Chương 72: Hắc Liên Thành
Tôn Kỳ ngồi trong phòng, mở mắt từ từ thu hồi thần thức.
Những cuộc trò chuyện về việc hắn đạt được tư cách trúng tuyển đều bị hắn biết hết.
Hắn cũng biết có kẻ đi điều tra chuyện hắn mua được đan dược hoàn mỹ.
Tất cả chuyện này đều do hắn sắp xếp.
Nhiều năm trước hắn đã luyện thành đan dược tam hoàn hoàn mỹ, sau đó cho thuộc hạ đem tới thương hội Vĩnh An đấu giá.
Cuối cùng hắn lấy thân phận Tinh Niệm, trước mắt tất cả mua đi viên đan dược này. Còn tên thuộc hạ năm đó đã sớm bị hắn g·iết bịt đầu mối.
Lấy đan dược hoàn mỹ ra làm cái cớ cho việc đan đạo của hắn tiến nhanh có lẽ không quá thuyết phục nhưng cũng không dễ bị nghi ngờ.
Chuyện tương tự như vậy trước đây cũng có chỉ là quá hiếm.
Ít nhất bọn My Trúc tạm thời sẽ không nghi ngờ Tôn Kỳ, cho đến khi bọn hắn tìm được đan dược hoàn mỹ rồi tự nghiên cứu xem có đúng như lời Tôn Kỳ nói không.
Nhưng mà đan dược hoàn mỹ sao lại dễ xuất hiện được chứ, cho dù bọn hắn có đan dược hoàn mỹ, nghiên cứu ra không giống lời Tôn Kỳ thì cũng không thể hoàn toàn kết luận lời Tôn Kỳ là giả dối.
Vậy là với một tiểu kế nhỏ, một lời nói dối mơ hồ, Tôn Kỳ đã dời tầm mắt chú ý của bọn My Trúc sang đan dược hoàn mỹ.
Tôn Kỳ tranh thủ thời gian hai tháng xử lý mọi chuyện còn lại, thứ gì bán được thì bán, thứ gì cầm đi được thì cầm đi.
Hắn không nghĩ mình sẽ trở lại thành Thực Nguyệt, dù sao đây cũng không phải là quê hương khiến hắn lưu luyến.
Hắn là Nhân tộc, chỉ có ngôi làng nhỏ năm xưa mới là cố hương của hắn.
Ma giới chỉ nơi hắn tạm đặt chân.
Chim bay mỏi cánh thì cuối cùng cũng về tổ. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại Nhân tộc.
Thời gian hai tháng qua đi.
Lúc này tại quảng trường chính của luyện linh sư hội, Tôn Kỳ cùng My Thanh Thanh, Từ Minh đang đợi tại chỗ.
My Thanh Thanh nhìn Tôn Kỳ bằng ánh mắt giảo hoạt:
“Tinh Niệm sư huynh! Ngươi có còn hay không đan dược hoàn mỹ?”
Tôn Kỳ cười khổ:
“Nhiều năm trước có được, ta đã dùng hết.”
My Thanh Thanh nguýt hắn một cái.
Từ Minh thì từ tốn, trầm ổn lái sang chủ đề khác:
“Lần này đi xa, có thể giúp chúng ta mở rộng tầm mắt một phen.”
My Thanh Thanh thì không buông tha Tôn Kỳ:
“Tinh Niệm sư huynh! Mặc dù nói lần này đi xa cần chuẩn bị kỹ nhưng sư huynh cũng không cần dọn luôn cả nhà theo chứ.”
Tôn Kỳ có chút xấu hổ, hắn lần này tính đi luôn không quay lại nên thu dọn mọi thứ có thể mang đi được, thành ra hai bao tải to do hai hồn nô vác đi.
Nhìn hắn thật giống như nhà quê lên phố.
Nhưng hắn không thể nói ý định đi luôn của mình được, đành tìm cái cớ cho qua:
“Lần đầu đi xa, nên ta nghĩ cần chuẩn bị nhiều một chút.”
Ba bọn họ tiếp tục nói chuyện tán gẫu.
Lúc này trên không quảng trường trường luyện linh sư hội bỗng nhiên bị một bóng đen che rợp.
Ba bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì ra là một con ma thú điểu khổng lồ.
Con ma thú điểu này từ từ hạ xuống trước mặt bọn họ, trên lưng con chim là một bóng hình quen thuộc: My Trúc.
My Trúc chuẩn bị nói vài lời cao thâm thì My Thanh Thanh nhảy lên lưng chim nhõng nhẽo:
“Cha! Sao lại tới trễ như vậy? Làm con chờ mãi.”
