Nhân Vật Công Lược Đều Không Bình Thường

Chương 1: Thế giới thứ nhất: Yêu đến Chết.




Căn phòng mở toang cửa sổ, rèm nhung màu đỏ thật dày không hề lay động khi gió thổi, bốn góc tường và bàn gỗ bày đầy tượng thạch cao lớn nhỏ, sàn nhà lót thảm nhung trắng ngà, tất cả mang hơi hướng nghệ thuật nhưng không kém phần quái dị.

Trên giường lót lông hạc có một thiếu niên đang ngủ say, gương mặt quá mức diễm lệ cho thấy thân phận có chút mơ hồ, đôi mắt đào hoa khép chặt, lát sau đôi mắt ấy thanh triệt mở ra.

Ninh An ngáp một cái, ngón chân xinh xắn chạm vào thảm lông dưới sàn, cậu ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt có tiêu cự nhìn về rèm nhung màu đỏ.

[Xác nhận truyền tống thành công, tiếp nhận ý thức, mã hoá dữ liệu]

Ninh An lần thứ hai nghe được âm thanh máy móc sau vụ tai nạn.

"Làm sao vậy?" Ninh An nói.

[Không có gì, đang quét tìm ý thức phân hoá]

"Tìm được chưa?" Ninh An lại hỏi.

Hệ thống vui vẻ đáp: "Được rồi, trước cửa"

Đứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Âm thanh hai nặng một nhẹ rất có quy luật, Ninh An vội vàng xuống giường, chỉnh lại cổ áo sơ mi liền mở cửa.

Hành lang đen thui, ánh đèn găm trên tường màu xanh đậm chiếu xuống không gian chật hẹp, Ninh An không thấy người đâu, cậu ngó ngang chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo cùng khoảng không trống trải đến rợn người.

"Này" tiếng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên, Ninh An bị doạ không nhẹ, thậm chí ở gần như thế cậu hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của đối phương, tim Ninh An giật thót, mồm nhanh hơn não đã gào to vài tiếng.

"Câm mồm" Bóng đen kia lắc lư trước mặt Ninh An, giường như tức giận xoay người rời đi, tiếng dép lê cứ thế lạch bạch nện lên cầu thang.

"Ai vậy?"

[Ý thức phân hoá, Chu Lệ]

Ninh An chưa kịp hoàn hồn, Chu Lệ đứng dưới cầu thang nhìn lên, sau khi xác định cháu trai vẫn đứng như trời trồng hắn bực bội lên tiếng: "Xuống ăn cơm"

Xuống thì xuống. Ninh An tức đến há miệng.

"Ninh thiếu gia, xảy ra chuyện gì?"

Giọng nam già nua chen vào bên trong lỗ tai, tiếp bịch bịch bịch của giày da dẫm vào mặt sàn gỗ khiến đầu cậu tê tái. Quản gia Vương mở đèn, ông thấy Ninh An đứng trước cửa há to miệng cùng gương mặt trắng bệch.

"Ninh thiếu gia?" Quản gia Vương đụng vai cậu một cái.

Ninh An ngậm miệng, ngơ ngác nhìn về phía quản gia Vương: "Vâng ạ?"

"Xảy ra chuyện gì?" Giọng quản gia có chút lo lắng, một tay cầm giẻ lau, một tay cầm mui múc canh. Dáng vẻ này nhìn như đang nấu cơm tối vậy.

Ninh An ho một tiếng: "Hiểu lầm thôi, chú út làm cháu sợ muốn chết"

Vương quản gia cười: "Cháu thật là, ông chủ cũng vậy, y như ma"

Ninh An: "..."

Vương quản gia biết mình lỡ lời nên lúng túng nói: "Ăn cơm, cơm chiều đã nấu xong"

"Cháu biết rồi" Ninh An đáp một tiếng, đóng cửa phòng theo Vương quản gia đi xuống.

"Ngồi đi"

Tiếng nói lạnh nhạt của Chu Lệ từ bên kia bàn ăn vọng vào lỗ tai. Ninh An nhanh chóng ngồi xuống cầm lấy chén đầy cơm lùa một đũa vào miệng, sau đó gấp một miếng sườn kho.

Ánh sáng vàng nhạt lại nhão nhoẹt chiếu xuống, Ninh An dùng cặp mắt trong veo đánh giá hắn. Chu Lệ, ba mươi ba tuổi là nhà soạn nhạc nổi tiếng, tính tình khó ở, ghét ai liền diss người đó, bề ngoài hờ hững, gương mặt âm u, dù nhan sắc hạng xịn mười điểm cũng rớt xuống còn bảy điểm.

Đặc biệt, Ninh An còn phát hiện Chu Lệ rất trắng, trắng bệch như tờ giấy.

Làn da này....

