Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 737: Không thể thoát.




Chương 737: Không thể thoát.

Thần tộc muốn rút lui, lão tướng quân yểm trợ nhưng đúng lúc này ầm ầm quân đoàn Địa Ngục từ hai bên ập tới, vây kín bọn họ, muốn bắt cá trong lồng.

Vị phó tướng quân hét lớn:

“Theo ta phá phong!”

Hắn phải nhân lúc địch chưa hình thành thế bao vây thoát ra.

Cùng lúc, lão tướng quân tiến lên, hắn cần thu hút tối đa chủ lực của địch, tăng thêm cơ hội cho binh sĩ thoát đi.

Ảo ảnh cự nhân khổng lồ mang theo tinh thần đập xuống.

Bành bành bành!!!

Đám Long Dực Thiên Không, vô số con bị đập thành bãi máu. Lão tướng quân uy mãnh xông thẳng vào quân địch.

Hắn một đường đi không gì cản nổi, đám Sinh Vật Địa Ngục điên cuồng hoang dã không biết sợ là gì, một con đ·ánh c·hết mười con tiến lên.

Đám Lực Ly Giáp Thú ầm ầm chạy đến đụng vào ảo ảnh, bàn tay đập xuống nghiền bọn chúng thành thịt vụn nhưng đánh mãi vẫn không thể hết, vô số lần xung kích, ảo ảnh xuất hiện vết nứt nhỏ.

Độc Dịch Khạc bên ngoài liên tục phun độc, độc này đối với lão tướng quân không là gì nhưng rất nhiều độc khiến ảo ảnh có dấu hiệu ăn mòn.

Ngoài ra còn các chủng loại khác t·ấn c·ông.

Lão tướng quân bắt đầu cảm thấy không ổn.

Đây chính là điển hình cho câu kiến nhiều cắn c·hết voi.

“Chuột nhắt, ngươi ở đâu? có dám đánh với ta một trận.” lão tướng quân hét lớn, hắn biết không thể như thế này mãi, đánh rắn phải đánh dập đầu, hắn muốn g·iết tên đầu sỏ.

“Khặc, khặc, khặc… không vội!” trong bầy thú có tiếng nói phát ra, tên đầu sỏ cũng là rất khôn ngoan, hắn muốn dùng bầy thú bào mòn sức chiến đấu của lão tướng quân, dùng khỏe ứng mệt.

“Hừ! ngươi nghĩ có thể trốn được sao?” lão tướng quân hừ một tiếng, tên đầu sỏ gian xảo không ra, nhưng tiếng nói đã khiến hắn bị lộ.

Lão tướng quân băng băng một đường, xông phá hết thảy. Đám Sinh Vật Địa Ngục cuồng bạo nhảy lên cắn xé.

“Tìm được ngươi rồi!” lão tướng quân nhoẻn miệng cường, một đấm đánh xuyên qua bầy Long Dực.

Trung tâm là một con hoàng kim Long Dực trên đầu có một thân người dính liền, người này nhìn lão tướng quân nhếch miệng cười.

“Chúc mừng ngươi đến gần hơn c·ái c·hết!”

“Ai c·hết còn chưa biết!?” lão tướng quân cân nhắc bản thân vẫn còn chín phần chiến lực, trước đó biểu hiện ra chật vật, ảo ảnh bị ăn mòn chỉ là che mắt để đối phương mất cảnh giác.

Lão tướng quân đạp một bước, toàn thân sáng chói, ảo ảnh co lại thu vào thân thể. Hắn chiến lực mạnh nhất không phải ngoại thân, chỉ là phô trương khiến cho địch thủ đánh giá sai.

Lão tướng quân hai đám va vào nhau.

Bành bành bành!!!

Mỗi lần v·a c·hạm phát ra sóng chấn động khủng kh·iếp, nghiền nát mấy con thú ở gần, tạo thành một vòng tròn tuyệt đối, đến con nào c·hết con đó.

