Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 138




Đỗ Yến đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Thẩm Hành cho đến khi hắn biến mất mà chẳng hề nhúc nhích.



Tiểu Bát thấy cậu ở đó hồi lâu, khó hiểu hỏi: “Trông cậu giống hòn vọng phu ngóng Thẩm Hành trở về lắm nhé. Y chỉ vừa mới đi thôi, không nhanh như thế đâu.”



Đỗ Yến nói: “Tao không đợi Thẩm Hành.”



Tiểu Bát lên tiếng: “Vậy cậu cứ đứng một chỗ mãi làm gì?”



Đỗ Yến đáp: “Tao đang đợi người của Lão K.”



Trong tiệc rượu hôm qua, Đỗ Yến phát hiện Lão K rất bất thường.



Lúc mới bắt đầu, hắn ta chú ý đến Đỗ Yến cũng là điều có thể hiểu được.



Dù sao Thẩm Hành vẫn luôn độc lai độc vãng suốt nhiều năm qua, nay bên cạnh hắn lại đột nhiên xuất hiện một người khác. Thoạt nhìn quan hệ của hai người còn rất thân mật thì phàm là kẻ biết về Thẩm Hành đều hết sức tò mò.



Thế nhưng khi Thẩm Hành tỏ vẻ không thích, tuy Lão K không tiếp tục chuyển hướng đề tài lên người cậu nữa song Đỗ Yến lại cảm giác hắn ta thường hay để ý đến mình, đồng thời đó cũng chẳng phải là cảm xúc tích cực gì.



Đơn giản mà nói, cách Lão K nhìn Đỗ Yến như một gã ăn mày đột nhiên phát hiện một khoản tiền lớn vậy.



Đương nhiên cậu sẽ chú ý đến loại cảm xúc khác thường kia. Thẩm Hành là ân nhân cứu mạng của Lão K nhưng không phải là người đáng tin hoàn toàn, trong cái thế giới hỗn loạn này, ngay cả quan hệ như máu mủ ruột thịt cũng rất mỏng manh huống hồ chỉ là ơn nghĩa.



Lão K khinh thường Người Thuần Chủng, thế nhưng khi lợi ích đặt trước mắt thì ghét hay thích chẳng là gì cả.



Đỗ Yến sờ cằm, nói: “Mấy người ở sở nghiên cứu số một dễ đối phó như thế mà vẫn có thể đoán đúng hành động kế tiếp của Thẩm Hành, hiểu khá rõ về y.”



Người Đỗ Yến đang chờ có bốn người, đều là Người Lây có thực lực.



Đỗ Yến cong ngón tay gõ lên mặt kính, cười nhạt: “Coi trọng mình đến mức phái tận bốn tên đến mời cơ à.”



Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa song trong phòng mãi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì. Khi mấy kẻ kia sắp hết kiên nhẫn thì cánh cửa bỗng mở hé ra.



Đỗ Yến trốn đằng sau, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi sợ hãi. Cậu nhỏ giọng nói: “Chú Thẩm đi vắng rồi, các anh muốn gặp chú ấy thì tới muộn chút được không?”



Kẻ cầm đầu âm thầm suy nghĩ, quả nhiên là cậu bạn nhỏ vừa thức tỉnh, chưa trải sự đời. Nhưng mà thế cũng tốt, nhóc con ngây thơ càng dễ lừa gạt hơn.



Gã bèn nở nụ cười hòa ái dễ gần: “Xin chào Đỗ tiên sinh, chúng tôi đến tìm ngài. Hôm qua hai bên đã gặp nhau ở chỗ đại ca K rồi đấy ngài quên rồi ư?”



Đỗ Yến ló đầu nhìn thử, thấy mấy người đó mình đều từng gặp, bấy giờ mới an tâm mở toang cửa.



Cậu ngại ngùng cười:”Các anh tìm tôi làm à? Có muốn vào uống chén nước không?”



“Không cần đâu.” Kẻ cầm đầu nói, “Chuyện là thế này, sau khi Thẩm đại ca rời đi cảm thấy vô cùng lo lắng nên mới nhờ đại ca K chăm sóc ngài một khoảng thời gian, bọn tôi tới đây là để đón ngài.”



Đỗ Yến nghe thấy thế, chần chờ chốc lát rồi gật đầu: “Làm phiền các anh vậy.”



Quả nhiên thiếu niên ngây thơ rất dễ lừa gạt, nói cái gì là tin cái đấy, chẳng biết Thẩm Hành vừa ý thiếu niên này ở điểm nào nữa.



Kẻ cầm đầu âm thầm khinh thường, trên mặt lại không bộc lộ ra. Gã nhìn thiếu niên, phát hiện khuôn mặt đối phương đúng là hoàn hảo không tỳ vết.



Chắc là coi trọng ngoại hình rồi. Kẻ dẫn đầu cảm khái một câu anh hùng cũng không qua được ải mỹ nhân, sau đó cung kính dẫn Đỗ Yến lên xe.



