Chương 81: Thanh Sơn Lục Tiên
Vị lão giả nghe tên tay dài nói xong, thì mở miệng:
“Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, lão Lục ngươi thua rồi.”
Tên tay dài nghe thế thì ỉu xìu, đã hoàn toàn chấp nhận kết quả.
Tên thô kệch cười ha hả nói:
“Đại ca! bây giờ đến chuyện của ta. Ta muốn cùng vị tiểu huynh đệ này kết bái, mong Đại ca cho phép.”
Tôn Kỳ trợn trừng mắt nhìn tên này: ngươi bị điên sao? Ai muốn cùng ngươi kết bái? À! Mà hình như hắn bị điên thật.
Nhưng dù thế ngươi cũng không thể ép ta kết bái, ta không đồng ý.
Tên tay dài lúc này lại cười hắc hắc:
“Ngũ ca sao lại muốn kết bái với hắn? Hắn làm sao xứng làm huynh đệ với Ngũ ca hay là để hắn cho đệ. Đệ còn thiếu một hồn nô thử dược.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì lập tức nuốt lại lời từ chối kết bái. Kết bái thì hắn còn có cơ hội sống sót nếu trở thành hồn nô thì hắn c·hết chắc.
Vị lão giả kia suy tư một chút rồi nói:
“Lão Ngũ muốn kết bái huynh đệ, ta cũng không thể ngăn cản. Nhưng mà nếu như hắn là huynh đệ với lão Ngũ vậy thì cũng là huynh đệ của chúng ta.”
“Mà Thanh Sơn Lục Tiên chúng ta đều là những kẻ có danh tiếng. Muốn trở thành bên trong chúng ta một thành viên không hề dễ. Cần vượt qua thử thách của cả sáu chúng ta.”
Vị lão giả quay đầu nhìn Tôn Kỳ:
“Ngươi có dám chấp nhận thử thách.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì đắn đo không thôi, hắn không biết thử thách trong miệng lão giả này nói là gì? Nếu như là những thử thách biến thái thì hắn biết làm sao?
Tôn Kỳ còn đang suy nghĩ thì hắn bị gõ một cái bốp sau ót làm đầu hắn chúi về phía trước.
Tên thô kệch cười to:
“Đại ca! hắn gật đầu đồng ý rồi.”
Tôn Kỳ còn định giải thích thì lão giả đã nói:
“Nếu ngươi đã đồng ý thử thách, vậy thì bắt đầu ngay đi. Lão Lục gọi lão Nhị, lão Tam, lão Tứ đến đây.”
Tên tay dài vâng mệnh lập tức chạy đi.
Tôn Kỳ thì kêu khóc trong lòng: chuyện này rốt cuộc là sao? Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút thôi mà. Sao bây giờ lại thành kết bái huynh đệ.
Một lúc sau tên tay dài dẫn ba tên khác tiến đến trong sân.
Một tên nam trung niên da ngăm đen như tinh thiết, đầu trọc bóng loáng, chòm râu quai nón dày xồm xoàm màu đỏ hung. Giống như là tóc không mọc trên đầu mà mọc dưới cằm vậy.
Tên này khi tới liền chào vị lão giả cùng tên thô kệch, qua cách xưng hô của tên thô kệch thì Tôn Kỳ biết tên râu quai nón này là lão Nhị.
Tên tiếp theo là một phụ nữ, đầu tóc xù rối bời xơ cứng, còn có tóc trắng, tóc vàng do bị cháy nhiệt; làn da khô nứt giống như là cánh đồng khô hạn đất nứt ra từng mảng; đôi mắt thâm đen hõm sâu; cái miệng móm nhe răng. Nói chung là xấu đến xúc phạm kẻ nhìn.
Tên này là lão Tam.
Tên cuối cùng thì hình dáng và khuôn mặt đều khá bình thường, nhưng ánh mắt ngơ ngác, như một kẻ ngốc. Tên này là lão Tứ.
Tôn Kỳ nghĩ thầm trong bụng: Sáu tên này đều không bình thường, hình dạng quái dị xấu xí, điên điên khùng khùng ngơ ngơ ngác ngác. Cái gì mà Thanh Sơn Lục Tiên, phải gọi là Thanh Sơn Lục Điên mới đúng.
Vị lão giả thấy tất cả đầy đủ thì nói:
“Thanh Sơn Lục Tiên chúng ta đều không phải là kẻ bình thường. Thanh cao, tao nhã. Bọn bên ngoài làm sao hiểu được. Bọn vô tri đó lại dám chế giễu chúng ta là Thanh Sơn Lục Điên…”
Tôn Kỳ sửng sốt trong lòng: Thật sao hả trời? sáu tên này thật sự bị gọi là Thanh Sơn Lục Điên.
