Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 60




Tiếu Lang xoa đầu bị đụng đau đến tỉnh, ổn định tâm trạng, lúc này mới hỏi: “Tôi ngủ từ bao giờ vậy?”

Đỗ Yến trả lời: “Vừa mới lên xe cậu đã ngủ rất say, đè lên vai tôi đau điếng.”

Tiếu Lang hơi quẫn bách, vội vàng nhận sai: “Xin lỗi, chắc là hôm qua tôi cũng ngủ không ngon, vai cậu thế nào rồi?”

Đỗ Yến trước mắt nhếch môi, nhẹ nhàng nở nụ cười. Tiếu Lang chợt ngẩn ngơ, luôn cảm thấy nụ cười này không giống với nụ cười của Đỗ Yến mà hắn thường thấy.

Ngay khi Tiếu Lang đang nhìn khuôn mặt tươi cười của Đỗ Yến đến sững sờ, đối phương đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng: “Cậu hôn tôi một cái thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Tiếu Lang giật mình, bắt đầu cà lăm: “Có, có phải hôm qua cậu, cậu ngủ không ngon nên bây giờ mới nói mớ không…”

Đỗ Yến cười, cậu im lặng, trực tiếp đẩy vai Tiếu Lang. Lực đạo không lớn nhưng Tiếu Lang lại phải dựa vào cửa xe. Hắn trông thấy Đỗ Yến cúi người xuống, càng ngày càng gần.

Tiếu Lang nghĩ, cánh tay đang đè lên bả vai hắn dùng rất nhiều sức, hắn hoàn toàn không tài nào nhúc nhích được mà chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đầy hấp dẫn kia tiến tới.

“Tôi đã bảo rồi, hôn một cái thì sẽ tha cho cậu.”

Đỗ Yến nhẹ giọng nói xong liền cúi đầu.

“Không, không được. Tiến triển như vậy quá nhanh!” Tiếu Lang giãy giụa kêu lên.

“…”

Tiếu Lang mở mắt ra, nhìn thấy Đỗ Yến đang đứng trước mặt hắn mang theo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Khoảng cách của hai người rất xa, hơn nữa Đỗ Yến đứng còn hắn lại ngồi, địa điểm cũng không phải ở trên taxi.

“Cậu làm sao đấy?” Đỗ Yến nhìn biểu tình quỷ dị trên mặt Tiếu Lang, mở miệng hỏi.

Tiếu Lang mông lung nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh, miễn cưỡng nhớ ra chút chuyện.

Đây là nhà ăn của khách sạn, bữa sáng là buffet. Hắn ăn xong trước bèn ngồi bên cạnh chờ những người khác.

Cuối cùng Tiếu Lang cũng tỉnh táo, hắn day day mi tâm: “Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao mình lại ngủ nữa. Mấy đứa khác đi đâu vậy?”

Đỗ Yến ngồi xuống cạnh hắn: “Bọn họ thấy cậu ngủ say quá nên ngại không dám đánh thức cậu, Điền Lạc dẫn họ đi chơi xung quanh rồi.”

Thật ra Đỗ Yến biết Tiếu Lang gặp phải chuyện gì cho nên mới chủ động ở lại với hắn. Lúc cậu đang ăn sáng chợt thấy dương hỏa trên vai Tiếu Lang bắt đầu chập chờn trong khi hắn ngủ.

Con người có ba ngọn chân hỏa, đỉnh đầu một cái, hai vai mỗi bên một cái. Ba ngọn lửa này càng cháy mạnh thì yêu ma quỷ quái sẽ càng không dám tới gần.

Thông thường mà nói, ba ngọn chân hỏa trên người phụ nữ, người già và trẻ nhỏ không cháy dữ dội như đàn ông khỏe mạnh. Cho nên ba loại người này rất dễ bị âm khí quấn thân hoặc nhìn thấy vài thứ không thuộc về nhân gian.

Những gì Tiếu Lang vừa trải qua chính là thành phố Thuận Bình khác, khiến hắn cảm thấy sợ hãi thông qua giấc mơ.

Ba ngọn chân hỏa mạnh hoặc yếu đều dựa trên cảm xúc hoặc thể chất của người đó, khi con người phải kinh hãi tột độ thì ngọn lửa sẽ trở nên yếu ớt trong nháy mắt.

Lúc này chính là cơ hội tốt để âm khí và oán khí quấn thân, một khi Tiếu Lang bị dính âm khí, các oan hồn dã quỷ trong thành phố Thuận Bình có thể đến thế giới này thông qua Tiếu Lang bất cứ lúc nào. Sau đó khi chân hỏa trên người Tiếu Lang hoàn toàn vụt tắt sẽ kéo hắn vào thế giới khác.

