Chương 709: Tuyển chọn.
Hỏa Tinh.
Đột nhiên! ầm, ầm, ầm… bầu trời nổ bể, Thần tộc ngước mắt nhìn kinh hãi, chuyện gì thế này.
Hỏa Tinh chính là một trong những yếu điểm cực kỳ quan trọng, thuộc vành đai bảo vệ thứ nhất, là nơi tập quân, luyện quân, trú quân… nơi này thất thủ, sẽ uy h·iếp trực tiếp tới Thần giới.
Thế nhưng hôm nay bầu trời Hỏa Tinh nổ!
Chuyện gì thế này? Đạo khí đâu? Hỏa Tinh có đạo khí bảo vệ, chắc chắn rồi, chỉ là không biết là kiện nào đạo khí, cái này chỉ cao tầng biết.
Đạo khí không có phản ứng, cao tầng phong thần cũng không có phản ứng.
Bầu trời thay sắc, từng dải màu vắt ngang, cảnh tượng lộng lẫy. Cái này… không giống như bị t·ấn c·ông.
Có một thứ gì đó rẽ ra tầng mây, từ từ hạ xuống. Mọi người ngưng mắt nhìn, cái này hình như là... đế tháp?
Khi vật này dần hạ xuống, mọi người có thể khẳng định chắc chắn, đây đúng là một tòa tháp.
Ầm! Tòa tháp hạ xuống một quảng trường rộng, không gây ra bất kỳ cái gì thiệt hại, xung quanh tòa tháp lượn lờ vô vàn dải lụa màu.
Đây là cái gì? đây là câu hỏi chung của tất cả mọi người.
Duy chỉ có một người nhận ra, Lý Tu, hắn hiện tại cũng đang trong quân, đây ngoài Vô Lượng Tháp còn có thể là cái gì. Nhưng Vô Lượng Tháp không phải đang trong tay Thập Dương thống soái sao?
Câu hỏi của hắn và mọi người rất nhanh có câu trả lời.
Một vị tướng quân hạ không đi đến bên cạnh tháp, lớn tiếng nói:
“Đây là Vô Lượng Tháp. Thập Dương quân cần tuyển chọn một nhóm người thành lập đội đặc nhiệm, thực hiện nhiệm vụ. Vô Lượng Tháp chính là dùng để khảo nghiệm vòng thứ nhất. Không luận thực lực, ai cũng có thể tham gia. Chỉ cần đủ tiêu chuẩn, trước tiên thưởng 100 điểm công huân, thực hiện nhiệm vụ, nếu thành công thưởng tiếp 500 điểm công huân, một kiện thánh khí.”
Mọi người hít một hơi sâu, phần thưởng cũng quá cao đi, nhiều người ở đây, cho dù là ngũ dực cũng chưa đến một kiện thánh khí. Chỉ cần đủ tiêu chuẩn cũng đã được 100 điểm công huân, hoàn thành lại thêm 500 điểm và một kiện thánh khí, phần thưởng cũng quá xa xỉ.
Mọi người tâm động nhưng cũng không vội vàng, phần thưởng lớn thường đi đôi với nguy hiểm lớn.
“Tướng quân, không biết là cái gì nhiệm vụ.” một vị trưởng quan trước hành lễ sau đó hỏi.
“Đi đến Ám Vô Tinh, còn chi tiết các ngươi không cần biết.” vị tướng quân lạnh nhạt nói. “Ai nguyện ý thì tiến vào, ai không muốn thì đứng sang một bên.”
Tại một góc không đáng chú ý, Nguyên Sa sau khi nghe mấy chữ Ám Vô Tinh thì giật nảy mình, mấy chữ này hắn quen thuộc, Vu từng nhắc đến hắn cần Ám Vô Giới để che lấp Sáng Thế Chi Quang.
Ám Vô Tinh, Ám Vô Giới hai danh từ này không muốn liên hệ với nhau cũng không được.
