Ninh Diệu hít một hơi thật sâu.
Chuyện này là một bí mật động trời có thể khiến cả yêu tộc dậy sóng! Nhưng giờ nó phải tạm thời giữ kín bí mật này.
Cả cái thân tròn vo của Ninh Diệu đều rụt cả vào. Sau khi nói lời cảm ơn với yêu tộc nọ, Ninh Diệu trốn trong áo Úc Lễ thúc giục y mau chân về nhà.
Qua khoảng thời gian sống chung với nhau Úc Lễ đã có thể dễ dàng đoán ra được chú chim nhỏ mập mạp này nghĩ gì trong đầu. Y vuốt ve Ninh Diệu đang co thành quả bóng ở trong ngực mình, tiếp tục đi tìm mua thức ăn cho con non mà y dự định mua trong chuyến xuống phố này.
"Lúc nào rồi mà còn mua đồ ăn nữa!" Ninh Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mổ lên thắt lưng Úc Lễ: "Em có một bí mật còn lớn hơn cả trời muốn nói cho anh nghe đây này. Mình mau về thôi!"
Úc Lễ không nói gì, đi đến cửa hàng chuyên bán thức ăn cho con non.
"Ngài đây thật có mắt chọn đồ, món sữa dẻo(1) Thanh Nha này là món bán chạy nhất trong tiệm nhà ta, chẳng những chua chua ngọt ngọt ngon miệng được các bé yêu thích, mà nhất là còn giàu dinh dưỡng nữa. Bên trong chứa đầy đủ linh khí giúp nâng cao tư chất phát triển linh mạch của các bé. Mặc dù giá cả có hơi cao nhưng bảo đảm là rất đáng tiền!"
(1) 青鸦奶泥
Chủ quán miệng lưỡi trơn tru đến độ làm cho Ninh Diệu đang núp trong ngực áo Úc Lễ một lòng nghĩ về bí mật to lớn kia cũng phải nhấp nhổm không yên, nhô đầu ra khỏi ngực áo Úc Lễ.
Trước mắt nó bày đủ loại hàng hóa lung linh hấp dẫn, món nào món nấy đều xinh xắn bắt mắt thu hút sự chú ý của những con non.
Ninh Diệu không kiềm chế được nuốt ngụm nước miếng.
Mấy thứ này trông... ngon ghê.
Ninh Diệu ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Úc Lễ, gặp đúng lúc Úc Lễ cũng cúi xuống nhìn nó, một người một chim chạm mắt nhau.
"Muốn cái nào?" Úc Lễ hỏi.
"Em muốn..." Ninh Diệu bật thốt, sau khi kịp phản ứng lại vội ngậm chặt miệng.
Nhìn lại thì quần áo trên người Úc Lễ chỉ là bộ áo bào đen hết sức giản dị, trên áo khoác cũng không có hoa văn bảo hộ gì cả. Ai nhìn vào cũng biết bộ quần áo này còn chẳng phải pháp y(2) cấp thấp.
(2) 法衣 (pháp y): trang phục có phù phép nhằm phòng ngự, bảo hộ người mặc.
Đã hành tẩu trên giang hồ, nào có người hay yêu nào lại không mặc y phục có ẩn phép phòng ngự đâu chứ? E là chỉ có khi nào ngươi đã đạt được tới cảnh giới đỉnh cao, khắp cả Tam giới này không một ai có thể làm ngươi bị thương được thì mới có thể không thèm quan tâm mình mặc gì, y phục có khả năng phòng ngự hay không.
Còn như bình thường, nếu không mặc pháp y thì chỉ có một nguyên nhân thôi. Tại nghèo.
Nói cách khác là nhà bọn họ rất nghèo.
Ninh Diệu chớp mắt mấy cái, sửa miệng.
"Không muốn nữa. Em ăn cá anh bắt cho em là được rồi, em thích ăn món đó." Ninh Diệu cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc trên cái mặt toàn lông tơ mềm mại của mình: "Em không muốn ăn cái này đâu. Thật đấy."
