Chương 18: Đối Phó Liễu Minh
Đối với hai người Trịnh Thiếu Bảo, Liễu Minh khẽ gật đầu, tiếp tục đánh cờ, không nói thêm gì hơn.
Trương Chí Bình chăm chú xem xét, sau đó mới từ tốn hạ cờ.
Trương Chí Bình không rõ Liễu Minh liệu có biết toàn bộ ý đồ của hắn ngay khi chỉ vừa lộ ý đồ, cho nên vẫn là giấu ý đồ bên trong nước cờ.
Trước thâm tàng bất lộ, sau một kích đánh đối phương trở tay không kịp.
Không nghĩ tới, Trương Chí Bình hiện tại lại cùng hai người Trịnh Thiếu Bảo không hẹn mà cùng ý tưởng.
Trịnh Thiếu Bảo bỗng phát hiện ba người Trương Chí Bình rất chán ghét.
Tại vì bọn hắn mà Liễu Minh tiên sinh không để ý tới chúng ta ?
Trịnh gia thiếu gia từ bao giờ bị người ngoài không để ý ?
Mặc dù biết Liễu Minh thân phận cao quý, bất quá từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách khó mà thay đổi, Trịnh Thiếu Bảo thầm hận Liễu Minh.
Trịnh Thiếu Bảo hai mắt nhìn chằm chằm hai người hạ cờ, bỗng nhiên Trương Chí Bình vò đầu bứt tóc thở dài.
Trịnh Thiếu Bảo đối mắt Trương Chí Bình.
Cả hai giật mình.
Làm sao có cảm giác hắn đang rất hận ta ?
Trịnh Thiếu Bảo hận Liễu Minh, hận lây sang Trương Chí Bình.
Trương Chí Bình thua ván cờ, hận lây sang Trịnh Thiếu Bảo.
Trương Chí Bình dứt khoát quay đầu, cánh tay nhanh nhẹn gom cờ trên bàn cờ, nhìn bộ dáng dường như đang muốn đánh thêm một ván cờ.
Thấy vậy, Trịnh Thiếu Bảo nhanh chóng lên tiếng.
“Tiên sinh, biết tiên sinh có sở thích thanh đạm, hôm nay học sinh có mang theo chút trà ngon biếu tặng tiên sinh, mong là tiên sinh hài lòng” Trịnh Thiếu Bảo thành tâm nói.
Trịnh Bằng hiểu ý, trong tay xuất hiện trà quý.
“Trịnh thiếu gia, ta chưa từng dạy ngươi, ngươi cũng không cần đem trà sang biếu tặng ta, nếu có thể nên để cho gia phụ sử dụng” Liễu Minh thản nhiên nói.
Nhẹ nhàng từ chối.
Trương Chí Bình trong khoang mũi thoang thoảng mùi trà thơm phức, hai mắt bừng sáng, hắn cũng là một người thích uống trà.
Trương Chí Bình có chút mong muốn thưởng thức Trịnh gia mang theo trà quý.
Theo hắn nhận thức, trà quý Trịnh gia mang theo là loại siêu quý giá, chỉ bằng trà đựng bên trong hộp mà mùi hương vẫn còn thơm như vậy.
“Trịnh gia là ngũ đại gia tộc đứng đầu, dân chúng trong Thành Tự An chúng ta đều xem như người thân của mình, tiên sinh nhọc lòng dạy dỗ bọn hắn biết chữ, biết đạo lý làm người, giúp đỡ người phát triển, chính là giúp Trịnh gia, một phần trà có đáng là gì” Trịnh Thiếu Bảo lắc đầu nói.
Liễu Minh buồn cười, Trịnh gia từ bao giờ có tâm tình bao dung thiên hạ.
Nếu quả thật bọn hắn có phần tâm tình này, đã không phản bội Nhân tộc, phản bội dân chúng Thành Tự An.
“Trà này mong tiên sinh nhận lấy, là chúng ta hiếu kính tiên sinh” Trịnh Thiếu Bảo tiếp tục nói.
“Trịnh Bằng, còn không mau pha trà cho tiên sinh thưởng thức” Không đợi Liễu Minh lên tiếng, Trịnh Thiếu Bảo nói tiếp.
Trịnh Bằng cúi người, thành thật pha trà.
Liễu Minh mặc kệ bọn hắn, ân tình người Trịnh gia hắn sẽ không nhận, không chỉ Trịnh gia, mặc kệ đối phương là người nào hắn cũng sẽ không nhận.
Liễu Minh đạo là thanh tĩnh vô vi.
Không chạm nhân quả, không nhận nhân quả.
Trịnh Bằng thấy trong ấm trà Liễu Minh vẫn còn trà ấm, bỗng cảm thấy lúng túng, không lẽ hắn hiện tại nắm lấy ấm trà đổ hết nước trà, sau đó pha cho Liễu Minh ấm trà mới, bất quá làm như vậy Liễu Minh có đ·ánh c·hết hắn hay không ?
Trịnh Bằng quay sang Trịnh Thiếu Bảo quăng ánh mắt cầu cứu.
“Tìm cho ta ấm trà” Trịnh Thiếu Bảo giựt hộp trà trong tay Trịnh Bằng quát.
Trịnh Bằng dùng toàn bộ tốc độ tìm kiếm ấm trà, rất mau trở lại, Trịnh Thiếu Bảo chăm chỉ pha trà, một hồi mùi trà thơm phức tràn ngập Thư Quán.
“Thơm quá” Trương Chí Bình hai mắt sáng rực, khoang miệng không khỏi rục rịch.
Rất muốn uống thử.
