Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 127




Đỗ Yến và Thẩm Hành đợi trên vách núi đối diện trung tâm hoạt động đến khoảng nửa đêm.



Lúc này, ngoài cửa trung tâm hoạt động bắt đầu có động tĩnh. Bên trong doanh trại gần như chẳng có ánh đèn, dựa vào thị lực của Đỗ Yến thì không nhìn thấy gì hết ngoài một mảnh tối thui.



Thẩm Hành nhanh chóng phát hiện thân phận của bóng người kia, thấp giọng nói: “Là lão Bào.”



Thẩm Hành biết Đỗ Yến không nhìn rõ tình hình phía dưới nên kể lại mọi hành động của lão Bào cho cậu nghe.



Khi đã chắc chắn xung quanh chẳng có ai gã bèn đi vào trung tâm hoạt động, không lâu sau cầm một cái valy màu trắng bạc ra. Thẩm Hành vừa nhìn là biết bên trong đựng đầy thuốc kháng phóng xạ.



Chiếc valy được chế tạo bằng vật liệu đặc thù để phòng ngừa thuốc bị ô nhiễm, bên dưới góc phải còn được đánh số. Thẩm Hành quan sát thật kĩ, thấy đó đúng là thuốc kháng phóng xạ mà cách đây không lâu hắn đổi được từ Gia Viên Số 1.



Dựa trên con số được đánh dấu, thứ lão Bào cầm là thuốc kháng phóng xạ tinh khiết có giá trị không hề nhỏ. Lần này Thẩm Hành cũng chỉ mang về được một valy ấy thôi.



Đêm hôm khuya khoắt, lão Bào cầm hòm thuốc kháng phóng xạ tinh khiết đi để làm chi? Đỗ Yến vừa nghe Thẩm Hành miêu tả vừa nhớ tới cuộc trò chuyện với lão A trước đây.



“Xem ra không phải lão A nhớ nhầm mà là sổ kiểm kê đã bị lão Bào sửa.” Đỗ Yến nói.



“Ừm, lão Bào dùng nhiều thuốc kháng phóng xạ số lượng lớn như vậy nhằm mục đích gì?” Thẩm Hành cũng cảm thấy hành vi của lão Bào quá kỳ quái.



Tuy thuốc kháng phóng xạ rất quý nhưng tần suất sử dụng lại không cao. Nếu như không tiếp xúc với nguồn phóng xạ nguy hiểm thì một tuần một lần là đủ để loại trừ phóng xạ trong cơ thể.



“Tới xem thử chút.”



Dứt lời, Đỗ Yến trực tiếp nằm nhoài trên vai Thẩm Hành, hai người lặng yên không tiếng động bám theo gã.



Có lẽ Thẩm Hành – người tạo thành uy hiếp đối với gã đã rời khỏi cụm dân cư nên tính cảnh giác của lão Bào không cao. Ngoài ra thực lực của Thẩm Hành còn vượt xa gã, cho nên đối phương đương nhiên sẽ không phát hiện mình đang bị theo dõi.



Chỉ thấy hắn xoay lưng, đi về phía rừng cây nhỏ.



Thẩm Hành theo sau lão Bào, còn thừa sức quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hắn càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, lông mày hơi nhíu lại.



Đỗ Yến nằm nhoài trên lưng hắn, phát hiện điểm bất thường nơi Thẩm Hành. Hắn giữ khoảng cách vô cùng tốt, sẽ không khiến lão Bào nghe thấy bất kì động tĩnh nào hết.



Vì vậy Đỗ Yến nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”



Thẩm Hành biết cậu rất tò mò, giải thích: “Con đường mà lão Bào đi qua có vết máu của sinh vật biến dị kia.”



Thẩm Hành rất nhạy bén về mức độ phóng xạ, máu của cái thứ kia có thể tính là nguồn phóng xạ loại nhỏ. Vì vậy con đường dính máu này ở trong mắt Thẩm Hành sẽ giống như phát quang vậy.



“Tôi nghĩ anh ta muốn tới hang ổ của sinh vật biến dị kia.” Đỗ Yến nói.



Hai người họ và lão Bào bước thẳng về phía trước, đi khoảng hơn ba mươi km mới dừng.



Thế nhưng nơi mà gã đến không giống hang ổ mà sinh vật biến dị sẽ lựa chọn. Đại đa số sinh vật biến dị thường hoạt động về đêm, đương nhiên sẽ làm tổ ở chỗ âm u ẩm ướt như cống thoát nước hoặc hang động trên núi.