“Hắc, hắc… ngươi đúng là thiên mệnh chi tử.” đúng lúc này con mắt lên tiếng.
Nguyên Sa nhíu mày, là ý gì.
“Không phải quá rõ rồi sao? ngươi đang cần Ám Vô Giới thì tin tức lập tức xuất hiện. Ông trời cũng đang giúp ngươi.” con mắt cười nói.
“Vậy lần này ta chắc chắn phải đi rồi!”
“Trời cho cơ duyên, không lấy chính là tội.”
Nguyên Sa mỉm cười, đúng vậy trời cho cơ duyên, không lấy chính là tội. Hắn sải bước tiến gần Vô Lượng Tháp.
Lúc này đang có một đống người vây quanh Vô Lượng Tháp, bọn họ chưa vội bước vào.
“Xin hỏi tướng quân như thế nào thử thách?” một vị trưởng quan hỏi.
“Đây là Vô Lượng Tháp của Vạn Pháp Chí Tôn, mỗi tầng là một công pháp, mỗi công pháp sẽ căn cứ theo thực lực, diễn hóa ra một đối thủ đánh với các ngươi. Chỉ cần trong vòng ba mươi phút đi đến tầng thứ 200, tính vượt qua. Sau đó sẽ còn các kiểm tra khác.”
Mọi người gật đầu, xem như đã rõ, tuần tự tiến vào.
Lần này công pháp sẽ trực tiếp diễn hóa đánh với mọi người, sau khi b·ị đ·ánh tan cũng sẽ không lưu lại công pháp.
Lần trước, Vạn Pháp chưa nghĩ quá nhiều, để Tôn Kỳ xuyên lỗ hổng nhưng lần này sẽ không. Cũng sẽ không có công pháp lưu lại, vì công pháp vốn của Vạn Pháp, Thập Dương điều khiển tháp nhưng không có quyền truyền ra.
Tiến vào tháp có hơn mười ngàn người, nhưng đủ tiêu chuẩn chỉ có bảy trăm người. Tiếp theo còn có mấy vòng kiểm tra, không luận thực lực, chỉ luận kỹ năng, tỉ như Tôn Kỳ có thiên phú thú ngữ.
Cuối cùng từ bảy trăm người còn 30 người, bọn họ đều mang những kỹ năng không cần vận dụng đến đại đạo, từ nhị dực đến ngũ dực đều có cả.
Trong số này tất nhiên không thiếu được Nguyên Sa, hắn đủ thực lực thông qua Vô Lượng Tháp, phần kỹ năng, hắn dùng khả năng đấu vật thượng thừa để thông quan.
“Tiếp theo, ngươi phải tự lo.” con mắt nhắc.
“Có chuyện sao?” Nguyên Sa hỏi.
“Ngươi đi qua bên đó, không thiếu kẻ thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là Thập Dương, để tránh bị bại lộ, ta phải tiến hành ẩn sâu.” con mắt giải thích.
Nguyên Sa tỏ ra lo lắng, không biết từ bao giờ hắn phụ thuộc sâu vào con mắt đến vậy, không có con mắt giúp đỡ lòng hắn bồn chồn.
“Yên tâm, khi ngươi đến hành tinh, nếu xảy ra chuyện, ta sẽ ra tay dù có bại lộ, nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên tránh xa Thập Dương một chút, ta xuất hiện cũng sẽ tiện hơn.” con mắt trấn an.
Nghe vậy Nguyên Sa đã yên tâm hơn rất nhiều.
Bất ngờ trong số này còn có Dạ Tuyết, nàng chính là dùng kỹ năng tiên tri để thông quan. Nàng trở thành là một trong những mắt xích quan trọng nhất lần này, tương lai phiêu miểu, nếu như có thể nhìn ngó được một vài điểm sẽ giúp làm ra những quyết định quan trọng.
