Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc (Vai Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc)

Chương 90: Hoàn chính văn




Chiếc giường dưới thân mềm mại như bông, còn mang theo mùi hương thoang thoảng.

Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng vừa đủ, chiếc điều hòa cần cù chăm chỉ đang không ngừng làm việc, cung cấp cho chủ nhân mình giấc ngủ hoàn hảo nhất.

“Tít tít, đến giờ thức dậy rồi, kế hoạch trong ngày đều nằm trong buổi sáng đó.”  Đồng hồ báo thức vang lên giọng nói hàm hậu đáng yêu.

Hàng lông mi dày rậm của người đang nằm trên giường khẽ lay động, cậu mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là cảnh tượng vô cùng thân quen, bức màn tự động dày cộp trên cửa sổ sát đất nằm bên mép giường được kéo ra, chỉ để lại tấm lụa trắng mỏng manh, để chắn đi ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, chỉ để lại một luồng ánh sáng dịu nhẹ.

…Cậu quay về rồi.

Rõ ràng cậu đã trải qua một thời gian rất dài ở thế giới đó, nhưng ở nơi này cậu chỉ mới vừa trải qua một giấc ngủ mà thôi.

Trong ngực đang ôm một vận gì đó bự bự, Ninh Diệu lấy ra xem thử, phát hiện ra nó là một con thú bông có vẻ ngốc nghếch.

Đây chính là con gấu bông mà cậu thích nhất trước khi xuyên qua, nó vừa mềm mại vừa thoải mái, ôm ngủ là sướng nhất.

Cảm giác lúc trước đúng thật là rất thoải mái, nhưng bây giờ chỉ thấy nó ngốc nghếch mà thôi. Mỗi khi đông ấm hạ lạnh, đã không còn người sẽ chủ động ôm lấy cậu để sưởi ấm, cũng chẳng còn khuôn mặt mà cậu muốn thấy nhất nữa.

Ninh Diệu bực dọc ném con gấu đi, rồi bật dậy khỏi giường.

Là người được cả thế giới cưng chiều, đương nhiên là căn phòng sẽ hoành tráng không chê vào đâu được, chỉ nhìn một cái thì không thấy được điểm cuối luôn ấy chứ.

Chiếc giường vừa rộng vừa xa hoa đến mức không thể tưởng tượng nổi, Ninh Diệu ấn vào một cái nút trên đầu giường, một chiếc xích đu lập tức từ trên trượt xuống, đặt ngay trước mặt cậu.

Ninh Diệu ngồi lên xích đu, để nó đưa mình đến cửa phòng.

Vừa mở cửa phòng, Ninh Diệu đã gặp được vị quản gia vẫn luôn trước sau như một chờ đợi trước cửa phòng cậu.

“Chúc cậu chủ nhỏ buổi sáng tốt lành.” Quản gia nói rất thân thiết.

Ninh Diệu không khống chế được cảm xúc nữa, bèn cười nhẹ, rồi nói với quản gia: “Buổi sáng tốt lành.”

Quản gia đẩy nhẹ mắt kính, để bản thân mình có thể nhìn rõ hơn một chút, sau đó kinh ngạc nói với Ninh Diệu: “Hôm nay trông ngài có vẻ…không giống với bình thường cho lắm.”

Ninh Diệu ngây người.

Cậu bỗng nhớ đến những lời Thiên Đạo từng nói ngày đó. Sức mạnh của cậu đã biến mất, bây giờ có thể cậu không còn là nhân vật chính nữa, mọi người cũng sẽ không bị thể chất kỳ quái của cậu mê hoặc đâu nhỉ?

“Là không làm cho người ta thích giống trước đây ạ?” Ninh Diệu rũ mắt, cười nhẹ. “Con trưởng thành rồi, không đáng yêu như trước được nữa.”

“Sao ngài lại nói vậy?” Quản gia giật bắn mình, ông gỡ kính xuống lau lau vài cái, rồi lại đeo lên.