Chú chim mập ngây thơ vẫn chưa biết che giấu phần lớn tâm tư suy nghĩ của mình, vẻ tiếc nuối đong đầy trong đôi mắt xoe tròn.
Úc Lễ cúi nhìn Ninh Diệu một hồi lâu, xoa xoa đầu nó rồi nói với ông chủ: "Mua hết."
"Thằng nhóc ngoan làm sao, hay để ta miễn phí cho ngươi một túi... A? Hả? Mua hết á?" Ông chủ nghe ra mới giật mình nói.
Úc Lễ cũng không nói nhiều, lấy thẳng từ trong nhẫn trữ vật ra vài viên linh thạch thượng phẩm. Ông chủ trợn tròn mắt, nhanh như chớp gói hết tất cả các món hàng có ở trên kệ rồi đem tới trước mặt Ninh Diệu và Úc Lễ.
"Ngài thật hào phóng, bảo sao cậu nhóc nhà mình được nuôi tốt thế này, quả nhiên là hậu sinh khả úy! Mấy hôm nữa tiệm nhà ta sẽ nhập hàng mới về, lần sau ngài lại ghé đến ủng hộ nha!" Ông chủ mặt mày hớn hở tiễn Ninh Diệu và Úc Lễ ra tận cửa.
Ninh Diệu vẫn trong trạng thái trợn mắt há mỏ, mãi đến khi đi xa rồi mới hoảng hốt lo sợ hỏi:
"Nhà mình đâu ra nhiều tiền thế? Có phải anh giấu em đi làm chuyện xấu không?"
Vẻ lo lắng trên mặt Ninh Diệu rõ mồn một, dĩ nhiên Úc Lễ không định nói cho Ninh Diệu biết linh thạch là do hồi trước ba giới nhân yêu ma đều vì sợ hãi y nên dâng lên cho y. Úc Lễ chỉ đành nói: "Ngươi khóc ra."
Ninh Diệu: "...?"
À ừ, nó quên mất, có nó ở đây thì sao mà nghèo được?
Anh trai ăn mặc giản dị như vậy chắc là vì không muốn nó phải khóc nhiều, thế nên mới bớt ăn bớt mặc.
Anh trai thật tốt.
Ninh Diệu nghĩ thông là vui vẻ hẳn ra. Về đến nhà, nó bắt đầu thưởng thức bữa ăn được đút cho.
Đồ ăn dành riêng cho con non đều vừa ngọt vừa mềm, phần lớn còn có mùi sữa, Ninh Diệu ăn nhiều đến độ cái thân chim sắp không đi lại nổi nữa. Lúc Úc Lễ muốn dẫn nó ra ngoài cho tiêu thực Ninh Diệu mới nhớ ra mình đã quên mất cái gì.
"Từ từ đã, em muốn nói với anh một bí mật lớn, anh cứ ngắt lời em làm em suýt quên mất đấy!" Ninh Diệu ở dưới đất nhảy cao hai cái, nhòm xem cửa sổ và cửa chính, sau khi chắc rằng đã đóng hết các cửa nó mới che che giấu giấu bảo Úc Lễ bế nó lên đầu gối y.
"Yêu tộc vừa nãy có nói màu lông của Phượng Hoàng là trắng, vàng kim với đỏ ấy, anh còn nhớ không?" Ninh Diệu hạ thấp giọng nói.
Úc Lễ nhướn mày: "Rồi sao?"
"Hắn còn nói, chỉ có lông của Phượng Hoàng mới có màu đó thôi. Nên là..." Ninh Diệu từ từ hít sâu một hơi rồi nín thở, rung cánh.
Làm ba loại sắc màu cùng xuất hiện có hơi thách thức đối với Ninh Diệu. Nó chưa từng thử đổi quá một màu lông bao giờ. Khả năng khống chế màu sắc cần phải chuẩn xác hơn, cần chú ý tới từng cọng lông tơ trên cơ thể.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, khẽ vỗ đôi cánh.
Bách điểu hướng Phượng, vạn yêu kính phục, nó chính là Phượng Hoàng!
