Nhẫn Trong Tay

Chương 4




6.

Dự án mà Tạ Trình nói, sẽ được triển khai rầm rộ vào năm sau.

Mãi cho đến khi hợp đồng được hoàn tất, trái tim tôi mới thả lỏng.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, chỉ riêng lợi ích của dự án này và các nguồn lực mang lại trong tương lai cũng đã đủ để tôi leo lên một vị trí khác trong vòng tròn.

Những ông chủ từng không bỏ tôi vào mắt, bây giờ lại tụ tập xung quanh tôi liên tục kính rượu, loại cảm giác này thật vi diệu.

Mặc dù tôi biết sau lưng họ sẽ nói tôi dựa vào quan hệ để thượng vị, nhưng vậy thì sao, tôi đứng cao hơn họ, hơn nữa tôi còn không thẹn với lương tâm.

Tạ Trình tiếp ly rượu trong tay tôi, xung quanh ồn ào, anh ta tới thì thầm bên tai tôi: "Có phải em không hề vui vẻ, mà còn lo sợ, lo sợ một ngày nào đó vinh quang trước mặt sẽ không còn thuộc về em nữa."

Không ai có thể từ chối một cám dỗ, chỉ là phải xem cám dỗ này có đủ lớn hay không.

Đã đứng ở vị trí hiện tại, tôi không thể chấp nhận rằng mình sẽ lại trở thành kẻ tầm thường.

Vì vậy, anh ta nói đúng, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ thất bại, vì vậy tôi cần phải đứng cao hơn.

Nhưng không ai thích bị người khác nhìn thấu, tôi cứng miệng nói: "Tạ tổng, tôi lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể đi đến vị trí hôm nay, là dựa vào anh, nhưng công lao lớn nhất lại thuộc về bản thân tôi, cho nên cho dù sau này có rơi xuống vũng lầy, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi."

Tạ Trình nhìn tôi: "Tống Bạch, tham vọng của em không chỉ ngừng ở trước mắt, em cũng có năng lực, nếu em muốn, tôi có thể giúp em đứng ở vị trí cao hơn, để em có được tất cả những gì mà em muốn."

Tôi thử nói: "Sao thế? Tạ tổng muốn bao nuôi tôi à?"

Tạ Trình sững sờ, khi nhìn tôi, ngũ quan ôn hòa dường như lộ ra đau lòng.

"Một hai phải nói như vậy sao?"

"Tạ Trình, anh đẹp trai lại xuất thân từ gia đình danh giá, tôi thì không cha không mẹ, làm việc chăm chỉ trong vòng tròn nhiều năm như vậy, danh tiếng tôi thế nào đàn ông như anh rõ hơn tôi nhiều, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, người nhà họ Tạ nhất định sẽ không để người có xuất thân như tôi vào cửa."

Tạ Trình cầm ly rượu mà tôi đã uống, cạn một hơi sạch: "Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, nhưng bây giờ nhà họ Tạ là do tôi làm chủ, tôi sẽ làm cho em biết, cho cả mọi người biết, tôi cực kỳ nghiêm túc với em."

Tôi mỉm cười, sửa lại cà vạt cho anh: "Tạ Trình, lúc ở cùng Phó Tĩnh Châu, tôi một lòng nghĩ nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để không bị bắt nạt, nhưng Phó Tĩnh Châu đã dạy tôi rằng tình cảm là thứ không đáng tin nhất, cho nên sau khi chia tay, tôi chỉ có một mục tiêu, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, đàn ông không có người này thì sẽ có người khác, nhưng tiền trong tay tôi là của tôi, trước đây vì người khác, bây giờ là vì tôi, cho nên anh không sợ tôi sẽ lừa tiền của anh sao?"

Dưới ánh đèn, mặt mày Tạ Trình hơi giãn ra: "Tống Bạch, tôi có rất nhiều tiền, cho nên em có thể lừa tôi cả đời."

Nói như thế nào đây?

Những người như Tạ Trình, người sinh ra đã ở trên đỉnh, có vô số tài sản, thứ duy nhất có thể an ủi trái tim trống rỗng của họ chính là phụ nữ.

Trong những năm qua, anh ta không có scandal nào trong vòng tròn, người khác giới bên cạnh cũng chỉ có tôi, anh ta đã dõi theo tôi từng bước nhìn tôi có được vị trí ngày hôm nay, vì vậy cho đến khi anh ta hoàn toàn có được tôi, sẽ không có người phụ nữ nào có thể quan trọng hơn tôi trong trái tim anh ta.

