“Đỗ Yến đi rồi à?” Giọng nói mơ mơ màng màng của Thời An vang lên.
“Cậu ấy bảo tới căn tin chiếm chỗ cho chúng ta.” Chương Cảnh hoàn hồn, leo xuống giường, cũng không quay sang nhìn Thời An mà vội vàng bước vào phòng vệ sinh.
Chương Cảnh cúi đầu vặn vòi, hai tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt. Hắn phải rửa mặt rất nhiều lần mới xua tan phần nào cảm giác hỗn loạn trong đầu.
Hắn nhìn mình trong gương, khóe mắt hơi đỏ, vẻ mặt bối rối.
Ngoài ra hắn còn phát hiện dưới mắt mình có quầng thâm màu đen mờ mờ. Chẳng nhẽ là do tối hôm qua trằn trọc trở mình ngủ không ngon giấc sao?
Chương Cảnh cũng chẳng quan tâm, lấy khăn lông lau mặt. Khi cảm thấy vẻ ngoài bản thân không có gì bất thường mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc Chương Cảnh và Thời An đến căn tin, Đỗ Yến đã mua xong bữa sáng và tìm được vị trí ngồi sát cửa. Cậu nhìn thấy hai người họ đi tới, lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi.
Khi Chương Cảnh ngồi xuống, Đỗ Yến vẫn hơi chột dạ.
Bởi vì cậu biết Chương Cảnh rất chú trọng hình tượng, thích sạch sẽ, thế mà buổi sáng cậu lại dám vẽ hươu vẽ vượn lên mặt hắn.
Mặc dù loại bút kia dùng nước rửa là sạch, thế nhưng khuôn mặt buồn cười ấy của hắn chắc chắn sẽ bị Thời An phát hiện, chẳng biết Chương Cảnh có thẹn quá hóa giận hay không nữa.
Chương Cảnh rất ít khi tức giận, song khi dỗi hay giận không cũng chẳng biểu hiện rõ ràng, thế nhưng vẫn rất phiền phức.
Đỗ Yến cảm thấy Chương Cảnh nhất định đang rất bực bội, bởi vì ông cụ non không hề nhắc đến chuyện hồi sáng mà tập trung giải quyết bữa sáng.
Đỗ Yến càng nghĩ càng nhột, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Chương Cảnh. Cậu chỉ dám lén lút dùng khóe mắt liếc sang chỗ hắn, mỗi lần bắt gặp Chương Cảnh nhìn tới lại nhanh chóng rời đi. Nói chung là vô cùng hoang mang, hoàn toàn không dám đối diện với đối phương.
Bầu không khí lúc ăn bữa sáng trông rất kỳ quái. Chương Cảnh vốn ít nói, Thời An thì đang ngẩn người, bởi vì làm sai sợ người khác biết nên Đỗ Yến hoạt bát nhất đám cũng chẳng dám hé răng.
Ba người ngồi chung một chỗ còn xa cách hơn những người khác và bạn cùng phòng mới của họ rất nhiều.
Lúc rời khỏi căn tin, Đỗ Yến cảm thấy không thể tiếp tục tình trạng như thế này được nữa, phải thăm dò xem Chương Cảnh đang tức giận đến mức độ nào. Cậu kéo Thời An, hai người tụt lại phía sau vài bước.
Đỗ Yến thấp giọng hỏi: “Sáng hôm nay cậu thấy Chương Cảnh có gì khang khác không?”
Thời An cẩn thận suy nghĩ chốc lát, đáp: “Lúc tớ dậy, cậu ấy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi đi ra trông vẫn nghiêm túc như bình thường mà.”
Đỗ Yến nói: “Vậy cậu ấy không đá chân giường tớ, ném chăn của tớ đại loại vậy sao?”
Thời An kinh ngạc nhìn Đỗ Yến: “Kể cả mặt trời mọc đằng Tây thì Chương Cảnh cũng không bao giờ làm thế!”
Có lẽ Thời An quá hoảng hốt nên phát ra âm thanh hơi lớn. Chương Cảnh quay đầu lại, hỏi: “Tớ không làm cái gì cơ? Hai người đang nhắc đến tớ à?”
Đỗ Yến lập tức nở nụ cười, đi lên khoác vai Chương Cảnh: “Không có gì, không có gì. Chỉ bảo là cậu quá đẹp trai, cho dù vừa ngủ dậy cũng tươi tắn rạng rỡ, đầu bù tóc rối vẫn siêu đẹp.”
Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Yến tâng bốc hắn nhưng chẳng biết tại sao Chương Cảnh lại cảm thấy lỗ tai nóng bừng. Hắn ngoảnh mặt sang chỗ khác, mất tự nhiên đáp: “Cậu đừng nói linh tinh.”
***
Dạo gần đây Đỗ Yến vô cùng phiền muộn bởi vì cậu đã đắc tội Chương Cảnh.