Nhiệt lượng từ sâu trong cơ thể phóng ra, truyền qua da rồi truyền tới lớp lông vũ bên ngoài.
Ninh Diệu mở mắt ra, hồi hộp hỏi: "Trông thế nào? Có đẹp không?"
Biểu cảm của Úc Lễ sượng sùng khó hiểu: "Không tồi."
Ninh Diệu: "?"
Có gì đó sai sai, đáng lẽ ra Úc Lễ phải xúc động đến rơi lệ, vui sướng hoan hỉ vì trong nhà có một Phượng Hoàng chứ?
Không thì cũng phải kinh ngạc thán phục vì bộ lông xinh đẹp lộng lẫy này của nó chứ nhỉ?
Ninh Diệu nhíu mày lại, nhảy tót từ đầu gối Úc Lễ sang một cái ghế khác rồi lại nhảy lên mặt bàn, soi mình trong chiếc gương nhỏ đặt ở trên đó.
Mặt gương sạch bóng phản chiếu sắc nét vẻ ngoài của Ninh Diệu lúc này... Đầu đỏ chót, lấy đường sống lưng làm ranh giới, một bên thân trắng tinh, bên còn lại thì vàng óng ả.
Giờ mà có con yêu nào đi ngang qua trông thấy cái bộ dạng này hẳn sẽ khen một câu: Chú chim này thật thú vị!
Ninh Diệu: "???"
Như này thì đừng nói có giống hệt với vẻ cao quý diễm lệ không mà ngay cả chút liên tưởng thôi cũng không có.
Còn thấy vừa dị vừa buồn cười.
Ninh Diệu hậm hực không chịu, nhắm mắt lại lần nữa.
Nó làm được mà, phối ba màu trắng, vàng kim, đỏ với nhau tạo thành màu sắc thật rực rỡ, chỉ cần vừa xuất hiện là có thể thu hút ánh mắt của yêu tộc ở nơi đó!
Nhiệt lượng lần nữa vọt tới bộ lông, Ninh Diệu đầy mong chờ mở mắt ra, chỉ thấy một con chim ba màu. Xuôi từ đầu tới đuôi chia đều thành ba khúc, mỗi khúc một màu.
Hoàn toàn không có sự hòa trộn kết hợp, nhìn hệt cái bàn chải khác màu đã dùng một lần.
Ninh Diệu tủi thân, cả cái mình chim đứng trên mặt bàn đều biến thành màu tím uất ức.
Úc Lễ cất gương vào trong nhẫn trữ vật, nhấc chú chim tím lịm sầu đời lên: "Không ngờ lại là Phượng Hoàng, giỏi quá."
"Thật không?" Ninh Diệu mở một mắt ra: "Có phải anh đang thầm cười nhạo em không đó?"
Úc Lễ lắc đầu, thế là Ninh Diệu lại hồi đầy thanh máu.
Những người khác thấy thế nào không quan trọng, Úc Lễ thấy nó rất giỏi thì là nó rất giỏi.
Ninh Diệu ngẫm nghĩ, vẫn nói cho Úc Lễ nghe sự thật: "Thực ra em không phải là Phượng Hoàng, bởi vì ngoài ba màu đỏ, vàng kim, trắng ra những màu khác em cũng đều đổi được."
Nó biết là những con chim bình thường chắc chắn sẽ không thể tùy ý thay đổi màu lông trên người mình giống như nó.
Chẳng lẽ nó là chim đổi màu, biến chủng của tắc kè hoa hay gì?
"Có khi còn ghê gớm hơn cả Phượng Hoàng." Úc Lễ vân vê phần lông sau gáy Ninh Diệu xong lại đẩy ngã quả bóng nhỏ.
Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói xong quyết định tạm bỏ qua chuyện y xô ngã mình, vội quay đầu nhìn sang: "Thật không? Ví dụ như là?"
"Chẳng hạn như..." Úc Lễ nhìn đôi mắt đậu đen đầy mong đợi của Ninh Diệu, cong môi cười: "Chẳng hạn như ngươi là con lai long phượng, không chỉ có huyết mạch Phượng Hoàng mà còn có sức mạnh của rồng."