Lão tướng quân từng bước tiến lên, mỗi bước khí tức tiêu thăng một tầng. Khi còn cách tên đầu sỏ trăm bước, khí tức đã đạt đến đỉnh cao, xúc thế đã đủ.

Oanh! trực tiếp một đấm, dồn tất cả lực lượng không cần cái gì hoa chiêu.

Tên đầu sỏ cười nhạt, một ngón tay chỉ đến.

Long Dực Thiên Không ào ào xông đến như n·ước l·ũ, nhưng chưa tới gần đã bị khí tràng xoắn nát. Huyết nhục bắn tung tóe, che mất tầm mắt.

Khi lão tướng quân phá ra đám huyết nhục, trước mắt thấy được tên đầu sỏ kết một loại ấn pháp kỳ dị, đẩy ra.

Ấn pháp hóa thành huyết long bốn cánh nhe răng múa vuốt.

Lão tướng quân bình thản như không, vẫn là một đấm đánh tới.



Oanh! huyết long bể nát.

Nắm đấm giáng lên người tên đầu sỏ.

“Đi c·hết đi!” lão tướng quân gằn giọng dữ tợn.

Bành! tên đầu sỏ nổ tung, kéo theo chấn lực, bành bành nổ nát phần còn lại.

Lão tướng quân thu đấm, thở hắt ra một hơi, nhưng tinh thần vẫn rất cao cảnh giác.

Lão tướng quân trừng mắt nhìn quanh, như muốn đe dọa: kẻ nào tiến lên, kết cục sẽ là như vậy.

Đám Sinh Vật Địa Ngục bắt gặp ánh mắt của hắn thì đều tỏ ra e ngại.

Lão tướng quân hơi buông lỏng, như vậy là tốt nhất để bọn chúng tự biết sợ mà lui, lão tự biết không thể duy trì chiến lực đỉnh cao mãi.

Lão tướng quân quay đầu muốn đi.

Đúng lúc này có tiếng nói vang lên:

“Khặc, khặc… ngươi cho rằng đã thắng sao?!”

Lão tướng quân giật mình, quay ngoắt đầu, là giọng tên đầu sỏ, nhìn bãi máu, nghi ngờ, làm sao có thể?

Chưa c·hết?! không quan trọng.

Vậy thì lại g·iết một lần nữa.

Khi lão kéo lên khí tức, chuẩn bị tiếp chiến, đột nhiên bị thoát lực. Lão tướng quân nhìn lại đôi tay bị một lớp dịch hoàng kim bao phủ, là huyết dịch của tên vừa rồi, chính lớp dịch này hấp thụ thần lực của lão.

Lão trước đó nghĩ là huyết dịch bình thường, nên không quá để ý, bây giờ xem ra là bị tính kế. Tên vừa rồi đóng giả chỉ huy lừa lão vào bẫy.

Lão gồng lên thần lực bùng nổ, trấn bay kim dịch, nhưng mà sắc mặt không tốt, lão lúc này chỉ còn năm phần thực lực.

“Chuột nhắt, ta có thể g·iết ngươi trăm ngàn lần.” lão tướng quân tỏ ra mạnh mẽ, không thể để cho đối thủ thấy được bản thân suy yếu.

“Khặc, khặc… lúc toàn thịnh, ngươi và ta có lẽ ngang tay, nhưng hiện tại, ngươi c·hết chắc.” giọng nói kia đầy tự tin.

Lão tướng quân hừ một tiếng, không tranh miệng lưỡi, lão đang tập trung tinh thần, tìm kiếm kẻ địch.

Bất ngờ một đạo thần thông đánh tới. Lão tướng quân phản ứng cực nhanh, một quyền đánh ra, oanh nát đạo thần thông này.

Sau đó một đạo rồi một đạo thần thông, lão tướng quân chống đỡ không vất vả nhưng cũng không thoải mái.

Tên đầu sỏ ý đồ rất rõ ràng, từ từ mài c·hết đối thủ. Nếu đúng như hắn nói trước đó hai bên ngang thực lực, vậy lão tướng quân sau khi tổn thất, chắc chắn sẽ thua.

