Chương 722: Ý cảnh.
Tôn Kỳ sau khi hoàn thiện hệ thống đan đạo của mình, hắn mục tiêu tiếp theo đặt trên võ kỹ binh khí như: chưởng, quyền, cước, chỉ, thủ… hoặc như đao, thương, kiếm, kích, chùy, bổng, trường tiên…
Hắn đặt mục tiêu tinh thông tất cả các loại, nhưng thời gian cho hắn không nhiều, chính xác hơn hắn không cho bản thân nhiều thời gian, hắn đang tự hối thúc bản thân nhanh lên nhanh lên.
Muốn thành thục võ kỹ, binh khí tập luyện bình thường tốn rất nhiều thời gian. Hắn cần tăng cường áp bức chính mình.
Vậy nên nơi tập luyện tốt nhất chính là Hầm Ngục Vô Tận của Binh Gia, liên tục chiến đấu sẽ giúp hắn nhanh chóng thành thục.
Tầng thứ 4.
Tôn Kỳ cầm ngân thương một đường quét ngang.
Thương là hắn đầu tiên binh khí, cũng là hắn có nghiên cứu nhất, đã từng chế tạo ra vài chiêu thương pháp. Bây giờ nghĩ lại mấy chiêu thương pháp đó thật trẻ con. Giống như hài nhi cầm cây quơ quơ.
Thương pháp Thần tộc mới thật sự là thương pháp.
Tôn Kỳ cầm thương đập xuống, con nhện bị chẻ đôi máu bắn bẩn hai bên tường. Hắn nâng thương quét ngang, lộp bộp mấy con dơi rớt xuống.
Rầm rập, rầm rập… một bầy bọ ào tới.
Tôn Kỳ mới thở được một hơi, lại phải tiếp tục cầm thương tiến đánh.
Vô Tận Hầm Ngục không hổ với hai chữ vô tận, đám quái thú đánh hoài không hết, g·iết một con chúng kéo tới mười con, chỉ có ngươi mệt c·hết chứ không có quái thú c·hết hết.
Trong đầu hắn chỉ có thương, những thứ khác đều gạt sang một bên.
Thần tộc dùng v·ũ k·hí chỉ để phát huy ra cường đại hơn công kích, trọng tâm vẫn tại ở thần lực và đại đạo. Bỏ qua hai thứ này, Tôn Kỳ đang truy tìm bản chất của thương.
Hắn không dùng thần lực, không dùng đại đạo, chỉ đơn thuần dùng thương.
Ông, ông, ông… thân thương rung động, khí kình ngoại phóng, đ·ánh c·hết con ngài cách mười bước.
Tôn Kỳ vui mừng.
Cỗ khí kình này hoàn toàn là từ thương phát ra, tuy còn rất nhỏ yếu nhưng đã chứng minh thứ này đã siêu việt trên thương pháp. Hắn gọi thứ này là thương ý.
Càng đánh hắn càng phát hiện ra thương ý vận vị. Cỗ ý vị này đặc trưng chỉ có trên thương, khác hoàn toàn với thần lực, đại đạo hay bất kỳ lực lượng nào hắn biết.
Đây có thể là một con đường mới?!!
Tôn Kỳ liên tục dùng quái thú luyện thương ý.
Mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước… Thương ý càng lúc càng mạnh, đã có thể phóng xạ ra một trăm bước, g·iết c·hết một Yêu thú cấp 2.
Nhưng tới một bước này lại không có tiến bộ, cho dù có luyện thêm bao nhiêu lần cũng dậm chân tại chỗ.
Quá yếu!
Hắn định mở ra con đường mới hỗ trợ cho Nhân tộc, nhưng bằng vào cái này ý cảnh, g·iết gà còn được, so với Thần Ma Yêu tam tộc lại như con nít.
Thương ý là con đường cụt sao?
Tiếp tục hay là từ bỏ?
Tôn Kỳ vô cùng đau đầu.
Đây là nỗi khổ của người mở đường, mỗi bước đều là mò mẫm vô định, phía trước là ánh sáng hay vực sâu, ai cũng không thể nói. Cố gắng kiên định có thể mở ra thời đại mới hoặc uổng phí vô ích.
Thương ý còn tiếp tục hay không?
Tôn Kỳ không tiếp tục nhưng cũng không từ bỏ. Hắn đổi sang luyện đao, hy vọng có thể tìm ra gợi ý.
