Nghe Lý Kha Y lên án mình, Hứa Nhan Du không thấy tức mà chỉ thấy nực cười.
Nhưng Tạ Hoằng Văn thì khác, anh đã tức đến muốn bẻ gãy miệng Lý Kha Y.
Nhưng vì có Hứa Nhan Du ở đây nên anh đành giữ vẻ bình tĩnh mà nói: “Cậu ấy không hề ép tôi cõng, mà là tôi muốn được cõng cậu ấy.
Hơn nữa chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền cõng Hứa Nhan Du đi vòng qua Lý Kha Y.
Nhưng Lý Kha Y không biết điều, lại chặn Tạ Hoằng Văn lại rồi quan tâm, nói: “Dù thế nào thì cậu cũng bỏ cậu ấy xuống đi.
Cậu vừa mới đuối nước, cần được nghỉ ngơi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền ghé thầm vào tai Tạ Hoằng Văn, nói nhỏ: “Tớ nghĩ hay cậu cứ thả tớ xuống đi.” Cô sợ Tạ Hoằng Văn mệt.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại khẽ mỉm cười, sau đó dịu dàng nói với Hứa Nhan Du: “Tôi không sao.” Nhưng ngay sau đó, anh lại quay lại nhìn Lý Kha Y bằng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lý Kha Y nhất thời bị dọa, thế nhưng vẫn kiên trì mà nói: “Hoằng Văn à…”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại trừng mắt, quát Lý Kha Y: “Câm mồm! Tôi không có kiên nhẫn với cậu đâu.” Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn ngay lập tức cõng Hứa Nhan Du rời đi.
Lý Kha Y nhìn theo Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du, trong lòng vô cùng tổn thương, ấm ức.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại quay đầu nhìn Lý Kha Y bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó làm khẩu hình miệng: Tạ, Hoằng, Văn, là, của, tôi.
Lý Kha Y nhìn thấy vậy thì tức không chịu nổi, liền ngồi sụp xuống mà mếu máo, trong lòng không ngừng mắng chửi Hứa Nhan Du.
Đến tối, tại nhà nghỉ.
Hứa Nhan Du một mình nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù các bạn khác đều phải ở ghép, nhưng cô có tiền nên đã tự thuê riêng một phòng, bởi vì cô thích ở riêng một mình, không bị ai khác làm phiền.
Mà “ai khác” ở đây không có bao gồm Tạ Hoằng Văn.
Không biết từ bao giờ, Tạ Hoằng Văn đã trở thành ngoại lệ của cô rồi.
Hơn nữa bây giờ nằm một mình một phòng, cô chợt nhận ra so với ở một mình, cô lại càng thích ở với Tạ Hoằng Văn hơn.
Lại nhớ đến hôm nay Tạ Hoằng Văn vì tìm lại món đồ cô tặng mà mạo hiểm nhảy xuống sông, cô vừa cảm thấy xót xa, lại vừa cảm thấy cảm động, trong lòng còn có vô vàn thứ cảm xúc rối ren khác.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đang ở cùng Tô Tấn Bằng trong phòng.
Đáng lẽ Tô Tấn Bằng sẽ tự bỏ tiền ra thuê phòng riêng, nhưng vì Hứa Nhan Du khuyên nhủ, thuyết phục mãi nên anh ấy đành phải ở cùng Tạ Hoằng Văn.
Cũng tại Hứa Nhan Du biết không có ai muốn ở cùng phòng với Tạ Hoằng Văn.
Cô lại không muốn thấy anh bị mọi người hắt hủi, hơn nữa còn sợ lỡ anh mà cùng phòng với người khác thì sẽ bị bắt nạt, cho nên cô mới nhờ Tô Tấn Bằng ở cùng phòng anh.
Mà Tô Tấn Bằng ốm yếu bệnh tật, cho nên có bạn cùng phòng thì cũng tốt.
Nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì mà không có người bên cạnh thì rất nguy hiểm.
Ngoài ra, Hứa Nhan Du cũng muốn Tô Tấn Bằng và Tạ Hoằng Văn ở chung với nhau, giao lưu với nhau một chút.
Để mai sau cô đi rồi thì ít ra Tạ Hoằng Văn cũng còn có người quen biết, như vậy sẽ không còn quá cô đơn nữa.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du lại không biết rằng dù ở chung một phòng, nhưng Tạ Hoằng Văn và Tô Tấn bằng vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Hai người đều thuộc kiểu người ít nói, không thích tiếp xúc với người lạ.
Vậy nên, dù có ở với nhau cả tháng đi chăng nữa thì hai người cũng chẳng buồn giao tiếp với nhau.
Nhưng ít ra hai người cũng không có thái độ bài xích đối phương.
Bởi đối với Tô Tấn Bằng, Tạ Hoằng Văn là người mà em gái anh ấy thích.
Còn đối với Tạ Hoằng Văn, Tô Tấn Bằng là anh trai của cô gái mà anh yêu.
Đến nửa đêm.
Bởi vì không có Hứa Nhan Du bên cạnh, cho nên Tạ Hoằng Văn trằn trọc không ngủ được.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du cũng đang thức.
Vì chỉ còn khoảng hai tháng nữa là phải rời đi, không còn được gặp Tạ Hoằng Văn nữa, cho nên cô không khỏi buồn phiền trong lòng.
Thế rồi mãi vẫn không ngủ được, quay qua quay lại một hồi, cô lại tự hỏi bây giờ Tạ Hoằng Văn đang làm gì.
Muộn lắm rồi, không biết anh đã ngủ hay vẫn thức.
Vậy là không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại lấy điện thoại ra rồi nhắn tin hỏi Tạ Hoằng Văn: [Cậu đã ngủ chưa?]