Đỗ Yến được chở đến chỗ Lão K, đồng thời Thẩm Hành đã ngồi trong trung tâm giao dịch, đợi đối tượng trao đổi xuất hiện.




Thời gian chờ hơi lâu, kẻ buôn tin giải thích rằng do đối phương đang phải làm việc, chỉ có thể chờ tới lúc giao ca xong mới có thể đến.



Thẩm Hành vốn là người kiên nhẫn song lần này lại bắt đầu có chút nóng nảy.



Không phải hắn sợ trong trung tâm giao dịch có âm mưu gì đó gây bất lợi cho hắn.



Thật ra kể cả toàn bộ cảnh vệ trong trung tâm giao dịch đồng loạt ra tay thì hắn vẫn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.



Thẩm Hành lo Đỗ Yến bên kia sẽ xảy ra chuyện, hiện tại đối phương không ở trên địa bàn của hắn cũng không ở bên cạnh hắn, điều này làm cho Thẩm Hành chẳng thể bình tĩnh nỗi, lòng nóng như lửa đốt, rất muốn nhanh chóng trở về.



Thẩm Hành không hiểu tại sao vừa nãy hắn lại như bị ma ám, đi tin Đỗ Yến có năng lực tự vệ, vứt bỏ một Người Thuần Chủng tại địa bàn của Người Lây như thế.



Ngay khi Thẩm Hành quyết định đứng lên rời đi, bỗng cánh cửa ở một đầu còn lại của căn phòng mở ra.



Nơi đây là chỗ giao dịch tuyệt mật, không gian rất lớn, thiết bị cũng dùng loại cao cấp nhất. Thời điểm cửa phòng mở, chính giữa hiện lên tia sáng, chia căn phòng thành hai nửa.



Thẩm Hành không ngạc nhiên mấy, đó là thứ để trung tâm giao dịch bảo vệ an toàn của Người Thuần Chủng.



Dù sao thể trạng Người Lây và Người Thuần Chủng khác nhau một trời một vực, nếu không có biện pháp bảo vệ, việc Người Lây giết người cướp của nhất định sẽ xảy ra.



Khiến Thẩm Hành ngạc nhiên chính là có tận hai người bước vào, thoạt nhìn không giống nhân viên trong trung tâm theo dõi ở Gia Viên.



Hành động của bọn họ cũng rất kỳ lạ. Sau khi đi tới hoàn toàn không thèm đoái hoài đến Thẩm Hành đang ngồi ở phía còn lại của căn phòng.



Trên tay họ là máy dò phóng xạ, kiểm tra hết một lượt từ đầu đến cuối phía nửa màn sáng, thấy kết quả hiện lên số 0 mà vẫn tiếp tục lấy máy hấp thụ phóng xạ ra để xử lý.




Thẩm Hành ngồi tại chỗ, bình tĩnh dõi theo từng động tác của họ, không hề có cảm giác bị xúc phạm.



Hắn đã quen với điều này. Rất nhiều Người Lây còn coi hắn là nguồn phóng xạ di động huống hồ là Người Thuần chủng.



Điểm gây bận tâm duy nhất chính là mấy người này lãng phí thời gian lên những thứ vô nghĩa, khiến thời gian trở về của hắn bị kéo dài thêm.



Thẩm Hành đứng dậy, nói: “Nếu như giao dịch vẫn chưa bắt đầu thì tôi nghĩ không cần thiết phải tiếp tục nữa.”



Hắn vừa dứt lời, cảnh cửa đối diện mở ra, người đang bước vào khiến Thẩm Hành phải sững sờ.



Đối phương mặc một bộ âu phục màu trắng, làn da trắng nõn, ngoại hình vô cùng xuất sắc.



Nhưng nguyên nhân làm cho Thẩm Hành ngẩn ngơ như vậy không phải điều đó mà vì đối phương có nét rất giống Đỗ Yến.



Song bây giờ Đỗ Yến vẫn còn trẻ, rất thích cười, thoạt nhìn chẳng hề nghiêm túc như vậy.



Người đàn ông nọ đeo kính gọng vàng, có chút ngạo mạn khó gần. Kẻ đằng sau bèn bước lên trước, giới thiệu: “Thẩm tiên sinh, đây là tiến sĩ Kim.”



Tiến sĩ Kim ngồi đối diện Thẩm Hành, khẽ gật đầu: “Chào anh, xin lỗi trên đường có chút việc, để anh phải chờ lâu rồi.”



Lời xin lỗi không có chút thành ý nào nhưng Thẩm Hành cũng chẳng quan tâm. Hắn thoát khỏi cảm giác kinh ngạc khi lần đầu gặp mặt, có thể phân biệt được điểm bất đồng giữa Đỗ Yến và anh ta.



Tiến sĩ Kim không phải Đỗ Yến cho nên Thẩm Hành sẽ chẳng để bụng thái độ của đối phương dành cho hắn là như thế nào.



