Chương 8: Chân Tướng
“Thế, ta cũng biết” Cổ võ sư quyền pháp nặng nề.
Trong mắt Trần Dao Dao, quyền pháp hắn tựa như một ngọn đại sơn rơi xuống.
Đây là một loại Thế khác biệt.
Khác với Mã Trung Thế, nhu hoà, cương mãnh biến hoá thất thường.
Cổ võ sư Thế, nặng nề, trầm trọng, không thiện biến hoá.
“Ngươi quyền pháp thiếu quyết đoán, ra quyền luôn chần chờ” Cổ võ sư nói.
Vù!
Quyền kình đánh tới, gió kêu lên rít gào.
“Thật mạnh” Mã Trung chấn kinh.
Thế rất thuần tuý.
Người Thanh Diệp tôn sùng võ đạo, lấy võ đạo hưng thịnh.
Lại thêm quanh năm c·hiến t·ranh với tinh không cường địch, người người thân kinh bách chiến.
Võ đạo đều từ biển máu bước ra.
Khác với người Tân Đại.
Đánh nhau c·hết người không phải không có, nhưng đến tình trạng một bước sai, vạn kiếp bất phục thật không có.
Chỉ khi cả Nhân tộc bị đe doạ, Nhân tộc tiềm năng mới được trên chân chính ý nghĩa rèn giũa.
Mã Trung là một võ sư, hắn muốn tiến thêm một bước tấn cấp Cao Thủ.
Bất quá, bị khốn tại cửa ải Thế đã lâu, hắn cũng nhận ra, hắn có lẽ thật không có thiên phú.
Di tích xuất hiện, Mã Trung tìm thấy hi vọng đột phá.
Áp lực đè nặng hai chân, Mã Trung nắm đấm nắm chặt, máu rỉ ra từ trong kẽ răng.
“Võ đạo, thẳng tiến không lùi” Cổ võ sư quát.
“Võ đạo, thẳng tiến không lùi” Mã Trung quát.
Răng rắc.
Xương cốt kêu vang, Mã Trung vung nắm đấm.
Đột phá Thế cổ võ sư.
Siêu trọng bộc phát.
Nhu hoà lộ ra cương mãnh, quyền đối quyền.
Mã Trung há mồm là một ngụm máu đen, Trần Dao Dao tức thì chạy đến bên cạnh.
“Đội trưởng, ngươi vốn thân pháp linh hoạt, cần gì phải cứng đối cứng với hắn” Trần Dao Dao lo lắng nói.
“Bởi vì ta là võ sư”
Mã Trung bụm ngực nói.
Hắn một quyền này là đánh ra tất cả oan ức, đánh phá gông xiềng sợ hãi.
Năm xưa, đồng bọn c·hết hết để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn.
Hình bóng thiếu niên thiên tài, dần dần rút mình trong vỏ bọc sợ trước sợ sau.
Trần Quán Âm, hẳn là ngươi trước giờ rất xem thường ta.
“Ngươi Thế không phải biến hoá, ngươi Thế là cực hạn bộc phát, nhu hoà chuyển đổi cương mãnh, chỉ là một dạng bộc phát” Cổ võ sư nói.
“Thì ra là thế” Mã Trung như có điều suy nghĩ.
Trước tới giờ, Thế của hắn là đi sai đường.
Nhu hoà tới cương mãnh là một loại bộc phát, nhưng không phải cực hạn bộc phát.
Tiểu lộ và đại lộ, khác biệt là nhỏ nhặt như vậy.
Có danh sư chỉ điểm, đầu óc thông suốt rất nhiều.
“Đa tạ” Mã Trung cảm kích, chắp tay nói.
“Đều là Nhân tộc, giúp ngươi một thanh, đều là mong muốn Nhân tộc có thêm sức tranh một khoảng thiên địa” Cổ võ sư nói.
Người Thanh Diệp đồng lòng như một, người người muốn tranh, tranh thiên địa, tranh một khẩu khí.
