Nữ hầu đúng giờ gõ cửa phòng ngủ, bưng khay đến đưa thuốc cho Lâm Tẫn Nhiễm.
Vậy mà vừa vào cửa, liền thấy một màn mèo đen nhỏ cùng gia chủ vô cùng thân thiết hỗ động(*) ----- đây vẫn là gia chủ lạnh lùng thâm trầm sao? Y thế mà lại lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy?
(*)tương tác qua lại
Nữ hầu kinh ngạc muốn rớt cằm, nàng kiềm chế xúc động mà dụi mắt, cầm chén thuốc đặt ở trước mắt Lâm Tẫn Nhiễm.
"Tiên sinh thuốc hôm nay xin ngài thừa dịp còn nóng mà uống."
Lâm Tẫn Nhiễm đành phải thả mèo nhỏ ra, đưa tay cầm chén, ai ngờ Thu Lạc nhảy khỏi ngực y, một giây trước còn đang hống y, giây sau liền nhào vào trong lòng ngực hầu nữ nhỏ tuổi.
"Meo meo~" tôi nhìn thấy một vị tiên nữ, xin hỏi tôi có thể làm kỵ sĩ cho tiên nữ không?
Mèo đen nhỏ ánh mắt chớp chớp ánh mắt long lanh, tiếng kêu vừa ngọt vừa mềm, manh đến tâm hầu nữ muốn tan ra, ôm con mèo nhỏ không ngừng vân vê.
"Miêu Miêu thật đáng yêu, có phải đói bụng hay không?"
Lâm Tẫn Nhiễm uống thuốc được một nữa, ho mạnh một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, đối với Thu Lạc 'Đứng núi này trông núi nọ' làm trò trước mặt khá mất hứng, cố ý trầm giọng: "Miêu, lại chỗ ta."
Lời nói ra giấu vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Mèo con quả nhiên là động vật không tin cậy được!
Tiểu hầu nữ hoảng sợ, cũng không dám vuốt mèo, cuống quýt thả nó xuống mặt đất: "Nhanh đi, tiên sinh ở đó."
Thu Lạc căn bản không để ý đến, chân vừa chạm đất, lập tức vui mừng chạy, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại tiểu hầu nữ và Lâm Tẫn Nhiễm hai mặt nhìn nhau.
"Nhanh đem mèo ôm về."
Nữ hầu nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy ra ngoài.
Lâm Tẫn Nhiễm ở trên sofa ngồi một lát, trái phải không đợi được người, lo lắng mèo con say gặp chuyện không may, vịn mép bàn đứng dậy, vẫn là quyết định tự mình ra khỏi phòng, tự đi tìm.
Bảo tiêu ngoài cửa đã vài ngày không gặp được gia chủ, vừa nhìn thấy y sửng sốt nửa ngày, đến khi nam nhân vẻ mặt bình tĩnh kêu tất cả mọi người đi tìm Thu Lạc, mới lấy lại tinh thần.
Bên kia, mèo đen nhỏ không biết mọi người nhốn nháo vì mình, chỉ biết chính mình đi loạn xung quanh.
Không biết làm sao khu biệt thự này lại lớn đến mức kỳ cục, một tiểu Thu Lạc, đen thui, chui vào nơi hẻo lánh, làm sao dễ dàng tìm được như vậy.
Tuy rằng bên trên say rượu, Thu Lạc cũng không hoàn toàn đánh mất đi lý trí, trong lòng còn mơ hồ nhớ rõ mình phải về nhà, đi tìm cha mẹ cùng anh trai, nó lẻn được lên đại sảnh lầu một, tùy ý tìm cửa sổ mở rộng, liền nhảy ra ngoài.
Khi đó mùa đông khắc nghiệt, vừa rời khỏi đại trạch, bên ngoài gió lạnh gào khóc, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống.
Thu Lạc lạnh đến run cầm cập, nhất thời thanh tỉnh một chút, khi lấy lại tinh thần, nó đã chạy đến nơi hoa viện hẻo lánh.
Liên tục hắt xì mấy cái, Thu Lạc đem mình cuộn thành một quả cầu, khó khăn mà hướng tới nơi có ngọn đèn, nhưng tứ chi lại không nghe sai khiến, đầu cũng say đến mê man .
Lần sau uống rượu nữa, nó nhất định đem chân mình chặt.
