Nhân Vật Công Lược Đều Không Bình Thường

Chương 17




Ninh An ngồi bó gối trên sàn lâu ơi là lâu, cậu ngạo nghễ đứng lên nâng ngón trỏ chỉ vào Bạch Ly: "Bổn hồ ly đây không có nhiều kiên nhẫn, nếu không chịu cưới...hừ, tôi sẽ bắt đi"

Bạch Ly cầm gậy ba toong, hắn chống người đứng lên sau đó cởi áo choàng phủ lên bả vai Ninh An: "Ăn mặc chẳng ra làm sao"

Ninh An vuốt mái tóc dài bị áo choàng đè mất, từng sợi tóc theo động tác tay xoã đều trên lưng, cậu siết lại áo choàng: "Tại ai? Không phải tại ngài à, nếu không làm thế ngày có ra mặt không?"

"Ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên!!!" Bạch Ly bất đắc dĩ nói.

Ninh An cười lạnh: "Ngài sợ bọn họ? Là một chỉ huy quân sự của một đất nước lại sợ bọn họ"

Bạch Ly nhìn Ninh An không biết an bài người bề trên này ở đâu, hắn có chút đau đầu: "Cậu tên gì?"

Ninh An trợn mắt: "À, ngay cả trên tôi mà cũng không biết à? Tôi tên Ninh An"

"Cậu thật sự có quan hệ cùng tổ tiên Bạch gia?"

Ninh An chậm rãi gật đầu: "Ngàn năm trước vô tình cứu chữa một căn bệnh lạ trong Bạch Gia Trang, dạy bọn họ làm ăn, bốc thuốc cứu người, Bạch gia giỏ nhất về châm cứu chứ không phải vũ lực đúng không?"

Bạch Ly gật đầu, Ninh An sờ cằm nói: "Châm cứu là tôi dạy, lúc đó vì tượng đồng nên Bạch gia gần rơi vào diệt môn, sau đó tôi nhận ra vũ lực quá thấp nên dạy bọn họ làm vũ khí, rèn luyện sức khỏe, từ bảo vệ bản thân bọn họ trở thành lực lượng trụ cột đất nước, tới thời ông anh, cha anh, đến anh chuyển sang phục vụ quân đội chỉ riêng Bạch Mặc..."

"Bạch Mặc làm sao?" Bạch Ly hỏi.

"Thằng nhãi đó quá ham chơi, suốt ngày tụ tập ở nơi chẳng ra gì!"

Bạch Ly mím môi âm thầm ghi nhớ lời nói của Ninh An.

"Cậu lúc trước ở đâu?"

Ninh An buồn bực nói: "Nuốt phải hoả diễm nên ngủ trong động hàn đàm trên núi Thanh Khâu, nơi đó bị tôi hút sạch nên mới tìm đến anh, anh cho tôi cái hồ nước sau nhà, tôi đồng ý cưới anh để trả ơn anh"

Bạch Ly ngẩn ra, này, người này nghĩ đơn giản đến thế ư?

Vậy là hắn nghĩ nhiều rồi đúng không?

Đuôi Ninh An lộ ra, phe phẩy trước mặt Bạch Ly, một cái đuôi chủ động chui vào lòng bàn tay của hắn, ngoan ngoãn đợi đối phương vuốt ve.

Ninh An: "..." Không, cậu chưa điều khiển nỗi đám đuôi này.

Bạch Ly nhìn cái đuôi tuyết trắng mềm mại cọ sát trong lòng bàn tay mình, các ngón tay linh hoạt cử động đem cái đuôi đó nghịch lên nghịch xuống, Ninh An bất lực đứng nhìn, một cái đuôi khác hiện ra quấn quanh cổ tay Bạch Ly.

Ninh An ngại ngùng ho khan: "Nó...nó thích anh, tôi không khống chế được"

Bạch Ly: "..."



"Hoả diễm làm cơ thể cậu yếu dần?"

Ninh An gật đầu.

"Sẽ không biến được vẽ hình dạng hồ ly?"

Ninh An gật đầu.

"Hoả diễm công tâm, có phải cần cách áp chế không?"

Ninh An gật đầu.