Tôi biết Tạ Trình không nói đùa, nhưng không ngờ anh ta lại hành động nhanh như vậy.

Hai ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ anh ta.

"Tống Bạch, lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư đi xuống lầu."

Ngồi trong xe, tôi nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh ta: "Hình như anh đang rất lo lắng."

Anh ta nhìn về phía trước, hầu kết khô khốc, nuốt xuống: "Em sẽ không hối hận phải không?"

Tôi liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: "Tạ Trình, anh không công chứng tài sản trước hôn nhân đúng không?"

Nghe vậy, Tạ Trình dường như thở phào nhẹ nhõm.

Tôi thành thật nói: "Tạ Trình, sau này anh sẽ biết, sẽ không có ai thích hợp để kết hôn với tôi hơn anh."

Tất nhiên, ngay cả khi anh có làm công chứng tài sản, tôi cũng không sợ.

7.

Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn giống như trước khi kết hôn.

Không dọn đến chỗ Tạ Trình.

Tôi nói, nếu không có lời cầu hôn thì ít nhất đám cưới cũng phải hoành tráng, thì tôi mới đi cùng anh.

Tạ Trình nói được, rồi biến mất.

Tạ Lộ Dao thêm số tôi từ chỗ Tạ Trình, một ngày sẽ báo cáo tiến độ sắp xếp đám cưới của Tạ Trình cho tôi mấy lần.

Nhìn ra được anh ta tự tay làm hết mọi thứ.

Trong bức ảnh, Tạ Trình nở nụ cười chân thành trên môi, có thể thấy, lúc ở trước mặt tôi, anh ta vẫn hơi kiềm chế.

Lúc Phó Tĩnh Châu xuất hiện, tôi đang vừa chọn ảnh cưới dùng cho hôn lễ với Tạ Trình vừa sứt thuốc cho tay phải.

Mùa đông năm nay lạnh đến mức chứng nứt da mãi không hết.

Cậu ta gầy đi rất nhiều, mí mắt màu xanh, râu ria xồm xoàn, dáng vẻ tiều tụy yếu ớt như thiếu ngủ.

Tôi biết gần đây cậu ta gặp rắc rối trong công việc, vì vậy tôi hiếm khi gặp cậu ta ở công ty.

Lúc ở bên nhau, tôi thường lau mông cho cậu ta, so với lúc từng đoạt nhiều giải thưởng ở cấp hai, Phó Tĩnh Châu đã thụt lùi rất nhiều, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cậu ta đã bị ép tới mức thành thế này.

Giọng nói của cậu ta rất nhẹ nhàng, lộ ra vẻ uất ức: "Tại sao chị lại bán nhà?"

Tôi sững sờ: "Làm sao cậu biết?"

Sau khi phản ứng: "Liên quan gì tới cậu?"

Đây là nhà của tôi!

Cậu ta hoài nghi nhìn tôi: "Đây là nhà của chúng ta, ở đó có rất nhiều kỷ niệm của chúng ta, làm sao chị có thể bán được!"

Sự công chính của cậu ta làm tôi ghê tởm.

Người đầu tiên chán ghét cái nhà này là cậu ta, mà tôi cũng bắt đầu không thích nó vì cậu ta.

"Thì sao? Nếu cậu thích thì tôi có thể bán cho cậu, nể tình gần đây cậu mất ăn mất ngủ vì công ty, tôi có thể bán rẻ cho cậu, nhưng với điều kiện hiện giờ của cậu thì chắc mua không nổi đâu.”

May mắn thay, mấy năm nay ở bên nhau, tài sản của tôi và Phó Tĩnh Châu đều chia ra.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, mặc dù dự án mà công ty giao cho cậu ta đã kiếm được một số tiền, nhưng còn lâu cậu ta mới có thể mua được căn nhà có giá thị trường đã tăng vọt này.

Phó Tĩnh Châu phớt lờ lời mỉa mai của tôi, hơi hoảng sợ: "Chị thiếu tiền à? Em có tiền, đều đưa chị hết!"

Sau khi nghe xong, cảm xúc chán ghét trong lòng tôi lên đến cực điểm.

