Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 197




Đỗ Yến đã tính toán xong, muốn thông qua lần giao lưu này để dẫn dắt Thành Du nhớ lại chuyện cũ, đồng thời khiến cho đối phương tin cậu thực sự tồn tại mà không phải người trong tranh hay mơ.

Dần dần để lại ấn tượng sâu đậm, đến lúc Thành Du thôi nghi ngờ thì cậu có thể xuất hiện. 

Song cậu chỉ mới viết được vài câu mà cảm giác quen thuộc đã ập tới.

Đỗ Yến bất đắc dĩ nhìn thư phòng trước mặt, chẳng biết Thành Du bị làm sao nữa. Gần ba ngày không ngủ mà mới chợp mắt chút là tỉnh, không biết vừa mơ thấy gì.

Ở phòng bên cạnh, Thành Du ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt ngạc nhiên khó tin.

Giấc mơ hôm nay là diễn biến tiếp theo của mộng cảnh trước. Thật ra tình huống như vậy rất ít khi xuất hiện, phần lớn đều là đoạn ngắn giống các mẩu kí ức hỗn loạn hơn. Hắn chỉ nhớ một chút vẻ mặt và lời nói của đối phương mà không phải trọn vẹn nội dung.

Từ khi mang bức họa ra khỏi mộ thất, mọi thứ đã dần thay đổi. Những đoạn ngắn hỗn loạn chợt biến thành ký ức có liên kết.

Ví dụ như bây giờ Thành Du mơ tới cảnh tượng sau khi hắn bày tỏ, trưởng công chúa cởi áo tháo đai lưng.

Nội dung chẳng hề hương diễm như hắn nghĩ, đối phương mở vạt áo để lộ lồng ngực phẳng lì.

Lòng Thành Du trăm mối ngổn ngang, có khiếp sợ không thể tin nổi nhưng không hề chán ghét vì trao tình cảm cho sai người.

Sau đó, hắn nghe người vừa công khai thân phận nam nhi kia lên tiếng: “Ta là công tử Yến.”

Thành Du như rơi từ trên cao xuống thẳng hiện thực.

Hắn không tỉnh vì kinh sợ khi khám phá ra thân phận thật của công chúa mà do những gì người trong mộng nói giống y như đúc dòng chữ trên cuốn sổ.

Nghĩ tới đây, Thành Du bật đèn, tìm quyển nhật ký đặt bên gối.

Trước khi đi ngủ, hắn chỉ ôm tâm tư muốn thử một lần, biết đâu lại dụ được người thần bí xuất hiện.

Không ngờ nhật ký đã được mở ra, trang giấy vốn trắng tinh bỗng thêm hàng chữ.

Có mộng cảnh trước làm cơ sở, Thành Du vẫn không quá ngạc nhiên. Hắn cầm nhật ký, đọc cẩn thận từng câu trong đó.

Nửa ngày trôi qua, hắn cười cười, thấp giọng nói: “Hóa ra em để ta mơ tiếp.”

Sau đó, Thành Du lấy hộp gỗ quản gia mang về, bên trong chính là bản ghi chép mà hồi niên thiếu hắn từng thấy.

Thành Du mở ra, tìm tới nét chữ tương đồng, tỉ mỉ so sánh.

Quả nhiên là cùng một người.

Thành Du cũng chẳng cố gắng tìm hiểu, hắn chỉ biết mọi thứ trước mắt đều là thật. Kể cả chữ viết, bức tranh hay những gì diễn ra trong mộng đều không phải giả.

“Công tử Yến.”

Thành Du lẩm nhẩm ba chữ này, khoảng trống trong tim bỗng dần được lấp đầy.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Thành Du bèn cảm thấy vô cùng mất mát, cõi lòng vẫn luôn trống rỗng.

Thế giới này đang thiếu gì đó, mà thứ ấy lại là thứ quan trọng nhất với hắn.

Mãi đến tận lúc bắt đầu nằm mơ vào năm mười tuổi thì cảm giác kia mới được thỏa mãn chốc lát. Chờ đến thiếu niên, hắn bèn hiểu lý do tại sao.

Không biết người nọ đi đâu cho nên hắn luôn tìm kiếm, tìm kiếm cái người đã trở thành một nửa của hắn.

