Nhân Vật Công Lược Đều Không Bình Thường

Chương 10




Chu Lệ đang lướt Wibo.

Hắn đăng nhập vào acc của mình, sau đó vào trang chính thức của đoàn phim.

Ủa?

Ủa, ủa, ủa.

Chu Lệ sa sầm mặt mũi, trợ lý đứng phía sau cũng run rẩy, vội vàng lấy điện thoại đăng nhập vào hóng drama.

Khu bình luận của bộ phim «Vết sẹo» đang spam và chia sẻ rầm rộ bức ảnh của một nam sinh, ngay cả Lạc Ly đóng vai Hà Thanh Hạ cũng lưu bức ảnh vào máy.

Lạc Ly: "Lần đầu gặp được người có giá trị nhan sắc cao đến thế, icon lặng lẽ cap màn hình"

Tớ là mẹ cậu: "Aaaaa, là Lạc Ly, Lạc Ly đừng nói là anh đang liếm màn hình nha!!!"

Lạc Ly: "Mọi người đoán xem ^~^"

Bên dưới là hàng loạt bình luận.

Chu Lệ: "Đó là người yêu tôi, cám ơn"

Hình.

Hình.

Hình.

Chu Lệ để lại ba tấm hình hắn chụp Ninh An ở phần bình luận.

Một tấm chụp khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.

Một tấm chụp trong vườn thược dược sau nhà.

Một tấm chụp khi Ninh An cuộn người ngủ trên người hắn.

Tớ là mẹ cậu:...

Tiểu yêu tử: "Đù"

Người qua đường 1: "Vãi cớt, là Chu Lệ, là Chu Lệ đó hả"

Người qua đường 2: "Tui cứ nghĩ người đó là chồng mình, ai ngờ là vợ người ta?"

Không ăn cá: "Lầu trên, đồng cảm sâu sắc"

Người qua đường 3: "Chu Lệ là gay?"

Tao thích anh: "Gay ăn hết của bạn à?"

(Tao thích anh là cụm từ mị muốn nói với BaJi San)

Fan nhan sắc của Lạc Ly: "Gay thì sao? Bạn có gay được người ta không?"

Cộng lông chân của Chu Lệ: "Gay cái gì mà gay, anh ấy thích con trai!!! Cậu thử gay xem, chắc Chu Lệ thích cậu?"

...

Chu Lệ khẽ cười, hắn nhìn chiều hướng bình luận ở trên Wibo quay đầu nói với trợ lý: "Khống chế bình luận, đừng đẩy việc này lên hot seach, tôi không muốn có người làm phiền em ấy"

Trợ lý nhỏ gật đầu, đạp giày cao gót rời đi.

Chu Lệ gọi điện cho Ninh An, nếu không phải buổi chiều hắn đi gặp Chu Phỉ Thạch và Chu Ly xử lý việc ở Chu Trạch, hắn thề bây giờ hắn lập tức chạy về nhà ôm Ninh An lăn lộn mấy vòng.

Ninh An đang ngủ, cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, Ninh An dùng chân nhấn nghe.

"An An là anh"

Ninh An nghe giọng Chu Lệ, nhón chân nhỏ nhắn khẽ nhếch xem như chào hỏi.

Chu Lệ: "..."

"An An còn ngủ ư?"

Ninh An kẹp điện thoại đến bên tai nhẹ giọng đáp: "Vâng"

Chu Lệ nhìn vành tai trắng nõn qua màn hình, ngón tay khẽ vuốt lên: "Để trợ lý của anh tới đón em đến công ty nhé, chúng ta đi ăn"

"Dạ" Ninh An nói xong, Chu Lệ liền tắt máy.

5 giờ chiều, Ninh An tắm rửa ăn mặc kín đáo, đem theo di động cùng ví tiền rời nhà.

Cậu mặc áo len đen cao cổ cùng quần tây, chân mang giày, bên ngoài là áo khoác dài cùng màu, cổ quàng khăn choàng.

Mái tóc màu nâu ngoan ngoãn rũ xuống.

Sỡ dĩ Ninh An ăn mặc kín kẽ, một phần là bước vào mùa đông cơ thể cậu không chịu nổi rét lạnh, thứ hai là Chu Lệ để lại trên cơ thể cậu quá nhiều dấu răng, đặc biệt là sau gáy, nơi ấy bị cắn, bị mút, bị niết đến xanh tím, nhìn mà rợn người, nếu không tận mắt chứng kiến cảnh Chu Lệ tạo ra dấu vết ấy trên gáy mình, Ninh An cũng sợ bản thân sẽ tin giả thuyết cậu bị người ta dùng gậy bóng chày đánh.

Từ xa, là chiếc xe màu bạc quen thuộc của Chu Lệ chầm chậm chạy đến, xe dừng hẳng trước mặt Ninh An, trợ lý nhỏ nhìn chàng trai đứng gần cổng nhà Chu Lệ, cô vội vàng đi xuống.

"Cậu là Ninh An?"