Mã Trung bỗng tâm hướng thời đại Thanh Diệp, thật muốn cùng bọn hắn một chỗ chiến đấu với tinh không cường địch.
….
“Trương lão sư, ngài xem đây là cái gì ?” Vương Căn giọng nói kích động.
Trong tay mang theo hai quyển thư tịch.
Thế cục Thanh Diệp.
Cảnh giới cơ sở tu luyện.
“Ngươi làm tốt lắm” Trương Chí Bình vỗ vai Vương Căn, khen ngợi.
Hai quyển thư tịch, một quyển sẽ bù đắp đoạn lịch sử thất lạc.
Một quyển hoàn thiện hệ thống tu luyện hiện tại.
Cả hai đều quan trọng.
Thế cục Thanh Diệp phân 10 Thành phố lớn, 10 Thành phố là lãnh địa của 10 vị Cổ Vương.
Thành phố Dung Nham – Hạo Thiên Tháp – Viêm Vương
Thành phố Biển – Hãn Hải Tháp – Nanh Vương
Thành phố Hoa Linh – Linh Lung Tháp – Phong Vương
Thành phố Máy Móc – Thiên Cơ Tháp – Thiết Vương
Thành phố Vinh Diệu – Triều Thiên Tháp – Thiên Không Vương
Thành phố Cát – Lưu Sa Tháp – Sa Vương
Thành phố Hỗn Độn – Hắc Nguyệt Tháp – Dạ Vương
Thành phố Ngầm – Tử Vong Tháp – Minh Vương
Thành phố Cộng Hòa – Vãng Sinh Tháp – Quang Vương
Thành phố Tự Do – Công Đạo Tháp – Lôi Vương
Tên các Thành phố, Cổ Tháp vẫn còn giữ nguyên vẹn cho đến hiện tại.
“Danh tự của 10 vị Cổ Vương đại biểu cho lĩnh vực bọn hắn cai ngự”
“Cổ Tháp được tạo ra để phong ấn Thanh Diệp, ngăn cách Thanh Diệp với tinh không bên ngoài”
“10 vị Cổ Vương biến mất, lịch sử thất lạc, Thanh Diệp mai táng vào dòng thời gian, 10 Cổ Tháp vẫn còn sừng sững ở đó, nói như vậy, các Cổ Tháp vẫn còn đang phong ấn Thanh Diệp với bên ngoài tinh không”
“Phong ấn quá lâu, dẫn đến nội linh năng Thanh Diệp hao tổn lớn, cuối cùng thời đại Thanh Diệp đi đến hồi kết, tiếp đó là Tân Đại thay thế”
“Bất quá nếu là phong ấn vẫn còn thì vì sao hiện tại linh năng lại khôi phục ?” Trương Chí Bình từng bước đặt câu hỏi.
Trương Chí Bình đi đến kết luận đáng sợ.
Phong ấn có khả năng lỏng lẻo.
Nếu quả thật đúng như hắn suy đoán.
Toàn bộ Tân Đại, Nhân tộc đang gặp nguy hiểm diệt vong.
Toàn bộ Nhân tộc kiếp nạn.
Hoặc một khả năng khác, 10 vị Cổ Vương trở về.
“Tóm lại, không thể trông chờ vào người khác, cơ hội là do bản thân nắm giữ” Trương Chí Bình hít sâu.
Người Thanh Diệp làm được.
Người Tân Đại cũng có thể.
Quan trọng nhất vẫn là đem hệ thống tu luyện bổ cho hoàn chỉnh.
Với chiến lực hiện tại của Tân Đại, không có khả năng phản kháng tinh không cường địch.
“Vương Căn, Lục Siêu, tiếp tục thu thập” Trương Chí Bình nói.
“Rõ” Lục Siêu, Vương Căn nháo nhào công cuộc vun đắp nhân loại.
….
“Trịnh gia chủ, Tự An Quận Chúa sớm muộn sẽ tìm ngươi tính sổ, tính tình của nàng hẳn ngươi phải biết, ngươi còn mong nàng tha cho ngươi một mạng, đến lúc đó, chỉ sợ Trịnh gia cũng theo ngươi một chỗ xuống mồ” Một bóng người nói.