Trương Chí Bình liếc mắt Liễu Minh, chờ Liễu Minh thử trà, hắn mới dám uống sau.
Liễu Minh bình chân như vại, trong mắt hoàn toàn không có ấm trà Trịnh Thiếu Bảo vừa pha.
Liễu Minh tiếp tục hạ cờ, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi mất tập trung”
“A” Trương Chí Bình giật mình.
Lục Siêu, Vương Căn hai mắt nhìn chòng chọc ấm trà, hận không thể đánh ngất Trịnh Thiếu Bảo c·ướp trà.
Chỉ là hai người bọn hắn, một Lão Làng lâu năm, một Tinh Thông lâu năm.
Trịnh Thiếu Bảo cảnh giới lại là Cao Thủ.
Lục Siêu, Vương Căn suy nghĩ xấu xa trong phút chốc ỉu xìu.
“Lục Căn Bảo Trà, uống trà này Lục Căn Thanh Tịnh, tâm tư thông suốt, mệt mỏi tiêu tan” Liễu Minh bình tĩnh nói :”Chỉ là uống trà này cần có một lưu ý, lá trà cho quá nhiều sẽ khiến người phục dụng toàn thân vô lực, linh năng trì trệ, thực lực không còn một thành, các ngươi lại cho quá nhiều lá trà”
Lời vừa dứt, Trương Chí Bình ba người hoảng hốt, may mắn chưa uống vào bụng.
Ba đôi mắt cảnh giác nhìn Trịnh Thiếu Bảo hai người.
Người đến có ý đồ xấu.
“Tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, là do học sinh sai lầm không biết Lục Căn Bảo Trà còn có mặt này tệ nạn” Trịnh Thiếu Bảo bị điểm phá ý đồ, không có chút nào lúng túng nói.
Kế hoạch lệch hướng.
Trịnh Thiếu Bảo nội tâm hung hăng một trận, quả nhiên Liễu Minh kiến thức sâu rộng, muốn dùng Lục Căn Bảo Trà lừa qua hắn không thể được.
Vốn định dùng Lục Căn Bảo Trà đánh mê Liễu Minh, dẫn người Tử Nguyệt Thế Giới đánh lén, hiện tại kế hoạch rẽ hướng ban đầu.
Trịnh Thiếu Bảo suy nghĩ.
Không biết bên kia Ngô gia, cha cùng người Tử Nguyệt Thế Giới đã tiêu diệt toàn bộ Ngô gia hay chưa ?
Nếu có thể hội họp binh lực hai bên bao vây g·iết c·hết Liễu Minh càng tốt hơn.
Liễu Minh thực lực thâm tàng bất lậu, cho dù là lần trước Thành Tự An chém g·iết các lộ tinh không chủng tộc nhưng vẫn không thể đoán được nội tình Liễu Minh.
Liễu Minh thực lực rất mạnh, nhưng mạnh đến tình trạng nào không ai nắm chắc.
Trịnh Bằng lén ra bên ngoài, dùng bảo vật truyền tin thông báo tình hình.
“Liễu Minh không trúng kế, hắn không uống Lục Căn Bảo Trà, hiện tại kế hoạch rẽ lối sang hướng dự trù”
Kế hoạch dự trù là cường công xông vào g·iết c·hết Liễu Minh.
Năm tên Tử Nguyệt Thế Giới rục rịch.
Để đối phó Liễu Minh, bọn hắn cử năm tên Tử Nguyệt Thế Giới, cảnh giới đều là Bán Vương.
So với đội ngũ vây g·iết Ngô gia còn mạnh hơn, điều này nói rõ một điều, trong thâm tâm bọn hắn cho rằng Liễu Minh mạnh hơn Ngô gia tộc trưởng Ngô Kiến Thành.
Ngô Kiến Thành tuổi tác lớn, lại là tộc trưởng một trong ngũ đại gia tộc, không ngờ Liễu Minh còn mạnh hơn Ngô Kiến Thành.
“Người bên kia chúng ta không liên lạc được, có lẽ là đang trong chiến đấu” Người Tử Nguyệt Thế Giới nói.
Như vậy, đội ngũ Trịnh Văn Sơn và ba người Tử Nguyệt Thế Giới vây sát Ngô gia còn chưa g·iết c·hết được Ngô Kiến Thành.
“Cha bên kia không g·iết được Ngô Kiến Thành” Trịnh Bằng không tin nói.
Trịnh gia là ngũ đại gia tộc, Trịnh Văn Sơn mạnh hơn Ngô Kiến Thành là chuyện dĩ nhiên, lại có thêm ba người Tử Nguyệt Thế Giới hỗ trợ, lẽ ra nên g·iết c·hết Ngô Kiến Thành nhanh chóng.
Đã lâu như vậy không liên lạc được bên kia Ngô gia, khả năng lớn xảy ra chuyện.
“Hay là trước tiên dời lại kế hoạch, đợi cha g·iết c·hết Ngô Kiến Thành, quay sang hỗ trợ chúng ta” Trịnh Thiếu Bảo đắn đo.
Hai bên đội ngũ hợp lực, g·iết c·hết Liễu Minh mới có nắm chắc.
“Có thể hay không liên lạc người của các ngươi hợp lực g·iết c·hết Liễu Minh ?” Trịnh Bằng hỏi.
“Không thể, chúng ta còn phải trông giữ Tự An Quận Chúa” Năm tên Tử Nguyệt Thế Giới phủ định nói.
Rầm!
Tiếng động kinh thiên từ Ngô gia truyền tới.
“Xảy ra chuyện” Trịnh Thiếu Bảo, Trịnh Bằng phát hiện tiếng động là từ vị trí Ngô gia, trong lòng hãi nhiên.