Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 159




Tâm trạng của Seus rất tốt, bị cắt đứt liên lạc cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của hắn.



Ban nãy hắn đã được chứng kiến cảnh tượng khiến hắn vô cùng kích động. Bạn đời của hắn dùng thủ pháp cực kỳ gọn gàng nhanh chóng để hạ gục vài kẻ không mấy quan trọng.



Vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng điển hình của người Sakoru.



Càng quan trọng hơn là chiêu thức đánh nhau của đối phương nhìn rất quen thuộc, giống Seus y như đúc. Tuy tố chất thân thể người Trái Đất không bằng người Sakoru, thời điểm ra tay cũng tạo thành mức độ thiệt hại khác nhau nhưng Seus có thể phát hiện bóng dáng của bản thân trên người đối phương.



Lẽ nào đây chính là bạn đời phù hợp sao? Người nọ sẽ hấp dẫn hắn trên mọi phương diện, thậm chí cả thói quen chiến đấu cũng tương tự.



“…”



Lúc Eddie đẩy cửa bước vào, trông thấy khuôn mặt người chú uy nghiêm mạnh mẽ của mình đang sáng lên hoa văn có màu sắc khiến y rất muốn nói “Không làm phiền” rồi đóng sập cửa lại.



“Có chuyện gì?”



Mặc dù Seus đang tập trung suy nghĩ nhưng khi có người tiến tới hắn vẫn phát hiện đầu tiên.



Eddie nói: “Cháu nghe tham mưu trưởng bảo chú đã hạ lệnh yêu cầu đoàn nghiên cứu chuyển trọng tâm công tác về phía thí nghiệm thích ứng. Có phải vấn đề giao lưu với bạn đời của chú gặp khó khăn gì không ạ?”



Nghe Eddie nhắc đến hai từ khó khăn, Seus lập tức hoàn hồn, thầm nghĩ đây là lần thứ ba mình bị cắt đứt liên hệ.



Hắn cũng không muốn đàm luận với cháu trai về việc này nên bèn hỏi: “Cháu muốn gì?”



Eddie quá quen với dáng vẻ không chút tình người của Seus, chẳng bị khuôn mặt lạnh lùng của hắn dọa dẫm.



“Thật ra dựa trên những gì chú miêu tả, bạn đời của chú hẳn là kiểu người có ý chí tương đối kiên định. Cháu đoán số lần chú bị từ chối không thể dừng ở hai, chẳng thành công chỉ sau một lần được. Cá nhân cháu cảm thấy chú phải chuẩn bị chiến đấu trường kỳ, thôi thì dù sao chú cũng đương lúc tráng niên, không cần lo thiếu thời gian.”



“…”



Càng nghe vẻ mặt Seus càng đen xì, cuối cùng bèn cắt ngang: “Cháu không đi tìm bạn đời à?”



Eddie nhún vai, đáp: “Cháu có tận 100 năm cơ, không vội. Phản ứng của chú như thế chứng tỏ mọi việc thuận lợi lắm đúng không?”



Seus nhớ tới cảnh tượng mình vừa chứng kiến, biểu cảm trên mặt hòa hoãn hơn mấy phần.



Eddie là người dễ nôn nóng, đứng ra nhắc nhở.



“Người ta nói chuyện với chú chưa? Chú nhận được tên đệm rồi à?”



“Em ấy đã cắt đứt liên lạc.”



Eddie im lặng, cân nhắc xem có nên gọi quân y đến khám hay không. Chú y chịu đả kích quá nhiều dẫn đến sóng điện não hỗn loạn, bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ mà tâm trạng vẫn còn tốt như thế.



Có lẽ nghi hoặc của Eddie quá mức rõ ràng khiến trên mặt sáng lên hoa văn màu xanh lam. Seus bất chợt nhận ra những gì mình vừa nói cũng hơi sai sai.



“Em ấy cắt đứt liên lạc với ta không phải vì ghét ta mà là…”



Seus kể hết mọi thứ mà mình vừa thấy cho Eddie nghe, đồng thời lược bỏ vài tiểu tiết. Sau đó hắn tỏ vẻ lát nữa sẽ tải lại phần mềm theo ý của đối phương.



“Cho nên chú chuẩn bị kết nối lần nữa ư?”



“Đúng thế.” Seus gật đầu, “Nếu không thì chứng tỏ em ấy đang nói dối. Ta không thể để em ấy chịu điều tiếng xấu như vậy được.”



Nói dối là một tội danh cực kỳ nghiêm trọng đối với người Sakoru.



Eddie đáp: “Nhưng người ta cứ kiên trì cho rằng chú là phần mềm rác và chương trình Trojan đấy.”



Seus trả lời: “Chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Lát nữa cho em ấy xem chứng cứ loại bỏ phần mềm Trojan, nhất định em ấy sẽ hiểu.”



Trước khi kết nối, Seus phát hiện máy truyền tin của đối phương bị hỏng. Hắn giải quyết mọi chuyện xong xuôi theo bản năng sau đó mới bắt đầu tải phần mềm xuống.



