Lời đồn bị quỷ ám đã biến Đỗ Yến thành tồn tại khác biệt trong trường.
Dù sao tụi Đường Lượng cũng là giáo bá, lan truyền những lời ấy chứng tỏ bọn họ rất kiêng dè Đỗ Yến.
Kể cả đám học sinh có nghĩ Đường Lượng chỉ đang cứu lấy mặt mũi của mình hoặc vì nguyên nhân nào đó mới tung tin như thế nhưng hiện tại, người khác đều muốn tránh xa Đỗ Yến.
Sau khi chuông tan học vang lên, Đỗ Yến thu dọn bàn học xong xuôi bèn đứng dậy rời khỏi lớp.
Đám người đứng chắn trước cửa thấy Đỗ Yến tiến tới, không hẹn mà cùng lùi về sau vài bước, nhường đường cho cậu.
Họ cứ liếc trộm Đỗ Yến, dáng vẻ nơm nớp lo sợ ấy khiến cậu cảm thấy thật thú vị.
Tình cảnh mấy ngày qua cũng làm cho Đỗ Yến vô cùng thoải mái. Kể từ khi cậu nhập học đến nay đã có một đoạn thời gian đầu óc chập cheng, bài tập hơi một tí là bị xé, sách vở vẽ bậy lung tung, đi trên hành lang là lại bị ai đó ngáng chân té lộn mèo.
Bởi vậy, cảm giác e sợ này vẫn tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Yến mua sữa bò và bánh mì làm đồ ăn cho bữa tối, ngồi xuống góc hẻo lánh vắng vẻ nhất tại vườn hoa nhỏ.
Nơi này chính là chỗ cậu trò chuyện với anh chàng Sakoru thần bí kia vào hai ngày trước, trận mưa sao băng giả lập mà hắn tạo ra đã để lại cho Đỗ Yến một hồi ức tốt đẹp.
Từ lần đó, cậu đều chạy tới đây khi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.
Đỗ Yến vừa xé gói bánh mì vừa mở điện thoại, chuẩn bị lướt mạng giết thời gian. Cậu mới cắn một miếng đã ngừng.
Ánh mắt Đỗ Yến rơi trên màn hình, cảm thấy hơi kinh ngạc. Ứng dụng cậu xóa bỏ lại xuất hiện lần nữa.
Thời điểm bắt gặp cái app này nằm trên điện thoại. Đỗ Yến không bực bội vì tưởng nó là phần mềm rác như trước, chỉ hơi buồn cười và áy náy.
Người Sakoru đúng là cố chấp, cậu đã dứt khoát xóa app đi thế mà hắn vẫn còn tới.
Nghĩ đến những ngày yên bình vừa qua của mình đều nhờ Seus, Đỗ Yến bèn muốn nói lời cảm tạ, không lờ đối phương nữa.
Đỗ Yến ấn mở, nhanh chóng bắt gặp khuôn mặt rõ ràng mới thấy có vài lần nhưng lại tạo cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đỗ Yến chưa kịp mở miệng, khuôn mặt vốn vô cảm của Seus đã chuyển thành lo lắng.
Hắn nói: “Xin lỗi, lúc trước ta lỗ mãng quá. Ta không phải lưu manh, cũng không phải phần mềm rác.”
“Chương trình Trojan trên điện thoại em là do ta xử lý, ta còn nâng cấp cả điện thoại cho em. Chẳng có phần mềm rác nào biết làm như thế đúng không? Về chuyện bạn đời phù hợp, em từ chối cũng không sao, hai ta cứ làm bạn trước cái đã…”
Đỗ Yến nhìn khuôn mặt chẳng chút cảm xúc của Seus kết hợp với dáng vẻ sốt ruột muốn nhanh chóng giải thích. Cuối cùng không nhịn được bật cười.
Seus ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Yến có biểu cảm như thế.
Hắn là kiểu người vui giận không hay thể hiện ra và rất kiệm lời.
Ban đầu khi trông thấy Đỗ Yến, hắn cho rằng bạn đời của hắn cũng là người có tính cách tương tự, vô cùng lãnh đạm.
Nhưng bây giờ Seus bỗng cảm thấy người trước mắt cười lên thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Đỗ Yến bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hoa văn trên mặt Seus dần sáng lên, màu sắc có phần hơi thiếu nữ, cộng với khuôn mặt nam tính của hắn thì thực sự không nỡ nhìn thẳng.