"Chú út"

Ninh An gọi một cái.

Chu Lệ vẫn xới cơm cho vào miệng, lông mi hắn rũ xuống, cả người lâng lâng như xuất hồn đến chỗ khác.

"Chú ơi?"

Ninh An lại gọi.

Chu Lệ vẫn như cũ, Ninh An nhìn đôi tay triệu đô của Chu Lệ nuốt nước bọt một cái.

"Chu tiên sinh?"

"Hử?"

Chu Lệ đặc chén xuống, Ninh An âm thầm thở ra, cậu cười khẽ.

Chu Lệ sửng sốt vì nụ cười kia.

Hệ thống nhúc nhích màn hình phẳng phiu: [Thấy chưa, đã bảo cậu đẹp mà, đẹp ngất ngây luôn]

Mắt Ninh An sáng ngời, bắt được trọng điểm trong câu nói của hệ thống. Chu Lệ làm nghệ thuật nên yêu cái đẹp, lại khắc khe với cái đẹp, vì thế Ninh An quyết tâm công lược bằng cách bán nhan sắc của mình. Mê hoặc tâm trí của Chu Lệ.

Nghĩ đến, ý cười trong cặp mắt Ninh An càng sâu.

Hệ thống cũng cảm thấy giống cậu, nó biến số liệu thành màu đỏ xếp thành hai chữ: [Cố lên]

Ninh An nói: "Chú, việc vừa rồi là con vô lễ, con xin lỗi"

Chu Lệ hiếm khi nhìn thẳng vào cháu trai của mình lâu đến thế, càng nhìn càng nổi da gà, cảm giác cực kỳ lạ. Ở chung hai tháng trời Chu Lệ sớm đã quen thuộc với gương mặt Ninh An, gương mặt âm nhu đầy lệ khí nhưng Ninh An bây giờ mang chút thần thái, gương mặt trước mắt hắn giống bị phù phép nhìn một lần đầu óc người đối diện sẽ trở nên trống rỗng chỉ còn lại sự si mê, sinh ra dục vọng khó hiểu muốn hủy hoại nó, Chu Lệ dời ánh mắt, hắn lạnh nhạt gật đầu miễn cưỡng phun ra hai chữ: "Đã biết"

Ninh An đang tươi cười có chút cứng đờ, cậu hỏi hệ thống: "Tôi không đẹp à?"

[Đẹp, cậu rất đẹp, bảo đảm luôn, thiết lập của cậu là vạn người mê mẩn]

Ninh An là người công lược. Sau khi cậu chết vì vụ tai nạn đã gặp được hệ thống, hệ thống luyến tiếc vẻ ngoài của cậu, hơn nữa tiêu chuẩn của Ninh An rất phù hợp với hàng loạt nhiệm vụ sắp tới, thu thập ý thức phân hoá cho ý thức chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ cho cậu niết bàn sống lại. Và để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nên bên ngoài lẫn bên trong của Ninh An đã được hệ thống thay đổi một chút.

Đề tài một lần nữa rơi vào ngõ cụt, Ninh An cùng hệ thống nhanh chóng tìm kiếm đề tài mới, cậu tặc lưỡi, Chu Lệ giường như không thích nói chuyện trên bàn ăn, dù đối phương có gắp thức ăn cho cậu, thỉnh thoảng là vài miếng thịt lẫn rau xanh thì Ninh An cùng hệ thống vẫn trơ mắt nhìn thời gian âm thầm trôi đi.

Cứ như một cỗ máy lập trình. Không thể tương tác với nhau.

"Chú, đừng gắp nữa con không ăn rau"

Chu Lệ gật đầu: "Biết rồi, đừng quá kén chọn"

***

15 phút sau.

Ninh An đặt đũa xuống. Bữa ăn kết thúc, Ninh An tức đỏ mắt đứng lên.

"Con về phòng trước đây" cậu lễ phép nói.

Chu Lệ nhìn bóng lưng cậu rời đi, nhíu mày: "Ăn xong lại đi ngủ, con có biết có hại cho sức khỏe hay không, ở trên lầu hai có phòng tập thể hình"

Sắc mặt Ninh An cứng đờ, sau đó cậu phát hiện có một vật thể lông xù đang liếm ngón chân mình, Ninh An cuối xuống, xem kỹ là một con husky, cậu ôm nó lên ước chừng khoảng 10 cân.

"Đói bụng hả?" Ninh An xoa đầu husky con, Chu Lệ từ bàn ăn nhìn qua: "Con không chạy bộ thì chú bắt husky chạy"

Ninh An: "..."