My Trúc thấy vậy đành nuốt lại bài phát biểu khởi hành của mình.
My Trúc ra hiệu cho Tôn Kỳ cùng Từ Minh cùng lên.
Con chim vẫy cánh v·út lên trời cao.
Đứng tại lưng chim phía trước, My Trúc toả ra khí tràng bao bọc lại bọn Tôn Kỳ để tránh bọn hắn bị gió xé nát.
My Trúc trong lúc này giảng giải một chút về thành Hắc Liên cùng cuộc thì tuyển của luyện linh sư hội.
Thành Hắc Liên là trung tâm của cả Hắc Liên Khu, cường giả vô số, khu trưởng của Hắc Liên Khu là cường giả Hợp Nhất cảnh.
Các thế lực muốn đặt chân tại Hắc Liên thành thì phải có cường giả Hợp Nhất cảnh làm chỗ dựa.
Vậy nên My Trúc dặn bọn hắn không được đi trêu chọc, sinh sự nếu không thì c·hết thế nào cũng không biết. Tốt nhất là ba bọn hắn luôn ở bên cạnh My Trúc.
Còn lại là My Trúc giảng giải tỉ mỉ về cuộc thi tuyển luyện linh sư hội kế tiếp.
Thời gian đi tới thành Hắc Liên khá lâu kéo dài mấy tháng liền.
Vì không quá vội vã lên bọn họ vừa đi vừa nghỉ kéo dài hành trình.
….
Tại thành Thực Nguyệt lúc này.
Có một tên đứng trên nóc nhà khua tay múa chân, tự nhận là Ma tổ chuyển thế.
“Ta là Ma tổ chuyển thế! Cứu vớt Ma tộc trong cơn hoạn nạn. Tất cả các ngươi còn không mau đến triều bái ta.”
“A! mấy tên lính quèn còn dám chĩa thương vào ta. Thật to gan!”
Tên tiểu đội trưởng nhìn tên điên la hét này mà sắc mặt trầm trọng.
Lúc này có một tên lính khác đi tới, nói nhỏ vào tai tên tiểu đội trưởng:
“Thành chủ cho phép!”
Tên tiểu đội trưởng phất tay ra lệnh:
“Giết!”
Từng mũi thương phóng ra đâm xuyên thân thể tên điên nhảy nhót, cuối cùng chỉ còn lại một đám ma khí phiêu phiêu.
Lúc này lại có một tên lính khác tới đưa nhiệm vụ cho tên tiểu đội trưởng.
Tên tiểu đội trưởng ra lệnh:
“Đi! Đến khu năm. Lại có tên điên.”
Thời gian gần đây trong thành Thực Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện nhiều chuyện lạ.
Tên điên nhảy nhót trên nóc nhà chỉ là một trong số đấy.
Có tên Ma tộc tự đâm đầu vào tường c·hết, trước đó còn la hét: Ta là con rắn! Ta là con rắn!
Có tên ngồi lên bàn khoanh chân, chắp tay, miệng nói đạo lý: Thế gian này quá nhiều khổ đau. Hãy để ta giúp các vị giải thoát.
Vậy là hắn ra tay g·iết cả nhà.
Có tên lại bỗng nhiên nổi điên, nổi khùng chém g·iết lung tung.
Có tên lại đi đến các cửa hàng tìm mua Trích Hồn Đan nhưng khi dùng Trích Hồn Đan thì lại luôn miệng kêu không đúng rồi ra tay đập phá cửa tiệm.
Chuyện lạ vô số, lúc đầu còn không đáng chú ý nhưng rồi r·ối l·oạn lan rộng buộc thành chủ phải cho quân lính trấn áp.
Có vài kẻ điên không danh phận thì bị g·iết tại chỗ, còn kẻ có danh phận thì b·ị b·ắt trả lại gia tộc.
Thành chủ ra lệnh điều tra nhưng lại không thể đưa ra kết luận rõ ràng.
Chỉ biết manh mối dẫn tới một cửa hàng nhỏ trong chợ đen tên là Sơn Dược chuyên bán Trích Hồn Đan.
Những kẻ phục dụng Trích Hồn Đan lúc đầu cũng không có vấn đề gì, chỉ là sau đó càng ngày càng nghiện, không dùng không được. Cuối cùng gây ra hỗn loạn như hiện nay.
Khi thành chủ đến chỗ cửa hàng Sơn Dược thì cửa hàng đã hoàn toàn trống trơn, không còn một chút manh mối.
Thành chủ thu được vài viên Trích Hồn Đan của bọn con nghiện liền đưa tới luyện linh sư hội nhờ kiểm tra.