Nhìn thấy có Dạ Tuyết trong nhóm, Nguyên Sa vui vẻ, bọn hắn lại có thể ở chung với nhau. Không vội bắt chuyện, chờ lúc còn riêng hai người nói chuyện cũng không muộn, nàng hẳn cũng đang rất nhớ hắn.
Sau khi chọn xong, bọn họ nhanh chóng được đưa tới Thập Dương quân.
...
Ầm! Vô Lượng Tháp hạ xuống, đám người lảo đảo chân bước ra, có chút không quen. Vốn dĩ có thể dùng cổng dịch chuyển, nhưng để đám người này quen với Vô Lượng Tháp nên dùng cách này di chuyển.
Mọi người đưa mắt nhìn quanh, đây chính là tổng bộ Thập Dương quân, khí tức lãnh mạc, sâm nghiêm, bọn họ cũng không dám thư giãn, liền kéo lên tinh thần mười phần.
Bọn họ được đưa tới chỗ Thập Dương.
Thập Dương đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, có thể lập tức xuất phát. Nhìn lướt qua 30 người, Thập Dương gật đầu.
“Để ta nói sơ qua nhiệm vụ: chúng ta sẽ đổ bộ xuống một hành tinh sống tìm kiếm một kiện đạo khí gọi là Ám Vô Giới. Chia thành hai cánh quân: cánh thứ nhất do ta chỉ huy thu hút sự chú ý của kẻ địch, cánh thứ hai là các ngươi âm thầm tiến tới lấy đi Ám Vô Giới.”
Đám người gật đầu, đều là người thông minh, nghe một chút là hiểu.
Thập Dương tiếp tục phát tay, phía sau bước ra một người.
“Đây là Thẩm Văn, sẽ là chỉ huy cánh thứ hai.”
Tôn Kỳ nhe răng cười, chào.
Đám 30 người hơi xao động, cái này là bọn họ không thể nghĩ tới, nhất là Dạ Tuyết, Nguyên Sa càng là trố mắt, hình như đi chỗ nào cũng gặp hắn, mà lại lần nào cũng bị đè lên một đâu, khiến hai bọn hắn cực không vui.
Mấy người còn lại không có nhiều thù oán với Tôn Kỳ, nhưng cũng không muốn để Tôn Kỳ chỉ huy, Tôn Kỳ có thiên phú không ai phủ nhận nhưng thực lực quá kém, thống lĩnh mọi người thật không tốt. Nên biết trong đám người còn có tứ dực, ngũ dực.
Mọi người cảm thấy Thập Dương là đang thiên vị. Tôn Kỳ là sư đệ của Thập Dương, ai mà không biết.
Thập Dương xưa nay luôn lấy quân kỷ làm đầu, lần này lại như thế làm việc thiên vị.
Có người không nhịn được liền bước ra chắp tay, nói:
“Thống soái, thuộc hạ có điểm không hiểu?”
“Cứ nói.” Thập Dương cho phép.
“Thẩm Văn thiên phú đám thuộc hạ không phủ nhận nhưng lần này chiến dịch quan trọng, hắn kinh nghiệm thiếu khuyết lại thực lực không cao, chỉ sợ không đủ khả năng chỉ huy.”
Thập Dương không nói gì, liếc mắt nhìn Tôn Kỳ, ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không thể phục chúng, vậy thì không có tư cách làm chỉ huy, một trong những điều kiện quan trọng để làm chỉ huy chính là phục chúng. Ta muốn xem ngươi làm sao giải quyết chuyện này.
Tôn Kỳ tiến lên một bước, hỏi:
“Mọi người có biết vì sao lần này tuyển chọn lại không đề cao thực lực mà chú ý đến kỹ năng?”
30 người bọn họ lắc đầu.
“Vì lần này Ám Vô Tinh có áp chế đại đạo, bởi vậy không quan trọng ngươi bao nhiêu cánh, nhất dực cũng được, ngũ dực cũng được đều sẽ như người thường, trừ phi thực lực của ngươi vượt qua cả đạo khí.”
