Chương 745: Chạm mặt.
Trên đường đi, vu bà dùng tín hiệu đặc biệt kêu gọi mọi người tụ họp, trong lúc hỗn loạn vẫn có nhiều người chạy thoát, sau mấy ngày chỉnh hợp, dân làng tổng cộng khoảng 150 người, thanh niên trai tráng 30 người.
Trong lúc này bọn họ cũng bị bầy chó hai đầu t·ấn c·ông mấy lần nhưng đều bị dễ dàng tiêu diệt.
Sau đó lại không thấy truy binh khiến mọi người yên tâm rất nhiều, đây hẳn là một nhóm trinh sát, đã bị tiêu diệt hết, trong một khoảng thời gian sẽ không lại b·ị t·ruy s·át.
Đêm đến.
Từng nhóm người quây quần bên đống lửa, Thần tộc riêng một nhóm, dù hai bên rất thiện ý, nhưng hòa nhập vẫn là không thể nào.
Tôn Kỳ trở lại đống lửa của Thần tộc, để xuống một túi đồ lỉnh kỉnh.
“Mọi người xem!”
Mọi người thấy là nồi, niêu, xoong, chảo… mấy cái dụng cụ nấu ăn.
“Ngươi định học làm đầu bếp sao?” Điền Dự đùa hỏi.
Trước đó mọi người toàn ăn đồ sống, gần đây có thể nhóm lửa, mới có đồ nướng, đám dân làng cũng đưa cho bọn họ một số món ăn nhưng không quá vừa miệng.
“Không phải, ta còn chưa rảnh đến mức phát hoảng.” Tôn Kỳ trả lời. “Mọi người có lẽ không biết ta thế nhưng còn là một đan sư.”
“Đan sư?!” mọi người đúng thật là không biết, trước đó Tôn Kỳ nói mình có thiên phú thú ngữ, không ngờ bây giờ còn biết hắn là cái đan sư.
“Vậy ý ngươi là...” mọi người dường như đã đoán được ý đồ của hắn.
Tôn Kỳ gật đầu.
“Ta muốn luyện đan.”
“Cái này… khó!” Hoàng Vân lên tiếng.
Mọi người không phải đan sư nhưng cũng biết luyện đan cần nhiều điều kiện, nhất là đan sư phải dùng thần lực, tinh thần khống chế luyện đan. Lúc này bị phong ấn, luyện đan là không thể nào.
“Ta cũng chỉ muốn thử một cái, không được cũng không sao.” Tôn Kỳ cười nói, làm ra không quan trọng.
Mọi người gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể lợn lành chữa thành lợn què.
“Cần bọn ta giúp gì sao?” Vương Chiêu hỏi.
“Thảo dược.” Tôn Kỳ chính là đang chờ lời này, bởi vậy Vương Chiêu vừa hỏi hắn liền trực tiếp trả lời.
Thảo dược? mọi người đều biết ít nhiều, nhưng mà đây là hành tinh khác, kiến thức thảo dược của bọn họ hoàn toàn vô dụng.
Tôn Kỳ biết bọn họ ý nghĩ liền nói:
“Mọi người chỉ cần thấy cây, lá, rễ, hoa, quả… có mùi thơm hoặc hình dáng kỳ lạ hoặc có dã thú canh giữ thì đều hái. Ta sẽ tự thử nghiệm.”
Mọi người nghe vậy gật đầu, cái này có thể làm.
Đúng lúc này vu bà bước tới, sau vài lời khách sáo, vu bà hỏi:
“Nghe mấy tên kia nói khách nhân mượn đồ muốn luyện cái gì đó đan dược.”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn lúc mượn đồ cũng không có giấu giếm.
“Khách nhân có phải cần thảo dược.” vu bà lại hỏi.
“Vu bà biết sao?” Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng.
Vu bà suy nghĩ một thoáng, sợ hắn thất vọng, lựa lời nói:
“Nơi này đất cằn, dân đen, không hiểu cái gì là thảo dược. Bọn ta có biết một số loại cây cỏ chữa bệnh không biết có đúng ý khách nhân.”
Vu bà xòe bàn tay, trong đó có mấy loại cây cỏ hoa lá.
Tôn Kỳ cầm lấy, làm sơ kiểm tra. Mấy loại này đúng là có dược tính, một chút cầm máu, chữa bệnh có thể, nhưng dùng để luyện ra đan dược, xa xa chưa tới.
