lồng son, che chở cô dưới đôi cánh của mình, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ cô an toàn.



Hạ Miên Miên không ôm ấp kỳ vọng gì nhiều vào bữa tiệc tối cuối này, cũng chẳng mấy quan tâm.



Mấy ngày nay ngoại trừ Bạch Tinh và Lê Hạ vẫn luôn kề vai sát cánh cùng cô, còn lại chẳng có bạn học nào chủ động trò chuyện với Hạ Miên Miên cả, ngay cả tiếp xúc ánh mắt cũng không dám, chỉ vội vàng nhìn cô một cái rồi luống cuống dời đi, như thể cô là một con virus truyền nhiễm, nhìn một cái thôi sẽ lập tức bỏ mạng vậy.

Loại thái độ tẩy chay đến mức khoa trương như thế, chỉ dùng một cái túi xách hàng hiệu có thể giải quyết hay sao?

Cô thực sự hoài nghi tính hiệu quả của giải pháp này.



Nhưng mà đã đồng ý với Hạ Văn Xuyên rồi, vậy thì mặc thuyền đến đâu cầu tự thẳng thôi.



Sáng sớm đến lớp, thừa dịp mọi người đang tranh thủ giờ tự học buổi sáng, xem lại bài, Hạ Miên Miên tùy tiện bước lên bục giảng.



Bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, Hạ Miên Miên có điểm không được tự nhiên, cô ho nhẹ một tiếng, cao giọng thông báo:

“Tối nay tại câu lạc bộ Đế Hòa sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, tôi hy vọng tất cả lớp có thể đến chung vui.



Anh tôi nhờ tôi nhắn đến mọi người: Mỗi một bạn đồng học của tôi đến, đều sẽ được tặng một chiếc túi xách LV hoặc GUCCI bất kỳ nằm trong Bộ Sưu tập mới nhất năm nay.”

“ Bạn học nào muốn tham gia có thể tìm Bạch Tinh đăng ký, ngoài ra nếu đặc biêt yêu thích kiểu dáng túi thế nào, cũng có thể đăng ký sớm để nhận được món quà ưng ý.



Được rồi, tôi nói đến đây thôi.



Đã làm phiền đến thời gian tự học của các bạn.”

Nghe xong tin tức này, cả phòng học lặng ngắt như tờ, toàn bộ đám sinh viên cảm thấy quá khó khăn trong việc tiêu hóa thông tin.



Hạ Miên Miên đi được một nửa đường, lại quay trở lại bục giảng, nhìn thẳng Đỗ Tư Kỳ, mỉm cười:

“Đỗ Tư Kỳ cậu không cần đi đâu, mọi người đều biết cậu rất sợ tôi, tôi cũng không muốn ép cậu, lại khiến cậu đến bữa tiệc trong thấp thỏm, lo âu không tận hứng vui chơi được.”

Nói xong, tiêu sái đi về chỗ ngồi của mình.



Phòng học an tĩnh mấy phút, đột nhiên ào lên như vỡ chợ, tất cả mọi người đều nhao nhao thảo luận lời mời quá đỗi bất ngờ đến từ nhân vật bị họ tẩy chay oan gần đây.

“Thật sự sẽ tặng túi xách hàng hiệu mới nhất sao? Còn có thể tự chọn kiểu dáng?”

“Ông trời ơi, đúng là quá hào phóng.



Chiếc túi rẻ nhất của GUCCI hay LV cũng phải hơn mấy vạn tệ, chứ đừng nói đến những cái có kiểu dáng đặc biệt trong bộ sưu tập ra mắt gần đây nhất.”


“Thật hay đùa vậy? Có phải cậu ta định chơi xỏ chúng ta không?”

“Các cậu không biết hả? Thân thể của Hạ Miên Miên không thôi đã trên gần trăm triệu rồi, tặng chúng mình mười mấy cái túi sách đối với cậu ta chỉ là cái búng tay thôi.”

“Nói thật, tớ muốn đi quá, mình đặc biệt mê một em trong bộ sưu tập lần này, nằn nì hoàng hậu nương nương ở nhà mất tháng nay, nhưng vẫn không được mua cho, nói không chừng lần này đi có thể được tặng em đó.



Ôi thực sự luôn nếu như thế tớ thề ăn chay 1 năm.”

“Tớ cũng muốn đi.”

“Ừ ừ, tớ cũng thế…”



Khiến Hạ Miên Miên ngạc nhiên nhất chính là sau tiết học có không ít bạn trong lớp đến đăng ký với Bạch Tinh, nói muốn tham gia bữa tiệc.



Xem ra chiêu lấy túi xách dụ dỗ này xác thực không tồi.