“… Hôm nay chúng ta kết nạp thành viên mới nhưng mà còn phải xem hắn có thể vượt qua kiểm tra của chúng ta hay không nữa.”
Tên tay dài nhanh miệng:
“Nếu hắn không vượt qua thử thách thì sẽ trở thành hồn nô cho đệ. Hé… Hé… Hé….”
Lão giả nhìn tên tay dài nói:
“Nếu vậy thì bắt đầu từ ngươi đi.”
Tên tay dài xưng phải, hắn nhìn Tôn Kỳ cười thâm hiểm:
“Nghe cho kỹ nan đề của ta đây: Vì sao đan dược chỉ có hình tròn mà không phải hình bầu dục, hình tam giác, hình vuông…”
“Hé… Hé… Hé… trả lời đi.”
Tên này dường như rất tự tin nan đề này Tôn Kỳ sẽ không trả lời được.
Trong dược thư cũng từng đề cập đến vấn đề này, đây chỉ là vấn đề đơn giản.
Nhưng Tôn Kỳ cảm giác nếu như mình trả lời như trong dược thư sẽ không qua được ải này.
Nên biết sáu tên ở đây tu vi và trình độ luyện đan đều cao hơn Tôn Kỳ, bọn họ chắc chắn đọc không ít dược thư há lại không biết câu trả lời trong đấy. Nhưng mà bọn họ vẫn hỏi câu này.
Cứ nhìn viên độc đan hình bầu dục cùng viên đan to như nắm tay mà hắn thử dược, lại nghĩ đến nan đề mà tên lão Đại suy tư trước đó thì chắc chắn bọn hắn sẽ không chấp nhận câu trả lời bình thường.
Tôn Kỳ bình tĩnh đáp:
“Đan dược không quan trọng hình dáng, quan trọng là dược lực bên trong. Đan dược sở dĩ có hình tròn vì hình tròn là hình mà tinh dược dễ hoà quện với nhau nhất.”
“Các hình dạng khác đều có góc tù góc nhọn, có chỗ dày chỗ mỏng, có chỗ rỗng chỗ đặc… Làm cho tinh dược khó hoà quện với nhau.”
“Vậy nên muốn luyện loại đan dược khác hình tròn thì cần có trình độ luyện đan cực cao.”
Tên tay dài nghe lời này thì khoái trá cười sang sảng:
“Đúng! Đúng! Đúng. Lũ ngốc kia làm sao hiểu được ý tưởng của ta. Bọn hắn còn nói ta điên. Nhưng mà ta không có điên, chỉ có mấy vị lão ca, lão tỷ ở đây mới hiểu được ta.”
“Ngươi là tên tiếp theo hiểu ta. Ải này ngươi qua.”
Vị lão giả vuốt chòm râu, nói:
“Tiếp theo là lão Ngũ.”
Tên thô kệch cười nói:
“Câu hỏi của ta là: Muốn luyện một viên đan dược thật to thật to thì cần gì?”
Tôn Kỳ buột miệng:
“Cần một cái đan lô thật to thật to!”
Nói xong Tôn Kỳ thầm than hỏng bét, nhanh miệng nói đại không kịp suy nghĩ, câu trả lời làm gì đơn giản như vậy.
Nhưng mà tên thô kệch lại vỗ đùi cười:
“Chính xác! Ngươi là kẻ thứ hai có thể trả lời đúng ngay lần đầu. Trước đây ta đã hỏi câu này nhiều lần, chỉ có lão Đại trả lời đúng ngay lần đầu, bây giờ có thêm ngươi.”
“Ngươi qua ải.”
Vị lão giả thấy lão Tứ đang ngồi nghịch lũ kiến thì gằng giọng nhắc:
“Lão Tứ!”
Tên lão Tứ nghe thấy gọi mình thì ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy, nhìn quanh hỏi:
“Ai gọi ta đó?”
Không có ai lên tiếng trả lời hắn.
Tôn Kỳ không nhịn được vẻ mặt ngu ngốc đáng thương của hắn mà lên tiếng:
“Là vị lão Đại này gọi.”
Tên lão Tứ liền gật đầu, sau đó ngồi xuống tiếp tục nghịch kiến.
Tôn Kỳ: Hả? như vậy thì là qua hay không qua?
Tôn Kỳ chưa kịp nghĩ nhiều thì một gương mặt xấu xí áp sát mặt hắn, giọng nói như bà lão sắp c·hết:
“Ngươi nhìn tỷ có đẹp không?”
Tôn Kỳ cứng đờ cả cơ thể, khuôn mặt này xấu xí đến cực điểm khiến miệng của hắn cứng lại không thốt lên lời. Hắn có cảm giác nếu hắn mở miệng nói thật thì hắn sẽ c·hết còn mở miệng nói dối thì sẽ là lời nói dối kinh khủng nhất từ trước tới nay của hắn. Rất có lỗi với lương tâm.