Trước mắt là đỉnh núi nhỏ bằng phẳng, cỏ dại sinh trưởng mạnh, bên trên là bảy tám cục đá vụn, hoàn toàn khác biệt với những gì họ nghĩ.



Lão Bào đứng đó, nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới đẩy hòn đá to ra. Gã tìm tòi dưới đất chốc lát, xúc tảng cỏ dại chỉ dùng để che giấu kia sang một bên.



Thẩm Hành dẫn Đỗ Yến đến chỗ nào đó cao hơn, lúc này mới nhìn rõ thứ bên dưới đống cỏ. Nó là một thiết bị kim loại hình tròn, được năm tháng bào món nên trông rất loang lổ.



Chỉ cần là Người Lây thì đều quen thuộc với món đồ này.



Đỗ Yến đương nhiên sẽ không biết, cậu hỏi: “Đó là gì?”



Thẩm Hành đáp: “Hầm trú ẩn.”



Hắn vừa dứt lời, lão Bào đã ấn lên cái nút bên cạnh, thiết bị kim loại hình tròn kia chậm rãi lún xuống lòng đất.



Thẩm Hành bổ sung một câu: “Nói đúng hơn là thang máy để đi vào hầm trú ẩn.”



Đỗ Yến nhìn cái thang máy kia, cười nói: “Nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hỏng chứng tỏ nó đang sử dụng nguồn điện hạt nhân. Thật đúng là mỉa mai, rõ ràng xây dựng hầm trú ẩn là để tránh khỏi vũ khí hạt nhân, thế nhưng nguồn động lực máy móc lại vẫn cần đến thứ đó.”



Thẩm Hành gật đầu: “Đúng là đáng châm chọc.”



Hai người đợi ở bên trên một lúc, đến gần hừng đông lão Bào mới đi ra. Khi gã lên mặt đất, valy màu bạc trên tay đã biến mất.




Chờ lão Bào rời khỏi, Thẩm Hành và Đỗ Yến bèn tới chỗ thang máy. Thẩm Hành dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ đồ linh tinh che lấp cửa vào, nhanh chóng tìm thấy công tắc.



Nó không được cài mật mã, bên ngoài lắp đặt thiết bị dò xét. Nếu độ phóng xạ bên ngoài hạ thấp, thích hợp để cho nhân loại tiếp tục sinh sống thì công tắc sẽ được kết nối với nguồn điện, ai ở bên ngài cũng có thể khởi động.



Lúc trước sau khi đại bộ phận loài người tiến vào hầm trú ẩn để tị nạn, cân nhắc đến chuyện người bên trong khoang động lạnh sẽ cần ai đó đánh thức. Nếu như thiết lập mật mã, sẽ dẫn đến việc người bên ngoài không thể bước vào cho nên mới thiết kế như vậy.



Là một Người Lây đến từ hầm trú ẩn, đồng thời còn tỉnh dậy sớm hơn rất nhiều đồng bào, do đó Thẩm Hành vô cùng quen thuộc.



Mặt đất khẽ rung, sau đó thang máy chậm rãi đi xuống lòng đất.



Thang máy vừa dừng lại, Thẩm Hành đã thấy trên vách tường đối diện viết: Hầm trú ẩn TC-2458.



Đỗ Yến nhìn con số kia, nói: “Căn hầm này chưa từng được phát hiện.”



Thẩm Hành kinh ngạc thốt lên: “Sao em biết.”



Đỗ Yến chỉ vào đầu mình: “Đương nhiên là do tôi nhớ rồi. Cuộc sống trước kia quá nhàm chán nên tôi phải dựa vào mấy tài liệu vô vị kia để cho qua ngày.”



Đi dọc theo con đường, vòng qua phòng thiết bị và phòng chứa đồ tới giữa phòng ngủ đông. Hầm trú ẩn này không quá to, Đỗ Yến đếm qua một lượt, thấy có khoảng ba trăm khoang.



Hai người đi dạo xung quanh phòng đông lạnh, phát hiện bên trong khoang chứa rất nhiều hài cốt. Có lẽ là lúc trước hầm trú ẩn đã xảy ra chuyện gì đó khiến khoang động lạnh ngừng hoạt động, người ở bên trong cứ thế mà chết.




Lão Bào chạy đến hầm trú ẩn không có người sống làm gì? Trông coi những bộ xương cốt này ư? Đỗ Yến vô cùng nghi hoặc còn Thẩm Hành thì như phát hiện ra vấn đề nào đó.



“Khoang đông lạnh đằng kia bỏ trống.”