Mục đích Đỗ Yến ở lại là để phòng ngừa chân hỏa trên vai Tiếu Lang vụt tắt, nếu muốn trở thành quỷ vương thì cũng không thể bị thứ âm khí thấp kém đó bám lấy vào thời điểm hiện tại.

Vừa nãy Đỗ Yến đứng bên cạnh Tiếu Lang đã âm thầm quan sát, phát hiện ba ngọn chân hỏa trên người hắn vô cùng kỳ lạ, bất chợt yếu đi trong nháy mắt. Hẳn là đối phương ở trong mơ đã phải trải qua kinh sợ cực lớn, dẫn đến tâm tình không ổn định.

Ngay khi Đỗ Yến chuẩn bị ra tay giúp hắn một phen, ngọn lửa lại bỗng bùng cháy dữ dội, cứ lặp lại như vậy hai lần, cuối cùng Tiếu Lang cũng tự mình tỉnh lại.

Lúc hắn không còn chìm trong giấc ngủ nữa, ba ngọn chân hỏa cháy hừng hực như thể tâm trạng hắn đang vô cùng kích động.

Rốt cục Tiếu Lang đang mơ thấy cái gì nhỉ? Đỗ Yến nghĩ mãi mà chẳng ra.

Tiếu Lang bị ánh mắt đánh giá của Đỗ Yến quét từ trên xuống dưới, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hắn lên tiếng hỏi: “Tôi vừa gặp một giấc mơ rất kinh khủng, chính là…”

Tiếu Lang muốn kể cho Đỗ Yến nghe nhưng lại phát hiện hắn đã quên sạch toàn bộ nội dung giấc mơ, chỉ còn nhớ đến hình ảnh Đỗ Yến cúi đầu nhìn mình trước khi tỉnh lại.

“?” Đỗ Yến không hiểu tại sao Tiếu Lang lại đột nhiên đỏ mặt, chẳng rõ đối phương đang suy nghĩ cái gì nữa.

Giấc mơ của Tiếu Lang cụ thể như thế nào thì Đỗ Yến không biết, cũng không nhất thiết phải biết, do đó cậu chẳng tiếp tục truy hỏi thêm.

Tiếu Lang tỉnh táo rồi liền cố nhớ lại, cuối cùng rút điện thoại di động ra.

Hắn mở lịch sử cuộc gọi, ngoại trừ buổi sáng kêu mấy đứa bạn dậy thì không có gì khác cả.

Tiếu Lang vẫn không yên lòng, bèn bấm số gọi cho mẹ.

“Ba với mẹ đang ở đâu thế ạ?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghi hoặc trả lời: “Đi du lịch đó, mẹ nói với con rồi còn gì?”

Tiếu Lang ngập ngừng hỏi: “Hai người có định bỏ chuyến du lịch để về nhà không ạ?”

Mẹ Tiếu càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Ba mẹ đã trả tiền tour rồi sao có thể vứt của chạy lấy người được? Chỗ con xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tiếu Lang vội vàng phủ nhận: “Không ạ không ạ, con khỏe lắm. Ba mẹ chơi vui vẻ nhé.”

Cúp điện thoại, lúc này Tiếu Lang mới kịp phản ứng. Hắn không nói cho cha mẹ chuyện bạn mình sẽ tới cũng là lo hai người họ sẽ không đi du lịch nữa.

Làm sao cha mẹ hắn có thể bỏ dở chuyến du lịch để chạy về nhà chiêu đãi bạn bè của hắn được? Chuyện hoang đường vừa rồi chỉ là một giấc mộng chân thực mà thôi.

Nếu Tiếu Lang đã tỉnh thì bọn họ liền ra ngoài tập hợp với tất cả mọi người.

Lúc ăn sáng, mọi người cũng đã quyết định hành trình ngày hôm nay: đó là đến thăm quan ngôi làng cổ nổi tiếng ngàn năm.

Theo như Tiếu Lang giới thiệu, làng cổ kia là một thôn rỗng. Dân làng đều đã dọn ra bên ngoài để sống.

Kiến trúc cổ trong làng được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, hiện tại đã trở thành di sản văn hóa được bảo vệ, không thể dễ dàng dỡ bỏ. Trong thôn ngoại trừ số ít ông cụ bà cụ không muốn chuyển ra ngoài thì chẳng còn người ở nữa.

Hai năm gần đây, ngành du lịch ở Thuận Bình đang dần dần phát triển. Vì vậy làng cổ này đã trở thành địa điểm thăm quan đầy ý nghĩa, xung quanh đều là cửa hàng, quán ăn và nhà nghỉ nhỏ, mùi khói lửa bếp núc rất nồng.

Trong làng ngập tràn nét cổ xưa. Từ ngoài đi vào sẽ có cảm giác như vừa xuyên qua đường hầm thời gian đến một địa phương không thuộc về thời đại ngày nay.