Hắn lắc đầu thất vọng.
“Ta cần thảo dược có nhiều hơn dược tính, thật nồng đậm dược tính.”
Vu bà nhẹ lắc đầu:
“Chỉ sợ không có, Lục Tinh đều là như thế cỏ cây.”
Tôn Kỳ nghe vậy trầm xuống, nhưng hắn vẫn cố gắng hỏi:
“Không còn loại khác sao?! tỉ như nơi thâm sơn cùng cốc, vạn năm không ai đặt chân, có một gốc thảo dược. Hoặc như địa hỏa, lôi trì có sinh trưởng cỏ cây. Bọn chúng lúc thành thục thường sẽ phát tán mùi thơm, có khi tỏa hào quang, có khi trên trời giáng xuống lôi kiếp.”
Vu bà suy nghĩ một chút nói:
“Nếu khách nhân nói như vậy, ta ngược lại có chút ấn tượng.”
Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng.
“Rất lâu về trước, ta nghe kể, xung quanh tổ điện có dị thảo mỗi đêm đều phát hào quang bảy màu.”
“Đúng, chính là cái đó.” Tôn Kỳ nhanh chóng xác định.
“Tổ điện bị phá, ta cũng không chắc những dị thảo còn đó.” vu bà thở dài.
“Không sao, đến xem một lần cũng không có gì.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Tôn Kỳ ban đầu vốn không quá muốn đi cùng đám dân này, lúc trước nghĩ có thể có được trợ giúp, nhưng giao lưu qua mới biết bọn họ cũng không giúp được cái gì.
Thần tộc lúc này ốc không mang nổi mình ốc, làm gì có dư lực giúp đỡ nạn dân, cứu bọn họ một lần là đủ, không thể mãi theo bảo vệ.
Nhưng bây giờ hắn có lý do để đồng hành.
Dân Lục Tinh cũng cần sự bảo hộ của Thần tộc, đường đi đến cao nguyên Dan Da đầy rẫy khó khăn, chỉ dựa vào sức bọn họ chỉ sợ không thể tới được. Đây hẳn là lý do vì sao vu bà nói tổ điện có thể có thảo dược Tôn Kỳ cần, vu bà muốn lợi dụng Thần tộc bảo hộ mình.
Cái này Tôn Kỳ nhận ra và nguyện ý làm.
Vậy là bọn họ xác định sẽ cùng nhau đi đến tổ điện.
Những ngày tiếp theo, ban ngày, Tôn Kỳ và Thần tộc giúp đỡ dân làng đi đường, thỉnh thoảng thấy được kỳ hoa dị thảo đều sẽ hái lấy.
Ban đêm, mọi người dựng lều nghỉ.
Tôn Kỳ sẽ tại trên đống lửa luyện đan.
Do không có bất kỳ cái gì lực lượng, dụng cụ hạn chế nên hắn luyện đan thật không khác gì xào rau.
Bỏ thảo dược vào xoong, đảo qua đảo lại, đôi khi lại chế thêm ít nước, phần lớn đều lấy cháy khét làm kết quả.
Chỉ một số ít trích ra được dược dịch nhưng mà hắn cũng không dám xác định có hay không hiệu quả, cũng không dám thử, sẽ c·hết người đấy.
Hắn trước tiên cứ thu thập cất giữ, sau lại tính.
Bọn họ đang đi men theo một con sông, theo vu bà nói thì sông này bắt nguồn từ cao nguyên Dan Da, chỉ cần ngược dòng đi, chắc chắn tới nơi.
Đúng lúc này, có điểm điểm khói đen, một tên đầu ưng nhảy lên cây dõi mắt nhìn. Sau đó lớn tiếng:
“Vu bà, có một con thuyền lớn đang chạy tới.”
Vu bà đảo mắt suy nghĩ, chợt sắc mặt không tốt, hét lớn mọi người.
“Nhanh trốn vào trong rừng!”
Dân làng vội vàng theo lệnh, trốn vào khu rừng ven sông.
Một lúc sau, xình xịch... xình xịch… một con tàu lớn, chạy bằng nhiên liệu hóa thạch, hai ống tròn phun khói ngùn ngụt, ngược dòng tiến lên.