“Mỗi ngày cậu chủ nhỏ càng làm cho người ta thích hơn, hôm nay cũng như thế. Hơn nữa, hôm nay cậu chủ càng khiến cho tâm hồn người ta tan chảy, nếu ngài mà đi ra ngoài, thì hoa cỏ sẽ đồng loạt nở rộ vì ngài.” Quản gia nói với giọng chắc nịch.

Ninh Diệu chớp chớp mắt, cậu cảm thấy biểu cảm của quản gia không giống như đang nói dối chút nào.

Ninh Diệu ngồi lên trực thăng quản gia vừa lái đến, sau khi bay được một lúc, cậu mới đến được nhà ăn.

Mọi người trong nhà đã lâu không gặp đã hòa thuận ngồi vào bàn từ trước, đợi cậu đến mới cùng nhau dùng bữa.

“Diệu Diệu, mau đến đây.” Mẹ Ninh vẫy tay với Ninh Diệu.

Ninh Diệu lon ton chạy đến cạnh mẹ, mẹ Ninh bèn sửa lại quần áo và kiểu tóc cho cậu một chút, vừa ý nói: “Con trai mẹ hôm nay vẫn đẹp trai như cũ!”

Ninh Diệu ngồi xuống chỗ của mình, đồ ăn trong bát cậu đã được anh chị thương yêu gắp đến mức tràn cả ra.

Tình thân đã lâu chưa được hưởng làm hốc mắt Ninh Diệu hơi xót xa, trong lòng cứ như có một chỗ trống nào đó chẳng thế lấp đầy, giống như cát trong chiếc đồng hồ lật ngược đang không ngừng chảy xuống.

Đáng lẽ ra phải có một người ngồi xuống cùng cậu như hình với bóng, cùng nhau hưởng thụ sự quan tâm từ người nhà mới phải.

Anh hai Ninh Diệu giành hỏi trước: “Sao vậy? Sắc mặt em không ổn lắm, gặp ác mộng à?”

Ác mộng?

Ninh Diệu lắc đầu.

Được cả thế giới cưng chiều, nhưng hoàng tử nhỏ vốn không cần đau lòng vì chuyện tình cảm lại giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, rồi nở một nụ cười rất ngoan ngoãn.

“Không phải ác mộng, mà là một giấc mộng rất đẹp.”

Vậy nên cậu mới không muốn tỉnh lại, cho dù chỉ vừa mới chia xa, cũng đã xuất hiện nỗi nhớ nhung đến khắc cốt ghi tâm.

Nếu như giấc mơ có thể biến thành hiện thực, nếu như Úc Lễ có thể cùng cậu ngồi trước chiếc bàn này….vậy thì tốt biết mấy.

*

Tòa tháp chọc trời trang nghiêm khí phách ngày xưa, bây giờ lại bị băng tuyết dày đặc bao phủ.

Có thôn dân mặc quần áo mùa đông dày cộp nặng nề nện bước đi đến, đặt đồ ăn trên tay lên trận pháp kim sắc mờ ảo bên ngoài.

Cô bé đi bên cạnh nàng tò mò hỏi: “Mẹ ơi, ai ở nơi này vậy ạ? Vì sao chúng ta phải đưa thức ăn đến cho người đó?”

Người phụ nữ bế cô bé ấy lên, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn: “Là vị thần duy nhất trong thế giới, ngài sẽ phù hộ cho chúng ta mưa thuận gió hòa. Chúng ta muốn cảm tạ, đương nhiên phải dâng cho ngài vài món ăn ngon.”

Cô bé cái hiểu cái không, ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp cao chót vót ẩn mình giữa tầng mây, nhưng cả tòa tháp đều bị trận pháp bao phủ, ánh sáng mờ ảo bao bọc bên ngoài, khiến cho người ta không thể nhìn rõ.

“Thần cũng phải ăn hả mẹ?” Cô bé tò mò hỏi.

“Thần có thể ăn, cũng có thể không ăn.” Người phụ nữ nói. “Nhưng chủ yếu là mọi người muốn cho ngài nếm thử đủ loại món ngon, còn đến đây trò chuyện cùng ngài, như vậy thì thần có ngồi ở đây mãi, cũng không đến mức quá cô đơn tịch mịch.”

