Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 172




Khoảng một tháng sau, cuộc sống yên bình của Đỗ Yến bắt đầu dậy sóng.

Trong suốt thời gian qua, mỗi ngày cậu đều sinh hoạt theo khuôn khổ của một học sinh cấp ba bình thường, buổi tối thì tiếp tục giúp Seus test game. Từ lần trò chuyện trước, hai người đã đạt thành loại ăn ý ngầm nào đó.

Đỗ Yến giữ vững thiết lập tính cách hám lợi còn Seus lại trở thành đại gia vung tiền như rác. Đỗ Yến thầm nhủ, ranh giới của hắn rốt cuộc nằm ở đâu nhỉ? Dưới góc nhìn của cậu, đối phương hoàn toàn có thể tự thuyết phục bản thân bằng thứ logic kỳ quái.

Khi quan hệ giữa bọn họ ngày càng thân thiết và hiểu nhau hơn, có vài việc không thể bỏ qua được nữa.

Nhưng Đỗ Yến chưa chờ được lúc mùi vị mộng cảnh thay đổi thì cô em gái cực phẩm kia lại xuất hiện.

Sự tình bắt đầu từ một buổi họp mặt gần đây của nhà họ La. Hiện tại bọn họ tiền đồ rộng mở, lúc Đỗ Chí Bình đến cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực được rồi.

Trong giới đều biết đứa con trai La Phong nhà họ chuẩn bị có một ghế tại bộ máy nhà nước. Sau khi xét duyệt và chuyển giao công tác sẽ đi nhậm chức ngay.

Mà Đỗ Chí Bình là người góp công rất lớn khiến nhà họ La được nở mày nở mặt.

Khi ông ta bước vào nhà họ La vẫn luôn tập trung chuyển hướng sản nghiệp từ phương diện bất động sản sang lĩnh vực công nghệ cao.

Ông cụ La thường hay kín đáo phê bình, dù sao La gia lập nghiệp nhờ bất động sản, hành động ấy của Đỗ Chí Bình chẳng khác gì từ bỏ vùng giang sơn rộng lớn để xông tới lãnh thổ hoàn toàn xa lạ.

Lần này La Phong có thể vào bộ máy nhà nước chính là nhờ đội nghiên cứu khoa học kỹ thuật công nghệ cao mà Đỗ Chí Bình bồi dưỡng suốt mấy năm qua.

Sản phẩm hành tinh Sakoru gửi đến được đưa tới quốc nội, các nhà nghiên cứu dốc hết toàn lực để vượt qua sát hạch của hội nghị ngân hà.

Bên trên chỉ lo họ làm quá lâu khiến người Sakoru cảm thấy trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật Trái Đất vẫn chưa đủ, mất suất tiến vào hội nghị ngân hà. 

Trong văn hóa Trung Quốc, có trọng thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện. Cho nên vì để động viên tinh thần các nhà nghiên cứu, bên trên đã truyền lời: nếu thành công sẽ có thưởng. Cuối cùng, đoàn nghiên cứu chiến thắng chính là đội dưới trướng Đỗ Chí Bình.

Ông ta đứng ở cửa tổ trạch nhà họ La sửa sang cổ áo, nhìn người vợ dịu dàng hiếm thấy bên cạnh, nở nụ cười cực kỳ đắc ý.

Đỗ Chí Bình bước vào đã thấy anh vợ La Phong đi ra, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

La Phong vỗ vai Đỗ Chí Bình, sau đó vui vẻ kéo ông ta vào trong: “Sao đến mà không nói với anh một tiếng để anh đón chú.”

Xưa nay La Phong luôn nhìn Đỗ Chí Bình không vừa mắt. Đối với hắn, Đỗ Chí Bình chỉ là cái thằng ăn bám vô dụng mà thôi, miễn bàn đến chuyện ông ta có bạn gái cũ và con riêng.

Mỗi lần Đỗ Chí Bình đến tổ trạch, La Phong đều chẳng thèm liếc lấy một cái, càng đừng bảo hắn ra cửa đón người.

Ai trong chính sảnh khi nhìn thấy Đỗ Chí Bình đều nhiệt tình nghênh tiếp.

Ông cụ La xuất hiện, đứng ở đầu cầu thang nói: “Chí Bình, lại đây.”

Ông muốn để Đỗ Chí Bình đỡ mình xuống lầu. Vinh dự này trước giờ chỉ thuộc về vãn bối mà ông cụ coi trọng, Đỗ Chí Bình chưa bao giờ được hưởng.

La Nhược Tình theo sau cha mẹ, ghi nhớ thật kĩ mọi chuyện trước mắt.