Ngay từ đầu lão tướng quân đã bị hắn tính toán.

Hắn muốn thắng mà không muốn mất sức.

Lão tướng quân lúc này đã nhìn ra mưu kế đối thủ, quyền cước càng gấp, trước khi thần lực hết phải tiêu diệt kẻ chủ mưu, nếu không cũng phải làm hắn trọng thương.

Lão tướng quân càng gấp gáp càng tiêu hao, đây cũng là không còn cách nào.

Hai bên tiến vào giai đoạn giằng co.

Cũng trong lúc này, binh sĩ Thần tộc còn lại xung phong cùng Sinh Vật Địa Ngục giáp kích. Bọn họ dùng chiến trận tổng lực t·ấn c·ông, lúc này phòng thủ chính là c·hết, phải nhanh nhất mở ra con đường sống.

Tôn Kỳ cầm thương xuyên thủng đầu một con Long Dực, mũi thương rút ra, lam huyết phụt thẳng như vòi.

Tôn Kỳ thương quét ngang, đánh bay mấy đầu Sinh Vật Địa Ngục giống như chó.

Trong chiến trường đông đúc, thương chính là bá vương.

Tôn Kỳ cầm trong tay trường thương giống như bá vương vô địch, một thương đánh tới không gì có thể cản. Hắn càng đánh càng hưng phấn, bắt đầu dung hợp mấy ngàn năm bên trong tiểu thế giới tìm hiểu đại đạo cùng với thân thể.



Ban đầu cơ thể còn gượng gạo, thương pháp thô ráp nhưng khi mọi thứ trở nên tự nhiên, thương pháp của hắn đã có đạo vận, là vận dụng đại đạo vào thương pháp.

Thương như một đầu hỏa long càn quét tứ phương, nuốt chửng kẻ địch thiêu đốt thành tro.

Thương lại như đại mộc từng sợi rễ lan rộng, s·iết c·ổ kẻ thù.

Thương như dòng nước, mềm mại uyển chuyển, nhẹ nhàng xuyên thủng kẻ thù.

Tôn Kỳ điên cuồng g·iết chóc, một mảng lớn Sinh Vật Địa Ngục nằm xuống, hắn lúc này lại không chút nào mệt mỏi, ngược lại càng đánh thần khí càng thông suốt.

Hắn ra ngoài hỏi mới biết mình mất mười năm trong tiểu thế giới, mười năm này không biết cơ thể ở đâu nhưng chắc chắn không có tinh thần nó sẽ tiến vào trạng thái ngủ sâu, hạn chế đối ra vận chuyển. Bây giờ là lúc khởi động lại.

Tôn Kỳ dũng mãnh tự mình đánh ra một mảnh trời, Thần tộc thấy được mừng rỡ, có hắn bọn họ cảm thấy áp lực giảm bớt.

Thần tộc chú ý thì phe Địa Ngục cũng chú ý, một tên mình người thân rắn, bốn tay là bốn thanh đại đao trườn tới gần, cái lưỡi chẻ đôi thè ra thụt vào nếm mùi không khí, đôi mắt dọc màu vàng trong nhìn rất quỷ quyệt.

Nó nhẹ nhàng trườn tới vô thanh vô tức, xuyên qua hàng tá sinh vật.

Tôn Kỳ một thương xuyên thủng đầu ba đầu Hắc Cẩu Chúng, như bình thường, hắn vận lực rút thương, thì đột nhiên lông tóc dựng đứng, một cỗ sát khí sắc bén cắt tới, không chút chần chừ, hắn buông thương nhảy lên phía trước.

Phốc! một thanh đao đen sắc lạnh cắt đôi xác ba con Hắc Cẩu Chủng.

Tôn Kỳ nhanh chóng ổn định thân hình, trong tay đã cầm một thanh kích, chăm chú nhìn đối thủ.

Tên người rắn này tỏa ra một cỗ khí tức nguy hiểm, Tôn Kỳ là lần đầu thấy người rắn trong đám quân địch, xem ra kẻ địch còn chưa xuất toàn lực.