Con lai long phượng!
Ninh Diệu hít một hơi thật sâu.
"Ngươi có thể khống chế mưa gió sấm chớp, mà đây là chuyện chỉ Long tộc mới có thể làm được." Úc Lễ lại nói thêm.
Nó có thể khống chế mưa gió sấm chớp hả? Ngay cả bản thân Ninh Diệu cũng không biết chuyện này. Nó nín thở thử khống chế cơn gió xem xem mà quả thật thấy cây to bên ngoài bất ngờ bị gió thổi cong cả cành.
... Thật luôn.
Nó là hậu duệ của hai Thần tộc!
Đủ loại ý nghĩ hiện hữu trong lòng Ninh Diệu, sức mạnh cường đại đem đến địa vị, được người đời sùng bái, đoạt được quyền lực vào tay...
Những ý nghĩ này cứ ào ào rồi cuối cùng tụ lại thành một ý tưởng.
Mặc dù không biết tại vì sao nhưng trong lòng Ninh Diệu luôn cảm thấy Úc Lễ ở tại Yêu tộc đã phải chịu vết thương lòng rất rất rất lớn.
Nếu như nó lên làm Yêu Vương, nó có thể sáng tạo ra một thế giới vui vẻ, xây dựng một nơi Úc Lễ có thể tự do hành tẩu, không còn phải chịu sự ác ý từ Yêu tộc nữa.
Ninh Diệu mở cánh ra, nghiêm túc nói: "Ta muốn làm Yêu Vương!"
"Ừm." Úc Lễ gật đầu.
Còn những lời khác Ninh Diệu không có nói cho Úc Lễ nghe. Đây là bí mật nhỏ Ninh Diệu muốn giữ, đợi đến lúc nó sẽ dành cho Úc Lễ niềm vui bất ngờ, vậy nên trước tiên không thể nói cho Úc Lễ được.
Vậy thì việc cấp bách lúc này chính là thành công biến ra màu lông rực rỡ của Phượng Hoàng.
Thất bại là mẹ thành công, nó lại thử thêm mấy lần nữa, không thể dễ dàng từ bỏ thế được.
Ninh Diệu kêu Úc Lễ lấy gương ra, nó đứng trước tấm gương nhìn hình ảnh chính mình ở trong gương, trong lòng không ngừng tìm cảm giác bắt chước đổi màu lông thành ba màu rực rỡ.
Cuối cùng, hai mắt Ninh Diệu nhắm chặt lại.
Kim sắc cùng màu trắng phủ lấy một vùng lớn lông trên người nó, cực kỳ chói mắt. Sắc đỏ như lửa rực tô điểm ở phần lông đuôi và cánh, đan xen vào trong phần màu bạch kim kia trông không hê lộn xộn mà chỉ khiến người ta thấy tuyệt đẹp.
Thành công rồi!
Ninh Diệu vui vẻ nhảy cẫng lên, tót tới đầu gối Úc Lễ.
"Đi tìm Phượng tộc?" Úc Lễ khẽ vuốt bộ lông xinh đẹp kia.
Ninh Diệu muốn chơi thế nào cũng không vấn đề, chỉ cần có thể bớt đi phần nào việc bị chia rẽ ly gián là tốt nhất. Hơn nữa lãnh địa của hậu duệ Phượng tộc chính là nơi Yêu Vương gần như không thể đặt chân đến, vừa hay dùng lý do này để lừa Ninh Diệu tới đó,
Ninh Diệu cúi đầu nhìn tấm thân tròn vo như quả bóng của mình xong lại lắc đầu.
"Không ổn lắm, anh xem, giờ em còn nhỏ như này, bọn họ rất có thể sẽ không nghe em, giờ mà đi sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có khi em lớn thành chim trưởng thành thì bọn họ mới nghe em." Ninh Diệu nghiêm túc nói: "Em phải lớn thật nhanh thì mới có thể đi cạnh tranh vị trí Yêu Vương được."