Nói thật là cậu quen biết Chương Cảnh từng ấy năm, rất hiếm khí đối phương tức giận với cậu. Nếu có giận thì chỉ cần Đỗ Yến giở trò vô liêm sỉ, Chương Cảnh sẽ nhanh chóng xí xóa, hai người lại hòa thuận như trước.
Song lần này Chương Cảnh tức giận khác so với bình thường. Hắn không làm lơ Đỗ Yến nhưng cậu vẫn cảm thấy thái độ của Chương Cảnh đã hoàn toàn thay đổi.
Cụ thể chính là Chương Cảnh đối xử có phần xa cách, cố ý tránh né cậu. Sự tình bắt nguồn từ cái ngày Đỗ Yến vẽ bậy lên mặt hắn, về sau Chương Cảnh liền trở nên rất kì lạ.
Khi bữa sáng ngày hôm ấy qua đi, Đỗ Yến thấy Chương Cảnh nở nụ cười còn tưởng rằng việc này đã chấm dứt. Kết quả là ngay tối đó, Chương Cảnh lấy lý do đầu đối đầu ngủ thì tiếng hít thở sẽ làm phiền nhau nên nhất quyết muốn đổi hướng.
Vì vậy bọn họ đã nằm theo kiểu chân đối chân, cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ cũng bị Chương Cảnh dùng việc ảnh hưởng đến tiết học ngày hôm sau để hủy bỏ.
Đỗ Yến nghĩ, có lẽ là do cậu vẽ bậy nên Chương Cảnh mới giận như vậy. Cậu còn đặc biệt tìm thời điểm thích hợp để xin lỗi đối phương một cách chân thành, bảo rằng sau này sẽ không bao giờ đùa dai nữa.
Nhưng lúc đó Chương Cảnh lại nhìn Đỗ Yến bằng ánh mắt vô cùng vi diệu hồi lâu, cuối cùng hắn nói: “Không phải tại cậu cho nên không cần xin lỗi đâu.”
Chương Cảnh vẫn tiếp tục duy trì thái độ kỳ lạ này với Đỗ Yến, chẳng chịu thay đổi, thậm chí còn càng ngày càng khó hiểu.
Bất bình thường nhất chính là Chương Cảnh còn khuyên Đỗ Yến phải quen với nhiều bạn bè khác giới hơn. Thậm chí khiến Đỗ Yến cho rằng người trước mắt là ai đó phẫu thuật thẩm mỹ thành Chương Cảnh.
Bởi vì Chương Cảnh rất lầm lì ít nói, ý thức bảo vệ lãnh địa cực mạnh, ngoại trừ Đỗ Yến và Thời An thì chẳng có người bạn thân nào khác.
Tuy bạn bè của của Đỗ Yến rất đông thế nhưng cân nhắc đến tâm trạng Chương Cảnh nên chỉ xã giao mà thôi.
Về phần bạn khác giới, trong suốt ba năm cấp hai, Chương Cảnh gần như lúc nào cũng không quên nhắc nhở Đỗ Yến những tác hại khi yêu sớm. Mặc dù Đỗ Yến chẳng phản đối song mưa dầm thấm lâu, cậu vô thức duy trì khoảng cách nhất định với các bạn nữ.
Bây giờ thế mà cậu lại nghe được Chương Cảnh phát ngôn một câu như thế. Đỗ Yến bèn nhanh mồm nhanh miệng hỏi hắn nguyên nhân.
Chương Cảnh thẳng thẳng trả lời, hiện tại đã lên cấp ba, hắn tin Đỗ Yến có thể khống chế bản thân, qua lại với người khác giới cũng rất tốt.
Đỗ Yến thấy Chương Cảnh nói cực kỳ có lý, còn đều nghĩ cho mình. Bất kể là xuất phát từ việc muốn hắn nguôi giận hoặc nguyên nhân gì khác, cậu cứ nghe lời Chương Cảnh là được.
***
Gần đây Chương Cảnh cũng rất sầu não, bởi vì người bạn thân lớn lên từ nhỏ cùng hắn không hề có cảm xúc giống như hắn đối với cậu.
Nguyên nhân bắt nguồn từ chính buổi sáng hôm ấy, Đỗ Yến thừa dịp hắn đang ngủ mà lén lút hôn hắn. Tuy Đỗ Yến đã giải thích đó chỉ là trò đùa nhưng rõ ràng chẳng hề thuyết phục.
Ngày đó sau khi hắn thức dậy, ngay cả Thời An cũng không phát hiện điều gì kì lạ, thời điểm hắn rửa mặt trong phòng vệ sinh vẫn chẳng trông thấy bất kì vết tích nào trên mặt mình.
Kết hợp với biểu hiện khác thường của Đỗ Yến tại căn tin, Chương Cảnh chỉ có thể giải thích là do Đỗ Yến không muốn bị hắn phát hiện nên mới bịa lý do.