"Phó Tĩnh Châu, có ai đã từng nói với cậu hay chưa, nếu cậu đã muốn làm người xấu thì đừng sắm vai người tốt nữa, thứ nhất là không giống, thứ hai là làm người ta ghê tởm! Ngoài ra, cậu nghĩ tôi quan tâm số dư đáng thương trong tài khoản của cậu lắm hả?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Phó Tĩnh Châu tràn ngập sự hoài nghi và hoảng sợ.

Lúc này, dường như cuối cùng cậu ta cũng nhận ra rằng tôi nghiêm túc muốn chia tay với cậu ta.

Phó Tĩnh Châu nắm mạnh lấy cổ tay tôi, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cậu ta cúi đầu nhìn tôi, hơi thở trở nên hơi nặng nề.

"Chị, em xin lỗi, em biết sai rồi, em không nên vì thể diện mà dùng Tạ Lộ Dao để chọc giận chị, em càng không nên nói những lời làm tổn thương chị, nhưng em chưa bao giờ phản bội chị, chứ đừng nói đến việc rời bỏ chị. Sau nhiều năm bên nhau, em dại đến mức nghĩ giữa chúng ta chính là tình thân, vì vậy sau khi chị ngày càng thành công, em đã sợ, sợ rằng tương lai chị sẽ không thích em nữa. Em đẩy chị đi hết lần này đến lần khác, chỉ để chứng minh rằng chị sẽ không từ bỏ em, nhưng sau khi chia tay, em mới nhận ra rằng, em yêu chị, em muốn bên chị đến suốt đời.”

Tôi mạnh mẽ ngắt lời: "Không, Phó Tĩnh Châu, thừa nhận đi, cậu chỉ đơn giản là muốn biết cuộc sống sau khi rời xa tôi như thế nào. Cậu cảm thấy thế giới của cậu không nên giới hạn ở đây, không nên chỉ ở dưới tôi, cho nên cậu nóng lòng muốn rời đi, nhưng khi cậu thật sự rời đi, cậu lại phát hiện hiện thực tế hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng, cho dù sau này cậu có thể phát triển rực rỡ đến đâu, nhưng bây giờ cậu đã bắt đầu sợ hãi, sợ rằng sau khi rời khỏi tôi, cậu sẽ không sống tốt như trước, cho nên cậu mới nhớ đến tôi!"

Có lẽ, ngay từ đầu Phó Tĩnh Châu đã không yêu tôi, cũng không tin giữa chúng tôi có tình thân.

Theo quan điểm của Phó Tĩnh Châu, ba người chúng tôi là ba người không có huyết thống bị ràng buộc lâu ngày, tự mặc định đây là tình thân, nhưng lại không chịu đựng được thử thách, nếu không thì làm sao cậu ta có thể nhận định, sau khi tôi công thành danh toại sẽ vứt bỏ cậu ta.

Phó Tĩnh Châu lắc đầu, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối: "Không phải! Không phải như chị nói, em yêu chị, em yêu chị..."

Cậu ta lặp đi lặp lại nhiều lần, ý đồ cố gắng thuyết phục cả tôi và cậu ta.

Có lẽ câu hỏi này cũng dày vò cậu ta rất lâu, nhưng cậu ta cũng không thể biết mình đang nghĩ gì, hoặc phải nói là cậu ta không muốn đối mặt với mặt xấu xa của mình, vì vậy cậu ta mới không dám xuất hiện.

Cho đến khi biết ngôi nhà sắp bị bán, cậu ta hoảng sợ.

Bởi vì cậu ta biết, việc tôi nói chia tay và không làm phiền nhau là sự thật.

Nhìn người mình từng yêu bằng cả trái tim, tôi bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.

Trước kia Phó Tĩnh Châu đối với tôi tốt bao nhiêu, bây giờ cậu ta khiến tôi thất vọng và đau lòng bấy nhiêu.

"Phó Tĩnh Châu, giả sử cậu yêu tôi, thì cậu có tâm trạng gì khi nói với Đàm Tụng về chuyện tôi bị cư.ỡ.n.g h.i.ế..p?"

Cuối cùng Phó Tĩnh Châu cũng ngước lên nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn không thở nổi.

Khóe môi cậu ta giật giật, lời nói không rành mạch: "Ngày đó... Em uống say, chị tin em đi, em không phải cố ý."

Tôi rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, tát mạnh vào cậu ta.