Một tháng sau, đao của hắn đã có thể phóng xuất ngoại kình, đao ý đã thành. Nhưng tiếp theo cũng là bế tắc.
Hắn lại đổi sang kiếm rồi kích, chùy, bổng, trường tiên… hơn 50 loại v·ũ k·hí đều bị hắn luyện đến nhập ý. Nhưng rồi sao nữa? tiếp theo làm sao đây?
Tất cả đều dừng lại tại nhập ý.
Tôn Kỳ không tiếp tục diễn luyện, hắn cần thời gian suy nghĩ và lắng đọng.
Nhưng hắn mới ngồi yên được hai ngày thì chuyện đến.
“Có chuyện gì sao?” Tôn Kỳ mặt không vui hỏi. Hắn đang bế quan thì bị Trần Kỷ ầm ầm gõ cửa, nói có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp hắn.
Trần Dung, Trần Kỷ trên nét mắt không giống nổi sự hoảng loạn.
“Tam dực… tu luyện nguyện lực ra tam dực rồi.” Trần Kỷ khô khốc nói.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Không phải chuyện tốt sao? ngươi làm gì căng thẳng.”
Tu luyện nguyện lực chỉ có thể dừng tại nhị dực, đây là cái thiết luật, từ xưa đến nay đều không thể phá vỡ. Nhưng Tôn Kỳ dùng Nhân Chủng gỡ bỏ lời nguyện để bọn họ lại có thể nạp đạo tiến cấp.
Tu luyện nguyện lực đều là thiên phú thấp nhưng bọn họ dừng lại ở nhị dực quá lâu, tích súc thâm hậu, một khi được gỡ bỏ xiềng xích, trong thời gian ngắn tiến vào tam dực cũng là bình thường.
Tôn Kỳ khi dựng Tiếp Thiên Đài, hắn đã thấy trước được chuyện này, bởi vậy nghe Trần Kỷ nói hắn hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tôn Kỳ bình tĩnh như không nhưng Trần Dung, Trần Kỷ vạn phần lo lắng, đặc biệt là Trần Kỷ, giống như là có người c·ướp miếng ăn của nàng, mà thực tế cũng đúng là như vậy.
“Bọn hắn… bọn hắn… muốn lật đổ ngươi.” Trần Kỷ nói.
“Lật đổ?” Tôn Kỳ nhếch mép cười.
Trần Kỷ thấy hắn khinh thường, không khỏi lo lắng.
Hai tỷ muội nàng quản lý Tiếp Thiên Đài, bình thường ai cũng phải bán cho hai nàng một chút mặt mũi.
Nhưng vào hai ngày trước, có mấy tên không phục, cho rằng số điểm bỏ ra quá đắt, hai nàng và bọn hắn tranh cãi một phen.
Hai nàng thế nhưng có chỗ dựa lớn là Tôn Kỳ, miệng lưỡi không chịu thua ai, liền đưa mấy tên này vào danh sách cấm. Đây cũng là quyền hạn Tôn Kỳ trao cho các nàng. Trước đây nói đến bị cấm, ai cũng phải ngoan ngoãn nhưng lần này bọn chúng phất tay áo bỏ đi, hoàn toàn không khuất phục.
Ban đầu hai nàng đều cảm thấy không phải là vấn đề nhưng sau đó phát sinh vài trường hợp tương tự.
Lúc này có ngốc cũng nhận ra có chuyện, hai nàng bí mật tra hỏi, cuối cùng phát hiện ra sự thật.
Ba tháng trước, Bạch Nghị đột phá tam dực, trở thành người đầu tiên tu luyện nguyện lực phá tan thiết luật, khiến cho mọi người thấy được hy vọng.
Mấy tên nhị dực thâm niên liền tôn Bạch Nghị làm tân minh chủ, bọn chúng muốn lật đổ Tôn Kỳ. Vì sao ư?
Thứ nhất vì Tôn Kỳ chiếm quá nhiều nguyện lực, cùng tất cả điểm và tài nguyên mọi người cống hiến, bọn chúng không phục, bọn chúng muốn chia, trước đó đánh không lại nên chỉ có thể nhận lệnh, nhưng bây giờ có Bạch Nghị, mọi chuyện phải khác.