Tên người rắn mở miệng phát ra tiếng xè xè khó nghe. Thế nhưng Tôn Kỳ lại hiểu, đây là ngôn ngữ loài rắn, hắn muốn nói:

“Ngươi khá lắm, xứng đáng để ta ra tay.”

“Chỉ bằng ngươi!” Tôn Kỳ cười nhạt, dùng tiếng rắn đáp lại.

Tên người rắn ngạc nhiên, không ngờ Tôn Kỳ có thể giao tiếp, như vậy… càng thú vị. Tên này liếm máu lưỡi đao, cười khặc khặc:

“Ngươi có thể giao tiếp, rất tốt, ta sẽ không g·iết ngươi, ta sẽ bắt ngươi làm thú cưng.”

“Còn ta thì sẽ g·iết ngươi!” Tôn Kỳ lạnh lùng.

Hắn cảm nhận được tên này rất mạnh, nhưng không mạnh đến mức hắn không vượt qua được.

Tên người rắn cười khè khè, không nói thêm lời nào. Bốn tay múa đao như cuồng phong bạo vũ xông tới.

Tôn Kỳ đạp không cầm kích phóng tới, kích dài hơn đao, hắn có lợi thế, nếu đối thủ không hiểu điều này sẽ một kích m·ất m·ạng.

Khi hai bên sắp chạm vào nhau, tên người rắn nở nụ cười quỷ dị, hắn một tay phất đao gạt đi mũi thương, ba đao khác từ ba góc khác nhau t·ấn c·ông, một đao bổ đầu, một đao chém ngang hông, một đao đâm vào lồng ngực.

Tốc độ phản ứng cùng độ chính xác cho thấy tên này đã làm hàng trăm lần tương tự.

Tôn Kỳ từ ưu thế lập tức rơi vào nguy cấp, nhưng hắn không sợ, nếu tên này làm hàng trăm lần, vậy thì hắn là hàng ngàn lần.

Tôn Kỳ bỏ kích lùi lại.

Phốc phốc phốc… đại đao chém vào hư không, nhưng vẫn có tiếng rít, chứng tỏ vô cùng lực lượng và sắc bén.

Khoảnh khắc chém đao, chính là lúc tên người rắn nhiều sơ hở nhất, Tôn Kỳ phất tay, một cái kim châm trong suốt phóng ra.

Tên người rắn cảm giác nguy hiểm nhưng không kịp thu thế thủ, chỉ có bản năng nghiêng đầu né tránh.

Phốc! kim châm sượt ngang, phá ra một đường máu trên đầu hắn. Tên người rắn ngạc nhiên, đầu của hắn thế nhưng phủ một lớp vảy cứng như sắt thép, không dễ phá vỡ. Đây là cái gì v·ũ k·hí? nhỏ bé nhưng lại rất sắc bén.

Sau ngạc nhiên chính là bão nổi, tên này vậy mà dám làm hắn b·ị t·hương.

Tên người rắn rít lên một tiếng múa đao xông tới. Tôn Kỳ cười nhạt lấy ra Khai Sơn Việt Phủ.

Hắn đơn giản một phủ bổ tới, tên người rắn vung đao chém.



Lưỡi phủ một đường chém xuống, nghiền nát bốn thanh đao, bổ đôi tên người rắn.

Tên người rắn trợn tròn mắt, hai nửa thân thể trượt sang hai bên.

Tôn Kỳ thu phủ, thở ra một hơi, nếu không phải tình thế gấp gáp không thể dây dưa, hắn cũng không muốn sử dụng Khai Sơn Việt, dùng quá tốn sức không thích hợp đánh lâu dài.

Việc hắn g·iết tên người rắn đã lọt vào ánh mắt của mấy tên thủ lĩnh, bọn chúng vài lời trao đổi với nhau, quyết định g·iết Tôn Kỳ bằng được.

Ngay sau đó Tôn Kỳ bị ba sinh vật mạnh mẽ vây công, mỗi con đều mạnh hơn tên người rắn trước đó.