Nhưng các trưởng lão luyện linh sư hội lại không nhìn ra được quá nhiều vấn đề, chỉ biết trong đan có thêm một loại tinh dược.
Nhưng theo luyện đan thường thức: mỗi loại đan đều có số lượng cùng tỉ lệ tinh dược xác định, không thể cho thêm tinh dược khác. Nếu không thì sẽ không thành đan hoặc thành loại đan khác.
Nhưng Trích Hồn Đan này lại có thêm một loại tinh dược mà Trích Hồn Đan này đúng là Trích Hồn Đan.
Quá nhiều điểm bất hợp lý!
Luyện linh sư hội cũng đành bó tay.
Thành chủ chỉ có thể ra lệnh: tịch thu toàn bộ Trích Hồn Đan trên thị trường đem đi tiêu huỷ, đồng thời ra lệnh tạm thời không cho phép luyện loại đan này.
Cũng may Trích Hồn Đan không phải đan dược có giá trị đặc biệt gì nên các cửa hàng, thương hội, luyện linh sư ngoan ngoãn theo lệnh.
Còn những kẻ thì nghiện thì: g·iết được thì g·iết, g·iết không được thì bắt giam, giam không được thì trả lại cho gia tộc.
Cuộc hỗn loạn này cuối cùng cũng lắng lại kết thúc.
Mà kẻ gây ra cuộc hỗn loạn này là Tôn Kỳ vẫn đang cưỡi ma thú điểu tới Hắc Liên thành.
Tôn Kỳ trước khi đi đã tận lực thu lưới, xoá dấu vết nhưng mà kẻ nghiện quá nhiều. Hắn không đủ thời gian thu lưới tất cả, mà có một số kẻ hắn cũng lười đi thu. Vậy là tạo thành cảnh tượng hỗn loạn mấy tháng nay.
……
Thời gian trôi nhanh, bọn Tôn Kỳ đi gần một năm mới tới thành Hắc Liên.
Ma thú điểu đáp tại ngoài thành trăm thước.
My Trúc nói:
“Thành Hắc Liên không có quy định: Tạo Thể cảnh cưỡi ma thú dừng trước thành trăm thước, cường giả Hợp Nhất cảnh mới được cưỡi ma thú vào trong thành.”
“Chúng ta bây giờ đi bộ vào thành.”
My Trúc dẫn bọn Tôn Kỳ xếp hàng vào thành, ma thú điểu cũng thành thật đi bộ theo.
Khi đến phiên bọn My Trúc vào thành, My Trúc giao ra lệnh bài luyện linh sư hội trưởng tiểu phân nhánh cùng tín vật của luyện linh sư hội thành Hắc Liên, sau đó giao ra một túi ma thạch mới được vào.
Thành Hắc Liên quy mô rộng lớn gấp chục lần thành Thực Nguyệt, tường thành cao v·út, cổng thành nguy nga to lớn.
Đường phố dài rộng, mười chiếc xe ma thú kéo có thể đi song song.
Nhà cửa, đình, phủ, lâu hương, cửa hàng… san sát, kiến trúc đủ loại khác lạ mà độc đáo.
Bọn Tôn Kỳ trố mắt nhìn không thôi. Đúng kiểu nhà quê lên phố.
My Trúc thấy vậy cũng mặc kệ, hắn nhớ ngày đầu đến đây biểu hiện của hắn còn đáng xấu hổ hơn như vậy.
My Trúc dẫn bọn họ tới luyện linh sư hội thành Hắc Liên. My Trúc giao ra lệnh bài của mình cùng tín vật luyện linh sư hội thành Hắc Liên thì được dẫn tiếp đến nơi nghỉ chân.
Từ Minh chẹp lưỡi, tấm tắt không thôi:
“Luyện linh sư hội thành Hắc Liên quả là khác xa so với chỗ chúng ta.”
My Trúc nhìn hắn cười hắc hắc:
“Ai nói đây là luyện linh sư hội thành Hắc Liên? Đây chỉ là chỗ ở cho các luyện linh sư đến từ tiểu chi nhánh như chúng ta.”
“Ngoài ra còn có chỗ ở cho quý khách, chỗ cho các đan sư trúng tuyển ở, chỗ chuyên luyện đan, thư viện… ”
“Các ngươi nếu trúng tuyển có thể từ từ khám phá.”
Bọn Tôn Kỳ trố mắt ngạc nhiên hết sức.
Nhìn những công trình kiến trúc này, khí thế này, khiến bọn họ dấy lên ngọn lửa khao khát trong lòng: nếu như có thể ở lại chỗ này tu luyện thì tốt biết mấy.