Chương 753: Nhận lầm.
Đoàn Nhi và Tôn Kỳ nhìn nhau, trong mắt đều không che giấu vẻ kiêu ngạo.
Đột nhiên! “A!!!” Đoàn Nhi hét lớn, con mắt thứ ba long sòng sọc, hắc ám như lũ tràn bờ không kiểm soát.
Đoàn Nhi thân thể quá yếu đuối, bình thường con mắt đều phải cực độ thu liễm, thậm chí rơi vào ngủ say, vừa để trốn tránh vừa để cơ thể này không p·hát n·ổ nhưng hiện tại, trong lúc nhất thời nó không kiểm soát được năng lượng.
Đoàn Nhi thất khiếu chảy máu, thân thể rạn nứt, sắp sụp đổ. Con mắt phát hiện không tốt liền lập tức thu liễm, nó vừa giận vừa sợ.
“Đáng c·hết! Trật Tự!”
Cùng lúc khi con mắt bộc phát, Tôn Kỳ cơ thể vốn đã như thủy tinh rạn nứt, bị hắc ám khí tức trùng kích, hắn liền chịu không nổi.
Oa! một tiếng, miệng phun ngụm máu lớn, thất khiếu đổ máu, thân thể rách nát. Đôi chân của hắn như thủy tinh từ từ rơi vỡ, hắn đã không thể ngăn lại, tiếp theo toàn thân hắn sẽ sụp đổ thành cát bụi thủy tinh.
Tôn Kỳ lúc này muốn mắng lớn, ngươi làm cái gì vậy, đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên lại bộc phát.
Con mắt lúc này cũng đang vất vả giữ cho cơ thể Đoàn Nhi không sụp đổ, thều thào nói:
“Trật Tự… ra chiêu… thật độc...”
Tôn Kỳ càng là không khá khẩm hơn nhưng vẫn cố nói ra một chữ:
“Phải...”
Con mắt đang nhận lầm hắn với ai đó, muốn sống vậy thì tiếp tục đóng kịch, nói thuận theo ý con mắt.
Con mắt lúc này rất tức giận nhưng mà cần phải bình tĩnh suy nghĩ hướng giải quyết, tức giận chỉ làm hỏng việc. Con mắt trấn tĩnh lại, nói:
“Trật Tự gian xảo nhưng không thành công, đại hướng kế hoạch vẫn không thay đổi. Ngươi giao Đạo Khí cho ta.”
Tôn Kỳ không có đáp ứng, nhìn mảnh Đạo Khí trong tay.
Cho rằng Tôn Kỳ không đồng ý, dù sao Tôn Kỳ cũng là lấy được trước, nó thuyết phục:
“Ngươi bây giờ còn cần giữ thân phận Thần tộc, giữ nó bên người chỉ khiến bại lộ thân phận.”
Tôn Kỳ không nghĩ vấn đề này, hắn thật ra đang nghĩ: cầm thứ này trong tay chưa chắc là chuyện tốt, Quang Minh có thể định vị thứ này, biết đâu một ngày nào đó thứ này nghe lệnh Quang Minh ra tay g·iết c·hết mình, vậy thì mình c·hết thật oan uổng.
Thấy Tôn Kỳ chần chờ, con mắt tiếp tục:
“Chúng ta mặc dù không hợp, nhưng cùng chung một thể, ngươi nên vì đại cục, không thể ích kỷ.”
“Ngươi nói cũng phải!” Tôn Kỳ gật đầu. “Nhưng ngươi có thể cầm được nó sao?” hắn giao ra nhưng vẫn phải mạnh miệng.
“Chuyện nhỏ mà thôi!” Đoàn Nhi lạnh nhạt.
Tôn Kỳ ném ra mảnh Đạo Khí, Đoàn Nhi đưa tay, hắc khí bao trùm lấy. Mảnh Đạo Khí phản kháng dữ dội khiến cho con mắt cũng khó chịu.
