Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 812: Hoảng sợ.




Chương 812: Hoảng sợ.

Bình Nguyên Thành hoàn toàn biến mất, nơi này chỉ còn lại một cái hố lớn, nước biển chảy ngược vào.

U đứng trên phế tích, người đầy v·ết t·hương, tay cầm cái đầu của Tôn Kỳ. Diêm và Phán thở hồng hộc, tay chân vặn vẹo.

Không ngờ Tôn Kỳ lại khó chơi như vậy, đã lâu rồi bọn họ mới b·ị t·hương nặng như lúc này nhưng mà… rất đáng.

Bọn họ nhìn nhau, cười lớn.

Nhưng U chợt cảm thấy có gì đó không ổn, nàng đã nhập ma đạo, tiếp xúc với vạn vật bản chất, cảnh tượng này có chút… hư.

Nàng nâng tay, một sợi ma đạo quấn quanh, ngón tay nhấn một cái.

Răng rắc… không gian vỡ vụn.

Trên tay nàng không phải đầu Tôn Kỳ mà là chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, chứng tỏ sự việc diễn ra chưa lâu, trong ảo cảnh nàng và Tôn Kỳ đã chém g·iết mười ngày liên tục.

U sắc mặt căng cứng, pha chút hoảng hốt.

“Thưởng thức một chút bánh chứ?” Tôn Kỳ đẩy dĩa bánh nướng lên trước mặt nàng.

U rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, cầm lấy bánh cắn một miếng.

Cái bánh còn ấm, có vị ngọt của đường, mùi thơm của hoa quế. Không tệ!

Nàng đưa mắt nhìn, Diêm vẫn loay hoay trên không, Phán bất động như tượng giữ nguyên tư thế cầm bút đâm tới.

Thu hồi ánh mắt, giống như không để ý nhưng từ sau người nàng từng sợi ma khí thẩm thấm đi ra. Còn nàng thì thản nhiên thưởng thức trà.

Vài giây sau, răng rắc… Diêm, Phán phá vỡ ảo cảnh, trở lại hiện thực.

Bọn họ trở lại hiện thực, không thể nào chấp nhận được, nhất là Diêm, trong ảo cảnh, hắn thế nhưng uy phong bát diện, lời kiêu ngạo nào cũng đã phun ra vậy mà thực tế chưa hề chạm được vào một sợi tóc Tôn Kỳ, xấu hổ không thể nào chịu nổi.

Diêm ánh mắt sắc bén, không che giấu chút nào sát khí.

“Ngồi xuống!” U quát, còn chưa đủ xấu hổ hay sao mà còn bày ra bộ mặt đấy.

“Đại ca tha lỗi, nó chỉ là một đứa nhỏ.” U cười làm lành.

“Đã thành thống lĩnh một phương, sao là trẻ con.” Tôn Kỳ không cho là phải.

U cười một tiếng, đổi chủ đề.

“Đại ca tự phong Nhân Tổ, tụ tập một đám người, chiếm giữ Bình Nguyên Thành, tham vọng không nhỏ. Muốn tạo phản hay sao?” U thăm dò, giọng nói sắc lạnh.

“Tạo phản? buồn cười! Nhân tộc tự do sao có thể nói tạo phản.” Tôn Kỳ bật cười thành tiếng.

“Tam tộc đã có hòa ước, bình nguyên là vùng đệm c·hiến t·ranh, không thuộc bất kỳ tộc nào.” U muốn nói lý.

“Đấy là tam tộc hòa ước, liên quan gì đến ta.” Tôn Kỳ ngắt lời.

Lý là như vậy nhưng tiểu tộc không phải đều nghe lời đại tộc sao, tam tộc đã quyết định chính là toàn bộ các tộc phải theo.

U thu lại nụ cười, mặt lạnh lẽo:

“Đại ca muốn chống lại tất cả các tộc sao?”

“Có gì không được.” Tôn Kỳ không một chút nhún nhường.

“Đại ca đây là tự tìm diệt vong, để Nhân tộc vĩnh bất siêu sinh.” U đe dọa.

“Sâu kiến mà thôi, đừng tự đề cao mình quá như vậy!” Tôn Kỳ không coi ra gì.

Diêm giận dữ đập bàn đứng lên:

“Ngươi nói ai là sâu kiến?”