"Tại sao cậu ăn phải hoả diễm"

Ninh An gãi đầu: "Lúc hái trái cây không cẩn thận té xuống nuốt vào bụng"

"Cậu có phép thuật không?"

Ninh An lắc đầu: "Không, tôi là hồ ly của thế kỷ XXI, theo chủ nghĩa Mác Lê-nin, yêu Đảng, được giảng dạy về chủ nghĩa duy vật"

Bạch Ly: "..."

"Tôi yêu hòa bình và ghét chiến tranh, ghét những kẻ âm thầm lên kế hoạch đồng hoá xuyên tạc lịch sử của một nước, à quên...tôi ghét ai chia sẻ đường lưỡi bò"

Một quân nhân nghe được chắc cảm động lắm đúng không?

Nhìn gương mặt phấn chấn của Ninh An, Bạch Ly không nỡ đã kích cậu.

"Giờ cho tôi theo anh đi"

Bạch Ly nhíu mày: "Để làm gì?"

Ninh An cười cợt nhả: "Chúng ta vượt rào, cầm đèn chạy trước ô tô"

Bạch Ly: "..."

Ninh An tiếp tục nói: "Anh chưa thử với đàn ông đúng không? Yên tâm tôi không thắc nút, không sinh được em bé"

"Ninh An!!!" Hắn gào lên.

Ninh An cười khẽ: "Chọc anh đó, tiên sinh, mang em theo với"

Một câu này triệt để làm tim Bạch Ly mềm như nước, Ninh An thuận thế bá cổ hắn chui vào vòng ngực rộng lớn.

Cậu ngẩn đầu, dù bản thân cao gần 1m8 nhưng phải kiễn chân lên, miễn cưỡng cho đỉnh đầu tới cằm người đàn ông: "Bạch Ly, anh có muốn hôn, hôn em không?"

Đôi môi đỏ rực kia dán lên rồi tách ra như khoảnh khắc chuồn chuồn lướt qua mặt nước, động tác đơn giản nhưng đủ gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng, Bạch Ly nhìn chằm chằm đôi môi đỏ kia, gương mặt bình phàm hiếm khi nhăn lại.

Ninh An vuốt nếp nhăn giữa chân mày cho hắn, Bạch Ly dùng tay giữ gáy Ninh An, khoảnh khắc bắt lấy đôi môi mềm kia tất cả suy nghĩ trong đầu Bạch Ly đều bay sạch bách ngoại trừ ý niệm cắn xé đối phương.

Một tay đè gáy, một tay ôm trọn vòng eo đối phương ghì vào cơ thể, tư thế công kích chiếm lấy hoàn toàn không một kẽ hở, Ninh An bị hôn đến choáng ngợp khi Bạch Ly buông cậu ra Ninh An chỉ có thể mềm mại ngã xuống vòng tay đối phương.

Bạch Ly vừa lòng nói: "Quả là vu vật trời sinh, cực phẩm trong cực phẩm... mềm mại không xương"

Ninh An buồn bực cào cổ hắn: "1 tháng sau tổ chức đám cưới!!!"

Bạch Ly thoải mái gật đầu, ôm Ninh An ra khỏi phòng.

***

Cánh cửa mở ra Bạch Mặc có chút tò mò nhìn, y thấy chú út nhà mình bế ra một người, người đó bọc trong áo choàng trắng, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ Bạch Ly, mái tóc dài đổ xuống che mất phân nửa gương mặt.

Bạch Ly nhìn cháu trai nhà mình lạnh nhạt nói: "Đi lấy xe"

Bạch Mặc hoàn hồn gật đầu: "Vâng"



Sau đó lạch bạch chạy đi.

Bạch Ly phải đi ra từ cửa sau rồi vòng ngược ra tầng hầm, xe Bạch Mặc đã đậu gần đó, khoảng thời gian gần 15 phút đủ cho Ninh An ngủ một giấc nhỏ.

Bạch Ly ngồi ở dãy ghế phía sau, ánh đèn trong xe đủ chiếu sáng lên gương mặt Ninh An, cậu nghe Bạch Ly nói "lái xe", Ninh An ngóc đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, đúng lúc Bạch Mặc ngước nhìn kính chiếu hậu, y nhịn không được huýt sáo một tiếng.