Ninh Diệu rất ít khi kiên quyết muốn lấy được thứ gì đó như thế này, hắn vốn là kiểu người không thích tranh đoạt, cho dù có muốn thì cũng chỉ là xiên kẹo hồ lô ở ven đường, không thì là một bông hoa nhỏ xinh đẹp nở ở góc tường.
Đây là lần đầu tiên Úc Lễ nghe thấy Ninh Diệu nói muốn giành được địa vị nào đó.
Một lần đầu thì y có thể cho là Ninh Diệu thuận miệng nói một câu, nhưng liên tiếp nói nhiều lần, giọng điệu còn nghiêm túc như vậy, rõ ràng không còn là lời nói đùa nữa.
Bởi vì biết mình có huyết thống tôn quý nên cũng muốn có được địa vị tương ứng sao?
Khóe môi Úc Lễ hơi cong lên, không lộ ra biểu cảm gì.
"Ngủ đi, khuya rồi."
*
Ninh Diệu cứ yên bình sống như thế hết mấy ngày, mỗi ngày trừ ăn rồi ngủ thì là đi tìm cách để bản thân có thể chóng lớn.
Vì để bản thân không quá nổi bật, nó đã biến lại màu lông trên người về thành màu vàng nhạt.
Nó cũng từng hỏi Úc Lễ có cách nào có thể giúp nó biến thành chú chim trưởng thành không. Nhưng tiếc là Úc Lễ cũng không có cách.
Giống như là nó chỉ có thể duy trì hình dạng bé nhỏ này, một năm rồi một năm trôi qua nó mới lớn dần lên vậy.
Hôm nay, Ninh Diệu mang theo giấc mơ sớm trở thành một chú chim bự ngủ thiếp đi.
Lúc đêm khuya vắng vẻ, nó lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt dại ra.
Đôi mắt ngày thường đenh nhánh xoe tròn lúc này lại ảm đạm tối tăm, ánh nhìn không có tiêu cự.
... Mặc dù nó mở to mắt nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh dậy.
Úc Lễ nằm ở bên cạnh cũng ngay lập tức mở mắt ra, nhíu mày lại: "Làm sao thế?"
Ninh Diệu không trả lời, nó bật dậy, đứng lên, bò qua người Úc Lễ, nhảy xuống giường rồi đi ra ngoài.
Trong lúc làm một loạt động tác ấy, con ngươi Ninh Diệu vẫn tối đen không tia sáng, cả thân chim đều đờ ra.
Úc Lễ thử bắt Ninh Diệu về nhưng chỉ cần y ngăn cản bước chân của Ninh Diệu đang ngủ say một chút thôi là toàn thân Ninh Diệu sẽ run bần bật lên, trông hết sức đau đớn. Úc Lễ chỉ có thể buông tay ra.
Có kẻ đang khống chế hành động của Ninh Diệu thông qua việc khống chế mộng cảnh của hắn!
Suy nghĩ của Úc Lễ xoay chuyển cực nhanh, y truyền linh lực từ đầu ngón ra ra chỉ về thân thể nhỏ bé kia hòng gọi Ninh Diệu tỉnh lại.
Nhưng ngay sau đó Úc Lễ phát hiện ra tên yêu tộc ở đằng sau đang thông qua ảnh hưởng của Thần khí tới Ninh Diệu để tiến hành khống chế, trong thời gian ngắn y không thể dễ dàng phá giải được khống chế ấy.
Ninh Diệu đang trong giấc ngủ say vẫn đang tiếp tục đi ra ngoài, Úc Lễ nhăn mày, ẩn mình đi theo Ninh Diệu.
Nhà của bọn họ vốn dựng ở nơi hẻo lánh, gần ngay cạnh là một mảnh rừng trúc rộng lớn, Úc Lễ nhìn Ninh Diệu đi thẳng về phía trước, đi vào trong rừng trúc. Y lặng lẽ đuổi tới nơi trước, trông thấy một con chồn ở chỗ trúc xanh um tươi tốt trong rừng.