Đỗ Yến nghe thấy thế bèn kéo Thẩm Hành tới. Quả nhiên bên trong hoàn toàn rỗng tuếch.



“Hay vốn dĩ cái khoang này không có người?” Đỗ Yến hỏi.



Thẩm Hành lắc đầu, chỉ vào nhãn bên ngoài: “Phía trên viết tên tuổi và giới tính, còn có ảnh nữa, chứng tỏ đối phương đã từng nằm ở đây, hơn nữa đã rã đông thành công.”



Thẩm Hành ngồi xổm xuống, ấn màn hình bên dưới. Hiện tại nguồn điện cung cấp cho khoang đông lạnh đã khôi phục bình thường, màn hình sáng lên rất nhanh.



“Khoang đông lạnh này vừa tan mấy tháng trước…”



Khi hai người đang chuyên tâm nghiên cứu, trên đỉnh đầu đột nhiên có gió lớn ập tới. Hóa ra sinh vật biến dị kia vẫn luôn trốn trong ống thông gió, thấy Đỗ Yến và Thẩm Hành hạ thấp cảnh giác mới bắt đầu đánh lén.



May mà từ lúc tiến vào hầm trú ẩn kỳ quái này, Thẩm Hành không hề buông lỏng cảnh giác. Hắn trực tiếp nhào sang phía Đỗ Yến, sau đó đạp thẳng vào cái bóng đen đang xông tới kia.



Bóng đen bị dính một cước, bay ra xa mười mấy mét, đập vào góc tường. Hầm trú ẩn được chế tạo bằng kim loại hỗn hợp, hứng chịu lực đạo như vậy mà cũng không xi nhê gì.



Đỗ Yến dõi mắt nhìn theo, phát hiện sinh vật kia mọc lông đen khắp cơ thể, cấu tạo trông rất giống loài người chỉ là hơi thấp. Bây giờ Đỗ Yến mới là thiếu niên nên chiều cao thuộc dạng trung bình song sinh vật nọ còn lùn hơn cậu rất nhiều, chẳng trách lão Bào lại nói nó giống tinh tinh biến dị, lão A cũng không nghi ngờ gì, hoàn toàn tin tưởng gã.



Đỗ Yến đang nghiên cứu sinh vật kia, còn Thẩm Hành quay đầu lại, sau khi xác nhận Đỗ Yến không làm sao bèn vội vàng đi về hướng nó.



Sinh vật biến dị còn chưa kịp hó hé gì đã bị Thẩm Hành đá bay. Nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ rằng nó có thể dùng chiêu đánh lừa.



Có lẽ do sự việc xảy ra vào buổi tối hôm trước đã làm cho sinh vật biến dị vẫn giữ được nhận thức nguyên vẹn với Thẩm Hành. Nó mượn lực dưới chân, giẫm vào khoang động lạnh rồi nhảy lên ống thông gió chạy mất.



Thẩm Hành thấy thế cũng không đuổi theo mà tới bên cạnh Đỗ Yến: “Tôi nhớ mùi của sinh vật kia rồi, nó sẽ chẳng thể trốn khỏi hầm trú ẩn được đâu.”



Đỗ Yến hiểu ý, nằm nhoài trên lưng Thẩm Hành, hai người bắt đầu bám đuôi.



Quả nhiên nó vô cùng thông minh, biết trong không gian chật hẹp sẽ rất khó để chạy trốn, dễ bị Thẩm Hành tóm được nên mới lao về phía thang máy.



Thẩm Hành đi đến, chỉ thấy sinh vật biến dị ấn nút thang máy, cố gắng đào tẩu.



Đỗ Yến nhảy khỏi lưng Thẩm Hành, hắn bèn gấp rút chạy tới chỗ sinh vật biến dị bằng tốc độ nhanh như tên bắn. Hai người giao đấu, chiến trường dần dần chuyển đến phòng thiết bị.



Đỗ Yến đứng ngoài cửa, cau mày quan sát tình hình trận chiến. Lúc này, cậu đã hoàn toàn có thể khẳng định sinh vật kia chắc chắn là con người mà không phải tinh tinh.



Nói đúng hơn là người biến dị, rất giống với với “thứ” mà Đỗ Yến từng thấy trong phòng nghiên cứu, chỉ là thoạt nhìn đối phương trông vô cùng khỏe mạnh.



Ít nhất so với vật thí nghiệm kia thì khá hơn nhiều lắm. Đỗ Yến rũ mắt, nghĩ người biến dị này rốt cuộc trốn ra khỏi sở nghiên cứu hay là đến từ đâu.