"Phó Tĩnh Châu, say rượu chỉ là một cái cớ, đàn ông các người thích quy kết tất cả lỗi lầm cho say rượu. Cậu có biết tiềm thức của con người là gì không? Ngay từ đầu, tôi đã nói với cậu là ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra, cậu nói cậu tin tôi, nhưng hơn mười năm nay cậu vẫn luôn tin rằng tôi bị c.ư.ỡ.ng hi.ế.p, vì vậy thế nó mới khắc sâu vào tiềm thức."

Hôm đó tôi chỉ bị đánh, mặc dù đau nhưng tôi vẫn sạch sẽ.

Nhưng người tôi yêu hơn mười năm, vậy mà chưa bao giờ tin tôi.

Phó Tĩnh Châu bỗng nhiên đỏ mắt như phát đ.i.ê.n, đè ót tôi lại kéo tôi vào lòng, như thể sợ tôi rời khỏi cậu ta.

"Không phải em không tin chị, Tống Bạch, em sai rồi, lúc trước em làm sai, nhưng chị không thể oan uổng em như vậy! Em yêu chị, chị không thể dựa vào suy nghĩ của mình rồi suy đoán suy nghĩ của em! Hãy cho em một cơ hội, em sẽ chứng minh với chị..."

Tôi bị giữ chặt đến nỗi không thể thở, dẫm mạnh lên chân cậu ta.

Trong lúc đau đớn, còn chưa kịp đẩy người nọ ra, Phó Tĩnh Châu đã bị đấm mạnh vào mặt.

Không biết Tạ Trình xuất hiện khi nào, vung nắm đấm kéo tôi ra sau lưng.

Phó Tĩnh Châu nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt tức giận túm lấy cổ áo Tạ Trình.

Tạ Trình chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta, tuyên bố chủ quyền, giơ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên trái lên: "Cậu đang ôm vợ tôi, cậu nói cậu có đáng đánh hay không!"

Tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt Phó Tĩnh Châu từ bất đắc dĩ đến không tin, rồi chuyển sang tuyệt vọng, đau đớn sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi.

Trước khi cánh cửa đóng lại, cậu ta giống như một con thú tuyệt vọng, cả thế giới trở nên xám xịt, đôi mắt cậu ta nhìn tôi, như thể đang chờ tôi kéo cậu ta đi.

Nhưng lần này, tôi chỉ đóng cửa lại.

  

8.

Sau khi vào nhà, Tạ Trình bảo tôi đi rửa tay, sau đó bôi thuốc cho tôi.

Sau này, sau khi chúng tôi ở bên nhau, hầu như đêm nào Tạ Trình cũng bôi thuốc cho tôi.

Có lúc tôi ngủ rồi, có lúc vẫn chưa ngủ.

Giờ phút này, anh ta ngẩng đầu, đeo kính trên sống mũi, sườn mặt thanh tú, mắt phượng quyến rũ tràn đầy thâm tình.

"Nứt da phải sớm khỏi một chút, anh mới có thể đeo nhẫn cưới cho em vào ngày cưới." Nói rồi, Tạ Trình muốn nói lại thôi: "Em có thể đổi ngón tay đeo nhẫn không, nếu không đeo nhẫn vào ngày cưới, người khác sẽ nghĩ em đang mắng anh."

Thật trùng hợp, ngón bị nứt da là ngón áp út trên bàn tay phải của tôi, vì vậy tôi vẫn luôn đeo nhẫn ở ngón giữa.

Tôi đổi chiếc nhẫn sang ngón trỏ, nhìn anh ta nhẹ nhàng thoa thuốc, chợt nhớ tới hơn mười năm trước.

Lúc đó, Tạ Trình đến dưới danh nghĩa con trai của một nhà hảo tâm tài trợ cho trại trẻ mồ côi, tôi chỉ đứng nhìn từ xa, không có cơ hội làm quen với anh ta.

Những người gặp anh ta đều nói anh ta kiêu ngạo và độc đoán, không giống như người cha hiền lành của anh ta.

Tôi cũng nghe nói, anh ta được gửi đến trại trẻ mồ côi, chính là vì để anh ta biết, vẫn có một nhóm người trên thế giới này không có tình yêu thương của cha và mẹ, nhưng vẫn ngoan cường cứng cỏi sống sót.

Ngược lại, cuộc sống của anh ta đã tốt hơn trên trời rồi.

Suy cho cùng đây cũng là chuyện của anh ta, chúng tôi chỉ diễn theo anh ta mà thôi.

Có thể thấy anh ta có quan hệ không tốt với cha, nói chưa được ba câu đã cãi vã.