Bây giờ nghĩ lại mới thấy nguyên nhân máy truyền tin bị hỏng chắc là do phần mềm Trojan mà người Trái Đất từng đề cập đến.



Từ đối thoại của bọn họ, Seus biết phần mềm Trojan sẽ gây nên phiền phức không nhỏ cho bạn đời của hắn. Nếu như hắn giải quyết vấn đề này giúp cậu, đối phương nhất định sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.



Bệ hạ Seus ôm hi vọng tốt đẹp nhìn đồng hồ Trái Đất do đoàn nghiên cứu đưa, bắt đầu yên lặng đếm thời gian.



***



Bên trong phòng để đồ dùng thể dục, cả đám đứng đó hai mặt nhìn nhau, chờ phần mềm rác trên điện thoại Đỗ Yến tự động cài đặt lần hai.



Đường Lượng dẫn thằng đệ Đặng Hàng thích táy máy đồ công nghệ đến, chương trình Trojan trước đây cũng là do nó cài.



“Đặng Hàng, chữa xong chưa?” Đường Lượng thấp giọng hỏi.



Đặng Hàng nơm nớp lo sợ nâng điện thoại di động như thể đó là đồ vật gia truyền nhà nó, chẳng dám thở mạnh. Thế nhưng nửa tiếng trôi qua mà vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.



Kỳ thực Đặng Hàng biết, chương trình Trojan kia chỉ tạo ra nhiều folder rác, chiếm cứ dung lượng di động. Nếu xóa bỏ phần mềm quan trọng thì điện thoại sẽ biến thành cục gạch.



Song nó tuyệt đối không cài đặt phần mềm rác, hơn nữa vừa rồi nó kiểm tra, phát hiện chương trình Trojan đã biến mất.



Nhưng bây giờ nó chẳng dám tỏ ra nghi ngờ trước mặt Đỗ Yến, đành phải nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp.



Đỗ Yến không hiểu quy luật của ứng dụng kia cho lắm. Cậu chỉ đoán được khoảng cách tự động cài đặt của nó đang ngày càng ngắn thông qua ba lần xuất hiện. Hiện tại đã nửa tiếng mà điện thoại vẫn bình yên như cũ.



Đỗ Yến lười dây dưa với đám Đường Lượng, vừa nãy Phạm Kiến cũng bị cậu tóm lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài. Cậu đang chuẩn bị cầm điện thoại rời đi nhưng đột nhiên Đặng Hàng kích động kêu lên.



“Xuất, xuất hiện rồi!”



Gần như tất cả mọi người đều đồng loạt xúm vào xem. Lúc Đỗ Yến bước tới, bọn họ vô cùng thức thời nhường vị trí cho cậu.



Đỗ Yến thấy ứng dụng kia lại xuất hiện trên màn hình, tên và biểu tượng đều không thay đổi.



Cậu hỏi: “Sao rồi? Có phải liên quan tới chương trình Trojan không?”




“Kỳ lạ ghê, cái APP này đột nhiên xuất hiện đấy chứ.”



Đặng Hàng chần chờ, miêu tả kĩ hơn: “Tao chỉ vừa chớp mắt mà nó đã ở đây. Theo lẽ thường, ứng dụng nào cũng cần quá trình cài đặt, hiện tại tốc độ mạng cũng chưa nhanh đến mức mới một giây đã xong đâu.”



Nghĩ vậy, Đặng Hàng liếc mắt nhìn Đỗ Yến: “Hay là tao xem thử nhé?”



Đỗ Yến gật đầu, cậu đang nghèo rớt mùng tơi, điện thoại mà hỏng thì rắc rối to.



Nhận được sự cho hép, Đặng Hàng bèn mở ứng dụng.



Đồ họa mở màn khiến tất cả những người xung quanh phải kinh ngạc, CG được chế tác hoàn mỹ thế này đúng là cực phẩm!



Đặng Hàng nhìn Đỗ Yến, hỏi: “Người anh em, trò chơi này tải thế nào vậy, tao cũng muốn chơi.”



Đỗ Yến dùng một loại biểu cảm khó tả nhìn Đặng Hàng, lúc này nó mới sực nhớ ra mình vừa hỏi vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.



Đỗ Yến đã từng xem rồi nên không hứng thú nữa. Vì vậy cậu bèn bước ra ngoài, mặc cho Đặng Hàng mày mò điện thoại mình.



Sau khi CG kết thúc, vẫn là cảnh nhân vật chính trong game lên sàn. Đỗ Yến nghĩ tiếp theo chắc là màn hỏi tên và gõ chữ.



Ai ngờ điện thoại bỗng vang lên giọng nói khác so với trước đây.



“Ngươi là ai! Tại sao lại lấy máy truyền tin?”



Đặng Hàng còn đang cảm thán trò chơi này giống thật quá, không thể nào là phần mềm rác được.



Đỗ Yến chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Giọng nói lần trước không phải như vậy, cái app này đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Cậu bước tới, chuẩn bị lấy lại điện thoại thì nó đột nhiên tỏa ra hào quang màu vàng, sau đó màn hình đen xì.



Đặng Hàng trợn mắt, ngã lăn xuống đất.