“Thì ra là vậy, con hiểu rồi, vậy lần sau đến đây, con sẽ mang theo điểm tâm ngon nhất cho thần ăn thử.” Cô bé vỗ vỗ tay, khi nhìn thấy ở phía xa còn xuất hiện những người khác, cô bé vui vẻ nói: “A! Các cô các bác khác cũng đến tặng đồ kìa mẹ!”

Người phụ nữ cười gật đầu, sau đó nhanh chóng đưa cô bé đi, nhường đường cho những người sau.

Dưới làn váy bạc trắng của băng tuyết, nhưng tất cả mọi thứ chẳng hề có vẻ lạnh lẽo, chỉ có cảm giác ấm áp mà thôi.

Dưới ánh mặt trời xán lạn, còn có tiếng cười nói vui vẻ bầu bạn, đúng thật là cảnh tượng dịu dàng nhất thế gian.

*

Trong toà tháp tối tăm cao vút.

Cả một tòa tháp ấy chỉ toàn bóng tối, chỉ lác đác vài tia sáng chiếu vào từ những chỗ vỡ nát trên đỉnh tháp. Nhưng thứ xuất hiện ở nơi đó chẳng phải trời xanh mây trắng, mà là một thế giới rất kỳ lạ, chứa đầy sao trời lấp lánh không ngừng biến ảo.

Có một bóng người mặc hắc y lẳng lặng ngồi trên tháp, hắn cứ mãi nhìn lên bầu trời, không nhúc nhích một lần nào, gần như đã hoàn toàn hòa mình vào bóng tối xung quanh. Nếu như không có u linh, thì giữa bóng đêm dày đặc này chỉ còn ánh sáng yếu ớt phát ra từ viên linh thạch lộng lẫy hắn đang nắm trong tay.

Lông mi Úc Lễ rung lên nhè nhẹ, hắn cũng chú ý đến những người vừa đi đến.

Thức ăn trên mặt đất vẫn còn tỏa ra hơi ấm, trên mặt mọi người đều mang vẻ thân thiện dịu dàng, không hề có chút u ám hay ác ý nào cả.

Mọi chuyện đều tốt đẹp đến thế, đây là thiện ý họ dành cho hắn, như là điều mà thế giới này đang nói với hắn vậy, chính là: Ở lại đi.

…Ở lại đây sao?

Tuy rằng không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, nhưng Úc Lễ vẫn còn nhớ rõ, khi hắn tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều phải sống trong vô vàn lời mắng nhiếc hạ nhục, tất cả mọi người đều ôm ác ý đối với hắn.

Lúc đó, hắn cũng đã tưởng tượng đến ngày thế giới này tràn ngập thiện ý với mình, mỗi người đều nở nụ cười thật lòng chào đón hắn.

Giống như bây giờ.

Những thứ đã từng là ước mơ xa vời, bây giờ chỉ cần vươn tay đã có thể chạm đến. Hắn chỉ cần rời khỏi tòa tháp phong ấn này, là có thể bước vào nhân gian ấm áp, được đến gần với sự yêu thích của những người khác đối với mình.

Úc Lễ nhìn chằm chằm vào bầu trời sao trên đỉnh tháp, nhẹ giọng hỏi người không ở bên cạnh mình lúc này. “Đây là thứ em để lại, em muốn ta vui vẻ sống ở nơi này sao?”

Tất cả chỉ còn lại yên lặng, không hề có người nào đáp lại hắn cả.

Úc Lễ phát ra một tiếng cười buồn bã.

Em vẫn luôn rộng lượng như thế, chỉ cần em thích một người, thì sẽ cho người đó những điều tốt nhất. Em không cầu mong nhiều, chỉ mong người ấy sẽ luôn được vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng lòng dạ ta hẹp hòi, ta không cần vui vẻ, không cần tự do, không mong địa vị, cũng chẳng màng lời ích, thứ duy nhất ta cần chỉ có một mình em.