Thứ hai quyền lực, Tôn Kỳ làm minh chủ có quyền tuyệt đối với những ai tu nguyện lực. Bọn chúng thế nhưng cũng từng có cái này quyền lực, mặc dù chỉ là quyền lực với một nhóm người cấp thấp, nhưng vẫn khiến bọn chúng nhớ nhung không thôi.
Trần Dung, Trần Kỷ nghe chuyện này liền sợ hết hồn, vội chạy tới chỗ Tôn Kỳ thông báo.
Hai nàng cũng sợ a!
Tôn Kỳ một khi xuống đài, hai nàng chỉ sợ cũng bị trả thù. Trước đó hai nàng dựa hơi Tôn Kỳ, ngay cả nhất dực nhị dực cũng dám quát mắng. Bây giờ nghĩ lại thấy run cả người.
Tôn Kỳ nhất định không thể có chuyện! trong lòng hai nàng nói thầm.
Tôn Kỳ sắc mặt lại không có biến hóa, những tin tức hai nàng thu được chỉ sợ do chính bọn hắn thả ra.
Ba tháng trước vào tam dực, bây giờ mới ra tay, bọn chúng hẳn là cho rằng kế hoạch đã chu toàn. Tôn Kỳ nhếch mép cười, ta cũng muốn xem bọn ngươi có cái gì kế hoạch.
Ầm, ầm, ầm… Đúng lúc này có tiếng đập cửa.
Trần Dung, Trần Kỷ giật bắn mình, thần hồn nát thần tính.
Mà sợ hãi của các nàng cũng không sai, đúng là người đến không thiện.
Hạ nhân vừa mở cửa, không có bất kỳ cái gì lời nói, tên thanh niên xông thẳng vào trong.
“Đại nhân… đại nhân… chờ đã...” tên hạ nhân chạy theo gọi.
“Thẩm Văn ở đâu?” tên Thần tộc lạnh nhạt hỏi.
Tên hạ nhân bối rối, không biết làm sao trả lời. Đúng lúc này có tiếng Tôn Kỳ:
“Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng!” tên hạ nhân chắp tay sau đó lui ra sau.
Tên Thần tộc theo tiếng Tôn Kỳ, tìm vào trong sân.
Trần Dung, Trần Kỷ nép sau lưng Tôn Kỳ. Tôn Kỳ nhấp ngụm nước, liếc mắt nhìn, người quen.
Công Tôn Tiên.
Hắn nhìn Tôn Kỳ, nhếch mép, như muốn nói: ngày này của ngươi cuối cùng cũng đến.
Lần đầu tiên gặp nhau cũng là hắn đến du thuyết, lần này cũng vậy, hắn nhếch mép cười:
“Thẩm Văn...”
Bốp! hắn chưa dứt lời, đã bị quất một cái tát.
Công Tôn Tiên lảo đảo ôm mặt.
“Ngươi… ngươi… ngươi dám đánh ta.”
Bốp! lại một cái tát.
“Quên mất lễ nghĩa rồi hay sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Công Tôn Tiên bị thù hận làm cho mờ mắt, quên mất trước mặt hắn là Bách Gia Cự Tử, gọi thẳng tên chính là vô lễ. Dù rất tức giận, hắn vẫn nghiến răng chắp tay, bây giờ phải kiềm chế, đợi đánh bại Tôn Kỳ, hắn lại nhục nhã trả lại hết chuyện hôm nay.
“Cự Tử...”
“Mười phút sau, sân đấu số 1.” không đợi hắn nói hết, Tôn Kỳ đã c·ướp lời.
“Hả?” Công Tôn Tiên kinh ngạc, ý gì đây?
“Không phải các ngươi muốn tạo phản sao? ta cho các ngươi cơ hội.” Tôn Kỳ lạnh nhạt. “Còn bây giờ, ngươi có thể lui.”
Không đợi Công Tôn Tiên kịp phản ứng, Tôn Kỳ vung chân một đá, hắn trên không trung vẽ hình cầu vòng bay ra ngoài.
Tôn Kỳ lười nhác nhiều lời, Công Tôn Tiên không được, cái tên Bạch Nghị gì đó cũng không xứng.
Tôn Kỳ trở lại bàn ngồi, một bộ không quan trọng, tiếp tục bưng tách uống.
Trần Dung, Trần Kỷ thấy Tôn Kỳ bình tĩnh cũng yên tâm hơn, hẳn là Tôn Kỳ có thể ứng phó, cùng lắm là chia cho bọn hắn một nửa lợi ích, giữ lại một nửa vẫn còn tốt lắm. Hai nàng đã thay Tôn Kỳ nghĩ tốt cách giải quyết.