Tôn Kỳ liếc mắt nhìn hắn:

“Nói các ngươi…”

Chính trong khoảnh khắc Tôn Kỳ dời chú ý vào Diêm, U ra tay, nàng đã tụ chiêu rất lâu, dồn tất cả ma đạo lực lượng vào đầu ngón tay, nhất kích tất sát.

Khoảng cách quá gần, U xuất kỳ bất ý, lấy hữu tâm tính vô tâm, Tôn Kỳ không thể nào tránh được.

Phốc! ngón tay chọc thẳng vào mi tâm Tôn Kỳ, đi vào một đốt ngón tay thì dừng lại vì Tôn Kỳ bùng nổ lực lượng cản lại.

“Khốn kiếp!” Tôn Kỳ hét lớn bay ngược ra sau.

“Trốn được sao?” U theo sát.

Diêm và Phán kẹp hai bên.

Mi tâm Tôn Kỳ chảy xuống máu đen, từng sợi gân đen lan khắp mặt như mạng nhện. Tôn Kỳ sắc mặt vặn vẹo, bị ma đạo xâm nhập, biến đổi. Tôn Kỳ đã không giữ được bình tĩnh nữa.

Bọn U nắm bắt cơ hội, dùng cường đại nhất chiêu thức đánh g·iết Tôn Kỳ.

Trận chiến này chỉ kéo dài một phút.

U sau khi băm nát thân thể Tôn Kỳ thành trăm ngàn mảnh, lúc này mới yên tâm dừng lại thở dốc.

“Tỷ, không ngờ hắn lợi hại như vậy.” Phán bây giờ mới thở ra nhẹ nhõm nói.

“Ừm…” U gật đầu.



“Ha ha… con người nhỏ bé dám không nghe lời.” Diêm ngửa mặt cười lớn.

Nhưng mà đúng lúc này, U chợt nghe được tiếng nước rót. Nàng giật mình, là chuyện gì, tu vi đã đến bước này sẽ không có chuyện nghe lầm.

U như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hét lớn, ma khí bùng nổ, răng rắc… không gian vỡ vụn.

“A… bọn họ tỉnh rồi!” Diệp kêu lên một tiếng, tò mò nhìn.

“Ối!” Tôn Kỳ kêu lên.

Nghe tiếng Tôn Kỳ, Diệp nhìn lại phát hiện mình rót nước đổ ra tay thầy, nàng vội thu tay cười ngượng.

“Xin lỗi thầy!”

Diệp vội vàng lấy khăn lau bàn, cười lém lỉnh.

Tôn Kỳ cũng chịu thua nó rồi.

“Tay thầy bị phỏng rồi, để con nói Lãng lấy thuốc cho thầy.” sau đó Diệp lại nhìn U thấy nàng vẫn đang ngẩn ngơ, hỏi: “Tỷ tỷ, có muốn thêm trà không?”

U cúi đầu nhìn chén trà, vẫn còn đang nóng, mới vơi đi một chút. Nàng lắc đầu.

“Vậy nếu cần thì tỷ cứ gọi.” Diệp để lại một câu sau đó lui ra ngoài.

U bây giờ mới nhìn Tôn Kỳ, nghiêm giọng hỏi:

“Vừa rồi là chuyện gì? tại sao ta lại rơi vào ảo cảnh?”

“Thật cũng là ảo, ảo cũng là thật.” Tôn Kỳ nhấp ngụm trà cười nói.

U vẫn chằm chằm nhìn hắn, suy đoán hắn tâm tư nhưng rất tiếc không nhìn ra được điều gì.

Nửa ngày sau không đạt được kết quả, nàng bàn tay nắm một cái kéo Diêm và Phán trở lại hiện thực.

Không để bọn chúng buông ngoan thoại, nàng quát:

“Im lặng, ngồi xuống!”

Hai bọn họ bị mắng thì ngoan ngoãn, rất ít khi U tỷ nổi giận nhưng một khi đã nổi giận thì tốt nhất nên nghe lời.

U ánh mắt tập trung chín phần trên người Tôn Kỳ. Thủ đoạn này của hắn, nàng cũng thấy kinh sợ.

Lĩnh vực từ từ mở ra bao trùm cả Bình Nguyên Thành, mỗi một người nhất cử nhất động đều nằm trong sự khống chế của nàng, chỉ cần nàng muốn tất cả sẽ tan xương nát thịt, thoát được có lẽ cũng chỉ có Tôn Kỳ.