Đỗ Yến cười hỏi: “Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao hoa văn trên mặt anh thỉnh thoảng lại phát sáng vậy?”
Người Sakoru không nói dối, đụng phải vấn đề nào không muốn trả lời thì có thể lảng tránh. Thế nhưng bây giờ là lúc quan trọng để thiết lập quan hệ bạn bè, hắn nhất định phải thẳng thắn với Đỗ Yến.
Seus thản nhiên đáp: “Trước đây ta từng đề cập đến việc người Sakoru không thể nói dối. Thật ra nguyên nhân cơ bản nhất là do hoa văn trên mặt chúng ta, những màu sắc mà nó thể hiện đại biểu cho tâm trạng hiện tại.”
“Ồ?” Đỗ Yến càng nghe càng cảm thấy ngạc nhiên. Cậu vốn có tính ông cụ non, khi gặp được người ngoài hành tinh bí mật này mới bắt đầu bộc lộ vẻ trẻ con.
Đỗ Yến truy hỏi: “Vậy màu vừa rồi trên mặt anh có nghĩa là gì?”
Seus quẫn bách. Nếu đối phương biết hắn xấu hổ khi trông thấy nụ cười của cậu thì chưa biết chừng sẽ coi hắn là lưu manh hoặc phần mềm rác mất.
Hắn thật sự không muốn bị cắt đứt liên kết lần nữa, loại cảm giác đó khiến hắn rất buồn.
Đương lúc Seus chẳng biết làm sao, điện thoại Đỗ Yến đột nhiên bị người khác lấy mất.
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt trẻ trung xinh xắn.
Cậu sững sờ, tốn chút thời gian mới tìm được cái tên thích hợp trong ký ức: “La Nhược Tình?”
La Nhược Tình nhướn mày, khinh bỉ lên tiếng: “Nghe đồn anh bị quỷ ám. Tôi còn không tin đâu nhưng hóa ra lại là thật. Đứng từ xa đã thấy anh cầm điện thoại cười khúc khích một mình rồi.”
Đỗ Yến lười đáp, chỉ nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
La Nhược Tình quơ chiếc di động trong tay, trả lời: “Cầm cái thứ nát bét này tôi còn ngại bẩn đây. Cơ mà tôi rất hứng thú với thứ anh đang xem trên điện thoại đó.”
Cô ta cúi đầu toan lần mò di động Đỗ Yến nhưng chợt bị cậu nắm chặt cổ tay.
Tay La Nhược Tình đau vô cùng. Chỉ thấy Đỗ Yến vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, bỗng nhớ tới lời đồn dạo gần đây, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Nhưng La Nhược Tình lúc nào cũng vênh váo tự đắc trước mặt Đỗ Yến, sao có thể tỏ ra yếu thế. Cô ta lớn tiếng nói: “Đỗ Yến, anh đúng là đồ vô giáo dục, dám đối xử thô bạo như vậy với một cô gái.”
Đỗ Yến nhìn thẳng vào mắt cô ta, gằn từng câu từng chữ: “Trả điện thoại cho tôi.”
La Nhược Tình bị dọa, nhẹ nhàng buông tay, điện thoại di động lập tức rơi thẳng xuống đất.
Đỗ Yến nhanh tay lẹ mắt buông La Nhược Tình ra, đỡ được điện thoại suýt chút nữa đã tiếp xúc thân mật với mặt đất. Cậu tiện tay nhét vào túi, lùi về sau, kéo dài khoảng cách với La Nhược Tình.
Bấy giờ cậu mới thờ ơ nhìn cô ta, hỏi: “Có việc gì?”
Ngữ khí bình thản ấy khiến La Nhược Tình sinh ra cảm giác mình tự mò đến làm phiền người khác. Cô ta giận tím mặt, nhưng rồi nghĩ tới lực đạo vừa nãy Đỗ Yến dùng để nắm cổ tay mình thế là chẳng dám tới gần đối phương nữa.
“Tôi chỉ đến xem anh giả thần giả quỷ như nào thôi.”
Đỗ Yến không phủ nhận, đáp: “Nếu cô không nhắm vào tôi thì tôi cũng chẳng cần làm thế.”
La Nhược Tình cười nhạo: “Chẳng nhẽ anh còn không biết lý do tại sao?”
Đỗ Yến trả lời: “Học phí cấp ba của tôi được miễn giảm hoàn toàn, sinh hoạt phí trích từ học bổng. Như vậy cô còn muốn gì nữa?”