“Ngươi đi đi, ta cần xử lý một chút hiện trường.” con mắt nói.
“Ngươi đừng quên nhiệm vụ.” Tôn Kỳ nhắc nhở một cách chung chung, sau đó quay đầu bay đi, bay rất chậm, tỏ ra không chút nào vội vã, để lưng cho đối thủ.
Tôn Kỳ trong lòng trái tim như muốn nhảy ra, hắn đang mạo hiểm, hy vọng là hắn đúng.
“Tả!” con mắt đột nhiên gọi lại.
Tôn Kỳ dừng bước chân.
“Cẩn thận!” con mắt nhắc nhở.
Tôn Kỳ vẫn không quay lưng lại, chỉ nhẹ gật đầu, không nói một lời nào, hắn sợ phát ra tiếng, đối phương sẽ biết mình đang hoảng loạn sợ hãi. Hắn ngoài mặt cứng rắn nhưng thật ra tâm tình muốn sập.
Vừa rồi hắn gọi ta “Tả” có ý gì?
Quang Minh, con mắt, Tả… Tôn Kỳ nghĩ đến ba cái điểm này chợt một tia sáng lóe qua, vậy hắn sẽ là Hữu, đôi mắt có Tả thì phải có Hữu.
Vậy Tả là ai?
Theo ý của Hữu thì hai bọn họ một trong một ngoài phối hợp, Tôn Kỳ lúc này chợt nghĩ tới Nguyên Sa, trong người hắn cũng có một cái tồn tại cổ xưa.
Không phải chứ?
Rất có thể a.
Nhưng... thôi được rồi! liên quan gì đến ta, tạm thời ít nhất không liên quan đến ta, tương lai? vậy thì tương lai lại nói.
Con mắt nhìn bóng lưng Tôn Kỳ hơi híp lại, không biết nó đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau, nó thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: “Xem ra lại phải đổi một bộ thân thể khác.”
Nó cũng không quá lo lắng về bộ thân thể này, nó đưa tay vỗ xuống đất.
Tôn Kỳ nghe được tiếng ầm ầm sụp đổ, đây là... muốn hủy diệt cả hành tinh?!! Tôn Kỳ toát mồ hôi, thật độc ác, không biết bao nhiêu sinh vật sống sẽ c·hết.
Hắn cấp tốc phóng đi nhưng mà hắn lúc này quá suy yếu, tan rã đã tới hông, chỉ sợ đi không được bao lâu sẽ bị v·ụ n·ổ hành tinh bạo tạc c·hết.
“Tiểu Thạch!” Tôn Kỳ trong lòng lớn tiếng gọi.
Tiểu Thạch đứng dậy chờ nghe lệnh.
“Giúp ta hóa thạch.” Tôn Kỳ nói.
Tiểu Thạch gật đầu, phóng thích thạch đạo.
Hồn cư bắt đầu thạch hóa, sau đó đến đầu, Tôn Kỳ hai tay bắt chéo ôm ngực, toàn thân thạch hóa. Hắn lúc này thân thể chỉ tới hông.
Tôn Kỳ lập tức trở thành một khối bán thạch điêu, trôi dạt trong vũ trụ, chờ Thần tộc tới cứu.
Lục Tinh ầm ầm p·hát n·ổ, hành tinh trải dài vết nứt, phóng xạ năng lượng. Oanh! một tiếng chấn động, Lục Tinh phá thành vô số mảnh nhỏ bắn đi bốn phương tám hướng.
Hoàng Vân còn thoi thóp không thể thoát được kiếp này, Nhân Dương tộc, dân bản địa… tất cả đều không còn.
Đoàn Nhi đứng lặng yên quan sát, sóng xung kích bắn tới đều rẽ sang hai bên, tay nâng một khối cầu hắc khí không ngừng có ánh sáng bắn phá xuyên qua nhưng hắc khí lại nhanh chóng bổ túc, mảnh Đạo Khí không thể thoát ra.