Xa xa, dường như có hai bóng người ở phía sau suối phun hoa viên nói chuyện, Thu Lạc thở phào nhẹ nhõm, tòa trang viên này không ai không biết mình, vừa vặn để cho đối phương đem mình trở về.
".... Qua vài ngày nữa là đến đêm giao thừa rồi, nghe nói Lâm Tẫn Nhiễm tính mời hai thiếu gia Thu gia đến. Cô thấy thế nào?"
Thu Lạc tai mèo khẽ động, giọng nói nam nhân có chút quen quen, không thể nhớ nổi nghe qua ở đâu.
Nữ nhân đối diện trả lời: "Tôi thấy hắn biết tình hình chính mình không tốt, cho nên muốn nhanh chóng đem đám cưới này thúc đẩy, mượn sức Thu gia củng cố địa vị chính mình."
"Nhưng hắn là một người mù, Thu gia kia sẽ để cho đứa con trai bảo bối của mình kết hôn cùng hắn sao?"
"Khó nói, nếu Lâm Tẫn Nhiễm chịu hạ vốn gốc, nói không chừng Thu gia sẽ động tâm."
Con ngươi Thu Lạc chậm rãi chuyển động, trong lòng một trận kinh ngạc ---- ý là, qua vài ngày anh trai và người xuyên thư kia cùng nhau đến đây?
Hắn đang lo không có biện pháp tới Thu gia, ai ngờ xoay chuyển nhanh như vậy, người tự mình đưa đến cửa!
"Hắt xì -----" Thu Lạc bị gió lạnh thổi, không nhịn được hắt xì.
Đôi nam nữ kia sợ hãi: "Ai ở đó!"
Thu Lạc thấp người hướng bụi cỏ lăn vào, nhưng đèn pin của đối phương tới nhanh hơn, lập tức phát hiện ra hình bóng mèo đen.
"A, hóa ra là con tiểu súc sinh kia!"
Nam nhân sải bước đuổi theo, Thu Lạc bị hai người chặn ở tường rào trong hoa viên, nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Đổi thành ngày thường, nhiều hơn vài người cũng không bắt được nó, đáng tiếc trước mắt tứ chi không nghe theo chỉ huy, ngay cả tầm mắt cũng nhìn ra vài cái bóng chồng lên.
"Meo meo!" Thu Lạc rống lên một tiếng nhỏ, ở trong tay người đàn ông điên cuồng giãy dụa.
"Lâm nhị, chính là con súc sinh cào khuôn mặt của anh bị thương?" Nữ nhân kia tóc uốn màu vàng, có chút đùa cợt nhìn hắn.
Lâm nhị nắm lấy lớp da sau cổ Thu Lạc, đem mèo đen nhấc lên: "Hừ, hôm nay rơi vào trong tay ta, chỉ là một con mèo còn dám kiêu ngạo?"
Nữ nhân tóc vàng chính là vị mẹ kế trẻ tuổi kia của Lâm Tẫn Nhiễm, Nhạc Thanh Thanh: "Tôi nghe nói Nhất Thiện đạo trưởng từng bói cho Lâm Tẫn Nhiễm, nói khả năng phục hồi mắt của hắn rơi vào trên người con mèo đen này, thật hay giả?"
Lâm nhị sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: "Yên tâm, mặc kệ thật hay giả, hắn cũng không hi vọng vào."
"Anh dự định?"
Lâm nhị không nói gì, ý bảo đối phương về trước, chính mình lại cầm theo Thu Lạc đi vào chỗ sau trong hoa viên.
Trang viên này chiếm diện tích thực sự quá lớn, ban đêm gió Bắc gào thét, cổ họng muốn khàn.
Lâm nhị xách theo mèo đen, đi vào vườn bách thú của Lâm lão gia tử yêu thích nhất trước kia. Ban đêm hơn nữa thời gian Thu Lạc ngồi ngốc trong phòng cho mèo, từ cửa sổ có thể thấy nơi này xa xa.
Lưới sắt cao ngất ngăng mãnh thú bên trong vườn hoa ra, gió lạnh truyền tới tiếng gầm gừ của dã thú, trong bóng đêm âm u, dường như có thân ảnh của thú dữ cỡ lớn phi nhanh đến, lúc ẩn lúc hiện.
"Từ khi lão gia tử trúng gió nhập viện, nhân viên chăm sóc nơi này không còn để tâm như trước, ngươi đoán sư tử, báo trong này đã không ăn mấy ngày?"