Bên hông con chồn mang theo một khối ngọc bài, trên ngọc bài có khắc một bức phù điêu, trên đó chính là ký hiện của Điện Yêu Vương.
E rằng kẻ này chính là yêu tộc mà Yêu Vương phái đến để thuyết phục Ninh Diệu hòng để Ninh Diệu dẫn y vào chốn tử địa.
Kiếp trước y chưa từng chú ý tới hành động của yêu tộc mà mình đã cứu kia, kiếp này đi theo Ninh Diệu lại thành ra thấy được mặt của bọn chúng.
Kiếm của Úc Lễ vô thanh vô tức phóng ra khỏi vỏ, nhưng còn chưa kịp vung ra, Ninh Diệu vốn đang không ư hử gì chợt "hừ" một tiếng, tỉnh khỏi trạng thái mộng du.
Ninh Diệu ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải một lúc, lông trên người đều xù hết cả lên.
"Sao ta lại ở đây!" Ninh Diệu lùi về sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với con chồn ở trước mặt: "Ngươi là ai?"
Úc Lễ ẩn thân ở một bên cụp mắt quan sát Ninh Diệu đã tỉnh táo, y tra kiếm lại vào vỏ, lắng tai nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Ta là ai? Ta là do Yêu Vương phái tới để giúp ngươi thực hiện nguyện vọng." Con chồn cười một tiếng, dò xét Ninh Diệu và căn nhà gỗ phía sau vài lần.
Con chồn rất nhanh đã bắt được điểm đột phá: "Sống ở căn nhà cũ nát như thế này khó chịu lắm phải không?"
"Gì cơ?" Ninh Diệu nhăn mày: "Không khó chịu đâu."
Chồn ta chỉ cho là chú chim mập xấu hổ nên mạnh mồm mạnh miệng, gã nói tiếp: "Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành một vài việc, ngươi sẽ không cần phải sống ở trong căn nhà cũ nát như này nữa. Dù cho là tiền tài hay địa vị, hay bất cứ thứ gì khác mà ngươi muốn, Vương đều sẽ ban thưởng cho ngươi."
Hàng lông mày đang nhăn nhó của Ninh Diệu hơi thả lỏng, con chồn là bậc thầy nhìn mặt đoán ý, quan sát thấy biểu cảm của Ninh Diệu liền biết chắc là có hi vọng, gã lại tiếp tục thuyết phục thêm: "Cần ngươi làm giúp một việc vô cùng đơn giản, là việc ngươi chắc chắn có thể làm được. Sau khi xong việc, ngươi muốn gì cũng được!"
"Ồ..." Mặc dù Ninh Diệu không biết con chồn yêu này muốn mình làm cái gì nhưng nó vẫn ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Nếu như ta thành công giúp các ngươi làm xong việc thì Yêu Vương sẽ lập tức thoái vị, nhường vương vị lại cho ta hả?"
Chồn yêu: "..."
"Chuyện này e là không được." Con chồn toát mồ hôi nói.
"Chuyện này cũng không được mà còn nói khoác là tất cả nguyện vọng đều có thực hiện được à?" Có này cũng không thực hiện được, Ninh Diệu khịt mũi coi thường. Đang tính ngoảnh mông bỏ đi thì lại đột nhiên nghĩ đến một mong muốn khác cần gấp.
"Các ngươi có cách nào biến ta thành dáng vẻ trưởng thành không? Ta không muốn làm con non nữa." Ninh Diệu nói.
"Không ngờ chim non nhà ngươi dù còn nhỏ mà đồ muốn có lại không đơn giản." Con chồn sờ sờ chòm râu của mình: "Cách để biến con non thành con trưởng thành luôn thì không có, nhưng thuốc biến được trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi thì vẫn có."
Mắt Ninh Diệu sáng lên: "Được đó, thế ta muốn cái này, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì đây."
Cuối cùng cũng mắc lừa.
Chồn ta lại sờ chòm râu, lấy từ trong ngực áo ra viên thuốc nhỏ và một chiếc lọ bằng ngọc đưa tới trước mặt Ninh Diệu.