Nhưng mà mười phút trôi qua, Tôn Kỳ vẫn không có động tĩnh. Trần Kỷ sốt ruột:
“Cự Tử, mười phút qua rồi.”
“Thì sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Không phải đã hẹn với bọn họ rồi sao?”
“Là ta để bọn hắn đi chờ. Ta thích đến lúc nào thì đến.” Tôn Kỳ lời nói kiêu ngạo.
Đúng như lời nói, nửa tiếng sau, Tôn Kỳ mới đứng lên khởi hành.
…
Sân đấu số 1.
Đám Bạch Nghị đã đến đông đủ, trước đó nghe Công Tôn Tiên về chuyển lời, bọn chúng tất cả co chân lên chạy, chuẩn bị vội vàng. Kết quả đây? Tôn Kỳ không đến, để bọn chúng chờ.
Từ nóng vội sốt ruột đến mong chờ rồi tức giận, cảm giác như mấy tên hề. Bọn chúng sắp không chịu được nữa rồi.
Đúng lúc bọn chúng muốn kéo tới chỗ Tôn Kỳ thì Tôn Kỳ hạ không đạp trên sân đấu.
Đám người vừa rồi còn to to nhỏ nhỏ chửi mắng đều im lặng xuống, áp lực mà Tôn Kỳ đặt lên bọn hắn không nhỏ, bọn hắn vẫn còn nhớ như in lần trước b·ị đ·ánh.
Tôn Kỳ đưa mắt đảo quanh, gặp ánh mắt của hắn, tất cả cúi đầu, duy chỉ có một kẻ đứng khoanh tay ngạo nghễ, mắt đối mắt không trốn tránh, kẻ này hẳn là Bạch Nghị.
Tên này dáng… thôi được rồi, không cần miêu tả, nhân vật phụ mà thôi! Bạch Nghị chưa đủ tư cách để hắn nhớ tới.
“Các ngươi có lời gì muốn nói?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi.
Bạch Nghị tiến lên đài, cách Tôn Kỳ trăm bước, ánh mắt bình thản, hiển nhiên hắn rất tự tin, cho rằng mình thắng chắc, không có cái gì cần sợ. Hắn giơ lên ba ngón tay:
“Thứ nhất chọn lại minh chủ. Thứ hai phân phối lại tài nguyên. Thứ ba bầu ban quản lý.”
“Hai mục trước chắc ngươi hiểu. Ta giải thích một chút ban quản lý, bầu chọn mười năm người theo phương thức dân chủ, nhiệm kỳ một trăm năm...”
“Được rồi!” Tôn Kỳ phất tay cắt lời. “Ta không đồng ý. Ta cho các ngươi một cơ hội tất cả trở về, mọi việc như cũ, ta không tính toán với các ngươi.”
Bạch Nghị nhíu mày, không ngờ Tôn Kỳ bá đạo như vậy, đây là hoàn toàn không có chỗ thương lượng.
“Nếu không thì sao?!” nếu đã không thể thương lượng, vậy thì chỉ có thể đánh lên, hắn cũng không cần nhỏ nhẹ nữa, giọng điệu cũng lộ ra sự ngạo mạn.
“Nếu không?” Tôn Kỳ cười nhạt. “Cấm các ngươi vĩnh viễn vào Tiếp Thiên Đài.”
Đám người nghe được, sắc mặt không tốt, dù trước đó đã dự đoán được hậu quả này.
Cấm vào Tiếp Thiên Đài, gần như chặt đứt con đường tu luyện nguyện lực của bọn hắn. Cả Phàm giới nguyện lực đều quy về Tiếp Thiên Đài, Nhân tộc ngoài Phàm giới ít đến thương cảm, căn bản là không đáp ứng đủ nhu cầu.
Nhưng nếu bọn chúng thành công lật đổ Tôn Kỳ, lợi ích to lớn không thể tả.
“Thẩm Văn, ngươi thật ngang ngược, độc tài. Không xứng làm người lãnh đạo.” Bạch Nghị lớn tiếng nói, hắn muốn tạo thế, kéo chính nghĩa về bên mình.
“Ngươi dung túng cho thuộc hạ t·ham n·hũng, bắt chẹt...”
Tôn Kỳ phất tay.