Lâm nhị bi thương mà vuốt ve ba vết sẹo trên mặt mình: "Ngày mai tất cả mọi người đều biết, vì ngươi chạy loạn khắp nơi, nên mới chôn trong miệng dã thú."
Thu Lạc giãy dụa muốn chạy trốn, Lâm nhị chặt nó, dùng sức ném đi, tàn nhẫn mà đem mèo đen nhỏ ném vào vườn mãnh thú trong đó.
Con mèo nhỏ đập mạnh trên mặt đất, bị bụi bặm bao trùm, xương cốt cả người đau như sắp rớt ra.
Thu Lạc không để ý đến, cố sức bò, muốn bò về phía lưới sắt.
Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi đến, nghìn cân treo sợi tóc, Thu Lạc đem hết sức lực lăn qua một bên.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mịt, một co sư tử đực đứng ở trên tảng đá cao vút, móng vuốt sắc bén trên mặt cỏ, lật lên mấy cục bùn đất cùng cây cỏ.
Sư tử thở hổn hển, răng nah nhỏ nước miếng, hai mắt nhìn Thu Lạc sáng lấp lánh, cơ thể mạnh mẽ, thân trên hơi hơi hạ xuống, dùng tư thế đi săn, từng bước từng bước một hướng tới gần nó.
Nó muốn ăn ta!
Trong lòng cảm thấy nguy cơ lớn, tóc gáy cả người Thu Lạc dựng thẳng, mỗi một phần trên cơ thể gắt gao căng chặt, cai đuôi dựng thẳng tắp lên, đầu óc trống rỗng.
Khoảng cách gần như vậy, sư tử đực cường tráng và mèo con nhỏ say rượu, thắng bại quá rõ ràng, chỉ cần đối phương dồn sức nhào về trước, mèo đang nhỏ nhất định sẽ chết ngay tại chỗ!
Đột nhiên, sư tử di chuyển!
Đồng tử Thu Lạc chợt co rút, gần như hoá thành hai ánh lửa màu vàng lợt, thần kinh căng thẳng ở sống chết trước mắt, nốt ruồi son ảm đạm trong lòng bàn tay, dường như có hồng quang chợt loé sáng lên hơi hơi.
Trong lúc ánh sáng đá lửa, mèo đen nhảy lên cao, động tác của sư tử trong mắt nó dường như chậm lại.
Từ tiếng kêu của sư tử đực, Thu Lạc theo tiếng đó rơi xuống đất, khó tin mà nhìn móng vuốt mình ---- nó vậy mà đánh trúng một con mắt của sư tử!
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, mắt thấy sư tử phẫn nộ lần thứ hai ngóc đầu, Thu Lạc lớn tiếng rống: "Meo meo----!" Lâm Tẫn Nhiễm!
Trong gió lạnh, một tiếng súng chói tai cát đêm dài.
Sư tử đực hoảng sợ, ở đó cầm cự một lát sau đó xoay người mang theo đuôi chạy trốn.
Thu Lạc dồn sức quay đầu lại, một đám bảo tiêu mặc đồ đen gần như đem vườn mãnh thú bao vây lại, nam nhân phía trước vịn lưới sắt, một bàn tay ở trong không khí sờ soạng, vội vàng hướng về phía nó.
Ánh trăng yên lặng chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt, Lâm tẫn Nhiễm ngồi xổm xuống, hai tay mở rộng, hướng về phía hắn, giọng noi khàn khàn mà ôn nhu: "Miêu, lại đây với ta."
Cổ họng Thu Lạc dâng lên hơi nóng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, chui đầu vào lòng ngực dối phương, ôm chặt cổ nam nhân.
"Meo."
Lâm Tẫn Nhiễm, ta tên Thu Lạc.
※※※
Một đêm điều động binh lực vì một con mèo cuối cùng cũng qua.
Ngày hôm sau, Thu Lạc ở trên giường lớn Lâm Tẫn Nhiễm tỉnh dậy, ga giường bên cạnh đã lạnh, nam nhâm đã sớm rời giường ra ngoài.
Mèo đen nhỏ lắc lắc đầu sau khi say rượu, chạy đến bồn rửa tay rửa mặt mèo, nhớ đến hôm nay là ngày Lâm Tẫn Nhiễm tới công ty, đến khi trời tối y mới trở lại.
