Nhân Vật Công Lược Đều Không Bình Thường

Chương 8




Điều hòa trên xe tắt ngúm, nhiệt độ lạnh lẽo truyền từ bên ngoài vào càng lạnh hơn bao giờ hết. Riêng cõi lòng Chu Lệ nóng ra, hoá ra Ninh An có nhiều người để tâm đến thế, để tâm đến nỗi muốn chà đạp cậu, làm ra những việc vô sỉ không thể nào chấp nhận được.

Chu Lệ cười chua chát, điều này có phải vô tình vả mặt hắn không? Không riêng Tống Vụ, những người mà Ninh An chỉ mới gặp gỡ một lần, bọn họ cũng giống như hắn, khát khao đôi mắt cao ngạo kia chỉ nhìn về mình?

Hắn biết, bản thân hèn mọn, hèn mọn và nhỏ bé như một con kiến.

Người kia cuộn tròn trên người hắn, hai tay tham lam chui vào trong áo hắn tìm kiếm sự ấm áp, Chu Lệ bình thản lái xe, thỉnh thoảng Ninh An sẽ cọ mặt lên cổ hắn vài cái rồi lầm bầm ngủ tiếp.

Chu Lệ lái xe một vòng thành phố, hắn đỗ xe gần bờ sông, cửa chắn gió hạ xuống, Chu Lệ có thể thấy đèn đuốc lung linh từ bên kia thành phố, sự ồn ào hoàn toàn tách biệt chỉ có mặt sông màu xanh nhấp nhô lên xuống.

Ninh An ghì chặt hắn, Chu Lệ cúi đầu nhìn người trong ngực.

"Lạnh à?" Chu Lệ hỏi.

Ninh An mở to đôi mắt, cặp mắt đỏ hoe như cắn nuốt chút tự chủ cuối cùng của Chu Lệ. Như thế nào nhỉ? Cặp mắt ấy hoàn hảo đến nỗi khơi dậy tội ác trong con người hắn.

Chu Lệ cười khẽ bàn tay nắm lấy cằm Ninh An kéo lên, hắn tham lam hôn xuống, tước đi tự do của đôi môi mềm, bắt lấy đầu lưỡi nhỏ xinh đang cố gắng trốn tránh. Truy đuổi, cắn nuốt, áp đảo đối phương.

"Chu...Chu Lệ. Hức"

"Anh đây!" Chu Lệ buông đôi môi ấy ra, ánh mắt sâu không rõ cảm xúc nhìn từng tấc da trên người Ninh An.

"Chu Lệ, anh tức giận?" Ninh An nói, cậu cảm nhận đôi môi của mình tê rần, đầu lưỡi ê ẩm, chỉ mong xoa dịu phần nào sự thô lỗ của người đàn ông.

Ninh An chỉ chỉ khoé môi sưng lên của mình, Chu Lệ dùng ngón cái xoa xoa một chút rồi cúi đầu hôn xuống.

"Như thế mà bảo không tức giận?" Ninh An cợt nhả nói.

"Ừ. Anh tức giận!" Hắn đáp.

Ninh An cười khẽ chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, chóp mũi thanh tú cọ lên chóp mũi cao ngất của hắn: "Vậy em giao mình cho anh, Chu tiên sinh nếu anh tức giận, anh muốn trừng phạt An An thế nào cũng được!"

"Không. An An ngoan thế này anh làm sao nỡ phạt em được"

Chu Lệ cúi đầu thì thầm bên vành tai Ninh An, bàn tay của hắn đỡ gáy cậu, ngón tay tàn nhẫn chà sát làn da non mềm. Ninh An cả người run run dựa vào ngực hắn, cằm gác lên vai hắn, hai chân quỳ trên ghế mỏi đến tê rần, cậu gian nan thở ra.

Chu Lệ cười khẽ, tiếng cười ấm áp như liều thuốc kích tình khi động vật vào xuân, men rượu trong người Ninh An cồn cào, khao khát kỳ lạ phát ra từ nội tâm khiến cậu hiểu rõ, cậu muốn người đàn ông trước mặt này.

"Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ phương pháp công lược thứ 3, lên giường là chân ái, soát độ hảo cảm tốc độ tên lửa"

"Hả?"

"Cho đến khi đầy điểm yêu thương và thù hận, hệ thống sẽ cho ký chủ biết chính xác thời gian ký chủ nhảy sang thế giới mới. Tít. Xin hưởng thụ vui vẻ"

Ninh An: "...." Vầng.

"Ninh An, nhìn anh"

"Hả"

Chu Lệ hôn lên mí mắt cậu, giọng nói khe khẽ: "Hư, em không tập trung rồi"

Ninh An cảm thấy phía dưới lạnh lạnh, à, quần cậu bị Chu Lệ lột mất, quần lót màu trắng mắc ở mắt cá chân, theo động tác tay của Chu Lệ không ngừng lắc lư.

Mẹ nó lẳng lơ. Ninh An nhịn không được. Bắn. Chất lỏng trắng đục dính đầy áo khoác đen của Chu Lệ. Hình ảnh quá mức kích thích thị giác, cậu vội vàng nhắm mắt. Tội lỗi, quá ư là tội lỗi.

Ninh An chửi thầm trong lòng, người đàn ông giường như không thấy sự xấu hổ trên gương mặt cậu, hắn hôn Ninh An như khích lệ.