Dựa theo tính cách của Đỗ Yến, nếu như cậu biết mình hôn trộm đã không giấu được hắn thì chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, thậm chí tuyệt giao với hắn.
Chương Cảnh không thể chấp nhận chuyện Đỗ Yến và mình chẳng còn thân thiết, do đó đành phải giả vờ không biết.
Khoảng thời gian này, Chương Cảnh vẫn vô cùng mông lung. Hắn đã định rằng sẽ mãi mãi là người bạn hàng xóm tốt nhất của Đỗ Yến, không bao giờ vắng mặt trong cuộc đời nhau.
Mà bây giờ đây hắn phát hiện Đỗ Yến muốn tiến thêm một bước, phát triển thành quan hệ càng thân mật hơn so với bạn bè.
Đáng sợ hơn chính là hắn chẳng hề phản cảm, thậm chí còn cảm thấy mối quan hộ đó vô cùng thích hợp với kế hoạch cả đời của hắn.
Chương Cảnh biết mình thích Đỗ Yến, không phải thích kiểu bạn bè.
Hắn là người cực kỳ lý trí. Khi phát hiện bạn thân có tâm tư khác mà ngay cả hắn cũng vậy thì bắt đầu cân nhắc đến chuyện mai sau.
Chương Cảnh âm thầm tra cứu rất nhiều tài liệu liên quan, thậm chí còn ra ngoài quán net để lên mạng, ít nhất cũng hiểu tình yêu đồng tính rất khó được người trong nước ủng hộ.
Nếu như hắn và Đỗ Yến thật sự ở cùng một chỗ thì vẻ hòa thuận mà hai nhà đã gây dựng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Hắn nghĩ tới bà nội và cha mẹ mình, cả ông bà Đỗ Yến nữa, bọn họ nhất định không thể chấp nhận chuyện này.
Cho dù Chương Cảnh có thể sống hết mình tình cảm thì hắn cũng chẳng tài nào trơ mắt nhìn Đỗ Yến bị bạn bè xa lánh, vĩnh viễn không bao giờ nhận được câu chúc phúc từ người nhà.
Chương Cảnh rơi vào lựa chọn gian nan nhất đời người, lý trí và tình cảm giằng co mãi mà vẫn chưa đưa ra được sách lược vẹn toàn.
Đồng tính trong xã hội hiện nay sống rất khó khăn, nếu không nghĩ được biện pháp thỏa đáng thì Chương Cảnh chỉ có thể tạm thời tránh xa Đỗ Yến, đồng thời tạo cho Đỗ Yến thêm nhiều cơ hội lựa chọn.
Trong suốt mười mấy năm làm bạn, Chương Cảnh biết Đỗ Yến là kiểu người rất dễ kích động. Hắn phải cân nhắc đến việc liệu Đỗ Yến có đang chịu ảnh hưởng của sự bồng bột thời kỳ trưởng thành hay không.
Vì không muốn Đỗ Yến bị cảm xúc chi phối nên Chương Cảnh đã đề nghị cậu nên giao lưu với nhiều người khác phái hơn.
Đỗ Yến tiếp thu đề nghị của hắn, bắt đầu qua lại thân thiết với một số nữ sinh, đồng thời Chương Cảnh phát hiện mình hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Chương Cảnh ngồi trong lớp, thoạt nhìn đang rất chăm chú làm bài song trên thực tế, tâm tư của hắn đã đặt toàn bộ lên người đứng ngoài hành lang kia.
Đỗ Yến dựa lưng vào thành lan can, được vây quanh bởi rất nhiều bạn học nữ, cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Chương Cảnh thấy Đỗ Yến rất thoải mái. Nếu quả thật rơi vào vòng xoáy tình cảm thì hắn khó có thể bắt gặp nụ cười ung dung ấy nữa.
Hắn nghĩ mình đã đưa ra quyết định đúng đắn, miễn cưỡng kìm nén tâm tư, bắt đầu làm bài.
Khi Chương Cảnh hoàn thành xong một đề, hắn ngẩng đầu lên theo thói quen, phát hiện Đỗ Yến đã biến mất. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, ra ngoài hành lang nhìn xung quanh mà chẳng thấy tăm hơi Đỗ Yến đâu.
Chương Cảnh thấy bạn nữ vừa nãy đứng nói chuyện với Đỗ Yến, trực tiếp bước tới hỏi: “Xin chào, cậu có biết Đỗ Yến đi đâu không?”
“À, cậu ấy đi ăn cơm rồi.”
Chương Cảnh nhớ ra lúc hết tiết mình đã từ chối lời mời của Đỗ Yến, cho nên cậu mới ăn cùng người khác sao?
Hắn đứng ở hành lang nhìn xuống dưới, nhanh chóng tìm được thân ảnh của Đỗ Yến. Sau khi phát hiện người đi bên cạnh cậu chính là Thời An, hắn bèn yên tâm hơn, thế nhưng trong chớp mắt lại thấy khó chịu.