Đỗ Yến nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ còn mình mình đang đứng. Cậu chẳng để ý quá nhiều, ngồi xổm kiểm tra, phát hiện người nằm dưới đất hô hấp đều đặn không có dấu hiệu bị thương mà chỉ đang ngủ thôi.




Hết thảy sự việc đều quá mức quỷ dị, Đỗ Yến thật sự chẳng thể thuyết phục bản thân đây là vở kịch mà đám Đường Lượng dựng lên để chứng minh ứng dụng này không phải chương trình Trojan.



Cả đống người nằm ngổn ngang đầy dưới đất kia đều là thiếu niên mười mấy tuổi, Đỗ Yến cũng không làm được cái chuyện phất tay áo rời đi. Cậu suy nghĩ chốc lát, quyết định xác nhận tình huống một chút xem có phải báo cho giáo viên để gọi cấp cứu hay không.



Đỗ Yến cầm điện thoại của mình từ trong tay Đặng Hàng, sau đó ấn màn hình.



Cậu không sợ thứ ánh sáng kỳ quái kia. Ngoại trừ vấn đề chẳng khoa học ấy thì cái APP này cũng chưa gây hại gì cho cậu.



Vừa nãy trước khi luồng ánh sáng xuất hiện, Đỗ Yến nghe thấy điện thoại vang lên âm thanh chất vấn tại sao nó lại nằm trên tay Đặng Hàng.



Chứng tỏ ứng dụng công kích người khác chỉ vì nó nghĩ Đặng Hàng ăn cắp điện thoại cậu. Bởi vậy Đỗ Yến không do dự nữa, trực tiếp ấn mở.



Sau khi kết thúc đoạn giới thiệu, người kia vẫn xuất hiện trên màn ảnh như cũ.



“Em tên gì?”



Vấn đề giống hệt lúc trước. Đỗ Yến không đáp mà hỏi: “Anh là cái gì vậy?”



Cậu nín thở chờ đợi song đối phương chỉ lặp lại câu: “Em tên gì?”



Đỗ Yến trầm mặc, cảm thấy nói chuyện với điện thoại di động thật là ngu xuẩn. Thế nhưng cậu vẫn nhập tên của mình vào ô chữ.



Đỗ Yến chẳng có kinh nghiệm chơi loại game này, sự tình vừa rồi cũng quá kỳ lạ nên nhất thời cậu chưa thể nghĩ kĩ, cứ điền tên của mình lên.



Trên khuôn mặt đẹp đẽ của người trong màn ảnh hiện hoa văn kỳ quái màu hồng, kết hợp với biểu cảm lạnh lùng của hắn thật sự có chút không nỡ nhìn thẳng.



“Đỗ Yến, xin hãy đặt tên cho ta.”



“…”



Sao phiền dữ vậy! Đỗ Yến nhìn đám người đang nằm la liệt dưới đất, kiên trì gõ chữ.



Ngón tay vừa chạm vào màn hình, trong đầu Đỗ Yến bỗng hiện lên một cái tên. Chẳng hiểu tại sao nhưng cậu luôn cảm thấy khuôn mặt của đối phương rất hợp với danh tự ấy.



Lăng Hằng.



Sau khi gõ tên, hoa văn trên mặt đối phương còn sáng rực rỡ hơn trước rất nhiều song lại không có hành động nào cả.



Đỗ Yến ấn ấn màn hình, chẳng thấy bất kỳ thay đổi gì.



“Đơ rồi. Là phần mềm rác thật à?”



Vừa dứt lời, người trên màn hình khẽ động.



Hắn bước về phía trước, nói: “Không phải phần mềm rác. Em cứ trò chuyện trực tiếp với ta là được, ta có thể hiểu được ý của em.”



Đỗ Yến chớp mắt, cảm thấy mọi việc quả là hết sức kỳ quái.



Cậu ngờ vực lẩm bẩm: “Rốt cuộc đây là sao, chẳng nhẽ mình đang nằm mơ?”



Lăng Hằng nghiêm túc trả lời: “Dựa theo dữ liệu phân tích sóng điện não của em thì không phải mơ đâu.”



Đỗ Yến nhanh chóng hoàn hồn, tạm thời không truy cứu nữa, tập trung giải quyết vấn đề trước mắt càng quan trọng hơn.



“Vừa rồi anh làm gì vậy? Bọn họ có bị thương không?”



Lăng Hằng giải thích đâu ra đấy: “Ta tưởng thiết bị liên lạc giữa ta và em bị cướp mất nhưng rồi nhớ ra ở Trái Đất, nếu chết không rõ nguyên nhân sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho em nên ta đã dùng sóng điện não khiến bọn họ rơi vào trạng thái ngủ say. Sau mười phút theo giờ Trái Đất thì họ sẽ tỉnh lại.”



Nghe thấy thế, Đỗ Yến cũng yên tâm hơn hẳn. Cậu nhét điện thoại di động vào túi, rời khỏi sân thể dục.



Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục cũng được nói chuyện rồi! Thật ra bệ hạ vẫn có chút tâm cơ đấy chứ, vừa gặp mặt đã lừa người ta đặt tên đệm cho ~