Thẩm Hành không khéo ăn nói, hắn hỏi thẳng: “Người có hẹn với tôi có phải cậu đâu?”




Dứt lời, Thẩm Hành bèn đứng dậy toan rời đi. Thế nhưng câu nói tiếp theo của tiến sĩ Kim lại níu bước chân hắn.



“Đỗ Yến là em trai tôi.” Tiến sĩ Kim lên tiếng, “Có vài việc thực sự để anh chê cười rồi.”



“Hai người không cùng họ, tại sao Đỗ Yến có thể là em trai cậu được?”



“Tôi theo họ cha, Đỗ Yến theo họ mẹ. Chuyện này kể ra thì có hơi dài dòng, mời anh ngồi.” Tiến sĩ Kim ra dấu.



Vì chuyện dính dáng đến Đỗ Yến, thêm vào đó diện mạo của người trước mắt chứng tỏ quan hệ anh em không phải là bịa nên Thẩm Hành do dự chốc lát song vẫn ngồi xuống.



Cách nói của tiến sĩ Kim vô cùng ung dung thong thả, hết sức thuyết phục. Từ trong miệng anh ta, Thẩm Hành biết được một sự thật hoàn toàn khác.



Đỗ Yến là em trai tiến sĩ Kim, anh em họ kế thừa gen của cha, có chỉ số thông minh cao hơn người bình thường.



Cha mẹ họ qua đời từ khi Đỗ Yến còn nhỏ. Bởi vì công việc của tiến sĩ Kim quá bận rộn nên đã đưa em trai mình cho người khác nuôi lớn. Do đó cậu mới sinh ra oán hận với anh trai.



Khi trưởng thành, Đỗ Yến gia nhập sở nghiên cứu, còn trẻ mà thành tích đã vô cùng ưu tú.



Nhưng thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tiến sĩ Kim vượt xa Đỗ Yến, đối mặt với người anh trai chẳng mấy thân thiết lại còn tài giỏi hơn mình nên suy nghĩ Đỗ Yến có phần lệch lạc.



Cậu bắt đầu nóng lòng gặt hái thành công một cách thái quá, thêm vào hạng mục cải tạo gen còn bị tiến sĩ Kim bác bỏ. Cuối cùng bởi vì tiến hành thí nghiệm trên người nên bị sở nghiên cứu cách chức tạm thời.



Do tư duy vặn vẹo từ thuở nhỏ, cậu quyết định được ăn cả ngã về không, sau khi bị thôi việc vẫn âm thầm dùng chính bản thân để làm thí nghiệm cải tạo gen.



Thẩm Hành mở miệng, biểu hiện của hắn không cho thấy manh mối gì, hắn chỉ hỏi:”Thí nghiệm thành công?”



Tiến sĩ Kim cười khổ đáp: “Rất khó để kết luận rằng có thành công hay không.”



“Nghĩa là sao?”



Tiến sĩ Kim: “Xét theo phương diện nào đó thì thí nghiệm đã thành công. Em ấy có thể tự thanh lọc phóng xạ, đồng thời kích hoạt dị năng.”



“Dị năng?”



Tiến sĩ Kim gật đầu: “Sức mạnh, tốc độ nhanh và khả năng nhìn xa của Người Lây các anh đều là dị năng cường hóa thân thể. Đỗ Yến lại khác, dị năng của em ấy thuộc hệ tinh thần.”



Thẩm Hành hiểu được đại khái ý tiến sĩ Kim, hắn hỏi: “Hệ tinh thần là chỉ vấn đề gì?”



“Thật ra sau khi Đỗ Yến thực hiện thí nghiệm, tôi hiếm khi tiếp xúc với em ấy nên mới dừng lại ở mức phỏng đoán. Em ấy có khả năng ảnh hưởng, thậm chí khống chế suy nghĩ của người khác.”



“Cậu đang nhắc đến thôi miên ư?”



“Có thể hiểu như vậy, song nó còn mạnh hơn cả thôi miên nữa. Ban đầu lúc tôi phát hiện Đỗ Yến cực đoan đến mức dùng bản thân làm vật thí nghiệm đã biết tâm lý của em ấy có vấn đề, vì vậy tôi dẫn em ấy tới khoa tâm lý trong sở nghiên cứu để tiến hành trị liệu.”



Tiến sĩ Kim dừng lại, khẽ nhíu mày: “Thế nhưng một ngày nọ, bác sĩ điều trị đã thả em ấy đi. Bọn tôi kiểm tra băng ghi hình thì thấy đối phương hoàn toàn tự nguyện, còn đưa em ấy tới trung tâm giao dịch.”



“Về sau chúng tôi tìm được vị bác sĩ kia song đối phương đã quên hết mọi chuyện.”



Thẩm Hành cau mày, đột nhiên nhớ tới Lão Bào và hành động khác thường từng xảy ra vài lần trên người mình.



Hắn cũng không tin tưởng tiến sĩ Kim 100% nhưng vấn đề về dị năng tinh thần thì chắc là đối phương không nói dối.