Tốt lắm, Lâm Tẫn Nhiễm không ở nhà, không ai có thể ngăn cản hắn làm trời làm đất!
Đêm qua suýt nữa chết trong miệng sư tử và kẻ thù, Thu Lạc vẫn nhớ rõ!
Miêu Miêu thù dai.jpg
Mèo con thuần thục mà nhảy đến tay cửa, dùng sức ấn một cái, từ khe cửa ung dung bước ra ngoài.
Nó ở trong trang viên dạo qua một vòng, rốt cục phát hiện Lâm nhị ở hồ bơi.
Cũng thừa dịp Lâm Tẫn Nhiễm không ở nhà, gã ngang nhiên mời một đám nhà giàu trai gái lẫn lộn, ở hồ bơi mở party, vài vãn bối không dám xuất hiện trước mặt gia chủ Lâm gia cũng ở đây, còn có mấy thân thích dòng bên không được trọng dụng cũng đến tâng bốc.
Những kẻ này thấy Lâm Tân Nhiễm không có hi vọng, liền vội không ngừng quy hàng Lâm nhị, nhìn trận chiến này, gống như Lâm nhị đã nắm quyền trong tay.
Mèo đen đứng ở ban công lầu hai trên cột đá cẩm thạch, đôi mắt ám kim lạnh lùng nhìn xuống phía dưới ăn uống linh đình, lọt vào tai đều là lời nịnh nọt giả tạo và nói năng tuỳ tiện.
Thu Lạc cười nhạo một tiếng, một đám ô hợp(*), còn không biết mình đã sớm nằm trong danh sách theo dõi trên bàn Lâm Tẫn Nhiễm, còn ở đây sống mơ mơ màng màng.
(*)hỗn độn, tạp nham đủ loại người
Mèo đen nhỏ nhắm ngay điểm đáp, nhảy thẳng từ lầu hai ban công xuống, lên xuống mấy cái, đêm thịt đáp nhẹ xuống đất.
Lúc đó Lâm nhị đang giơ Sâm Panh, đứng ở trên bậc thang ba hoa khoác lác với mọi người.
Nó ngậm đi từ trên bàn một chén dầu mè nhỏ, vô thanh vô tức xuyên qua đám người, đi tới bên người Lâm nhị, ngắm gót chân sau đối phương, đột nhiên vung chân cào!
"Úi!" Lâm nhị ăn đau phía dưới, theo bản năng nhón chân kia lên, trên bậc thang chảy xuống dầu vừng trắng tinh, gã dẫm lên một cước, cả người từ trên bậc thang lăn xuống!
Mọi người hoảng sợ, hỏng be bét một trận, Lâm nhị giống như con quay trực tiếp rơi xuống hồ bơi!
Ngày tháng chạp nước hồ lạnh toát ra hàn khí, chờ đám người hầu hoảng hốt vớt Lâm nhị lên, gã đã lạnh đến bệnh sốt rét, cơ hồ không nói lên một câu hoàn chỉnh.
Không khí party nháy mát rơi vào yên tĩnh, cũng không iết là ai, nhịn không được cười một tiếng, kéo theo đó một tràng tiếng cười.
Vẻ mặt Lâm nhị thẹn quá hoá giận, một con mèo đen đứng ở trung tâm trong đám người, phủi mông chuồn đi.
※※※
Chỉnh xong Lâm nhị, Thu Lạc cực kỳ nhàm chán, liền đưa nanh vuốt về phía sư tử trong vườn mãnh thú suýt nữa cắn chết hắn.
Lần này nó quyết định trang bị đầy đủ.
Đầu tiên Thu Lạc đến phòng bếp chơi đùa một hồi, thu gom một đống 'vũ khí sinh hoá', lại chạy về phòng Lâm Tẫn Nhiễm, mang theo từ điển điện tử chữ nổi kia, dùng một sợi dây bao quanh, quấn quanh người mình.
Cũng không biết vì nguyên nhân vì sau tối hôm qua, nó phát hiện nốt ruồi ở lòng bàn tay mình trở nên đỏ hơn, không chỉ tốc độ, sức mạnh, ngay cả khả năng nhìn ban đêm và thính giác cũng thay đổi mạnh hơn.
Tóm lại, Thu Lạc cảm thấy mình được rồi.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, mèo đen nhỏ ưỡn ngực, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ mà hướng về vườn thú.