Lúc này hàng trăm con Thực Mẫu Trùng bay tới, thì ra xung quanh Lục Tinh sớm đã bị bao vây.
Một con Thực Mẫu Trùng há to cái miệng, Đoàn Nhi nhìn một chút khối đá Tôn Kỳ, sau đó quay đầu, bước vào trong bụng Thực Mẫu Trùng.
…
Diện bích sơn.
Nguyên Sa như thường lệ ngồi tu luyện Sáng Thế Chi Quang.
Đột nhiên, năng lượng bùng nổ, căng nứt cơ thể hắn, hắn sắp bị bạo nổ!
Nguyên Sa cố gắng ép lại cỗ năng lượng nhưng vô dụng, thực lực hắn quá thấp. Trong lúc hắn tưởng mình sẽ c·hết, năng lượng ngừng lại sau đó từ từ thu liễm.
Con mắt nghiến răng thầm mắng: “Khốn kiếp Trật Tự!!”
“Hữu, ta đã nói với ngươi phải âm thầm, không được trương dương, ngươi không nghe lời ta. Bây giờ biết sai chưa? để Trật Tự bắt được cơ hội, cho chúng ta nhất kích hủy diệt.”
Nguyên Sa dần trở lại bình thường, nhưng trên người vẫn đầy vết nứt, trán hắn từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống. Hắn quá sợ hãi.
“Thầy, vừa rồi là...”
“Là thử ngươi thôi!” con mắt quay ngoắt thái độ, trở nên tươi cười. “Ngươi dạo này tu luyện không tập trung. Ta cho ngươi thử cảm giác thực lực địch nhân. Tương lai những địch nhân kia của ngươi, còn mạnh hơn thế này gấp trăm ngàn lần. Ngươi không cố gắng, ngươi sẽ c·hết.”
Thì ra là vậy! Nguyên Sa thở phào, hắn còn tưởng Vu muốn g·iết mình đâu, cũng may chỉ là thử thách.
Nhưng kẻ địch của hắn sẽ thực sự mạnh như vậy sao? xem ra ta nỗ lực còn chưa đủ.
Thầy dạy rất phải, ta cần cố gắng nhiều hơn.
Nguyên Sa lại không nhiều suy nghĩ, khoanh chân chữa thương, sau đó lại tu luyện.
...
Ma giới.
Vẫn như thường lệ sinh hoạt, ai ăn thì ăn, ai g·iết thì g·iết, ai c·ướp thì c·ướp… Ma giới chưa bao giờ bình yên qua, luôn có đồ thành diệt tộc.
Đột nhiên bầu trời trên đầu Tổ Địa vỡ ra, ánh sáng cường liệt chiếu xuống, ma khí b·ốc c·háy, không ngừng có tiếng kêu thống khổ, Ma tộc gần đó gần như bị tiêu diệt sạch, chỉ có một số ít Hợp Nhất cảnh còn đứng vững, ánh sáng này không phải bình thường ánh sáng, nếu không Tạo Thể cảnh cũng không bị thiêu c·hết.
Từ trong Tổ Địa xông ra bảy tên Ma Tổ, bọn chúng ma khí thao thiên, ma đến cực điểm nhưng mà đối diện với ánh sáng kia chỉ như đom đóm tranh với mặt trời.
Thất Ma Tổ sắc mặt cực kỳ trầm trọng.
“Thiên Thần!?” một tên lẩm bẩm, dù chưa xuất hiện lại có thể cường hoành ép bọn hắn không thở nổi chỉ có thể là Thiên Thần.
Nhưng sao có thể?
Bọn chúng không sợ Tổ Phụ bạo nổ Đại Thế Giới sao?
Lúc trước bọn chúng vì cái này lý do mà không dám cường công Ma giới, hiện tại dám sao?
Tổ Phụ đâu? sao chưa xuất hiện?