Nàng lúc này đã nhìn ra con người có tu luyện, nhưng vẫn là quá yếu ớt, chỉ là sâu kiến có cái càng to hơn mà thôi.

Sau khi khống chế cả thành, nàng mới yên tâm một chút, có lực lượng đi nói chuyện:

“Ngươi trở thành Nhân Tổ, chúc mừng!”

Nàng bắt đầu thay đổi giọng điệu.

“Nhưng ngươi nên biết Bình Nguyên Thành là yếu điểm, bất cứ tộc nào cũng muốn, không cho phép ngươi chiếm làm của riêng.”

Tôn Kỳ mỉm cười ăn miếng bánh, tiếp tục lắng nghe, không có chen ngang.

“Yêu tộc toàn một lũ đầu đất, Thần tộc cao ngạo sẽ không để ý đến các ngươi. Duy chỉ có Ma tộc sẽ khoan dung các ngươi.”

“Chỉ cần ngươi cúi đầu khuất phục, Ma tộc sẽ bảo hộ con người.”

U đưa ra lời đề nghị mà nàng cho rằng hắn không thể từ chối.

Tôn Kỳ đặt xuống chén trà.

“Đổi lại?”

“Ma tộc sẽ dùng chỗ này bàn đạp xâm chiếm các giới, con người lo tài nguyên hậu cần.”

“Tài nguyên? là chính con người sao?”

“Ha ha… con người rất nhiều, sinh sôi như là cỏ dại, ta bảo đảm sẽ không đụng đến những người trong thành, các ngươi chỉ cần làm tốt việc sinh đẻ.” U lật bài.

“Nếu không?” Tôn Kỳ nhíu mày.

U nhếch mép, búng tay một cái.

Bành! cô bé mời trà nàng lúc nãy nổ tan xác.

Tôn Kỳ đập bàn đứng dậy, mắt long sòng sọc.

“Ngươi dám…”

“Có gì không dám!” U lạnh lùng.

Nàng có thể không đánh lại Tôn Kỳ nhưng ai biểu Tôn Kỳ có điểm yếu, mà lại điểm yếu rất lớn.

“Đây chỉ là cảnh cáo, không thuần phục, sẽ càng có nhiều n·gười c·hết.”

Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, không thể không đồng ý.

Hai bên nhanh chóng ký kết hiệp ước.

U cẩn thận dùng ma đạo ghi chép, không cho phép trái nếu không sẽ bị ma đạo nuốt chửng.



Ký xong hiệp ước, nàng lên kế hoạch tiến công các giới.

Quả nhiên có con người làm thực phẩm dự trữ, nàng từng bước xâm lấn các giới, ma hóa thiên địa.

Trong vòng hai mươi năm nàng cuối cùng hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, thống nhất thế giới, chưởng khống càn khôn.

Nàng đứng tại trên không nhìn xuống thế giới, nàng bây giờ đã vô địch nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút ưu tư, cảm giác như có gì đó không đúng.

Kẻ cho nàng Ma Đạo Thạch chưa từng xuất hiện, nàng đã tìm khắp thiên địa nhưng vẫn không thấy. Kẻ kia âm mưu rất lớn, sẽ không tự dưng biến mất.

Ma đạo bây giờ cường thịnh, nếu nàng là hắn, nàng sẽ trở về, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy tất cả của nàng.

Hắn vì sao chưa xuất hiện?

Chẳng lẽ nàng vẫn còn trong ảo cảnh.

U đột nhiên nổi giận, vung chưởng đánh xuống, sông núi ầm ầm sụp đổ.

“Tỷ, ngươi làm sao vậy?” Phán không hiểu lên tiếng.

U không để ý tiếp tục ra tay, tàn sát thiên địa, nàng càng đánh càng điên cuồng, ngay cả Phán và Diêm cũng bị nàng đ·ánh c·hết, Ma tộc tan thành mây khói.

Cuối cùng Đại Thế Giới băng diệt.

Không còn thứ gì để phá, nàng hét lớn tự bạo chính mình.

Oanh!

Khi mở mắt tỉnh lại, nàng bắt gặp ánh mắt Diệp tò mò nhìn nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi bệnh sao? để muội gọi Lãng đến xem bệnh cho tỷ, hắn mặc dù có chút man man nhưng khám bệnh vẫn được.”

U toát cả mồ hôi, đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, hắn vẫn tại kia nhàn nhã thưởng trà.