Sự tình phức tạp như thế cô ta có nghe cũng chẳng hiểu. Thứ duy nhất cô ta biết chính là cậu của cô ta đã thăng chức thành công, từ nay trở đi cô ta không cần phải kiêng dè ai nữa. 

Trong trường sẽ không có ai vượt qua La Nhược Tình. Ngay cả hiệu trưởng khi nhìn thấy cậu của cô ta cũng phải tỏ ra cung kính.

Đỗ Yến đáng ghét kia rốt cục cũng biến mất được rồi. 

La Nhược Tình cúi đầu, đắc ý nở nụ cười.

***

Cuối tuần, Đỗ Yến bèn trở về nhà một chuyến.

Cậu không còn là thiếu niên cô độc bởi vì tức cảnh sinh tình mà trốn tránh như trước nữa. Thường xuyên ở nơi thuộc về mình thoải mái hơn kí túc xá rất nhiều.

Đỗ Yến thay đổi là một chuyện, mà ba bạn cùng phòng của cậu ngoại trừ học tập ra thì không hóng hớt chuyện ngoài lề bao giờ cũng có gì đó khác thường.

Bọn họ từng hỏi tại sao cuối tuần Đỗ Yến không ở lại ký túc xá, cậu chỉ qua loa bảo mình về nhà, nhưng nào biết mai này đoạn đối thoại đó sẽ trở thành bằng chứng tố cáo. 

Năm giờ chiều chủ nhật, Đỗ Yến đi từ nhà đến trường.

Thời điểm cậu bước vào cổng bèn phát hiện ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh đều dừng trên người cậu.

Đỗ Yến khẽ nhíu mày, không vội cúi đầu lảng tránh mà chủ động nhìn theo.

Bọn họ còn chưa kịp ngoảnh sang chỗ khác, đập vào mắt Đỗ Yến là vẻ khinh thường, ai cũng đều lờ cậu.

Đỗ Yến chẳng quan tâm, tiếp tục đi về phía kí túc xá. Khi ngang qua bảng thông báo mới biết nguyên nhân dẫn đến việc bọn họ nhìn cậu bằng ánh mắt kia.

Thủ đoạn quá ngây thơ.

Lúc Đỗ Yến xuất hiện, đám người vây quanh bảng thông báo đều né tránh, lộ ra vẻ mặt không muốn tiếp xúc với cậu.

Đỗ Yến nhìn lướt qua nội dung được dán bên trên. Hóa ra La Nhược Tình đã không nhịn được bắt đầu gây chuyện, nói Đỗ Yến vì kiếm tiền mà bị người ta bao dưỡng, hủy hoại thanh danh trường học.

La Nhược Tính nhắc cả chuyện trên Wechat để tạo sức ảnh hưởng. Dù sao chỉ có như vậy giáo viên mới chú ý.

Đỗ Yến cầm điện thoại mở Wechat.

Tin tức đã gần như bùng nổ, căn bản không thể tìm ra thông tin hữu dụng.

Phản ứng của nhà trường cũng khá nhanh. Đỗ Yến vừa về ký túc xá được vài phút mà giáo viên chủ nhiệm Lâm đã tới.

Cô Lâm rất tốt, hay quan tâm đến tất cả học sinh. Cô gọi Đỗ Yến vào văn phòng nhưng không có biểu hiện khác thường gì.

Cô bảo Đỗ Yến ngồi xuống: “Chắc em biết chuyện xảy ra trong trường hôm nay rồi nhỉ? Cô đã xé hết những thứ được dán trên bảng thông báo rồi, cũng hỏi xem bạn nào làm nhưng không ai trông thấy.”

Đỗ Yến gật đầu, đáp: “Cảm ơn cô.”

Cô Lâm do dự một chút, dịu dàng lên tiếng: “Cô không tin những lời đồn đó cho lắm, chỉ là giờ đã lớn chuyện, ngày mai bên phòng công tác học sinh sẽ đến cho nên cô muốn tìm hiểu trước về những gì đã xảy ra.”

Đỗ Yến biết cô giáo Lâm đối xử rất tốt với các học sinh yếu thế bèn kể cho cô nghe mọi việc phát sinh trong thời gian gần đây.

Về Seus, Đỗ Yến chỉ nói mình quen một người bạn rất thân, đối phương cho cậu mượn tiền để trả nợ.

Cô Lâm im lặng chốc lát rồi nói: “Chắc là em không biết, sở dĩ chuyện này lan rộng như vậy là do La Nhược Tình đăng một đoạn ghi âm lên Wechat.”

Cô Lâm mở điện thoại, bật cho Đỗ Yến nghe.

Quả nhiên giống với cách Đỗ Yến đã sử dụng. La Nhược Tình ăn thiệt một trận nên tới chỗ hẹn cũng lén lút dùng bút ghi âm.

