Chương 6: Cao Thủ Phía Trên
Bên trong Thư Quán, thư tịch được chất hai bên kệ, các trang sách đã ố vàng nhưng vẫn còn giữ được chất liệu ban đầu, nội dung chưa bị hao tổn.
“Thật kỳ lạ, bên trong Thư Quán không hề có bụi” Lý Minh nói.
Nghe vậy, đám người mới phát giác điểm kỳ lạ.
Bên ngoài kiến trúc đều bị phủ một lớp bụi dày, riêng nội bộ Thư Quán lại rất sạch sẽ, như có người thường xuyên lau dọn.
“Không có gì kỳ lạ, chủ nhân của toà Thư Quán này cảnh giới rất cao thâm, thực lực không gì sánh được, ắt hẳn đã dùng một điểm thủ đoạn bảo tồn Thư Quán” Trương Chí Bình lên tiếng.
Cỗ văn khí trên bảng, người không có thực lực thông thiên không làm được.
Cho dù là hắn, Tinh Anh cũng không thể.
“Trương lão sư, chủ nhân toà Thư Quán này rốt cuộc cảnh giới đạt tới mức độ nào mà có thể sau bao năm thủ đoạn vẫn còn tồn tại !” Mã Trương chấn động.
Phải biết, Mã Trương làm đội trưởng đội đặc biệt Cục An Ninh, người mạnh nhất Cục An Ninh Cục Trưởng Kim Thiếu Sát hắn cũng được kiến thức qua.
Nhưng chưa thấy Kim Thiếu Sát có thể làm được như trên.
Mặc dù, Kim Thiếu Sát đã đạt cấp độ Cao Thủ.
Cho dù Cao Thủ nắm giữ Thế cũng không được.
Nói vậy, chủ nhân của toà Thư Quán này cảnh giới ở Cao Thủ phía trên.
Lục Địa Cao Thủ?
Mã Trung chấn động.
Đương kim thiên hạ, Lục Địa Cao Thủ không ra, Cao Thủ đứng đầu.
Có lẽ, chủ nhân của toà Thư Quán này chính là cường giả cấp độ Lục Địa Cao Thủ.
“Có lẽ là cấp độ Cao Thủ phía trên” Trương Chí Bình suy đoán.
Cho dù là hắn, cũng chỉ suy đoán là cấp độ Cao Thủ phía trên.
Hiện tại không ra Lục Địa Cao Thủ, không biết được.
“Cảnh giới của chúng ta học theo từ cổ văn minh, Tân Thủ, Tinh Thông, Lão Làng, Cao Thủ, Lục Địa Cao Thủ, Bán Vương, Vương Giả, đây là do Trương lão cùng Lâm lão phát hiện” Vương Căn nói.
“Nói cách khác, chủ nhân toà thư quán này có thể là Lục Địa Cao Thủ hoặc cao hơn” Trần Dao Dao tiếp lời.
Vương Giả.
Cảnh giới này Lý Minh rất quen thuộc.
Đây chính là cảnh giới của 10 vị Cổ Vương.
“Trước tiên kiểm tra thư tịch” Trương Chí Bình đánh thức đám người đang rung động.
“Kim Cổ Dưỡng Pháp, Đoán Thể Trúc Cơ Pháp, Bàn Ma Chưởng, Cơ Sở Toán Học, Lễ Nghi Chương…” Lý Minh kiểm kê từng bìa thư tịch.
“Chúng ta không biết chữ” Mã Trung cùng đám người thu thập trong im lặng.
Ghen tị.
Nhìn Trương Chí Bình và Lý Minh như nhặt được bảo, cả đám ghen tị.
“Các ngươi là ai ?” Một giọng nói xa lạ xuất hiện.
Trương Chí Bình, Mã Trung giật mình.
Một người đàn ông mặc trang phục cổ đại màu xanh, mái tóc dài được búi gọn gàng, hai tay cầm một quyển thư tịch.
Tuy là mắt nhìn thư tịch, nhưng Trương Chí Bình, Mã Trung đều có cảm giác người đàn ông trước mắt này đang dò xét bọn hắn.
Mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Không nhìn ra sâu cạn.
Tuyệt đối là Cao Thủ bên trên.
Đối phương muốn diệt sát bọn hắn dễ như trở bàn tay.
Người đàn ông trở tay lật trang sách tiếp theo, mắt vẫn chăm chú xem nội dung.
Tiếng trang sách lật qua, lúc này nặng như núi.
“Tiền bối, chúng ta vô ý mạo phạm” Trương Chí Bình kính cẩn nói.
Nháy mắt ra hiệu đám người mau chóng đem thư tịch để lại chỗ cũ.
Lý Minh hai tay ôm một đống thư tịch, miệng nuốt nước bọt.
Không xong.
Trong đám người, hắn ôm nhiều thư tịch nhất.
Lý Minh khó khăn nở nụ cười, từng bước mang thư tịch về chỗ cũ.
Trông thấy Lý Minh vụng về đem thư tịch về chỗ cũ, đám người thay hắn đổ mồ hôi.
“Khách quý tới thư quán, xin mời ngồi xuống” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, ra hiệu mời ngồi.
Thấy Trương Chí Bình dẫn đầu ngồi, đám người cũng mau chóng ngồi theo.
Cả đám hai mắt liếc nhau, từ trang phục kiểu tóc của người đàn ông, có thể đoán, người này không phải người hiện đại.
Là người thời cổ đại sống tới hiện tại.
Lý Minh Tâm Hoả lúc này có phản ứng, thân thể người đàn ông trong mắt hắn trong chốc lát chợt biến trong suốt.
Thở phào.
Người này không phải người thật.