La Nhược Tình: “Sự tồn tại của anh khiến tôi vô cùng chướng mắt, thấy là phiền, không khác bà mẹ âm hồn bất tán của anh là bao!”
Đỗ Yến lườm cô ta, ánh mắt nham hiểm kia làm cho La Nhược Tình vô thúc chùn chân.
“Cô nói lại lần nữa xem?”
Âm thanh cô ta khẽ run rẩy nhưng vẫn kiên cường chống đỡ: “Vốn, vốn dĩ các người vẫn luôn tiêu tiền của nhà tôi, chẳng nhẽ tôi không thể khó chịu ư?”
Đỗ Yến nhíu mày: “Tuy tôi không hề muốn thừa nhận song cha của cô có quan hệ huyết thống với tôi. Dựa trên luật pháp, ông ta có nghĩa vụ nuôi dưỡng tôi cho nên không thể gọi là tiêu tiền nhà cô được.”
La Nhược Tình cãi chày cãi cối: “Cha anh ở rể nhà tôi đấy. Mọi thứ của ổng đều thuộc về nhà họ La.”
Đỗ Yến hời hợt đáp: “Nếu cô cảm thấy bất mãn thì tôi có thể ra tòa để luật pháp phân xử. Cha của cô cũng sẽ phải trả phí nuôi dưỡng còn thiếu suốt bao năm qua, đồng thời cần chăm sóc tôi đến năm 18 tuổi. Đương nhiên, đến khi ông ta già tôi vẫn phụng dưỡng đầy đủ, tòa án xử bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiêu.”
La Nhược Tình nghẹn họng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc Đỗ Yến bị quỷ ám mà Đường Lượng rêu rao có phải thật hay không.
Đỗ Yến thay đổi quá nhiều, hoàn toàn biến thành một người khác. Trước đây khi tâm trạng cô ta không tốt đến tìm cậu gây sự, đối phương chỉ biết cúi đầu chẳng dám thốt ra nửa câu.
Đỗ Yến chưa từng nhanh mồm nhanh miệng phản bác cô ta bao giờ. La Nhược Tình biết lý do này không đáng tin cho lắm nhưng cô ta vẫn còn rất nhiều điều để nói.
Đủ để hủy hoại con người chướng tai gai mắt kia.
La Nhược Tình cười khẩy: “Không nhằm vào anh cũng được thôi, cứ trả hết số tiền mà anh nợ nhà tôi đã rồi sau này chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ. Nếu không thì mau chủ động biến đi cho khuất mắt, rời khỏi thành phố này ấy.”
Đỗ Yến cảm thấy không ổn, hỏi: “Trả tiền? Nghĩa là sao?”
Cuối cùng La Nhược Tình cũng chiếm được thế thượng phong, cô ta đắc ý cười nói: “Anh xem thử cái này là rõ.”
Dứt lời, La Nhược Tình lấy điện thoại di động ra ấn ấn mấy cái.
Túi quần Đỗ Yến khẽ rung, cậu mở điện thoại, phát hiện mình nhận được một tấm ảnh trên Wechat, bên trong là chữ viết vô cùng quen thuộc.
La Nhược Tình lên tiếng: “Thế nào? Nhận ra chữ của mẹ anh không? Giấy trắng mực đen đã ghi rõ bà ta nợ nhà tôi một triệu. Hiện tại người chết rồi nên món nợ này đương nhiên sẽ do anh trả.”
Đỗ Yến trầm mặc nhìn chằm chằm bức ảnh kia, La Nhược Tình nói không sai, đây chính là chữ của mẹ cậu. Thời gian vay tiền còn là năm mà cậu bị bệnh nặng.
La Nhược Tình tiếp tục hùng hổ doạ người: “Đương nhiên anh hoàn toàn có thể lật lọng, nói món nợ của cha mẹ không thể trút lên đầu anh. Dù sao mẹ anh cũng chẳng để lại cho anh cắc bạc nào. Nhưng nếu vậy thì anh hãy mau cuốn xéo khỏi ngôi trường này, coi như tôi vừa dùng một triệu để mua sự yên bình.”
“Tôi biết rồi.”
La Nhược Tình vô cùng hãnh diện, cô ta cười bảo: “Suy nghĩ cho kĩ vào. Rốt cuộc anh muốn trả tiền hay là cút, tôi chờ câu trả lời của anh đấy.”