Cậu nhìn nhóc husky đang vẫy đuôi lung tung, đôi mắt tròn xoe tham lam nhìn bàn ăn, Ninh An đành phải đặt nó xuống sàn. Cậu nhìn Chu Lệ, có chút yếu ớt nói: "Tập, con tập, con đi chạy bộ, chú cho nó ăn"

Chu Lệ thoải mái gật đầu: "Đi đi"

Nói xong còn phất tay. Biểu tình Ninh An có chút vi diệu, cậu nhìn husky lần cuối, xoay người đi lên lầu hai.

Tại sao phải chạy bộ? . Truyện chính ở ~ TRu𝑴T R𝐔YE𝑁.Vn ~

Tại sao lại có chấp niệm với máy tập thể hình?

Căn phòng tập thể hình rất lớn, chỉ là Ninh An tận mắt thấy máy móc kim loại đứng yên da đầu có chút tê dại.

Ninh An chạy xuống lầu một. Chu Lệ đang ngồi dưới sảnh xem tivi, mắt thấy Ninh An hấp tấp đi ra, chân mày lại nhịn không được nhíu chặt: "Lại chuyện gì?"

Ninh An chỉ ra phía ngoài: "Con chạy bộ trong vườn cũng được"

Chu Lệ không nói gì, ánh mắt quay lại màn hình tivi. Con chó nhỏ nằm dưới chân hắn ngẩn đầu lên nhìn Ninh An, sau đó đứng lên chạy về phía cậu, Chu Lệ liếc mắt một cái, khoé môi câu lên thành độ cong: "Dẫn nó theo luôn"

Còn chú thì sao? Đồ làm biếng, ăn no rồi xem ti vi.

Nhận ra ánh mắt sắc bén của Ninh An đảo qua người mình, Chu Lệ nhàn nhã uống một tách trà: "Đi đi, tập cho ra mồ hôi rồi đi tắm"

"Vâng" Ninh An nhún vai rời đi, trên tay ôm theo bé husky.

Bầu trời đêm, giăng đầy sương như tơ nhện. Khắp nơi hương hoa thược dược xộc vào khoang mũi. Một người một hệ thống, một husky đi lung tung trong vườn hoa, thời tiết mặc dù có chút lạnh nhưng Ninh An vẫn ổn, cậu cảm thấy trong nhà càng lạnh hơn.

Ninh An thả husky xuống đất, chó con nhanh chóng chạy đi tìm một chỗ có đất cát đào bới lung tung. Ninh An chậm rãi làm vài động tác tập thể dục, bên tai là âm thanh hệ thống.

[Thu thập 50/50 điểm yêu thương và điểm hận thù, là hoàn thành nhiệm vụ, thời gian thích hợp sẽ đi đến thế giới khác]

Ninh An gật đầu: "Biết rồi biết rồi, nhìn tôi chẳng khác tiện nhân là mấy"

Hệ thống: "..."

Ninh An vuốt ve cánh hoa trắng muốt đang xuất thần nghĩ cách ngược chết Chu Lệ bỗng nhiên rùng mình, cậu lắp bắp nói: "Hệ thống, Chu...Chu Lệ có thật là người không?"

Hệ thống rùng mình theo cậu, nó run rẩy trả lời: [Vẫn còn thở]

Ninh An trầm mặt. Nhờ tiếng husky ngốc nghếch cậu lấy lại bình tĩnh đi xung quanh khu vườn.

"Còn bao lâu nữa?"

[2 phút 30 giây]

Ninh An nghe hệ thống nói, cậu khẽ nhếch môi, dưới ánh trăng mờ nhạt, gương mặt thiếu niên phủ lên một tia mị kiều khó nói, điểm này vừa lúc chọc phải chỗ ngứa của đàn ông, chỉ muốn đem thiếu niên trước mắt giấu đi chỗ khác để nâng niu.

Giam trong lồng kính chẳng hạn. Biến cậu thành một búp bê thủy tinh thật đẹp.

Ninh An cảm thấy sau gáy nóng hầm hập, như có ánh mắt sáng quắt của người khác nhìn chằm chằm vào mình. Ninh An xoay người, ngẩn đầu lên vừa vặn đối diện cửa sổ phòng Chu Lệ.

Rèm đỏ dày cộp đứng yên không nhúc nhích, từ xa Ninh An chỉ nhìn thấy trong phòng Chu Lệ có một màu đen thui.

Nói đi, hắn ta nhìn lén ông đây đúng không?

Ninh An giả vờ gãi đầu, ôm lấy husky, cầm cái chân ngắn ngủn của nó vẫy vẫy.

[Giá trị hận thù 5]

Hả.

[Ấu trĩ...]

Ninh An khẳng định Chu Lệ đã thấy mình, cậu ôm con chó nhỏ chạy thêm vài vòng sau đó đi vào trong nhà.

Đến khi Ninh An tắm xong, ngã lưng trên chiếc giường mềm mại, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

[Giá trị yêu thương 5]