“Ăn bánh đi!” Tôn Kỳ mỉm cười, đẩy đĩa bánh tới trước mặt nàng.

U ăn miếng bánh, nhấp ngụm trà, tay vẫn còn đang run.

Thật đáng sợ!

Nửa ngày sau, U mới bình tĩnh lại, cười nói, đã không còn hung bạo như trước.

“Bọn hắn là trẻ con, đại ca đại lượng, tha cho bọn chúng đi.”

“Cũng phải.” Tôn Kỳ đưa tay búng một cái.

Diêm và Phán thoát khỏi ảo cảnh, U nói sơ với bọn hắn vài câu. Hai bọn họ nghe xong mà toát mồ hôi.

Lần này không cần nhắc nhở, ngoan ngoãn ngồi xuống.

U thay đổi hoàn toàn thái độ, công nhận Tôn Kỳ là Nhân Tổ, sau đó hai bên cùng ký hòa ước ngang bằng.

U trở về, tuân thủ giao ước.

Nhiều năm sau, U tiến đánh các giới, có được Nhân tộc hỗ trợ, bọn họ chiếm quyền chủ động trên các chiến trường.

Cuộc chiến gian khổ trường kỳ, cuối cùng nàng cũng thống nhất thế giới.

Trên trời cao, cúi đầu quan sát thiên địa, U ánh mắt lạnh nhạt, Tôn Kỳ đứng bên cạnh yên tĩnh.

“Bổn Đế thống nhất thế giới, hoàn thành vô thượng bá nghiệp, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, chiến tích này không thiếu công của ngươi. Ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?”

Nàng cho rằng hắn sẽ xin một mảnh đất làm nơi sống cho con người, hoặc là xin tài nguyên, phong hầu phong tước.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười:

“Ăn bánh không?”

Lời này như sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong, U hét lớn, vung quyền đấm vào hư không.

Răng rắc… không gian vỡ ra, nàng trở về với thực tại.

Nàng lúc này đang cầm miếng bánh, chưa kịp ăn, trán đổ mồ hôi hột, tay cầm chén trà run run.

Chén trà vẫn còn ấm chứng tỏ sự việc xảy ra chưa lâu, hàng chục năm nàng trải qua không ngờ chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Đây không đơn thuần là ảo ảnh, huyễn thuật nó còn liên quan đến thời gian, không gian, vạn vật biến hóa, thiên địa quy luật… rất nhiều. Hoàn hảo đến mức nàng không thể phân biệt được thật giả.

Nàng trở về thời điểm xách lên chuyện ký minh ước giữa hai bên.

“Tỷ, không sao chứ?” Phán bên cạnh thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi.

U lắc đầu cười đắng chát.

“Không sao!”

Cái này ảo cảnh đã nói rõ nàng không xứng cùng hắn ký kết giao ước ngang hàng, chỉ có thể cúi đầu.

“Đại ca thực lực, U bội phục.” U chắp tay, chịu cúi đầu, lần này là thật sự phục.

“Đều là người quen cũ, không cần khách sáo như vậy.” Tôn Kỳ nở cười thân thiện.

“Không dám.” nàng thật sự là không dám.



Tôn Kỳ đổi sang chủ đề khác:

“Cái ngươi gọi là lĩnh vực thật thú vị, ta cũng sáng tạo ra lĩnh vực. Xem ra chúng ta có nhiều ý tưởng giống nhau.”

Tôn Kỳ kéo gần lại khoảng cách hai bên.

“Nào dám, lĩnh vực của muội chỉ là trò trẻ con, sao có thể so sánh với đại ca.” U vẫn chưa thể thả lỏng.

Tôn Kỳ dường như không quan tâm chuyện vừa rồi nàng gây ra, chuyển sang nói đến lĩnh vực.

Ban đầu U vẫn còn dè dặt, giữ thái độ phòng thủ nhưng càng nghe khiến nàng càng sáng mắt, giống như mở ra chân trời mới.

Lĩnh vực, không ngờ còn có người có thể lý giải sâu như vậy.

Diêm và Phán cũng là như vậy, cảm giác như khoảng cách mở ra lĩnh vực bản thân đã không còn xa.

Bài giảng này chỉ kéo dài mười phút, Tôn Kỳ dừng lại, hiểu được bao nhiêu tùy vào các ngươi, ta không có nghĩa vụ phải tường tận giải thích.