Dân làng nín thở không động đậy, nhìn con tàu từ từ lướt qua. Trên tàu có thể thấy được vài bóng Nhân Dương tộc.
Là đang t·ruy s·át bọn hắn sao?! dân làng lúc này đều như chim sợ cành cong, một chút tiếng gió cũng khiến bọn họ hết hồn.
“Không phải quân t·ruy s·át.” Tôn Kỳ lúc này lên tiếng.
Mọi người nhìn hắn chờ giải thích.
“Ta thấy được một người quen, nàng là tùy tùng đi theo Mặc Phục, đây là phục quân Mặc thị.”
Mọi người nghe vậy hơi chút yên tâm, không t·ruy s·át bọn họ là được.
“Mặc dù vậy cũng không nên khinh thường, tốt nhất không nên để bị phát hiện.”
Mọi người gật đầu đồng ý với lời Tôn Kỳ.
“Bọn họ vì sao lại đến đây, ta nghe nói bọn phục quân này thường hoạt động ở thành thị, nông thôn, rất ít khi tiến sâu nơi hoang dã.” một tên dân làng thường xuyên ra ngoài tìm hiểu tin tức lên tiếng.
“Mặc kệ bọn chúng. Chúng ta đi đường khác, tránh chạm mặt.” vu bà nói.
Mọi người im lặng xuống, chờ chiếc tàu đi qua. Sau đó bọn họ tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau, bọn họ phát hiện con tàu lớn đậu bên sông, là con tàu bọn họ thấy trước đó. Tiếp theo là vùng nước nông, phục quân hẳn là bỏ tàu đi bộ.
Mọi ngươi không muốn chạm mặt phục quân, bởi vậy hướng hơi chếch đi. Nhưng mà sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ và phục quân hình như thống nhất đích đến.
Chuyện này sao có thể?
Càng tới gần bọn họ càng phát hiện chuyện không thể thành có thể. Hai nhóm người đúng là đi cùng một hướng.
Vu bà dẫn mọi người đến chân núi, nơi này là cao nguyên Dan Da, leo lên núi này sẽ đến một khu vực bằng phẳng, đó là nơi đặt tổ điện.
Khi bọn họ chuẩn bị lên núi thì bất ngờ có một nhóm năm tên đi xuống.
Hai bên tròn mắt nhìn nhau, bất ngờ, lúng túng không biết phải làm sao. Dân làng đã cố gắng tránh mặt vậy mà vẫn không được.
“Các ngươi là dân bản địa?” một tên hỏi. Mặc dù hỏi nhưng thật ra câu trả lời đã rất rõ ràng.
Vu bà nghe không hiểu, một tên biết ngôn ngữ Nhân Dương tộc tới gần nói nhỏ vào tai, vu bà gật đầu.
“Nghe nói các ngươi là phục quân, không cùng đường với đám ác ôn Nhân Dương kia.”
Nghe xong lời dịch, tên Nhân Dương đột nhiên nổi giận đùng đùng. Nhân Dương tộc g·iết nhau là chuyện của Nhân Dương tộc, một đám sâu kiến không có tư cách nhận xét.
“Nhân Dương tộc, các ngươi xứng đáng nhận xét sao?! một lũ thổ dân ngu muội.”
Tên này một bước tiến tới khí thế bừng, cảm giác một lời không hợp liền sẽ đại khai sát giới.
Vu bà và đám người bị khí thế này ép đông đông lui lại, bọn họ cũng không biết làm sao tên này lại nổi điên. Hoàng Vân tiến lên một bước, che chắn cho mọi người.
Tên Nhân Dương tộc hừ lạnh một tiếng, tung nắm đấm.
Bịch! nắm đấm của hắn bị Hoàng Vân một bàn tay đơn giản chặn lại.
“Hừ! to gan.” tên này hét lên, muốn rút lại nắm đấm nhưng vùng vằng mãi không được. Hoàng Vân siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, lão không quen nhìn thứ ỷ mạnh h·iếp yếu.
“Lão già, ngươi thành công chọc giận ta!” tên này há miệng hấp khí, không khí xung quanh bị thôn phệ lấy. Hắn sau đó điều khiển dòng khí đến tay.
Bành! Hoàng Vân cảm thấy một cỗ chấn lực từ nắm tay đối phương đánh tới khiến lão không thể không buông tay.