Người kia quá đẹp, làm trái tim y hoảng hốt một nhịp, nếu không phải Bạch Ly nhìn trúng thì Bạch Mặc cũng sẽ chơi đùa với cậu một khoảng thời gian. Y nghĩ thế.

"Là tôi" giọng nói mềm mại có chút trong trẻo lại vang lên, Bạch Mặc chớp mắt vài cái, nhịn không được chửi moẹ.

Là "cô gái" váy đỏ kia sao???

Ninh An như nhìn thấy nổi lòng y, cậu gật đầu: "Tôi nói cậu không tin, tôi là thím của cậu đó" sau đó quay sang nhìn Bạch Ly dùng chất giọng đáng yêu nói: "Em nói đúng không Bạch tiên sinh"

Bạch Ly có chút bất đắc dĩ vuốt đỉnh đầu cậu, sau đó nhìn vào Bạch Mặc.

Bạch Mặc bị nhìn đến nổi da gà, xe chạy vào dinh thự, Bạch Ly ôm lấy Ninh An xuống, nhìn đôi mắt có chút thất thần của Ninh An, hắn nói: "Muốn ngủ ở đâu?"

Ninh An nhìn lại hắn: "Hồ nước, anh lẹ một chút em khó chịu muốn chết rồi"

Bạch Ly ôm cậu chạy đi.

Phía sau dinh thự thì không đúng lắm, vốn là xung quanh có trồng đầy đủ các loại cây cỏ, như một khu vườn mini, tòa dinh thự có năm tầng, cái hồ nước màu xanh ngọc bích kia nằm chính giữa khu vườn, không ai biết độ sâu bao nhiêu, cũng không có xây dựng thành bảo vệ, chính giữa là một cái núi giả cực bự nhưng không cao mấy, đại khái chiều cao khoảng 3 mét.

Tổ tiên Bạch gia dặn con cháu không được tái mái tay chân, nên xung quanh trồng đầy bông thược dược làm dấu. Chỉ cần đứng phía xa nhìn thấy hoa thược dược phải rời đi nếu không chọc giận thần linh?

Ninh An cười khẽ, chọc cái gì? Giận cái gì? Thược dược là chấp niệm của Chu Lệ và cậu, sang vi diện này lại trở thành chấp niệm của cậu và Bạch Ly.

Ninh An đứng trước toà núi giả giữ hồ, ánh mắt có chút lười nhác, không khí xung quanh như đông đặc, ngay cả Bạch Ly cũng cảm nhận được.

Toà núi giải bao năm đứng yên không nhúc nhích có chút vặn vẹo, từng đợt hơi lạnh trắng xoá bay ra, Bạch Ly nhìn một màn hoang đường mà có lý này hơi thất thần một chút.

"Thả em xuống" Ninh An nói

Bạch Ly thả cậu xuống, Ninh An dùng chân chạm vào mép hồ, sau đó rụt lại, cậu cởi áo choàng cho Bạch Ly sau đó từ từ từng bước về phía ngọn núi.

Càng tiến gần ngọn núi, mực nước nhấn chìm Ninh An càng sâu.

Bạch Ly đứng nhìn có chút khẩn trương, Ninh An quay đầu xua tay: "Anh không vào được đâu, quay về đi, phía dưới là động hàn đàm, núi này nằm chôn sâu dưới lòng hồ..."

Ninh An chưa nói hết Bạch Ly đã đặc một chân xuống.

Ninh An quát: "Anh muốn chết à, hàn đàm là nơi cho người thường đi vào? Chưa chết vì lạnh cũng chết vì ngộp thở, mau cút về phòng đi, sáng mai đến đón em"

Bạch Ly gật đầu, xoay người rời đi.

Ninh An tiếp tục đi xuống, xung quanh cậu là không gian mênh mông của nước cùng ngọn núi sững sờ, cậu chìm xuống đáy.

Đặt tay lên ngọn núi sờ một hồi sau đó hình bóng trong làn nước của Ninh An biến mất, bên trong dĩ nhiên là hàn đàm, trắng xoá có chút ánh xanh, từng cột thạch nhũ tỏa ra hơi lạnh, chính giữ là vũng nước được thạch nhũ nhỏ giọt tạo thành, ngoài ra còn có giường băng...