"An An ngoan, em đừng cắn chặt khớp hàm" Giọng nói Chu Lệ đầy sự gợi cảm, Ninh An rất ngoan mà nghe lời, khoé môi đối phương lộ rõ sự tinh ranh thoả mãn. Mỗi lần nụ hôn rơi xuống, mang theo cuồng phong chiếm đoạt, nó như biển lửa quét rụi tất cả giác quan và cảm xúc, chỉ chừa lại một linh hồn cô đơn, chông vênh tìm kiếm sự sống, một linh hồn đơn túy, tùy người nhạo nặn.

Mỹ nhân nhỏ bé đáng thương, thánh khiết đến nỗi giấu kín từng lớp trần tục yêu kiều, chỉ muốn đặt cậu ta dưới thân, mạnh mẽ yêu thương, mạnh mẽ xuyên xỏ, khai phá cơ thể diễm lệ đang tỏa ra hương thơm mời gọi. Cặp mắt đào hoa kia có những gì? Cặp mắt sưng tấy tan rã khi sung sướng chạm đỉnh, cặp mắt ban phát dục vọng cho đàn ông lẫn đàn bà, cặp mắt khao khát được chinh phục, khẩn cầu che chở và bảo hộ từ người anh hùng vĩ đại.

Chỉ anh hùng mới xứng với mỹ nhân. Giẫm đạp dưới gót chân là thây máu, ôm lấy mỹ nhân không dính bụi trần vào lồng ngực, ru mỹ nhân ngủ trên chiếc giường dệt từ dục vọng cùng tiếng rên.

"An An..." An An, An An, cho anh tất cả, từ linh hồn đến thể xác. Nếu em là thế, anh sẽ đến với làm bẩn em từ ngoài vào trong, nhuộm lên cơ thể trắng ngần của em bằng màu vẩy đục. Em sẽ trở thành của anh, có mùi vị của anh, trở thành giống loài như anh.

Ninh An bận gặm cổ Chu Lệ, nghe hắn gọi nên ngẩn đầu lên khó hiểu trả lời: "Vâng ạ...?"

"An An thật đẹp" Chu Lệ đáp.

"Chu tiên sinh, anh có thể tùy ý hưởng dụng cơ thể em" Ninh An cười nói, giọng nói vốn trong trẻo trở nên đầy dụ dỗ, cặp chân thon dài trắng mềm vắt lên khủy tay Chu Lệ, cái eo thon gọn dẻo dai được bàn tay của hắn nắm lấy, áo sơ mi tuột xuống lộ ra bờ ngực trắng trẻo sớm đầy dấu hôn, dưới ánh trăng yếu ớt tràn vào không gian chật hẹp, cả người Ninh An như đoá thược dược nhún chàm vào lớp mật vàng, óng ánh, nhớp nháp, ngọt nị.

Tay Chu Lệ trượt xuống, hai ngón tay cái ấn vào hõm Venus quyến rũ của cậu.

Da đầu Ninh An run lên: "Chú ơi... Đừng cọ...cọ nữa...Chú..."

Chu Lệ im bặt, Ninh An cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng cứng ngắc đặt dưới thân mình, cậu lờ đi, chủ động hôn đối phương, răng nanh nhỏ xinh gặm cắn xương vai xanh tinh tế của người đàn ông như thú dữ hưởng dụng con mồi.

"Em gọi anh là gì?"

"Hả..."

"Hử? Trả lời anh?"

Ninh An cắn môi, nũng nịu kêu: "Chú ơi... Chơi em đi..."

Tim Chu Lệ bùng nổ. Hắn chăm chú nhìn Ninh An, nhịp thở nóng bỏng hòa vào nhịp thở mát lạnh của đối phương.

Cặp mắt dẫu động tình nhưng đầy cao ngạo. Cặp mắt đào hoa như bể rượu nhấn chìm linh hồn hắn.

Như một vị thần.

Ban phát dục vọng từ vẻ đẹp ác độc.

Hắn bất chợt nói: "An An, em biết người lớn thích làm gì với nhau không?"

Ninh An lắc đầu: "Chú, chú dạy em đi, người lớn bọn chú thường làm những gì"

Ngây thơ đến đòi mạng.

Chu Lệ bất đắc dĩ cười, ngón tay mang theo cái lạnh chen vào vũng đạo ẩm ướt.

Ninh An hừ nhẹ, cậu nhìn thấy sự điên cuồng trong cặp mắt đen láy của Chu Lệ. Ha. Đàn ông, nếm được ngon ngọt làm sao dễ dàng bỏ qua.

"An An, để chú dạy em nhé! Dạy em những gì người lớn bọn chú hay làm..."

Tiếng Chu Lệ khàn khàn, hắn đợi Ninh An thích ứng và sẵn sàng mới chậm chạp khai phá cơ thể cậu. Nhìn đối phương cau chặt mày, Chu Lệ khẽ chuyển động cơ thể, hai tay siết chặt vòng eo Ninh An, hôn loạn lên bờ ngực cậu: "Ha, bên trong An An ấm quá, thật muốn... thật muốn chơi chết em"

Ninh An: "..."

Hệ thống đã sớm ngắt kết nối với Ninh An chui vào một góc xoá dữ liệu rác.