Gửi tin nhắn xong, cô chợt thấy hối hận.
Thế là suy nghĩ kỹ lại, cô quyết định gỡ tin nhắn.
Chỉ là chưa kịp gỡ thì Tạ Hoằng Văn đã nhắn lại: [Tôi chưa ngủ, còn cậu ngủ chưa?]
Hứa Nhan Du: ???
Nếu ngủ rồi… vậy còn nhắn tin cho cậu được sao?
Lúc này, Tạ Hoằng Văn cũng nhận ra tin nhắn của mình có vấn đề.
Tại vì nhận được tin nhắn của Hứa Nhan Du, anh vừa kích động vừa hồi hộp nên đầu óc hơi rối.
Thế là anh vội vàng thu hồi tin nhắn, sau đó nhắn lại: [Tôi chưa ngủ.
Cậu cũng mất ngủ sao?]
Hứa Nhan Du nhận được tin nhắn này thì khẽ mỉm cười, sau đó nhắn: [Ừm.
Ngủ chỗ này không quen nên tôi mất ngủ.
Còn cậu thì sao?]
Tạ Hoằng Văn nhìn tin nhắn này của Hứa Nhan Du một lúc, sau đó gõ chữ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.
Anh cứ nhập tin nhắn mãi mà vẫn chưa xong.
Hứa Nhan Du ở bên kia cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn kiên trì đợi anh trả lời.
Còn anh do dự một hồi, sau đó mới lấy hết dũng khí mà gửi cho cô tin nhắn: [Không có cậu, tôi không ngủ được.]
Gửi tin nhắn xong, trái tim anh đập với vận tốc nhanh đến đáng sợ.
Mà Hứa Nhan Du nhận được tin nhắn thì trái tim cũng loạn nhịp, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Thế rồi trong giây phút bị tình yêu xâm lấn tâm trí, Hứa Nhan Du đã gửi cho Tạ Hoằng Văn một câu: [Vậy cậu sang phòng của tôi đi!]
Tin nhắn này vừa được gửi đi thì lý trí dần dần trở lại, Hứa Nhan Du cũng vì vậy mà nhanh chóng cảm thấy hối hận.
Trời đất!
Cô đã làm cái gì vậy hả?
Cô đã gửi cái tin nhắn quái quỷ gì thế?
Cô muốn thu hồi lại, nhưng hai chữ “đã xem” lại đập vào mắt cô.
Tạ Hoằng Văn đã xem tin nhắn của cô.
Dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Hứa Nhan Du vừa hoang mang vừa tuyệt vọng, bồn chồn chờ đợi tin nhắn của Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn thì lại đang ngây ngốc, trái tim giống như muôn hoa đua nở.
Hứa Nhan Du mời anh sang phòng cô.
Cô cũng muốn ở cùng anh.
Anh vô cùng hồi hộp, lại có chút không dám tin.
Nhưng nghĩ lại thì không phải trước đây hai người đều ngủ cùng phòng sao?
Đúng vậy! Từ trước đến giờ đều ngủ chung phòng mà.
Tạ Hoằng Văn vừa nghĩ vừa cong môi cười, sau đó gửi tin nhắn: [Được.
Tôi sẽ sang ngay.]
Sẽ sang ngay.
Sẽ sang ngay???
Hứa Nhan Du ngơ ngác, trái tim đập bình bịch như đánh trống.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã rời khỏi phòng, vừa đi về phía phòng Hứa Nhan Du, vừa quan sát xung quanh có người hay không.
Đến lúc đi tới trước cửa phòng Hứa Nhan Du rồi, anh lại ngó trước ngó sau một hồi rồi mới gõ cửa phòng.
Hứa Nhan Du ở trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa thì liền biết rằng: Xong rồi!
Tạ Hoằng Văn đến thật rồi!
Hứa Nhan Du căng thẳng dữ dội, nhưng cô vẫn đứng dậy mà đi đến trước cửa.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, thầm nhủ rằng ngày nào cũng ngủ cùng phòng với Tạ Hoằng Văn rồi, không cần lo lắng.
Nghĩ như vậy, cô liền có thêm can đảm mà mở cửa ra.
“Cạch!” Cửa mở, Tạ Hoằng Văn xuất hiện ngay trước mắt.
Nhưng Hứa Nhan Du còn chưa biết nên nói gì thì anh đã vội vàng tiến vào phòng rồi khóa cửa lại.
Hứa Nhan Du bị hành động này làm ngơ người mất hai giây.
Mà Tạ Hoằng Văn lúc này cũng nhận ra hành động của bản thân trông rất mờ ám, cho nên anh liền vội vàng giải thích: “Không phải tôi có ý đồ gì đâu… Tôi sợ người khác nhìn thấy nên mới vội vào đây… Còn tôi khóa cửa là vì quen tay… Trước khi đi ngủ, tôi luôn phải khóa cửa… Cậu cũng biết mà, phải không?”
Nói đến đây, khuôn mặt Tạ Hoằng Văn trông cực kỳ căng thẳng.
Hứa Nhan Du nhìn mà phì cười, sau đó gật đầu nói: “Ừ, đi ngủ đều phải khóa cửa mà.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn có chút mất tự nhiên mà gật đầu: “Ừm.
Đi ngủ thì phải khóa cửa.
Vậy bây giờ… Chúng ta sẽ đi ngủ… phải không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cố tỏ ra bình tĩnh rồi nói: “Đúng đúng, đi ngủ.
Dù sao bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nói rồi, Hứa Nhan Du liền đi về phía giường.
Thế nhưng, lúc này cô mới nhớ ra: Trong phòng chỉ có một chiếc giường!!!