Đêm hôm qua súng dù chưa bắn trúng, nhưng cao nhiệt đạn xước da đùi sư tử đực, trước mắt, nó đang phờ phạc nằm nhoài trên cỏ, yên lặng liếm miệng vết thương của mình.
Thu Lạc linh hoạt leo lên lưới sắt, từ trên cao nhìn xuống sư tử lớn, xa xa hướng nó phát ra một tiếng gào thét của vua muôn loài: "Meo meo!"
Anh trai đến dạy dỗ con mèo hư hỏng nhà ngươi này!
Sư tử đực chậm rãi ngẩn đầu: "?"
Trong nháy mắt, mèo đen đã từ đầu tường nhảy xuống, xông về phía sư tử.
Sư tử bị một con mèo nhỏ xâm phạm lãnh thổ, cảm thấy bị sỉ nhục, nó gầm nhẹ một tiếng, không quan tâm chân bị thương, móng vuốt giơ lên định cho mèo đen một chút giáo huấn.
Không ngờ một cái tát bay đến nó, một bao bột phấn mèo đỏ, bột phấn chi chít phủ đầy mặt nó, mắt, mũi miệng, lỗ tai, không chừa chỗ nào, phun chỗ nào cũng có!
"Ngao ngao ngao ngao ngao----" sư tử bắt đầu hắt xì điên cuồng, căn bản không mở mắt ra được, vừa cay vừa sặc, một phen nước mắt nước mũi, cổ họng và lỗ mũi cay đến hận không thể phun lửa!
Nhưng mà đây chỉ là mà đầu.
Thu Lạc nhân cơ hội nhảy đến sau lưng sư tử, bò lên đầu nó, nhéo lỗ tai sư tử, âm lương từ điển điện tử bật đến mức lớn nhất, bắt đầu điên cường phát ra âm thanh ô nhiễm: "Tôn! Tặc!"
Sư tử tức giận lăn đi, ý đồ đem con mèo nhỏ quẳng xuống.
Thu Lạc sớm đoán được có chiêu này, trên mặt đất đã bị nó rải một nắm đinh, gai nhỏ bén nhọn đâm đến sư tử goà khóc.
Mèo đen nhân cơ hội nhảy xuống, ngậm dây thừng lên, dạo một vòng quanh cổ sư tử, đem một đầu khác lồng vào trên cửa sắt lớn ở vườn chăn nuôi.
Bỗng chốc loảng xoảng, dây thừng kéo căng, sư tử bị siết đên suýt nữa không thở nổi một hơi, liều mạnh hướng mèo đen giương nanh múa vuốt, ngay cả một cọng lông của đối phương cũng không đụng được.
Thu Lạc đứng thẳng dậy, vô cùng kiêu ngạo mà cất móng vuốt lên, bên chân còn có mù tạc trộm được từ phòng bếp, bột tiêu, mùi hôi của thối ốc nước ngược v.v.v.v.. bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho sư tử thưởng thức.
Máy học tập ở trước mặt sư tử, âm thanh điện tử còn đang phát ra âm liên tục: "Đuổi theo, ta, nha!"
Sư tử cảm thấy mạch máu của mình đều muốn vỡ ra.
Cứ như thế gây sức ép vài giờ, sư tử rốt cục bị chỉnh hỏng, cụp đuôi quay đầu bỏ chạy.
Hoà nhau một ván Thu Lạc lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà kéo máy học trở về.
※※※
Không quá vài ngày, chính là tiệc đêm giao thừa. Đêm giao thừa không phải giao thừa, tham gia tiệc chiêu đãi ngoại trừ đại gia đình Lâm gia, còn có bạn bè có quan hệ mật thiết với Lâm Tẫn Nhiễm, và đối tác trong giới.
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu trang viên Lâm thị rực rỡ, cả toà biệt thự bao phủ trong ánh sáng lộng lẫy, khách quý tụ tập ở đại sảnh, mỗi bàn cấp bậc lại rõ ràng(?), càng tới gần trung tâm đại sảnh, càng đến gần nòng cốt quyền lợi Lâm thị.
(?)"bàn cùng bàn trong lúc đó lại cấp bậc rõ ràng". Đây là câu gốc nha do mình hiểu nhưng lại không biết biểu đạt sau cho được nên mới ghi xàm ở câu trên.