Bọn họ biết bọn họ không chống nổi, thật ra Tổ Phụ trong tình trạng này cũng không chống nổi nhưng Tổ Phụ có thể uy h·iếp bọn hắn.
“Các ngươi không sợ thế giới nổ tung sao?” Nộ Chiến lớn tiếng nói, trong lời nói có ý đe dọa nhưng thật ra miệng cọp gan thỏ.
“Hừ!” một tiếng hừ nhẹ phát ra.
Nộ Chiến đầu ông ông như muốn nổ nứt.
Bọn hắn Thất Ma Tổ sinh ra từ Ma Tổ Quang Minh, đại diện cho bảy loại bản tính: Kiêu ngạo, Lười biếng, Tham ăn, Đố kỵ, Thù hận, Tham lam, Dâm ô.
Bọn hắn kế thừa một phần ký ức và sức mạnh của Ma Tổ Quang Minh.
Thực lực tương đương Thần tộc cửu dực như Hàn Thuyên, Vạn Pháp, Thập Dương... cũng coi như đỉnh tiêm thế giới, nhưng lại dưới Thiên Thần một bậc, cái bậc này giống như giữa trời với đất.
Hàn Thuyên, Vạn Pháp, Thập Dương... tu luyện không biết bao lâu cũng không vượt qua được cái bậc này. Đúng hơn chưa có sinh vật sống hậu thiên nào vượt qua được bước này.
Một ngón tay ấn xuống, chất chứa vô cùng trấn áp.
Nộ Chiến gầm lên, bay tới đón đỡ.
Oanh! chưa v·a c·hạm, hắn đã liên tục bị ép lùi, cảm giác như có vạn cái thế giới đang đè xuống.
“Còn bọn ta đây!” sáu vị Ma Tổ khác cũng đồng loạt xuất thủ.
Bảy vị Ma Tổ liên thủ, ngón tay dừng lại. Nhưng mà…
“Ngoan cố! các ngươi đều phải c·hết.” Đỉnh hừ một tiếng, ngón tay gia lực ép xuống.
Thất Ma Tổ thất khiếu phun ma khí, bọn hắn chịu không nổi.
Oanh! Thất Ma Tổ b·ị đ·ánh nhập vào lòng đất, dưới cự chỉ từng sợi ma khí lượn lờ bay lên. Đỉnh nhấc ngón tay, trong hố trống không.
“Đã c·hết?!” Đỉnh vừa nói vừa nghi ngờ.
“Không! bọn chúng là một phần của Kẻ Phản Bội, Kẻ Phản Bội không c·hết, bọn chúng sẽ lại một lần nữa sinh ra.” Vy đáp xuống bên cạnh nói.
“Không cần để ý bọn chúng, chỉ là râu ria thôi.” Liệt lên tiếng.
Trật Tự lúc này cũng hạ xuống đứng trên đỉnh trụ.
Đỉnh trụ này thật ra chính là chuôi kiếm của Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm.
Ngày đó chiến đấu Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm bị gãy làm hai, chuôi kiếm cùng một nửa lưỡi kiếm cắm vào trái tim Quang Minh, một nửa lưỡi kiếm còn lại trong tay Trật Tự.
Trật Tự nhìn chuôi kiếm dưới chân đã rêu phong, cỏ mọc, thậm chí có chim làm tổ.
Vy, Liệt, Đỉnh đi đến bên cạnh Trật Tự.
“Có thể g·iết được hắn sao?” Vy hỏi.
“Không biết! nhưng hắn đã để đôi mắt thoát đi, đây là cơ hội cho chúng ta.” Trật Tự lạnh nhạt trả lời.
“Ra tay!” Trật Tự giơ tay lên trời cao, một lưỡi kiếm khổng lồ thình lình xuất hiện.
Lưỡi kiếm vừa xuất hiện ngay lập tức cộng minh với phần kiếm còn lại.