Ninh An chậm chạp tiến vào hồ, sau khi ngồi xuống, hai tay khoác lên thành hồ thở dài thoả mãn, cậu sờ sờ bụng dưới, ngọn lửa quả nhiên yên ổn không thấy tăm hơi.

"Ủa, hệ thống"

"Gì?"

"Sau không thấy ngọn lửa trong đan điền?"

Hệ thống đáp: "Nó hòa vào nội đan của cậu rồi, ngu ngốc...vì vậy sao này cậu sẽ hoả tiễn công tâm?"

Ninh An nhíu mày: "Cái gì hoả tiễn công tâm"

Hệ thống cười lạnh: "Không phát tiết liền chảy máu mũi"

Ninh An làm cái dấu ok, cậu bơi xung quanh hồ.



Động này rất lớn, nhưng Ninh An không rảnh đi khám phá, mục tiêu của cậu là cái hồ này thì cậu ngâm nước ở đây thôi.

Cơ thể Ninh An đối với hàn đàm là ngựa quen đường cũ, dù ngâm bao nhiêu cũng không thấy lạnh, mặc dù nhiệt độ lạnh thấu xương, cậu cũng hy vọng có một ngày nào đó mình không cần ngâm nước trong này, như thế Bạch Ly phải ôm một cục băng ngủ hay sao?

"Mơ đẹp ghê, cậu chỉ yêu giá trị thù hận đúng không?" Hệ thống nói, giọng điệu chua lè.

Ninh An: "Bị nói trúng rồi"

***

Bầu trời mang một màu thuần xanh, rạng Đông ló dạng, Ninh An rời khỏi hang động, sau khi trồi lên mặt nước, cậu thấy một người đàn ông đứng trên bờ chờ mình, người kia khoác áo choàng chấm đất, tay đút vào túi quần, tay cầm dù.

"Bạch Ly" Ninh An gọi một tiếng.

Bạch Ly nhìn thấy mỹ nhân giữa hồ, da thịt trắng nõn, tóc đen tản ra, như loài nhân ngư cao quý đang bơi về phía mình, Bạch Ly nói: "Mau lên đây"

Ninh An cười một cái, đi lên trên bờ: "Lạnh quá, lạnh quá!!!"

Bạch Ly đem áo choàng khoác lên cho cậu, khi đụng vào cánh tay Ninh An, nhiệt độ làm hắn hết hồn. Lạnh đến tê tái, lạnh như thế cậu thật sự chịu được?

"Đi thôi" Ninh An đem tóc mình vắt sạch nước đi theo Bạch Ly.

"Căn phòng cho cậu đã chuẩn bị xong" Bạch Ly nói.

Ninh An nhìn hắn một cái, Bạch Ly bị nhìn có chút bối rối: "Sau thế?"

Ninh An dời ánh mắt, cậu lắc đầu: "Đi không được"

Bạch Ly nhìn kỹ, thấy chín cái đuôi phía sau đã ướt sủng, Ninh An cũng không thể thu lại đuôi ướt, Bạch Ly thở dài, hắn đưa cây dù cho Ninh An sau đó ôm cậu lên.

Một tay ôm thắt lưng, một tay ôm lấy bả vai cậu, Ninh An nhìn đỉnh đầu Bạch Ly, bàn tay nhỏ xinh luồn vào chân tóc tết vài bính tóc.

"Bạch Ly, anh không thích nuôi tóc dài à?"

Bạch Ly vừa đi vừa nhíu mày, hắn vỗ mông Ninh An một cái: "Đừng lộn xộn, cậu có thấy đàn ông gần bốn mươi nuôi tóc dài không?"

Ninh An cười khẽ: "Em hơn ngàn tuổi"

Bạch Ly dừng bước, ngẩn đầu nhìn cậu: "Ngàn tuổi?"

Ninh An gật đầu, cúi xuống hôn hắn, hai tay ôm mặt Bạch Ly: "Nụ hôn chào buổi sáng, Bạch tiên sinh"

___