Những nhân vật oai phong lẫm liệt ở bên ngoài độc lập kinh doanh công ty, trở lại gia tộc, chỉ miễn cưỡng ngồi ở bên ngoài, với cái cổ, gọt nhọn đầu muốn chen vào giữa mà không được.
Lâm Tẫn Nhiễm đêm nay bận ứng phó những khách có tâm tư riếng, Thu Lạc bị lạnh nhạt ở một bên, ghé vào trên sofa nhìn đám người ở phía xa, trông mòn con mắt mà nhìn chằm chằm cửa lớn.
Rất nhanh, người nó chờ đợi vài ngày rốt cục cũng xuất hiện ở cửa ---- anh trai và người xuyên thư giả kia cũng tới!
Hai vị quý công tử tập đoàn Thu Diệp khoan thai đến trễ, vừa xuất hiện, liền hấp dẫn những khách mời lân cận tiến lên chào hỏi, làm chủ nhân Lâm Tẫn Nhiễm dưới sự giúp đỡ của thư kí Trần, tự mình tiến lên đón tiếp, mặt mũi không thể nói là không lớn.
Lâm Tẫn Nhiễm là đối tượng kết hôn, tiểu thiếu gia Thu gia 'Thu Lạc', tối nay âu phục màu sâm panh, lễ phục thủ công cao cấp được làm theo yêu cầu làm nổi bật dáng người thon dài của y, vai rộng eo thon, ánh đèn thuỷ tinh màu vàng ấm áp trên đỉnh đầu đổ xuống, câu ra ngũ quan lập thẻ thâm thuý của y.
Thanh niên mỉm cười đứng ở bên cạnh Thu Lẫm, tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, trong một đám người tầm thường, như hạc giữa bầy gà, đặc biệt làm người khác chú ý.
Có người thấp giọng nói khẽ: "Đó là tiểu thiếu gia con trai bảo bối lúc về già của Thu gia? Nghe nói là đại minh tinh."
"Còn không phải do anh cả hắn dùng tiền nâng lên sao, khắp nơi tìm đạo diễn dẫn dắt hắn, nghe nói sau khi xảy ra tai nạn bị đụng hỏng đầu, cũng không ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhất định làm minh tinh, lớn lên cũng không tồi, khó trách Lâm tổng nhìn không thấy cũng nhớ nhung..."
Âm thanh bàn tán truyền đến tai mèo đen nhỏ, trong nháy mắt nó vểnh lỗ tai lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn người xuyên sách được mọi người vây lấy, thản nhiên mài móng.
Trước đây nó một lòng muốn quay về Thu gia đoạt lại cơ thể, nhưng trước mặt nhiều người ở đây, Thu Lạc mới ý thức được một vấn đề quan trọng ----- nó không biết làm sao để trở lại cơ thể!
Cho dù nó nghĩ cách đem tin tức truyền đạt cho anh trai, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng loại chuyện hoang đường này, chỉ sợ là cho rằng nhà nào huấn luyện mèo, cố ý hãm hại em trai bảo bối nhà hắn!
Thu Lạc rơi vào trầm tư, hai anh em Thu Lẫm đã được dẫn tới bàn chính.
Có thể ngồi vào bàn chính, trừ Lâm gia ra, đều là đại nhân vật có mặt mũi.
Người bên cạnh kẻ xuyên sách, là lão tổng tập đoàn đạo diễn lớn Lương Phục đoạt vô số giải thưởng, nổi tiếng nâng đỡ người mới như cát qua sông.
Người xuyên sách nhắc tới vài lần trước mặt Thu Lẫm, muốn vào đoàn kịch của Lương đạo, không nghĩ tới tối nay lại gặp được ở Lâm gia.
Tên thật của gã là Cổ Chúc Quyết, trước khi xuyên sách là một diễn viên tuyến 18 trong suốt, trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm vẫn chưa có danh tiếng.
Vừa không có kỹ năng diễn xuất, giá trị nhan sắc lại càng không, ngày ngày trên Wechat oán hận ông trời bất công, vận mệnh không được đầu thai tốt, số fan ít ỏi cũng chạy hết.
Hôm nay vận may từ trên trời rơi xuống, gã tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn nắm chặt cơ hội trước mắt.
"Lương đạo, thật trùng hợp ạ." Cổ Chúc Quyết chủ động chào hỏi Lương Phục: "Vai diễn lần trước tôi thử vai anh thấy như thế nào?"