Thế nhưng ở nơi sâu thẳm nào đó lại có một âm thanh nói rằng người nọ chưa tới. Cái người luôn làm bạn với hắn đang lưu lạc trong dòng chảy thời gian, chẳng rõ đến nơi nào.

Có lẽ cả đời này hắn cũng không chờ được nửa kia thuộc về mình xuất hiện.

Cảm giác tuyệt vọng ấy khiến Thành Du cứ mãi cô đơn như thế, chỉ có lúc nằm mơ mới được yên lòng thoáng chốc.

Tất cả mọi người đều biết trên chiến trường, Thành đốc quân là kẻ chẳng sợ chết, phàm người có quen biết hắn đều khen hắn xứng danh anh hùng thời loạn.

Nhưng Thành Du hiểu, hắn luôn đắm chìm trong sự chờ đợi vô vọng nên không ngại ngần chi. Thậm chí hắn cũng từng nghĩ, phải đến khi luân hồi mới gặp được người trong định mệnh ấy.

Hiện tại thì khác.

“Công tử Yến, ta đã chờ em rất lâu rồi.”

***

Từ sau hôm đó, Đỗ Yến và Thành Du vẫn duy trì cách thức giao lưu kì dị này.

Đỗ Yến dẫn Thành Du tới mộng cảnh thông qua quyển nhật ký, thúc đẩy tình hình phát triển. Hiện tại hắn mơ đến thời điểm Đỗ Yến đăng cơ, Thành Du trà trộn vào trong sứ đoán.

Biểu cảm u ám trên mặt Thành Du dần tiêu tán, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Đám người hầu nhịn không được bàn tán, hay là đốc quân có người thương nên tâm trạng tốt, cực kỳ khoan dung trước những sai phạm nhỏ.

Thành Du nghe được lời đồn cũng không nghiêm khắc cấm người hầu nghị luận. Bởi lẽ hắn thấy đây là sự thật, chẳng việc gì phải che giấu cả.

Điều duy nhất khiến Thành Du bất mãn chính là hắn vẫn chưa gặp được công tử Yến trong hiện thực.

Thành Du không ngốc, qua mấy ngày ở chung hắn đã phân tích được, mỗi lần hắn mơ thấy công tử Yến, đối phương sẽ để lại vài dòng chữ trong nhật ký.

Hắn không hiểu tại sao công tử Yến lại chẳng chịu gặp mặt. Nếu như đối phương đang gửi gắm hồn phách vào bức họa thì hà tất phải xuất hiện lúc hắn ngủ say.

Hắn nhớ mình từng nghe một ông lão đề cập đến cấm kỵ của quỷ hồn chính là không được hỏi lai lịch của họ. Nếu làm trái sẽ khiến họ nghĩ tới lý do mình chết, cuối cùng hồn phi phách tán cho nên hắn cũng chẳng dám mở miệng.

Thành Du chịu không được hậu quả ấy, đành phải chấp nhận cách thức trao đổi như hiện giờ.

Đỗ Yến chưa biết gì về suy nghĩ trong đầu Thành Du, cậu chỉ thấy mọi chuyện thật kỳ quái. Rõ ràng Thành Du đã chấp nhận sự thực nhưng cậu vẫn xuất hiện khi Thành Du nằm mơ, hắn tỉnh là lại quay về bức tranh.

Lúc Đỗ Yến cảm thấy thời cơ đã đến, có thể báo cho Thành Du biết cậu không phải họa yêu thì Thành Du biến mất.

Trước khi rời đi, đương nhiên Thành Du sẽ báo cáo lịch trình của mình cho Đỗ Yến.

Chiến sự bùng nổ, Thành Du dẫn quân ra tiền tuyến. Có lẽ tình hình quá cam go nên tần suất nằm mơ của Thành Du cực thấp.

Mấy ngày Đỗ Yến mới ra khỏi bức tranh một lần và cũng chỉ đi lang thang trong dinh thự, không thể đi quá xa.

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, Đỗ Yến sẽ chẳng cho rằng Thành Du đã mất tích. 

Sự việc bỗng nhiên thay đổi từ tuần trước, cậu không xuất hiện tận nửa tháng.

Thời điểm cậu đang lo lắng không biết Thành Du có gặp bất trắc gì không thì trong dinh thự chợt truyền đến động tĩnh.