Cho dù phải vì chuyện này mà trải qua vô vàn trắc trở, hắn cũng sẽ không từ bỏ.

Trói mãi bên cạnh, khóa chặt vào mình, cho dù người đó có đồng ý hay không, họ vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

“Ta muốn gặp em.”

Vị thần có được toàn bộ thiện ý của thế giới, lại đang nói với một người ở nơi bầu trời xa xôi.

Chỉ vì muốn gặp lại, nên chấp nhận từ bỏ cả thứ mà trước đây mình từng ước mơ tha thiết, vứt bỏ cả thế giới, tình nguyện ngồi mãi ở nơi này suốt mấy ngàn năm, không hề có một giây lơi lỏng, cũng chỉ vì muốn thấy được nụ cười trên gương mặt người kia thêm lần nữa.

*

“Ngẩn người gì thế? Đến đây nào, mẹ mới học được món mới, ăn thử xem có thích không nào?”

Mái tóc đen mềm mại bị xoa rối tung cả lên, Ninh Diệu nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, mới lấy lại được tinh thần.

Cậu nhìn bầu trời lần cuối, mới bước vào phòng.

“Có lẽ khi con ngây ngốc ở đây vài giây, thì thời gian ở nơi khác đã trôi qua rất lâu rồi.” Ninh Diệu nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, Diệu Diệu nói gì cũng đúng hết.” Lòng bao dung của người nhà họ Ninh đối với Ninh Diệu luôn là vô hạn, mẹ Ninh lập tức đồng ý ngay với suy nghĩ kỳ lạ của cậu, còn múc cho cậu thêm chén canh.

Người nhà họ Ninh tiếp tục lục tục làm việc, trong nhà lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Gần đây có rất nhiều người đến hỏi mẹ chuyện con thích mẫu người nào, nhưng mà mẹ không thèm trả lời.” Mẹ Ninh cười nói.

Tay cầm báo của ba Ninh run lên: “Con còn nhỏ như vậy, nói chuyện yêu đương làm gì?”

“Đúng thế! Yêu đương cái gì mà yêu đương!” Ngay cả anh hai đang ăn say sưa cũnng lên tiếng tán thành. “Làm gì có ai xứng đôi với Tiểu Diệu nhà ta?”

Những lời này được cả nhà đồng ý, chỉ ngoại trừ Ninh Diệu.

Ninh Diệu nắm chặt cái muỗng trong tay, mím môi lại.

….Không phải đâu, có người xứng đôi với cậu lắm, hơn nữa họ còn yêu nhau.

Thật ra không cần phải giải thích chuyện này, bởi vì Úc Lễ không thể đến bên cạnh cậu. Mà sau khi cậu nói, cũng chỉ làm cho mình phiền phức thêm thôi, khiến cho người nhà nghĩ rằng cậu bị mấy kẻ trên internet lừa gạt tình cảm, thế nào cũng sẽ làm công tác tư tưởng cho cậu lâu ơi là lâu.

Nhưng mà, nếu như không nói ra, vậy thì chẳng ai biết được Úc Lễ đã từng xuất hiện trong cuộc sống cậu, không ai biết được bọn họ thật lòng yêu nhau, cũng chẳng ai biết rằng cậu còn đang chờ hắn đến.

Cái muỗng va vào vành chén sứ, phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Con có bạn trai.” Ninh Diệu nói rõ từng câu từng chữ.

Nhà ăn rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Tờ báo trong tay ba Ninh rơi cái bẹp xuống đất, yên lặng một hồi lâu, cuối cùng ông mới lên tiếng: “….Con vừa nói gì?”

Ninh Diệu nhìn thẳng vào đôi mắt uy nghiêm của ba mình: “Con nói là, con có bạn trai, con thích anh ấy lắm, anh ấy cũng thích con.”

Đùng một tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều nổ tung như pháo trúc.

“Người đó là ai? Là nhóc con chưa mọc đủ lông nhà ai?”

“Từ khi nào? Con yêu đương lúc nào, sao mẹ chẳng nghe được gì hết?”