Lức trước khi xuyên còn là diễn viên tuyến 18, vì để lấy được vai diễn thường xuyên lấy lòng đạo diễn, năng lực nghiệp vụ bình thường ngược lại kỹ năng nịnh nọt học được không ít.
Cổ Chúc Quyết từng chút, từng chút ngồi gần Lương Phục, cố ý vén tóc mai, để cho mùi nước hoa tản ra, cổ áo như có như không lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Lương Phục khó hiểu đánh giá đối phương, hắn từng nghe nói qua thái tử nhỏ Thu gia, rõ ràng là một thiếu gia cao quý tao nhã, nhưng hôm nay nhìn thấy, luôn cảm thấy mang theo một cỗ danh lợi hơi thở nhuộm phong trần.
Nếu không có Thu Lẫm ở đây, Lương Phục cũng lười phản ứng với dối phương.
"Về việc này...Nếu là người mới thì cũng không tệ." Lương đạo khách sáo nói một câu.
Thu Lẫm đem 'em trai' mình kéo ra, tự mình thay gã sửa sang lại nơ áo sơ mi, tiếp lời Lương Phục nói: "Đạo diễn Lương có điều không biết, tiểu Lạc quay phim vô cùng khắc khổ, bất luận khó khăn ra sao cũng kiên trì tự mình học thoại..."
Lương Phục không nói gì, vị anh trai này là cưng chiều quá mức hay là cố ý bôi nhọ vậy?
Thu Lẫm: "Tôi nghe nói đạo diễn Lương gần đây có một bộ điện ảnh võ hiệp, tiểu Lạc từ nhỏ tinh thông vật lộn đánh cận chiến, nếu đánh nhau thì không cần thế thân, không biết đạo diễn Lương có nguyện ý cho một cơ hội hợp tác không? Công ty Thu Diệp nhất định sẽ cho đạo diễn Lương dự án ưu đãi."
Đã nói đến mức này, Lương Phục lần này không thể không cẩn thận suy xét.
Không đợi hắn trả lời. một con mèo mun chẳng biết từ đâu chui ra từ bàn, trong lòng ôm máy học điện tử.
Loa lớn nhắm vào khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Cổ Chúc Quyết:
"Lừa gạt, con, bò!"
Mọi người ở bàn chính không khỏi kinh hãi, nhất là Cổ Chúc Quyết mang thân phận 'Thu Lạc' tức giận đến mặt trắng bệch.
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày một cái, con mèo này dường như đối với thiếu gia Thu gia phá lệ để ý, nhưng lại cầm từ điển điện tử nghịch, còn vừa vặn ấn ra mấy chữ này, không biết ngẫu nhiên hay là...
Những người xung quanh ánh mắt hoài nghi, lại thấy mèo đen nhỏ mặt vô tội ngồi ở đó.
Mèo nhỏ có thể có ý xấu gì chứ?
Con mèo đang nghịch mà thôi, mọi người ai cũng thấy mình suy nghĩ nhiều.
Lâm Tẫn Nhiễm lập tức cho người đem mèo ôm đi, ai ngờ mèo đen giống như chân mọc rể, hai móng vuốt ôm chân bàn, sống chết không chịu rời đi, đôi mắt màu hổ phách mở to, bám vào trên người Lâm Tẫn Nhiễm không buông.
Thu Lẫm nhíu mày, cảm thấy đã gặp con mèo này ở đâu.
"Mèo này..."
Giây tiếp theo Thu Lạc liền nhào tới trên đùi Thu Lẫm, vịn vào đầu gối anh tứ chi cũng chui vào ngực anh, meo meo không ngừng.
Đáng tiếc không ai hiểu ngôn ngữ mèo.
Lương Phục nhìn mèo đen hai mắt phát sáng, hâm mộ nhìn Lâm Tẫn Nhiễm đang cứng đờ không biết làm gì: "Thu tiên sinh,mèo của Lâm tổng sao lại thích anh như vậy? Cố gắng trèo lên người anh."
Vừa nghe thấy lời này ánh mắt như mũi tên của Lâm Tẫn Nhiễm bắn tới, sắc mặt vốn không lo lắng trong nháy mắt đen như đáy nồi.____________ LC: thật có lỗi khi để mọi người chờ lâu như vậy. Nếu ai đọc thấy mình gõ sai hay gì đó có thể góp ý thẳng để mình sửa ạ, chấp nhận mọi lời góp ý nhưng hãy nhẹ nhàng