Tiếu Lang định thuê xe lái vào trong thôn, không ngờ lúc đến nơi cho thuê lại được báo là hết xe.

Hiện tại bọn họ có bảy người, đi một chiếc ô tô thì không đủ. Trong số họ ngoại trừ Tiếu Lang ra thì chẳng ai có bằng lái, cũng không thể thuê hai xe.

Sau đó mọi người quyết định chờ xe buýt. Đi du lịch bằng xe công cộng ở địa phương, cảm nhận phong cảnh xung quanh cũng rất đặc sắc.

Sáng sớm hôm nay sắc trời cũng không tệ, khí hậu ở thành phố Thuận Bình vô cùng dễ chịu.

Mặc dù tháng Bảy ở nhiều nơi trên toàn quốc vẫn rất nóng, song kể cả giữa trưa, Thuận Bình vẫn rất mát mẻ.

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trên xe buýt rất vắng, ngoại trừ nhóm Tiếu Lang thì cũng chỉ có lác đác vài người khác mà thôi.

Xe buýt đã rời khỏi nội thành Thuận Bình, đi vào vùng ngoại ô. Ngoài cửa sổ đồng ruộng bạt ngàn, hiện tại chính là mùa lúa chín, màu vàng của các thửa ruộng khiến con người ta cảm thấy thật sảng khoái.

Trong lúc mọi người đang cười đùa với nhau, phong cảnh hai bên đường đã thay đổi, cảnh tượng này cũng chẳng hiếm lạ gì chỉ có điều cái làng trước mắt đây lại có chút kỳ quái.

Các căn nhà ven đường thoạt nhìn đều rất mới, là dạng nhà hai tầng bình thường tại nông thôn. Thế nhưng suốt dọc đường đi lại không có bất kỳ dấu vết của người nào đang sinh sống tại đây.

Lương Phi cảm thấy hơi tò mò, liền quay đầu hỏi Tiếu Lang: “Cả làng này bị làm sao vậy, không có ai ở à?”

Tiếu Lang trả lời: “Làng cổ này là địa điểm mới được khai phá, mấy năm vừa qua tao toàn đi học xa nhà, chưa từng tới chỗ này bao giờ nên cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.”

Lương Phi hiếu kỳ đến ngứa ngáy cả tay chân, cậu ta bèn đi tới phía trước hỏi tài xế.

“Chú ơi, ở đây bị làm sao thế ạ? Mấy căn nhà này còn mới như thế mà lại chẳng có người ở.”

Tài xế đang tập trung lái xe, chỉ phất tay ra hiệu không thể nói chuyện bây giờ.

Ông chú ngồi ở hàng đầu rất nhiệt tình giải thích: “Năm ngoái, vách tường và mặt sàn của những căn nhà kia chẳng hiểu sao lại nứt hết.”

Lương Phi cổ vũ ông chú kể tiếp: “Đáng sợ như vậy cơ ạ!”

Ông chú càng nói càng hăng: “Thế mới bảo còn ai dám sống ở đấy nữa. Nhỡ đâu đang ngủ mà nhà sụp thì có chạy đằng trời. Dân làng ai cũng sợ đến mức dọn hết ra ngoài, sau đó một thời gian, các ban ngành liên quan tới để kiểm tra, cháu đoán kết quả ra sao?”

Thấy ông chú còn thừa nước đục thả câu, biểu cảm trên mặt Lương Phi lại gấp gáp hơn: “Nguyên nhân là gì ạ?”

Ông chú cười đắc ý: “Chuyên gia nói bên dưới ngôi làng này có một hang động đá vôi gì đó, dù sao thì cũng là tại địa hình, cho nên mới dẫn tới các căn nhà xuất hiện vết nứt, không có cách nào giải quyết.”

Lương Phi hỏi: “Mấy căn nhà kia mới như thế, hẳn là đã tốn không ít tiền, sao dân làng lại cam lòng bỏ của chạy lấy người như vậy hả chú?”

Ông chú phất tay, đáp: “Vận khí của người làng này tốt lắm, bây giờ chẳng phải đang xây dựng nông thôn kiểu mới sao? Chính phủ cho đất, còn bỏ tiền xây nhà.”

Nói xong, ông chú bèn chỉ tay về phía Bắc: “Đó, ở bên kia kìa, chẳng hề kém cạnh nhà cũ chút nào. Chưa kể còn có trợ cấp, đương nhiên bọn họ sẽ thuận lợi dọn tới nơi ở mới. Chỗ này thì cứ để trống, chính phủ cũng từng nói sẽ dỡ bỏ sớm thôi.”

Mọi người thuận theo ngón tay ông chú nhìn sang, quả nhiên thấy ở phía xa xa sau đồng ruộng là quần thể kiến trúc thống nhất tường trắng ngói đen.