Nghe Phó Tĩnh Châu nói, cuộc cãi vã ngày hôm đó là tồi tệ nhất từ trước đến nay.

Lúc vào nhà giao trà, cậu ta đụng phải Tạ Trình.

Tóc anh ta lộn xộn, đôi mắt đỏ ngầu, hai má sưng đỏ như bị tát, khóe miệng rỉ máu.

Lao ra khỏi nhà, anh ta không quên hung ác nói với những người trong nhà: "Lúc trở về tôi nhất định sẽ gi.ế.t hắn!"

Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Trình là vào ngày hôm sau.

Tôi giặt quần cho Phó Tĩnh Châu, đột nhiên phát hiện một cái cúc trên quần đã rơi ra, tôi đang định quay lại tìm cho cậu ta một cái cúc khác để may sau khi giặt, thì Tạ Trình đột nhiên xuất hiện.

Đá ngã cái chậu mà tôi vừa đổ đầy nước, còn kéo tất cả quần áo đã giặt xuống đất.

Anh ta trông như sắp ăn thịt người, túm lấy cổ áo tôi khiến tôi khó thở: "Giao nó ra đây!"

Tôi đỏ mặt, bối rối: "Giao cái gì?"

Một vài cậu bé ở trong cô nhi viện như tôi, nhưng không thích tôi, vui vẻ đi theo sau mông anh ta, hét lên: "Anh Tạ, nó vì trộm đồ mới bị đưa tới cô nhi viện á."

Sau đó, tôi bị họ đánh.

Hôm đó tôi bị đánh rất nặng, tôi cho rằng nó đã rất đau.

Nhưng lúc tôi được tìm thấy phủ đầy vết thương và quần áo nhếch nhác, đó là mới khởi đầu của cơn ác mộng của tôi.

Viện trưởng liên tiếp đổ lỗi cho tôi, tại sao tôi lại ăn cắp đồ của Tạ Trình, tôi hết đường chối cãi.

Không ai quan tâm rốt cuộc tôi đã ăn cắp thứ gì, viện trưởng chỉ sợ việc của tôi sẽ ảnh hưởng đến sự tài trợ của cha Tạ Trình đối với cô nhi viện.

Cô ta đã nhận mọi lỗi lầm và quyết định giải quyết vấn đề, lén nhận số tiền do cha của Tạ Trình quyên góp dưới danh nghĩa hòa giải, sau đó Tạ Trình và cha anh ta không bao giờ xuất hiện nữa.

Tôi có thể chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời lừng lẫy của họ, nhưng những gì xảy ra ngày hôm đó đủ để hủy hoại cuộc đời tôi.

Nhìn anh ta lúc này, tôi muốn hỏi lúc đó tôi đã trộm gì của anh ta!

Tạ Trình ngẩng đầu lên, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt anh ta rõ ràng là sững sờ, anh ta khẽ nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tạ Trình, có phải tôi chưa từng nói gì với anh về gia đình mình không?"

Không biết tại sao, ánh mắt Tạ Trình lại né tránh.

"Cha mẹ tôi c.h.ế.t vì cứu người, họ là anh hùng. Nhưng họ hàng của họ không nghĩ vậy, họ không thích bố mẹ tôi vì đã để lại một gánh nặng, vì vậy thế họ đã liên tục vu oan đổ tội cho tôi, thậm chí đến trường gây rối, cho đến khi tôi bị đuổi học, trở thành đứa trẻ có vấn đề, họ bắt đầu báo cáo với cộng đồng, cuối cùng, tôi được gửi đến cô nhi viện. Tạ Trình, tôi đã từng nói với anh chưa, ba mẹ tôi rất yêu tôi, nếu hôm đó không phải là sinh nhật tôi, bọn họ sẽ không đặc biệt xin nghỉ phép để đón với tôi, nếu họ còn sống thì chắc chắn sẽ không muốn tôi bị đưa vào cô nhi viện."

Trước khi nói xong, cả người Tạ Trình run rẩy đến mức không dám nhìn tôi.

Anh ta cẩn thận ôm tôi vào lòng, giọng nói ẩm ướt: "Tống Bạch, sau này em có anh, anh sẽ rất yêu rất yêu em."

Tôi lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: "Anh sẽ cho tôi nhiều tiền chứ?"

Tạ Trình cười hì hì nói: "Của em hết, không ai dám cướp của em đâu."

Tôi đoán, chắc là yêu nhiều lắm!

Nhưng tôi không cần.