Điều khiến Hạ Miên Miên không ngờ đến nhất chính là mấy cô bạn thân của Đỗ Tư Kỳ sau một hồi do dự, vậy mà cuối cùng vẫn quyết định rủ nhau tham gia hết.



Tình huống ngoạn mục này quả thực khiến người ta bất ngờ.



Mà Đỗ Bạch Liên Hoa sau khi phát giác sắc mặt đặc sắc vô cùng lúc liên tục đổi màu chẳng kém cột đèn giao thông, khiến tâm trạng Hạ Miên Miên cực kỳ sảng khoái.




Thái độ của cô lần này rất rõ ràng, cô không muốn mời Đỗ Tư Kỳ, không muốn chơi với cô ta, cũng không muốn để cô ta yên ổn, nói thẳng ra chính là đẩy cô ta vào thế bị cô lập.

Gieo nhân nào gặt quả ấy, rất công bằng, ở đời không phải có câu dám chơi dám chịu hay sao.



Hạ Miên Miên nhất định sẽ không nhân nhượng hay nương tay.





Nước cờ này vừa hạ, toàn bộ bạn trong lớp dù là đi hay không đi đều nhận được lời mời của Hạ Miên Miên ngoại trừ Đỗ Tư Kỳ.

“Đỗ Tư Kỳ chắc giờ bàng hoàng lắm.



Hồi xưa chính cô ta đầu têu vụ xa lánh, cô lập chúng ta, cuối cùng giờ bản thân cô ta được lĩnh đủ.”

Lúc nghỉ trưa, ba người cùng tụ lại một góc nói chuyện phiếm, Bạch Tinh châm chọc nhắc đến Đỗ bạch liên hoa.



Hạ Miên Miên cười lạnh:

“Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, để cô ta nếm thử mùi vị bị cô lập xem thế nào.”

Bạch Tinh liên tục gật đầu đồng tình:

“Mình lưu ý quan sát một chút, từ lúc các bạn học bắt đầu ào ào kéo đến đăng ký, Đỗ Tư Kỳ lặng lẽ chíu đầu vào đống sách giáo khoa, không nói chuyện với ai, biểu cảm đó, thực tình có thể miêu tả sao nhỉ.



Là kiểu muốn khóc mà không dám khóc, vô cùng ủy khuất, vô cùng oan ức.”

Hạ Miên Miên nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

“Cho nên.”

Lệ Hạ nắm tóc, khó hiểu hỏi:

“Nhưng mà mình thấy rất kỳ quái, thái độ hôm nay của mọi người thay đổi lớn như thế, rốt cục là vì sao?”

Hạ Miên Miên chống cằm, nghĩ nghĩ, thản nhiên đáp:

“Chắc là nhờ bài đăng trên diễn đàn hôm qua đã thay đổi suy nghĩ của họ.”

Bạch Tinh bĩu môi, nhỏ giọng nói:

“Những người này rốt cuộc cũng chỉ vì tính thực dụng của bản thân thôi.



Nhưng mà quả thực… “

“Túi xách hàng hiệu a, quả là dễ khiến lòng người rung động, thổn thức.



Đến giờ tớ vẫn còn kích động trong lòng đây này.”

Lệ Hạ híp mắt cười gian nói:

“Cậu cũng thật là thực dụng.”

Hai người tôi một câu cậu một cậu òm sòm một trận.



Nói thật, những thứ đồ hàng hiệu xa xỉ đó, trước khi xuyên qua, đừng nói mua, đến sờ qua Hạ Miên Miên cũng chẳng có cơ hội, cùng lắm chỉ được nhìn trên các trang tạp chí thời thượng mà thôi.



Hơn nữa với điều kiện của cô, chỉ cần nhìn là đủ thỏa mãn rồi.

Sau khi xuyên đến đây, cả một phòng để quần áo nào váy, nào túi xách, nào trang sức, nào giày, dép tất cả đều là hàng hiệu, lúc thay đồng phục đến trường cô sẽ tùy ý cầm lên ngắm nghía một chút, nhưng chưa từng có cơ hội dùng thử.

Mấy thứ xa xỉ, đẹp đẽ đắt đó, hiện giờ ông anh trai nói tặng là lấy ra tặng, quả thực cô có chút đau lòng.



Nhưng mà đến tối, trong bữa tiệc nhìn một khu trưng bày lấp lánh đủ các loại kiểu dáng, mẫu mã, được sắp xếp sang trọng không khác gì trung tâm thương mại, còn có cả đại diện nhãn hàng tự mình đứng phục phụ, chờ các cậu ấm cô chiêu đến đăng ký thứ đồn mình thích.



Cô lập tức hết đau lòng.



Cái này… Mẹ nó đúng là đủ huênh hoang!!.