"Rất dễ." Chồn nói: "Trong lọ ngọc này chứa một loại độc không màu không vị, ngươi đổ nó vào trong chén nước của tu sĩ nhân tộc cứu ngươi kia là xong. Viên thuốc này là thuốc có thể tạm thời biến ngươi thành yêu tộc trưởng thành mà ngươi muốn. Đây là thù lao ta trả trước cho ngươi. Chỉ có nửa khắc đồng hồ thì không được tác dụng gì, chờ ngươi hạ độc xong thì ta có thể cho ngươi thêm mấy chục viên."
Ninh Diệu sững sờ, mãi mới kịp hiểu. Con yêu này muốn nó hạ độc Úc Lễ!
Còn Úc Lễ đang im lặng ẩn nấp ở một bên đứng xem tất cả, y nhìn chăm chú vào cuộc giao dịch ngầm này.
Ninh Diệu đứng như trời trồng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào viên thuốc kia không chớp lấy một cái. Có thể nhìn ra được nó thật sự rất muốn trưởng thành, rất muốn trưởng thành để thay thế Yêu Vương hiện tại, tự mình ngồi lên vương vị đó.
... Thiếu gia nhỏ ngây ngô trong sáng lúc trước cuối cùng đã bắt đầu khao khát quyền lợi và địa vị rồi ư?
"Được thôi." Úc Lễ nghe thấy chú chim béo tròn nhỏ xíu ấy nói: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao. Hắn vốn không đề phòng ta, ngươi đưa thuốc cho ta đi."
Đêm nay trời không nổi gió, không khí nặng nề đến mức khiến con người ta thấy thật khó thở.
Úc Lễ nhắm mắt lại, lần đầu tiên, trong lòng y không có sự giận dữ vì bị phản bội mà chỉ có một cảm giác bị đè nén khiến y không tài nào thở nổi.
Úc Lễ quay người rời khỏi rừng trúc. Y trở về phòng, nằm lên giường, làm như chưa từng tỉnh dậy.
Y không nghĩ sẽ ra tay giết Ninh Diệu, dù sao đã tu luyện tới trình độ này rồi y gần như là bách độc bất xâm. Giả như thiếu gia nhỏ nghĩ cách hạ độc y đi chăng nữa, y cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nếu đã không bị ảnh hưởng gì thì y cũng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra hết. Dù sao, cuối cùng Ninh Diệu cũng phải đi cùng y, không thể rời khỏi y.
Thế nhưng cái cảm giác ngột ngạt khó thở kia vẫn cứ mãi không biến mất.
Hồi lâu sau, y nghe thấy tiếng Ninh Diệu lạch bạch chạy về.
Chú chim non không tự leo lên giường được, nó kéo lấy vạt áo của Úc Lễ đang rủ xuống mép giường, khẽ gọi: "Anh ơi dậy đi, dậy mau!"
Cảm giác ngột ngạt đè nén trong lòng Úc Lễ vẫn không hề đỡ hơn cho đến khi y mở mắt ra, trông thấy mỗi bên cánh của Ninh Diệu ôm một thứ thuốc. Một trong số đó chính là lọ thuốc độc mà đáng lý ra Ninh Diệu phải giấu đi không để cho y nhìn thấy.
Nỗi kinh ngạc vọt tới khiến cái cảm giác khó thở kia chầm chậm biến mất. Thay vào đó là cảm giác huyết dịch sục sôi đang tràn vào trong tim.
"Đúng là có yêu tộc muốn hại anh đấy, nó muốn em cho anh uống thuốc độc." Ninh Diệu không hề phát hiện ra vẻ khác thường của Úc Lễ. Nó kể lại hết mọi chuyện một năm một mười.
"Ha ha, em không cần bỏ thuốc độc cho anh uống đã có thể lừa được một viên thuốc tăng trưởng của nó rồi. Nó thật là đần!"
Ninh Diệu vui sướng nheo mắt lại, nhớ đến hành vi của con chồn ngu ngốc kia là không nhịn được phải bật cười thành tiếng.