Đám Nhân Dương tộc thấy vậy, vui mừng, nịnh hót.
“Phàn huynh không ngờ đã tới Hấp Khí viên mãn, cách Uẩn Khí chẳng còn xa, đúng là thiên tài trong thiên tài mà.”
Tên Phàn Xương nghe vậy hếch mũi, những lời này nói quá nhưng mà nghe vẫn rất sướng tai.
Hoàng Vân xem thường, trước đó hắn còn g·iết cả Uẩn Khí cảnh, nghe bọn này nói Hấp Khí còn kém Uẩn Khí cảnh một tầng, vậy mà dám huênh hoang trước mặt mình.
Hoàng Vân tiến lên một bước, tung nắm đấm.
Phàn Xương hừ lạnh, đưa nắm đấm đón đỡ.
Bành! xương cánh tay rạn nứt, Tài Thử kêu lên một tiếng loạng choạng lui lại.
Hoàng Vân được thế không tha, bước tới.
“Cùng xông lên!” đám Nhân Dương còn lại thấy không ổn liền xông lên giúp đỡ.
Chỉ là… bành bành vài tiếng bọn chúng đều b·ị đ·ánh gục. Ngay lúc Hoàng Vân muốn hạ sát thủ thì có tiếng hét vang lên.
“Dừng tay!”
Lại một nhóm mấy tên Nhân Dương đi xuống, lên tiếng là một thiếu nữ Nhân Dương.
Bọn họ nhìn nhau, rất nhanh nhận ra nhau.
“Là các ngươi!” ánh mắt thiếu nữ dồn về phía Tôn Kỳ.
Nàng chính là em gái Đoàn Sát, kẻ đã bị Tôn Kỳ g·iết. Kẻ thù gặp mặt tất nhiên là đỏ mắt.
Tôn Kỳ cũng không quá ưa bọn này.
“Tướng quân, muốn g·iết hết bọn chúng sao?” Tôn Kỳ là dùng Nhân Dương ngôn ngữ giao tiếp, đây là không coi bọn chúng ra gì.
“Hừ! to gan. Sâu kiến cũng dám mạo phạm thượng tộc.” một tên Nhân Dương quát mắng.
“Thượng tộc?” Vương Chiêu khinh thường, tại trước mặt Thần tộc lại dám xưng thượng tộc. Thần tộc mới là bá chủ vũ trụ này, bọn ta còn chưa kiêu ngạo, các ngươi lại dám, đúng là con cóc coi trời bằng vung.
Hai bên lại chuẩn bị nổi lên xung đột thì lại một nhóm Nhân Dương khác đi xuống.
“Đoàn Nhi, sao muội...” nói đến đây, Mặc Phục dừng lại, hắn cảm giác không khí căng thẳng, lướt nhìn một vòng, hắn rất nhanh đoán ra là chuyện gì.
“Mặc Phục ca, là hắn...” Đoàn Nhi lại gần Mặc Phục, chỉ tay Tôn Kỳ.
“Muội yên tâm, ta sẽ cho muội một câu trả lời thỏa đáng.” Mặc Phục vỗ vai nàng an ủi. Hắn ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Kỳ.
“Ta đã từng nói ngươi không nên g·iết hắn. Ngươi g·iết hắn cũng đồng nghĩa tự tuyên án chính mình.”
“Rồi sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt thờ ơ.
Mặc Phục không để ý, nhẹ nhàng tiến tới.
“Ngươi may mắn g·iết được Đoàn Sát, cho rằng mình mạnh lắm sao? nếu không phải Đoàn huynh đệ bị phong ấn, hẳn Uẩn Khí trung kỳ có thể g·iết ngươi ngàn vạn lần.”
Tôn Kỳ cười lạnh.
“Phong ấn? nói hay lắm! nếu không có phong ấn ngươi có biết các ngươi hành tinh đã sớm bị tiêu diệt.”
Buồn cười! dám nói đến chuyện phong ấn với hắn. Thần tộc là cỡ nào cường đại, hắn đã từng dùng trận pháp hút rỗng cả một hành tinh, Hoàng Vân càng là không cần nói, một vị phong thần hủy diệt một hành tinh chỉ là chuyện nhấc tay.
Mặc Phục không cho là phải.