Người đẩy cửa bước vào thư phòng không phải Thành Du mà là bác quản gia.

Sắc mặt ông rất khó coi, lông mày nhíu chặt, quầng mắt thâm xì, đầu tóc bạc trắng, cả người già đi trông thấy.

Ông đứng trước mặt Đỗ Yến, thở dài nói: “Hi vọng là có tác dụng.”

Góc nhìn của Đỗ Yến thay đổi sau đó tối sầm lại, xem ra cậu đã bị đặt vào trong hộp.

Đỗ Yến nghĩ tới những gì bác Thành nói, hơi bất an. Chắc hẳn Thành Du đã xảy ra chuyện rồi.

Trong khoảng thời gian trò chuyện với Thành Du, Đỗ Yến cũng hiểu được phần nào tính cách quản gia. Ông là người làm nhà họ Thành, trung thành tuyệt đối, chắc chắn sẽ không ăn cắp. Điều này chứng tỏ hắn đã bảo ông đem cậu đi.

Từ tiếng động và âm thanh trao đổi xung quanh, Đỗ Yến đoán mình đang ở trong ô tô. Cậu nhanh chóng biết mọi chuyện xảy ra với Thành Du suốt thời gian qua.

Hắn biến mất vì bị thương nặng. Trận chiến do hắn chỉ huy ở tiền tuyến đã giành thắng lợi nhưng khi kết thúc lại bất ngờ bị thương.

Thành Du vào bệnh viện cấp cứu, tuy giữ được mạng nhưng vẫn mất ý thức.

Cách đây không lâu Thành Du tỉnh dậy, câu đầu tiên hắn nói chính là mật mã của két sắt, dặn quản gia mang bức tranh và quyển nhật ký tới bệnh viện. 

Dứt lời, Thành Du tiếp tục hôn mê.

Bác sĩ từng nói hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, lần này là do chấp niệm quá lớn. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào số mệnh, nếu như ý chí cầu sinh của hắn đủ mạnh thì biết đâu lại vượt qua đại nạn.

Cuối cùng Đỗ Yến cũng hiểu tại sao mình chẳng thể rời khỏi bức tranh. Thành Du hôn mê nên không nằm mơ.

Đỗ Yến biết đây là mộng cảnh, chủ nhân giấc mộng nhất định sẽ sống sót.

Nhưng đối phương rất giống cái người ở thế giới thực. Hơn nữa tình cảm mà Đỗ Yến dành cho Thiệu Lăng Hằng cũng không còn như trước nữa nên cậu vẫn vô cùng lo lắng.

Khoảng nửa tiếng sau, Đỗ Yến lại nhìn thấy ánh sáng, đập vào mắt cậu là sắc mặt tái nhợt của Thành Du trên giường bệnh.

Bác Thành treo bức tranh lên rồi đi trao đổi với bác sĩ.

Mọi thứ vẫn không biến chuyển mấy. Nếu Thành Du có thể tỉnh trong hôm nay thì tinh hình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.

Bác sĩ đề nghị ông tìm người thân hoặc người yêu Thành Du, kể về hồi ức tốt đẹp nhằm kích thích ý chí cầu sinh.

Cha mẹ Thành Du đều đã mất, hắn cũng không có anh chị em. Bác quản gia được coi là người thân duy nhất của hắn.

Bác Thành hồi tưởng quá trình trưởng thành của Thành Du, phát hiện mình không hề biết đâu là thứ cậu chủ đặc biệt quan tâm.

Đúng lúc đó tầm mắt ông rơi lên quyển nhật ký. Nghiêm túc mà nói, cậu chủ nhà ông đúng là để ý đến nó và cuộn tranh treo tường rất nhiều.

Nghĩ đến đây, bác Thành chẳng do dự thêm nữa, mở quyển nhật ký ra đọc.

“…”

Đỗ Yến nhìn cảnh tượng trước mắt, âm thầm cảm khái may mà nội dung bên trong vẫn khá bình thường, nếu không sẽ rất xấu hổ khi bị người khác thấy.

Hành động vội vàng của bác Thành cực kỳ có hiệu quả với Thành Du.

Cụ thể chính là tối hôm đó, Đỗ Yến xuất hiện tại phòng bệnh.