“Các ngươi không phải người của thời đại này” Người đàn ông lên tiếng.
Không đợi bọn hắn trả lời, người đàn ông tiếp tục nói.
“Các ngươi không phải tinh không bên ngoài chủng tộc, lại là Nhân tộc, chỉ có thể là người của thời đại sau”
“Chỉ là, các ngươi thấy cũng không phải chân thật ta, đây chỉ là một đoạn ký ức”
Trương Chí Bình kh·iếp sợ.
Nếu đúng như người đàn ông nói, hắn thật chỉ là một đoạn ký ức được tái hiện.
Như thế phù hợp logic, cường giả cũng không thể sống quá lâu.
Nhưng ký ức có thể có tư duy, trò chuyện như người sống ?
“Hiện tại đã là năm mấy ?” Người đàn ông hỏi.
“Thưa tiền bối, hiện Tân Đại năm thứ 2025” Trương Chí Bình đáp.
Người đàn ông trầm ngâm.
Không chỉ là thế hệ sau, thời đại cũng đã chuyển dời.
Không còn Thanh Diệp.
Hắn chỉ là một đoạn ký ức của năm đó, không biết Thanh Diệp thời đại kết thúc như thế nào.
“Ta gọi Liễu Minh, là chủ nhân của thư quán này, các ngươi có thể gọi ta tiên sinh” Liễu Minh bình phục tâm tình nói.
“Chúng ta lần này có cơ duyên phát hiện di tích, vô ý mạo phạm chỗ tiên sinh thanh tỉnh, mong tiên sinh tha thứ” Trương Chí Bình chắp tay nói.
“Thành Tự An đã là di tích, cho dù là một toà thành phồn vinh cũng không chống được lực lượng thời gian, đã gặp gỡ là có duyên phận, ta đưa các ngươi một cọc cơ duyên” Liễu Minh mỉm cười.
Phất tay áo.
Cửa sổ trong thư quán mở tung.
Bên ngoài Thành Tự An không biết lúc nào đã đông đúc người đi đường.
Tất cả bọn hắn đều mặc trang phục cổ đại.
“Phụng Viêm Vương chi mệnh, Tự An Quận Chúa có công lớn, giữ vững Thành Tự An, thống lĩnh các lộ bách tính chống tinh không cường địch, ban cho Tự An Quận Chúa nhập Anh Hùng Phổ, đời đời được người Thanh Diệp nhớ đến”
“Tự An Quận Chúa nay nhập Anh Hùng Phổ vị thứ 20, danh tự được nhập Thánh Hiền Các, phụng người kính ngưỡng”
“Mời Tự An Quận Chúa tiếp chỉ”
Sứ giả đằng không, tiếng nói vang vọng Thành Tự An.
“Tự An tiếp nhận”
Bên trong vương cung, một nữ nhân mang mũ phượng, tay nắm trường đao xuất hiện.
Nàng khuôn mặt sắc sảo, trên trán có một nốt chu sa màu đỏ.
“Viêm Vương không đến đây ?” Tự An Quận Chúa hơi có vẻ thất vọng nói.
“Tự An Quận Chúa, Viêm Vương cùng Nanh Vương, Phong Vương, các vị Nhân Vương liên thủ phong ấn Thanh Diệp, không thể đến đây” Sứ giả an ủi.
Cổ Vương tại thời đại này gọi Nhân Vương, Nhân tộc Vương giả.
Sứ giả trông thấy Tự An Quận Chúa thất lạc, trong lòng chột dạ.
Ai cũng biết Tự An Quận Chúa một lòng mến mộ Viêm Vương.
Có điều Viêm Vương không có gì khác ngoài một lòng muốn tiến đánh tinh không cường địch, không có tâm tư khác.
“Tinh không cường địch phát hiện Thanh Diệp thế giới vừa ra đời, muốn chiếm Thanh Diệp làm của riêng, nhưng Viêm Vương cùng 9 vị Nhân Vương đều là nhân kiệt xuất chúng, càng không phải quả hồng mềm”
“Thế là tinh không cường địch cùng Thanh Diệp thế giới khai chiến, 10 vị Nhân Vương dẫn đầu Nhân tộc phản công”
“Tự An Quận Chúa làm một thành chi chủ, có công chống lại tinh không cường địch, hôm nay tinh không cường địch b·ị đ·ánh lui, Tự An Quận Chúa cũng được ban thưởng vinh dự, đây là cơ duyên của các ngươi, tầm mắt sẽ quyết định tương lai” Liễu Minh nói.
“Đa tạ tiên sinh” Trương Chí Bình ngẩng đầu nhìn một màn này.
Trong lòng rung động không thôi.
Không chỉ hắn, một đoàn người đều mộng.
10 vị Nhân Vương, Tự An Quận Chúa, Anh Hùng Phổ, Thánh Hiền Các, tinh không cường địch.
Nền văn minh cổ đại quá cường đại.
“Lý Minh ?” Lục Siêu con mắt trừng to.
Trong dòng người cổ đại bên ngoài, có một bóng dáng mặc trang phục hiện đại lẫn bên trong, không phải ai khác chính là Lý Minh.
“Lý Minh đi ra bên ngoài” Trần Dao Dao há mồm.
Trong lúc chúng ta không để ý hắn lén ra bên ngoài.
Lỡ như Tự An Quận Chúa tưởng nhầm Lý Minh là tinh không cường địch, một ngón tay nhấn xuống, mười cái mạng cũng không đủ.
Lá gan của Lý Minh quá lớn.
Lý Minh khóc không ra nước mắt, không phải là hắn muốn ra, trong trái tim lực lượng Tâm
Hoả tự ý hành động, điều khiển cơ thể bước ra ngoài.