“Anh bảo này, có phải em bị lừa rồi không? Không được tin người ngoài! Chắc chắn là em bị lừa rồi!”

Giữa một rừng khiếp sợ và nôn nóng, trông ba Ninh vẫn còn rất bình tĩnh, ông chậm rãi đẩy kính lên, hỏi một câu trí mạng: “Người đó đâu? Xác định quan hệ rồi, sao chưa cho cả nhà gặp mặt lần nào? Là con trai nhà ai thế? Con nói ba nghe xem, thôi, đưa ảnh cho ba nhìn trước đã.”

Câu hỏi này chọt ngay điểm yếu, Ninh Diệu cố gắng trưng ra biểu cảm hết sức bình tĩnh, trả lời câu hỏi của ba: “Tạm thời không thể gặp được ngoài đời thực, cũng không có ảnh luôn ạ.”

Lời này vừa thốt ra, cả nhà càng hốt hoảng hơn.

“Vẫn còn…yêu qua mạng?”

Sự nghi ngờ trong mắt ba Ninh đã đầy đến mức sắp xông ra ngoài: “Cho dù là quen qua mạng, có là bạn bình thường thì cũng phải cho nhau xem ảnh, rồi nói tình trạng gia đình mình ra mới đúng, cậu ta nói gì với con chưa?”

“Nói rồi ạ. Mọi chuyện của anh ấy con đều biết, con đã ở bên anh ấy rất lâu.” Ninh Diệu chậm rãi hít vào một hơi, nói rõ tình hình thực tế: “Nơi anh ấy ở vẫn còn là cổ đại, anh ấy là người giỏi nhất thế giới luôn đó ạ.”

Mọi người: “….”

Trên đầu ai nấy đều xuất hiện một nùi dấu chấm hỏi.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như chết rồi vậy. Không biết phải trả lời câu này thế nào, họ chỉ sợ trả lời không đúng lại làm Ninh Diệu vỡ mộng mất.

“…Muốn đóng phim à?” Anh cả nghiêm túc nhất cũng phải lên tiếng. “Vậy anh sẽ đưa một trăm biên kịch đến đây, soạn kịch bản theo lời em nói, đến lúc đó em ưng cái nào thì diễn cái đó.”

“Là thật mà! Em không có nói dối, anh ấy thật sự có dáng vẻ như thế!” Ninh Diệu muốn thêm chút sức thuyết phục cho lời nói của mình.

Sao có thể là thật chứ em ơi? Trừ Ninh Diệu ra, những người khác trong nhà đều đồng loạt nghĩ đến.

Ba Ninh cứng rắn hạ quyết định: “Đừng trách ba dùng gậy đánh uyên ương, nhưng mà với kinh nghiệm xã hội của ba suốt nhiều năm, trăm phần trăm tên này là lừa đảo. Hôm nay con phải nói rõ ràng với tên đó, chia tay với cậu ta đi!”

Từ nhỏ Ninh Diệu đã rất nghe lời người nhà, nhưng lần này cậu chỉ cười nhẹ, dùng cách giống như thường ngày để làm nũng với họ: “Con vất vả lắm mới tìm được đối tượng yêu đương, vậy mà mọi người đều không tin con, không muốn chúc phúc cho con sao?”

Tất cả đau khổ đều bị đè nén nơi đáy mắt, không cãi cũng không ầm ĩ, nhưng lại càng khiến cho những người phát hiện ra sự đau khổ ấy càng mủi lòng hơn.

Trong nhà không có người nào thật sự làm lơ được khi Ninh Diệu đau lòng buồn bã. Ba Ninh yên lặng một lát, cuối cùng ông giơ tay lên, chỉ ra bầu trời trong xanh rộng lớn ngoài cửa.

Ngoài cửa là một cái sân rộng cùng với những khóm hoa đươc cắt tỉa gọn gàng, hoàn cảnh nơi này rất tốt, không bị thứ gì che khuất, vậy nên tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy được đường chân trời ở phía xa xa.