Song cậu không ngờ La Nhược Tình lại gây chuyện vào đúng lúc này. Bởi vì con đường thăng tiến của La Phong, nhà họ La tiến hành quản thúc con cháu rất nghiêm.

Cô Lâm hỏi: “Đoạn ghi âm này là thế nào?”

Đỗ Yến cũng không hoảng hốt, chỉ hời hợt đáp: “Chắc hôm trả tiền La Nhược Tình đã ghi âm lại đó cô. Mối quan hệ giữa em và nó sao có thể ngồi nói chuyện nghiêm túc được, em chỉ kích nó chút để nó không đến làm phiền em nữa thôi.”

Cô Lâm đề cập đến vài chi tiết nhỏ, tỏ vẻ Đỗ Yến không cần lo lắng thái quá. Dù sao đây cũng chẳng được coi là bằng chứng, cô sẽ thay cậu giải thích.

Quả nhiên đúng như những gì cô Lâm nói, hôm sau Đỗ Yến bị chủ nhiệm văn phòng gọi tới. 

Ngoại trừ thầy chủ nhiệm, trong phòng còn có cả hiệu trưởng và hai vị phó hiệu trưởng.

Đỗ Yến đi theo cô Lâm, vừa nhìn cảnh tượng trước mặt là biết có chuẩn bị sẵn.

Xem ra không dễ giải quyết như vậy. Hiệu trưởng, hai phó hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm đã đủ để xử lý thủ tục thôi học cho cậu.

Tình huống hiện nay không khác gì so với dự đoán của Đỗ Yến. Cậu bị triệt đường sống, đồng thời lời giải thích của cô Lâm cũng trở nên vô cùng yếu ớt trước mấy vị lãnh đạo kia.

Mười mấy phút sau, ban lãnh đạo nhà trường thực hiện chức trách cuối cùng, cho Đỗ Yến cơ hội trình bày.

Thầy chủ nhiệm là người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, da đen, mặt dữ, học sinh vẫn luôn lén lút gọi ông là Thần Mặt Đen.

Giờ đây vị Thần Mặt Đen này đang đứng đối diện Đỗ Yến, dùng ngữ khí như thẩm vấn phạm nhân: “Em còn lời nào để nói không?”

Một vị phó hiệu trưởng khác cũng bày ra dáng vẻ công bằng liêm chính: “Các thầy sẽ không nghe một phía, nếu em có chứng cứ biện giải thì mau lấy ra đi.”

Đỗ Yến chỉ thấy buồn cười. Đường lui của cậu đều bị bịt kín, rõ ràng đã sẵn sàng để cậu thôi học, cần gì phải cho cậu cơ hội thanh minh một cách cực kì giả trân như vậy.

Cậu khẽ nhíu mày, tự hỏi mình nên giải quyết tình huống hóc búa này thế nào.

Ban lãnh đạo muốn đuổi cậu khỏi trường theo ý La Nhược Tình. Chứng tỏ La Phong đã thăng chức, bọn họ không dám đắc tội với người nhà họ La.

Thật phiền phức! Thực lực và địa vị hiện tại của cậu cách biệt quá lớn với La gia, ngoài việc tạm nghỉ học để tránh khỏi mũi nhọn thì chẳng còn biện pháp nào khá hơn.

Cũng không biết nhà họ La ôm được cái đùi vàng nào mà có thể khiến La Phong thăng chức nhanh như vậy.

Đúng rồi, ôm đùi!

Cuối cùng Đỗ Yến mới nhớ tới chuyện mình đang duy trì thiết lập hám của, chẳng cần đi theo con đường bánh bèo bị oan làm chi nữa.

Nhân vật phản diện thường hay ỷ thế hiếp người hung hăng càn quấy mà?

Đỗ Yến lấy điện thoại di động ra, liên lạc với Seus qua app.

Thầy chủ nhiệm tức giận mắng: “Thái độ gì đây! Giờ là lúc để em bấm điện thoại à!”

Đỗ Yến cười, cười đến mức khiến thầy chủ nhiệm phải sững sờ.

“Em chỉ đang nói chuyện yêu đương, tình cờ đối phương lại là người có tiền thôi sao lại thành bị bao dưỡng được. Ông bà ta ngày xưa có câu nhân giả kiến nhân, trí giả kiên trí(*), nếu tâm tư không sạch sẽ…”

(*Nhân giả kiến nhân trí giả kiên trí: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý)

Cậu còn chưa dứt lời nhưng trên mặt đã biểu hiện rõ ràng: “Lẽ nào các thầy hẹn hò với ai mà tình cờ phát hiện đối tượng quá giàu thì sẽ bảo đối phương phá sản đi à?”