“Muội có biết cao cấp hơn lĩnh vực là gì không?” Tôn Kỳ hỏi.

U ngạc nhiên, nàng cho rằng lĩnh vực đã là cuối cùng thuật pháp, không thể tiến lên nữa, chỉ có thể mở rộng, cụ hóa.

“Là gì?” nàng cũng rất tò mò.

“Giới vực.”

“Giới vực…” U lẩm bẩm theo.

“Phải!” Tôn Kỳ sau đó bắt đầu giảng về giới vực cho nàng nghe.

Ví dụ đơn giản: Kiếm tràng là vạn vật hóa kiếm, lĩnh vực là kiếm hóa vạn vật, giới vực là kiếm sinh vạn vật, vạn vật là vạn vật.

U nghe xong, không hiểu, chỉ có thể từ từ phẩm vị.

“Đa tạ đại ca, một lời này đáng giá vô vàn.” U cung kính hành đại lễ.

Diêm và Phán cũng theo đó hành lễ.

“Chuyện nhỏ thôi!” Tôn Kỳ mỉm cười nhận lễ.

Hỏa Hỏa không hiểu truyền âm hỏi:

“Ngươi việc gì phải dông dài với bọn họ nhiều như vậy, g·iết đi là xong.”

“Giết đi quá dễ dàng, bọn chúng với ta còn có tác dụng.” Tôn Kỳ đáp lại.

“Tác dụng gì?” Hỏa Hỏa hiếu kỳ.

“Đến lúc biết, ngươi tự sẽ biết.” Tôn Kỳ không trả lời.

“Hừ, cho nghẹn c·hết ngươi đi.” Hỏa Hỏa giận dỗi, xem ngươi nhịn được bao lâu.

Đúng lúc này có một cỗ thủy khí sóng biển ập tới.

Sóng cao ngàn trượng, bóng che khuất Bình Nguyên Thành, kỳ lạ là sóng này không có hạ xuống mà đứng yên tại chỗ.

Trên con sóng, có mấy người đứng đó, chính xác hơn phải nói là người cá.

Một nữ tử đầu đội vương miện, cao quý không thể tả, cúi đầu nhìn xuống:

“Là Kỳ ca sao?”

“Không phải, là Niệm ca.” trả lời không phải Tôn Kỳ mà là U.

“U Đế?” nữ tử kia hỏi.

U gật đầu:

“Gặp qua Nguyên Cơ Đại Đế.”

Hai nàng ánh mắt giao hội, chán ghét đối phương. Bọn họ đều là nữ tử, đều bá chủ một phương, nhìn nhau đã thấy chán ghét, cảm giác một lời không hợp liền sẽ lao vào đánh nhau.

Không khí lúc này có chút ngưng trọng.

Tôn Kỳ cười khổ, các ngươi bỏ qua ta rồi, ta mới là nhân vật chính ở đây.

Tôn Kỳ chỉ có thể ho khục khục lên tiếng.

“Ta có nhiều danh phận, bây giờ đều đã không quan trọng, gọi ta Tôn Kỳ hoặc Nhân Tổ đều được.”

“Nhân Tổ? đại ca dựng lên nhân tộc, không s·ợ c·hết sao?” Nhân Nhân xưng hô đại ca nhưng không có chút nào ý tôn kính, thậm chí là đe dọa.

U nhìn nàng, tội nghiệp, trước đó nàng cũng là như vậy, kết quả không đánh mà sợ, ám ảnh tâm lý, nàng hoài nghi hiện tại cũng chưa chắc là thật.

Muốn kiểm tra một chút sao?

Không đợi Tôn Kỳ lên tiếng, U đạp không tiến lên:

“Nghe danh Hải Đế đã lâu, không có dịp gặp mặt, chi bằng nhân hôm nay giao lưu một chút.”

“Cầu còn không được.” Nhân Nhân lập tức đáp ứng, nàng cũng là nữ cường.

Hai nàng nhanh chóng biến mất.

Diêm và Phán liếc nhìn nhau cũng bước ra, bên cạnh Nhân Nhân có năm tên hộ vệ, đều là Hải Vương. Nếu U và Nhân Nhân đã ra tay vậy bọn họ cũng không thể đứng xem.

Tất cả đều đi nhưng yên tĩnh không được bao lâu thì phương nam cát bụi mù mịt, đếm mãi không hết Yêu thú chạy tới.

Bọn chúng rất nhanh áp sát Bình Nguyên Thành.