Mặt đất rung động, nứt toạc thành vực sâu.
“Trật Tự? ngươi muốn hủy diệt cả thế giới này sao?” dưới mặt đất phát ra giọng nói đay nghiến, oán hận.
“Quả nhiên hắn không còn đôi mắt, đến bây giờ mới phát hiện.” Đỉnh vừa nói, Đạo Khí Tam Hoa Vân Đỉnh của hắn đã chìm vào trong đại địa.
“Giết hắn không khó, khó ở chỗ không để thế giới cùng hắn chôn cùng.” Liệt nâng lên Liệt Thiên Đao.
Một đao chém xuống, cắt đứt xúc tu Quang Minh cùng đại địa liên hệ. Nhưng xúc tu vừa bị cắt đứt liền nối lại.
Vy lúc này ngón tay điểm ra, xúc tu phân rã, phân rã đến không thể phân rã hơn được nữa.
“Các ngươi không g·iết được ta, ta bất tử bất diệt.” dưới đại địa có tiếng gầm thét.
“Không có gì là bất tử bất diệt cả.” Trật Tự lạnh nhạt.
“Hừ!” dưới mặt đất phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó từng cái xúc tu phóng lên, t·ấn c·ông bốn vị Thiên Thần.
Lúc này Trật Tự đã để một nửa lưỡi kiếm hòa vào chuôi kiếm gãy. Tại phía cuối chuôi kiếm gãy, phần bị mất đang dài ra, được bổ túc, kiếm này nếu bổ túc hoàn toàn vậy thì Quang Minh càng khó thoát khốn.
“Khốn kiếp! nếu ngươi muốn chơi, vậy thì tất cả cùng đi c·hết đi.” Quang Minh nổi giận, hắn bắt đầu khởi động hủy diệt.
Đại Thế Giới tại khắp nơi đều cảm nhận được rung chấn, đ·ộng đ·ất ầm ầm, n·úi l·ửa p·hun t·rào, đám mây tro bụi bao phủ một vùng rộng lớn, nước biển sôi sùng sục, sơn nhạc rầm rầm sụp đổ, nước hồ khô cạn, bão tố phong quyển tuyết rơi càn quét đại địa… các t·hiên t·ai đồng loạt diễn ra khắp nơi.
Quang Minh có thể ngay lập tức kích nổ Đại Thế Giới, nhưng hắn không dám, hắn từ từ làm để Trật Từ chùn bước.
Thời gian chỉ qua được có mười phút nhưng không biết bao nhiêu sinh vật đ·ã c·hết, bao nhiêu vùng đất biến thành tử địa.
Đỉnh, Liệt, Vy ba vị Thiên Thần ra sức cắt đứt xúc tu nhưng mà xúc tu nhiều lắm, căn bản là không thể cắt hết trong thời gian ngắn, dư dả thời gian để Quang Minh hủy diệt thế giới.
Ba bọn họ lúc này hơi gấp, biết như vậy gọi thêm đồng đội. Tốt a, thật ra trước đó bọn họ cũng đoán trước tình huống này, hỏi thủ lĩnh, thủ lĩnh chỉ nói bốn người là được rồi.
Bọn họ không biết vì sao thủ lĩnh làm như vậy, giống như cũng không thật sự muốn g·iết Quang Minh, trước đây đã từng vận dụng toàn bộ lực lượng cắt đứt Quang Minh ra khỏi Đại Thế Giới nhưng không được, mà lúc đó Quang Minh mới chỉ cắm rễ, bây giờ Quang Minh đã ăn sâu, chỉ có bốn bọn hắn càng là không được.
Biết trước là không được, vậy mà thủ lĩnh vẫn cứ làm. Đây là có ý gì?
Bọn họ tất nhiên không cho rằng thủ lĩnh là tên ngốc! hẳn thủ lĩnh càng có thâm ý sâu chỉ là bọn họ không nghĩ tới.