Trịnh Văn Sơn khuôn mặt âm trầm.
Tinh không cường địch tiến đánh Thanh Diệp thế giới.
Đối mặt tinh không cường địch luôn tồn tại 2 loại người.
Tử thủ Thanh Diệp.
Phản bội Thanh Diệp.
Trịnh Văn Sơn thuộc nhóm người lựa chọn phản bội Thanh Diệp.
Nhân tộc lực lượng so sánh yếu nhược, không nghĩ tới trong tuyệt cảnh, Viêm Vương cùng 9 vị Nhân Vương phản kháng thành công, đánh lùi tinh không cường địch.
Trong đại chiến, Trịnh Văn Sơn cùng Trịnh gia âm thầm mở một mắt cho tinh không cường địch lén vào Thành Tự An.
Dẫn đến, ngũ đại gia tộc Thành Tự An, diệt mất hai nhà, hai nhà còn lại nguyên khí trọng thương.
“Trịnh gia chủ, ngươi kiềm chế Tự An Quận Chúa, chúng ta cho người g·iết nàng” Bóng người tiếp tục nói.
Bóng người có con ngươi màu tím tà dị.
Là chủng tộc bên ngoài tinh không.
“Thời gian cho Trịnh gia các ngươi không còn nhiều, lỡ mất thời gian tốt, đợi Viêm Vương trở về, ai cứu các ngươi cũng không được” Bóng người nói.
Nhắc đến Viêm Vương, người Trịnh gia cả đám sợ hãi.
Tự An Quận Chúa cường đại, nhưng còn trong mức có thể chấp nhận.
Viêm Vương thực lực đã là đứng đầu Nhân tộc, mạnh mẽ không gì sánh được.
Chờ Viêm Vương đến, đã chú định diệt tộc.
“Cha, đâm lao phải theo lao, chúng ta phải phản kháng Thành Tự An, g·iết c·hết Tự An Quận Chúa mới có đường sống” Con trai trưởng Trịnh Văn Sơn, Trịnh Thiếu Bảo không nhịn được lên tiếng.
“Gia chủ, thiếu gia nói đúng, chúng ta bắt buộc phải phản kháng”
Người Trịnh gia nhao nhao lên tiếng.
“Cha, vì Trịnh gia tìm đường sống, ta nhất định phải đánh Thành Tự An, g·iết Tự An Quận Chúa” Con thứ hai, Trịnh Bằng nói.
Trịnh Văn Sơn ánh mắt ác độc.
“Tự An Quận Chúa, là ngươi ép Trịnh gia vào đường cùng”
“Trịnh gia chủ, đây sẽ là quyết định đúng đắn của ngươi” Bóng người mỉm cười.
“Triệu tập nhân thủ, trước tiên áp chế phe phái của Tự An Quận Chúa” Trịnh Văn Sơn nói.
Người Trịnh gia giờ khắc này hưng binh tìm tới hai nhà còn sót lại trong Thành Tự An.
Hai nhà còn lại đều trọng thương nguyên khí, tiêu diệt không khó, bất quá phải đánh nhanh thắng nhanh, chớ đánh rắn động cỏ.
….
Hồng gia,
“Trịnh Văn Sơn, ngươi cấu kết tinh không ngoại tộc g·iết hại ta Nhân tộc, tội đáng c·hết” Hồng gia gia chủ sắc mặt trắng bệch.
Hồng gia lúc này phòng ốc tan hoang, n·gười c·hết thành bầy.
Hồng gia gia chủ thật hận, hận không thể g·iết c·hết Trịnh Văn Sơn.
“Tiễn ngươi đi trước một bước” Trịnh Văn Sơn một kiếm chém tới.
Linh năng một kiếm nội liễm, lại có tinh không chủng tộc cố ý che giấu.
Người bên ngoài không cách nào phát hiện.