Ba Ninh nói: “Vậy đi, con nói cậu ta lợi hại như thế, thì có xuyên qua thời không để gặp con cũng không khó. Trước khi bữa cơm này kết thúc, nếu như cậu ta xuất hiện, cả nhà sẽ tin tưởng vô điều kiện mà chúc phúc cho con. Nếu như cậu ta không xuất hiện, thì tối nay, trước khi con ngủ hãy bình tâm suy nghĩ một lát xem chuyện này có chỗ nào không đúng, được không?”

Ba Ninh tận tình khuyên bảo một phen, chỉ hy vọng Ninh Diệu có thể tỉnh táo từ trong cơn mê muội này. Nhưng ông lại không nghĩ đến, khi Ninh Diệu nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, hai mắt đột nhiên sáng rực.

Không chỉ ánh mắt của Ninh Diệu, mà cả khuôn mặt và thân thể cậu đều phát sáng, tựa như là đóa hồng đang say ngủ giữa đêm đen, bỗng nhiên được mặt trời đánh thức.

Vèo một cái, Ninh Diệu chạy nhanh đến mức bọn họ nhìn không kịp.

Ba Ninh: “?”

Cả nhà đồng loạt quay đầu, bỗng từ cửa chính mở rộng, họ nhìn thấy một người mặc hắc y, quanh thân tràn ngập khí thế đáng sợ đang lơ lửng trên bầu trời.

Mà Ninh Diệu cũng vừa mới chạy ra sân, nhưng khi người kia nhìn thấy cậu, ánh mắt đáng sợ ấy bỗng trở nên mềm như mại như nước.

Mọi người: “???”

*

Khuôn mặt quen thuộc ấy bỗng gần ngay trước mắt, ngay trong giây phút ấy, Ninh Diệu dang hai tay ra, sau đó cậu được ôm trọn vào lòng.

Hơi thở quen thuộc tràn ngập trong xoang mũi, hốc mắt Ninh Diệu cũng cảm thấy cay cay.

Rõ ràng thời gian họ xa nhau chưa đến một ngày, nhưng cậu lại cảm thấy như đã qua rất nhiều năm.

…Nhưng có lẽ, Úc Lễ thật sự đã phải trải qua rất nhiều năm.

Bàn tay mang theo vết chai vuốt nhẹ lên khóe mắt, lau hết tất cả nước mắt cho cậu.

“Không được khóc.” Úc Lễ nói.

Những lời này y đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đổi sang một thế giới khác lại nghe được những lời này, Ninh Diệu không kìm được nước mắt nữa. Cậu nhắm mắt, để mặc Úc Lễ lau nước mắt cho mình, thế mà hắn lại còn mạnh miệng: “Còn khóc nữa ta bắt em mỗi ngày khóc đầy một rương đấy.”

Úc Lễ không nói nữa. Ngay sau đó, Ninh Diệu cảm thấy có gì đó mềm mại áp lên môi mình.

Nụ hôn này giống hệt như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ một cái là lập tức tách ra, nhưng lại chứa đựng nỗi nhớ vô biên.

“Đúng như lời hứa, ta đến gặp em.” Úc Lễ nhẹ giọng nói.

Hắn không hề nuốt lời. Suy cho cùng nỗi nhớ ấy đã đưa hắn đến bên cạnh người hắn muốn gặp nhất đời này.

Ninh Diệu hé môi, cậu vừa lau nước mắt, vừa nắm lấy tay Úc Lễ. Khi họ đáp xuống đất, cậu lập tức nở nụ cười.

Cậu nghiêng người, sau đó chỉ vào phòng, vừa cười vừa nói: “Trước khi anh tới, em đã nói với họ về anh rồi. Mọi người nói sẽ chúc phúc cho hai ta vô điều kiện. Nhanh lên nào, em đưa anh đi ra mắt cả nhà.”

Ninh Diệu kéo Úc Lễ chạy đi, làn gió thuộc về thế giới này thổi tung tóc họ, thổi tan cả quá khứ ưu sầu phiền não.

Vượt qua bao thời gian và khoảng cách, bọn họ lại trở về bên nhau. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

————–HẾT—————