“Nói nhiều như vậy làm gì? ta cho phép bọn họ làm như vậy, nếu ngươi không phục, vậy lên Pháp Gia mà kiện.”
Bạch Nghị bị lời này làm cho khó xử, kiện lên Pháp Gia được không? Tiếp Thiên Đài là do Tôn Kỳ thành lập, vẫn chưa đi vào hệ thống luật pháp chung, nên lấy cái gì mà kiện, muốn kiện cũng phải dựa trên căn cứ luật pháp.
Bạch Nghị mắt chuyển mấy vòng, tìm lời ứng đối.
Nhưng mà Tôn Kỳ lười nhác tranh đua.
“Nói nhiều như vậy làm gì, cuối cùng vẫn phải dùng đến nắm đấm giải quyết.”
Tôn Kỳ quét mắt nhìn mọi người nói:
“Các ngươi đến lúc cần đứng đội.”
Mọi người nghe lời này đều hiểu, bọn hắn cũng đã sớm có lựa chọn, phần lớn đứng về phía Bạch Nghị, phần còn lại đứng giữa, bên Tôn Kỳ chỉ có Trần Dung Trần Kỷ.
Bên phía Bạch Nghị gồm toàn bộ nhị dực và đám thuộc hạ, bọn họ trước đây thống lĩnh một khu, bây giờ muốn lấy lại quyền lực.
Ở giữa là những kẻ thực lực yếu, bọn họ không dám lựa chọn, đứng giữa có thể chịu mất lòng, thiệt một chút nhưng chắc chắn sẽ không bị cấm.
Thật ra còn rất nhiều tu luyện nguyện lực không đến, bọn chúng cũng rất thông minh, không đến nên không cần phải chọn đội, vì dù ai thắng, bọn chúng cũng không được lợi ích gì.
Bạch Nghị mỉm cười, đại thế thuộc về hắn.
“Tất cả các ngươi cùng lên đi.” Tôn Kỳ nhìn bọn chúng bằng nửa con mắt nói.
“Không cần, một mình ta là đủ.” Bạch Nghị cũng có kiêu ngạo của mình, hắn tu vi hơn hẳn, sợ gì chứ!
“Các ngươi đặt hết tương lai của mình vào người khác sao?” Tôn Kỳ nhìn đám kia nói.
Bọn chúng nhìn nhau, bị lời này khiến cho phân vân, bọn hắn đương nhiên muốn nắm tương lai của mình trong tay nhưng… được sao?
“Hừ! không cần ly gián. Ta tôn trọng ngươi là Cự Tử, không ngờ lại dùng mưu kế hèn bẩn này.” Bạch Nghị phải chặn ngay việc này lại.
Hắn sau khi đánh bại Tôn Kỳ, muốn trở thành minh chủ chí tôn, bởi vậy không thể chia sẻ chiến thắng.
Đến đây đã không còn lời để nói. Đánh thôi!
Tôn Kỳ tiến lên một bước, ngân thương xuất hiện trong tay.
Bạch Nghị cũng không chịu thua kém, trong tay là một thanh kiếm.
Hai bên lao vào giao chiến.
Thương dài hơn kiếm, Tôn Kỳ ngay lập tức chiếm ưu thế. Bạch Khởi cũng không phải kẻ khờ khạo, hắn tìm cách sát gần hơn.
Chỉ cần gần trong năm bước, thương dài tự chịu hạn chế, kiếm sẽ phát huy hết ưu thế.
Nhưng Tôn Kỳ há có thể cho hắn vừa lòng, nói về võ kỹ Tôn Kỳ hơn hắn một bậc.
Thương lúc như độc xà thổ tín, lúc như giao long vẫy đuôi. Đánh cho Bạch Nghị tan tác, luống cuống chống đỡ.
Tôn Kỳ bắt được Bạch Nghị một tia sơ hở, mũi thương thẳng phóng. Bạch Nghị giật mình, đạp đất nhanh lui lại.
Mũi thương đâm không tới, nhưng Tôn Kỳ ru·ng t·hương một cái, thương ý bộc phát, khí kình ngoại phóng.
Phốc! khí kình đánh lên ngực Bạch Nghị nhưng chỉ có thể phá ra quần áo, trên da có vết tấy đỏ, ngoài ra không còn gì nữa.
Tôn Kỳ nhíu mày. Yếu như vậy sao?!!!