Ninh An gật đầu: "Chị là trợ lý của Chu tiên sinh?"

Đàm Ý cười khẽ, aaa, đẹp trai quá má ơi nhưng sau ăn mặc kín mít vậy nè!!!!

Cô lịch sự cúi đầu: "Vâng, mời cậu lên xe"

Ninh An ngồi ghế phó lái, cậu đem hai tay bỏ vào trong túi áo.

Đàm Ý khó hiểu nhìn qua, Ninh An nói: "Cơ thể tôi không chịu được lạnh, từ nhỏ đã như thế"

Đàm Ý tăng nhiệt độ điều hòa: "Xin lỗi, là tôi sơ ý"

Ninh An khoác tay: "Không sao, không sao ạ, cảm ơn chị đã bật điều hòa"

Moá, dễ thương muốn chết!!!

Trái tim Đàm Ý khóc thét, gần 30 phút sau bọn họ đi đến công ty giải trí Kim Nghê, Ninh An xuống xe, Đàm Ý đăng nhập vào Wibo, cô viết: "Hôm nay được đưa đón anh đẹp trai"

Đàm Ý mặc kệ người ta có quan tâm bài viết mình hay không cô đem xe chạy vào gara.

Ninh An đứng gần đài phun nước, trụ sở Kim Nghê 36 tầng được khảm tấm thủy tinh một chiều màu xanh nước biển, trong tiết trời lạnh, màu xanh của tấm kính như hòa vào màn trời thành một bức tranh tĩnh vật.

Chóp mũi Ninh An đỏ bừng, cậu xoa hai bàn tay lạnh vào nhau, chợt nghe thấy có người gọi mình.

"Này, nhóc con"

Ninh An xoay người, âm thanh gọi cậu rất êm tai, chủ nhân của âm thanh cũng rất xinh đẹp, là một người con trai cao gầy, mắt xanh da thịt trắng nõn, mái tóc màu vàng càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch.

Là Lạc Ly.

"Tôi không phải nhóc con" Ninh An nhỏ giọng nói, đôi mắt đào hoa ngậm đầy ánh nước nhìn chằm chằm đối phương.

"Giá trị yêu thương 25"

Lạc Ly không ngờ Ninh An sẽ nói thế, anh cười khẽ: "Cậu đến đâu làm gì, nếu tìm người tôi có thể giúp cậu"

Ninh An lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của anh"

Lạc Ly nhìn màn hình điện thoại, anh cau mày: "Cậu tên gì?"

Ninh An biết anh đang vội, cậu cũng không muốn tán gẫu, tùy tiện đáp: "Ninh An"

Lạc Ly cười: "An"

Ninh An nghiên đầu nhìn anh: "Lạc tiên sinh, nếu còn công việc thì anh đi đi"

Lạc Ly là diễn viên, người mẫu nổi tiếng, ai cũng biết đến anh, đối với việc Ninh An lạnh nhạt gọi mình là Lạc tiên sinh chỉ khẽ lắc đầu: "Gọi tôi Lạc Ly được rồi"

Đúng lúc này Chu Lệ từ bên trong đi ra, Ninh An nhân cơ hội soát giá trị thù hận, cậu hắt xì mấy cái, gương mặt đỏ bừng, Lạc Ly thấy thế nên đem khăn tay từ trong túi đưa đến trước mặt Ninh An: "Lau nước mũi, ở dơ"

Ninh An nhận lấy, chiếc khăn này đậm mùi hoa thược dược, Ninh An mờ mịt nhìn Lạc Ly.

"Thống ca?"

Hệ thống mếu máo: "Ký chủ đúng rồi, đây là ý thức phân hoá thứ hai trên thế giới này, Lạc Ly"

"Vậy có cần công lược hắn không?"

Hệ thống đáp: "Không cần, cậu soát độ yêu thương tàm tạm là được, đủ cho đối phương có ấn tượng cực mạnh với mình, vì có khả năng Lạc Ly sẽ xuất hiện ở thế giới tiếp theo"

Ninh An vừa chà mũi vừa nói: "Chu Lệ với Lạc Ly là một người"

"Chính xác là như thế, vật chủ phân tách ý thức, cậu chỉ có cách công lược, đem mảnh vỡ ý thức ghép lại"

Ninh An hiểu rồi, hệ thống toàn bug thôi.

"Cảm ơn" Ninh An đáp, cậu bị người ta nắm khăn quàng cổ kéo về sau.

"Chu Chu" Ninh An yếu ớt gọi, sau đó tiếp tục hắt hơi, bả vai run lên.