Hắn lập tức lâm vào thế chống đỡ vất vả, hắn không thể mong chờ viện binh, lúc này Thần tộc ai cũng giật đầu cá vá đầu tôm, chẳng ai có thể cứu viện ai.

Đúng lúc này có tiếng hét lớn.

Là lão tướng quân đang bộc phát đỉnh phong sức chiến đấu.

Oanh! một t·iếng n·ổ lớn, lão tướng quân cùng tên đầu sỏ giao chiến trực diện một kích.

Tên đầu sỏ bay ngược đụng vào bầy Long Dực phía sau, bầy Long Dực bành bành nổ tung, đụng tới hơn trăm con thì chấn lực mới tiêu hết. Tên đầu sỏ ổn định thân hình, hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Lão tướng quân mượn lực phản chấn nhanh chóng lui lại, cưỡng ép đè xuống thương thế, hai tay liên tục vung chưởng, tàn sát đám Sinh Vật Địa Ngục, mở ra một con đường sống.

“Nhanh lui!” lão tướng quân hét lên, lão biết đỉnh phong chiến lực chỉ có thể duy trì một phút, lão phải giúp mọi người nhanh chóng rời đi.

Đám binh sĩ vui vẻ, ngỡ rằng tướng quân chiến thắng, nhưng tên phó tướng biết, tình thế càng nguy hiểm hơn trước.

“Theo ta!” tên phó tướng hét lớn dẫn mọi người thoát đi.

Tôn Kỳ cũng muốn thoát đi nhưng mà không được, đối thủ của hắn rất lợi hại.

Lão tướng quân đảo mắt khắp chiến trường, thấy mọi người rút lui, lão cũng chuẩn bị lui nhưng phát hiện một chỗ Tôn Kỳ đang bị vây khốn.

Không cần suy nghĩ, lão tướng quân vụt tới chỗ hắn.

Tôn Kỳ một tay cầm kiếm một tay cầm đao đang chống đỡ lấy hai tên, một tên khác đang cắn lấy hông hắn. Hắn cũng không thể làm gì, chỉ có hai tay a.

Hắn cảm thấy bên hông tê dần, hắn trúng độc. Cơ thể tốc độ giải độc không nhanh bằng tốc độ xâm nhập của độc, xem ra loại độc này rất mới và mạnh.

Chẳng lẽ phải vận dụng đến Hỏa Hỏa.

Đúng lúc này, bành bành bành! ba tiếng, ba đối thủ của hắn nổ thành huyết vũ.

Tôn Kỳ tròn mắt.

Một lão tướng quân đáp xuống đứng trước mặt hắn.

Thân hình lão tướng quân to lớn uy nghiêm, cho hắn một cảm giác được che chở, trời sụp cũng có vị này chống đỡ.

“Đi mau!” Lão tướng quân phun ra hai chữ nặng nề, lão không dám nói nhiều, sợ thoát khí, lão lúc này giống như trái bóng, nhìn thì mạnh nhưng thật sự không chịu nổi một kích.

“Đa tạ!” Tôn Kỳ chắp tay.

Hắn quay đầu lập tức đi nhưng chưa kịp dời thân thì có tiếng nói kéo theo một cỗ khí thế khổng lồ áp bức:

“Các ngươi đi được sao?”

Lão tướng quân không nói lời nào, nhảy lên tiếp chiến.

Bành! một tiếng, một thân hình bay ngược.

Tôn Kỳ quay đầu lại, một bóng lưng bay tới, hắn chỉ kịp đưa tay đỡ.

Phản lực rất lớn, hắn không ngừng trượt dài.

Khi thấy rõ người này, hắn sắc mặt trầm xuống, là lão tướng quân.

“Đi... mau!” lão tướng quân vịn vai hắn thì thào nói, máu không ngừng trào ra.

Đi? có thể được sao?

Hắn cảm thấy không có bất kỳ cơ hội nào khi hắn nhìn thấy tên đầu sỏ.