Tôn Kỳ dùng hết sức mà gật đầu một cái.
Vị lão bà này thấy thế thì vui vẻ về chỗ ngồi.
Vị trung niên râu đỏ xồm xoàm tiến đến trước mặt hắn, Tôn Kỳ có cảm giác đứng trước mặt mình là một ngọn núi nhỏ, một toà thiết sơn.
Khiến cho Tôn Kỳ có cảm giác đè ép trầm trọng.
Vị trung niên này vuốt chòm râu của mình nhưng mà ngón tay của hắn lập tức kẹt trong đống râu rối bù, hắn giật giật bàn tay cố vuốt thẳng đống râu rối nhưng mà vẫn không được, hắn giật râu đau muốn chảy nước mắt.
Thấy không thể vuốt thẳng râu, hắn rút tay ra xoa xoa cái đầu trọc của mình cười hề hề.
Vị lão bà thấy thế thì cười khúc khích, điệu bộ như thiếu nữ e ấp.
Tôn Kỳ thấy cảnh này thì trong bụng mắng lớn: các ngươi làm ơn đi! Lúc này không khí đáng lẽ phải căng thẳng, hồi hộp đã bị các ngươi phá hỏng hết. Các ngươi làm ta thật muốn ói!
Vị trung niên râu đỏ hỏi:
“Làm sao để nung đỏ một viên đá mà không làm nó vỡ ra.”
Tôn Kỳ nghiêm túc trả lời:
“Từ từ tăng nhiệt độ.”
“Vậy nung làm sao cho viên đá vỡ?”
“Đột ngột tăng giảm nhiệt độ.”
Vị trung niên này gật đầu hài lòng quay lại chỗ.
Tôn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vậy là hắn đã qua năm ải chỉ còn lại ải cuối cùng.
Vị lão giả sắc mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi:
“Tinh dược là gì?”
Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt, câu hỏi này không đơn giản. Tôn Kỳ nhìn quanh sân, hắn thấy một đống đá xây tại một góc sân.
Tôn Kỳ phất tay cuốn lấy một viên đá đặt lên bàn nói:
“Tinh dược như viên đá này.”
Cả năm tên nghe vậy đều ồ lên.
Vị lão giả nghe thế thì ánh mắt sinh động thâm thuý đã không còn vẻ vô cảm như trước, hắn lại hỏi:
“Vậy đan dược là gì?”
Tôn Kỳ lại phất tay cuốn lấy một viên đá đặt lên viên đá cũ, nói:
“Đây là đan dược nhất hoàn.”
Sau đó Tôn Kỳ lại cuốn tiếp một viên đá đặt lên trên hai viên đá:
“Đây là đan dược nhị hoàn.”
Tôn Kỳ liên tiếp cuốn viên đá chồng lên.
“Đây là đan dược tam hoàn.”
“Đây là đan dược tứ hoàn.”
…
“Đây là đan dược cửu hoàn.”
Cả năm tên kia chăm chú theo dõi suy tư.
Còn vị lão giả ánh mắt như đuốc sáng, từng dòng suy tư chạy qua trong đầu, nhìn chồng đá mà rút lấy ý nghĩa tinh tuý, diễn hoá tri thức, dùng kinh nghiệm so sánh đối chiếu.
Sau đó lão giả nhẹ vươn ngón tay đụng nhẹ một cái vào chồng đá làm chồng đá đổ vỡ.
“Còn đan dược đặc biệt thì ngươi giải thích thế nào.”
Tôn Kỳ thấy vậy vẫn bình tĩnh đáp trả:
“Phụ dược như là chất kết dính giữa các viên đá.”
“Các viên đá đều có hình dạng riêng biệt, không viên nào giống viên nào. Có khi chúng có thể chồng lên nhau, có khi lại không. Nếu như có thể tìm thấy chất kết dính phù hợp có thể kết dính chúng lại.”
Lão giả sững sờ vài hơi thở rồi bỗng nhiên vỗ mặt bàn, cười nói:
“Diệu… diệu… diệu… diệu đến cực đỉnh.”
Tôn Kỳ giật mình nhìn bàn đá bị vỗ nát một góc, nếu như bị lão giả này vỗ một cái thì c·hết chắc.
Lão giả bình tĩnh lại hỏi:
“Ngươi học điều này từ đâu?”
Tôn Kỳ đáp lời:
“Tự ngộ.”
Lão giả cười nói:
“Tốt! từ nay ngươi là Thất đệ trong Thanh Sơn Thất Tiên.”
p/s:
Tiên ở đây ý chỉ tiêu dao, không màng quyền lợi danh thế, chuyên tâm nghiên cứu đạo.
Chứ không phải là tiên nhân, thần tiên. Truyện này không có thần tiên, tiên nhân.