“Thần tộc đều là thứ lắm miệng như ngươi sao?! cũng tốt hôm nay ta sẽ đánh phục các ngươi, tiện thể lấy đầu các ngươi tế bái Đoàn huynh đệ.”
Hai bên đã kìm nén cực độ, Mặc Phục phất tay một cái lập tức đánh lên.
Chỉ là Mặc Phục tự tin hơi quá đáng, dùng 12 tên Nhân Dương muốn thu phục Thần tộc là không thể nào, mà mấy tên này cũng chỉ là tùy tùng, ba tên Uẩn Khí, còn lại vẫn là Hấp Khí. Quá yếu!
Bành bành bành… mấy chiêu, 12 tên b·ị đ·ánh gục.
Mặc Phục giận dữ ra mặt, chỉ tiếc không mang đám hộ vệ kia xuống, hắn nghĩ đi xuống xem một lát, không nghĩ sẽ có xung đột. Trong đám hộ vệ thế nhưng có hai vị Dưỡng Khí, đầy đủ cầm xuống bọn này. Hắn âm thầm mở nắp một ống trúc nhỏ, làn hương vô hình vô vị bay ra, đây là tín hiệu cầu cứu, chỉ bọn hắn mới biết.
Mấy vị Thần tộc hằm hằm đi tới, chuẩn bị g·iết người. Mặc Phục, sợ hãi giật mình lui bước. Hắn cũng chỉ Uẩn Khí cảnh mà thôi, thật không cảm giác sẽ địch lại đám này.
“Dừng tay!” đúng lúc này Đoàn Nhi hét lớn, nàng đang một tay nắm đầu, một tay kề dao sát cổ vu bà. “Các ngươi động tay, ta g·iết bà lão này.”
Thần tộc thấy vậy khựng lại, sắc mặt khó coi, phải làm sao đây.
“Mấy vị ân công, không cần để ý tới ta.” vu bà đau khổ kêu lên.
“Im miệng!” Đoàn Nhi nắm đấm gõ đầu vu bà, khiến vu bà đau đến không nói lên lời.
Đám dân làng gầm thét nhưng chỉ có thể nghiến răng phẫn hận, không ai dám tiến lên.
Thần tộc luống cuống tay chân không biết phải làm sao.
Đúng lúc này…
“Công tử!” lại hai mươi tên Nhân Dương xuất hiện, cầm đầu là một tên trung niên vành tai xỏ khuyên, khí thế hung ác.
“Từ tướng quân.” Mặc Phục thở dài, cảm thấy lại có thể khống chế cục diện trong tay.
Thần tộc và dân làng nét mặt lộ ra cực khó coi.
“Bắt lại bọn chúng!” Mặc Phục ra lệnh.
Đám Nhân Dương tiến lên.
Không ai muốn giơ tay b·ị b·ắt, Thần tộc muốn động.
“Các ngươi động đậy ta sẽ g·iết bà ta.” Đoàn Nhi đe dọa.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, hắn thật không coi đe dọa này ra cái gì, g·iết thì g·iết tốt, hắn còn chưa có tình cảm với bọn này đến mức hy sinh bản thân.
Hoàng Vân cũng là xoắn xuýt nhưng mà là tướng quân, hắn biết đôi khi phải lựa chọn cách nào ít thiệt hại hơn. Bọn hắn bất động không những không cứu được vu bà, ngược lại tất cả cùng bị g·iết. Tin tưởng đám Nhân Dương giữ lời? ngu ngốc đâu!
Thần tộc thật chuẩn bị ra tay.
“Khoan đã! các ngươi không thể g·iết bọn ta.” vu bà vội lên tiếng.
Đoàn Nhi đưa mắt nhìn tên dân làng bên cạnh, tên này nơm nớp lo sợ dịch lại.
“Có gì không thể g·iết được.” Mặc Phục cười lạnh.
“Có phải các ngươi muốn lên cao nguyên Dan Da? ta biết có một con đường an toàn.” vu bà vội nói.
Có thể gặp nhau ở đây, thấy được đối phương từ trên đi xuống, còn không đoán được đối phương mục đích sao?
“Ngươi biết?” Mặc Phục nhíu mày hỏi lại.
“Ta là người sống lâu nhất ở đây, ta biết rất nhiều, biết một con đường an toàn lên cao nguyên.” vu bà thuyết phục.
Mặc Phục vân vê chòm râu, gật đầu.
“Được!”