Chu Lệ nhìn Ninh An như thế nào nỡ nặng lời, hắn nắm trọn bàn tay lạnh lẽo của cậu vào bàn tay ấm áp của mình, chất giọng từ tính đau xót vang lên: "Sau không gọi anh"

Ninh An ủy khuất ngẩn đầu: "Là anh bảo em đợi dưới tòa nhà"

Chu Lệ mím môi: "Xin lỗi, An An anh đói rồi, chúng ta đi ăn đi"

Ninh An trầm mặt, cậu nhẹ nhàng gật đầu, Chu Lệ kéo cậu đi về hướng gara, Ninh An xoay người vẫy vẫy tay với Lạc Ly: "Tạm biệt đại mỹ nhân"

Lạc Ly: "Tạm biệt An An"

Chu Lệ nhíu mày, hắn không nói nhiều lời đem Ninh An nhấc lên, hai chân cậu kẹp chặt hông hắn, vì sợ rớt xuống đất nên ôm cổ hắn, cặp mắt hai người đối nhau, Chu Lệ hôn xuống.

Lạc Ly trong lòng cười lạnh. Hoá ra Chu Lệ cũng có một mặt như thế. Đúng là đồ trà xanh đê tiện.

Lạc Ly lắc đầu, vuốt mái tóc màu vàng ngược ra sau, đem mũ lưỡi trai đội lên, đeo khẩu trang, kính râm, áo khoác cũng kéo khóa, bao tay cũng mang vào. Lạc Ly cảm thấy ổn thoả mới xoay người rời đi.

...

Ninh An bị nhét vào xe, cậu thở hỗn hển. Chu Lệ nhận tấm chăn văn phòng từ tay trợ lý sau khi gài dây an toàn cho Ninh An lại đem chăn đắp lên.

Ninh An ngửi chăn, chóp mùi đầy mùi thược dược.

Chu Lệ cảm thấy thật thỏa mãn vì hành động nhỏ của Ninh An: "Thơm không?"

Ninh An gật đầu: "Thơm, là mùi của anh"

"Ừm, anh cũng thấy nó rất thơm"

Ha. Trà xanh.

Ninh An nhìn Chu Lệ, chỉ thấy đôi mắt đối phương ngậm đầy ôn nhu cùng cưng chiều, tim Ninh An nhảy lên, kiểu này cậu không nở tổn thương hắn đâu, giá trị thù hận gì gì đó, không soát có được không?

"Cảnh báo OCC, không, cảnh báo người chơi có ý định vi phạm ký ước cùng hệ thống"

Ninh An héo như rau chiều: "Được rồi, soát thì soát, 50 điểm hận thù chứ gì? Dễ ẹc!"

Hệ thống: "..."

Chu Lệ nháy mắt nhìn thấy Ninh An ủ rũ, hắn luống cuống tay chân: "Sau thế, em khó chịu ở đâu?"

Ninh An lắc đầu, cậu muốn chồm người qua hôn hắn nhưng bị Chu Lệ quấn thành một cục, còn bị dây an toàn cột lấy, Ninh An chỉ chỉ môi của mình.

Nhanh lên. Mau qua đây hôn bố.

Chu Lệ chồm người qua, một tay đỡ gáy Ninh An, cướp đoạt đôi môi mềm nhuận.

Hôn xong hai người tách ra, Chu Lệ xoa hai bên khoé môi tê dại của Ninh An: "Em muốn ăn gì?"

Ninh An vươn năm ngón tay: "Lẩu nè, BBQ nè, tokbokki và canh quân đội nè, trà sữa nè"

Ninh An càng nói, sắc mặt Chu Lệ càng xấu: "Không được" Chu Lệ nhẹ nhàng cắt đứt tâm tư của Ninh An.

"Vì sao, vì sao không được?

Chu Lệ lấy đĩa CD từ trong túi áo choàng đưa cho Ninh An: "Anh nói không là không, cơ thể em không thích hợp ăn mấy món đó!"

Ninh An: "Không được? Cái gì cũng không được! Cái này không được, cái kia cũng không được. Chu Lệ, anh quản nhiều đến thế à? Cái gì cũng muốn quản"

Chu Lệ bất đắc dĩ xoa hai bên trán, Ninh An vô cớ gây rối, hắn không biết phải làm thế nào chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: "Vậy anh đưa em đi ăn thứ khác ngon hơn được không? An An đừng bướng"

Ninh An nghi ngờ nhìn hắn, không hận cậu hả?

Hệ thống: "..." Ờm...thì, ký chủ nhà nó hơi ngáo tí thôi.

Cuối cùng Chu Lệ lái xe đến một nhà hàng chuyên về thức ăn thanh đạm, hắn gọi cháo hải sản và súp cho Ninh An, bản thân hắn cũng thế, sau đó Chu Lệ mua thêm một cốc cà phê một cốc nước ép dâu, miễn cưỡng lắm hắn mới mua thêm một cốc trà sữa nóng và một phần bánh gato cho Ninh An.

Cứ thế hoàn thành bữa ăn tối, Chu Lệ lái xe cùng Ninh An trở về nhà.

__

Sắp drama rồi, chia buồn cùng Chu tiên sinh nhé.

Hẹn gặp Lạc Ly ở một vị diện khác!!!

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình, tuy mình hơi xàm nhưng mình sẽ cố gắng viết cho thật logic nhất:33