Đêm đã khuya, bác Thành sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, giờ chỉ còn dư lại mỗi mình Thành Du đang nhắm nghiền hai mắt.

Đỗ Yến đi tới giường, ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt suy yếu đến mức thiếu sức sống của hắn.

Đỗ Yến nghĩ từ trước đến giờ, Thành Du đều mang dáng vẻ oai hùng phấn chấn, bây giờ hai gò má lại gầy xọp. Cậu đau xót không thôi, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Bây giờ cậu chỉ là du hồn ký gửi trong bức tranh, không có bất kỳ năng lực gì.

Cậu thấy môi Thành Du nứt nẻ, đứng dậy định đi lấy tăm bông chấm chút nước lên môi đối phương.

Thời điểm bàn tay Đỗ Yến chạm vào khoảng không, cậu mới nhớ ra mình phải thông qua Thành Du mới tiếp xúc được đồ vật. Đúng là quan tâm quá ắt loạn.

Cậu định nắm tay hắn nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cúi đầu xuống.

Đỗ Yến nhẹ nhàng hôn lên môi Thành Du, cũng chẳng biết là vì muốn hóa thành thực thể hay để an tâm.

Cậu nhắm mắt, cảm nhận ấm áp trên môi mới thấy yên lòng. Thành Du vẫn còn sống, không phải là một thi thể lạnh lẽo.

Chốc lát sau, môi Đỗ Yến bị đối phương mút lấy. Tiếp đó, cái người kia bèn lên tiếng.

“Đây là ân huệ trước khi chết ư? Cuối cùng tâm nguyện của ta cũng được đáp ứng rồi.”

Giọng Thành Du rất khàn, suy yếu đến mức như sắp sửa tiêu tán giữa không trung. Thế nhưng Đỗ Yến đang ở ngay gần lại nghe vô cùng rõ ràng.

Vừa dứt lời, môi Thành Du đau nhói. Kế đến, thân thể ấm áp kia bèn lùi ra sau.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Thành Du bắt gặp cảnh tượng giống như trong mơ, à không, còn tốt đẹp hơn thế rất nhiều.

Công tử Yến mặc hoa phục tráng lệ, nhướn mày nhìn hắn, nói: “Khó khăn lắm mới nhìn thấy ta mà ngươi lại bằng lòng chịu chết như vậy sao?”

Thành Du bật cười, cơn đau đến từ vết thương cũng biến thành sự hưởng thụ. Bởi vì nó đang nhắc nhở hắn mọi thứ trước mắt đều là thật, chẳng phải mơ hay ảo giác.

“Không cam lòng chứ, cho nên ta mới trốn khỏi điện Diêm Vương để về đây.”

“Coi như ngươi thức thời.”

Thành Du ngơ ngác nhìn chằm chằm người nọ, không nỡ rời đi dù chỉ chốc lát.

Rõ ràng là khuôn mặt đã từng thấy vô số lần trong mơ. Từ sợi tóc đến độ cong nơi khóe miệng, hắn nhắm mắt cũng có thể miêu tả chính xác.

Sau khi mọi việc được hiện thực hóa, Thành Du vẫn cảm thấy tràn đầy khiếp sợ lẫn vui mừng, hắn gần như tham lam thu hết vào mắt, cất giữ trong lòng.

Đỗ Yến khó chịu trước ánh mắt chăm chú của hắn. Cậu nhíu mày, ngữ khí bất thiện: “Ngươi nhìn gì?”

Có lẽ bị thương quá nặng lẫn vui mừng ngạc nhiên đan xen nên đầu óc hắn hơi mông lung, vô thức đáp.

“Sao em lại mặc đồ nữ? Nếu như em thích thì để ta bảo bác Thành đến tiệm may đặt cho em mấy chiếc đầm Tây Dương…”

“Thành Du!” Đỗ Yến giận dữ, “Ngươi còn dám hỏi lý do ta mặc đồ nữ cơ à? Đều là tại ngươi hết đấy!”

===========

E: Bài học rút ra sau câu chuyện này chính là, đừng bao giờ tin mấy anh công trông có vẻ mặt liệt tử tế, không ai biết trong đầu mấy ổng đang nghĩ cái gì đâu =)))))))))