“Được! coi như không tính thực lực, vậy ngươi lấy cái gì kinh nghiệm làm chỉ huy? ngươi đã tòng quân bao lâu? chỉ huy mấy cái chiến dịch? thống lĩnh bao nhiêu người? thành công bao nhiêu lần? có bao nhiêu n·gười c·hết?” một loạt các câu hỏi đặt ra, nếu Tôn Kỳ thành thật trả lời, chắc chắn sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Hắn tổng thời gian trong quân không lâu, chỉ huy mấy cái người làm nhiệm vụ nhặt xác, nhiệm vụ lớn nhất hắn tham gia là giải cứu Thiên Thần Vu, nhưng lần đó lính dưới trướng c·hết hết, là tự c·hết hay bị g·iết cũng đều như nhau. Hắn lấy được tâm, hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ là cá nhân hắn.
Tôn Kỳ mỉm cười tiến tới, xoa xoa nắm đấm cười:
“Dựa vào nắm đấm. Đấm gục tất cả mọi người, ai còn dám phản đối.”
“Hừ, ngươi tự tin như vậy.” một tên ngũ dực hừ lạnh, đây là khinh thường ai đây, ngươi mới chỉ nhất dực mà thôi. Trong trí nhớ của mọi người Tôn Kỳ mới chỉ là cái nhất dực, biết hắn nhị dực đại khái là Vạn Pháp và đám phong thần ngày đó, mà bọn họ đâu phải thứ nhiều chuyện, tuyên dương Tôn Kỳ nhị dực.
Hai bọn họ tiến sát, mắt đối mắt, mọi người xung quanh lùi lại nhường ra chiến trường.
“Chỉ được dùng lực lượng cơ thể, không dực, không chuyển luân.” Thập Dương nhắc.
Không cần lời chào hỏi, lập tức quyền quyền v·a c·hạm.
Tên ngũ dực ban đầu vô cùng tự tin nhưng đến khi v·a c·hạm, hắn cảm giác mình không có bất kỳ ưu thế nào? ngược lại còn bị áp chế.
Cái này cũng là bình thường, đã tới ngũ dực, ai còn quan tâm lực lượng cơ bắp và võ kỹ, phần lớn tâm tư đều đặt trên vận dụng đại đạo.
Tên ngũ dực tung cú móc ngang, Tôn Kỳ đưa tay đỡ, tay còn lại móc hàm. Tên ngũ dực bàn tay đặt dưới cằm, sẵn sàng chặn lại.
Phốc! tên ngũ dực bật ngửa ra sau, hắn không ngờ lực đấm của Tôn Kỳ lại mạnh như vậy. Chưa kịp ổn định lại thân hình, hai ngón tay đã chọc thẳng mắt.
Phốc! một tiếng, “á!!” tên này hét lên một tiếng đau đớn, cùng lúc một bàn chân đạp thẳng ngực.
Tên ngũ dực trượt dài ra sau, ôm ngực đau đớn.
Mấy tên còn lại im lặng, không ngờ Tôn Kỳ mạnh như vậy, từ đầu đến cuối đều là Tôn Kỳ chiếm thế thượng phong.
Tôn Kỳ phủi tay.
“Còn ai có ý kiến?”
Nguyên Sa từ từ bước lên, mọi người sợ Tôn Kỳ hắn không sợ, nói đến chiến đấu cơ bắp, hắn cũng là một tay hảo thủ, hắn đã từng thắng một giải đấu vật nhỏ.
Nguyên Sa ào ào xông tới, hai tay giang rộng, cảm giác như cơ thể bành trước, hắn muốn ôm trọn Tôn Kỳ, chỉ cần bị hắn ôm lấy chắc chắn bại không thể nghi ngờ.
Nhưng một lão cáo già như Tôn Kỳ há có thể không biết điểm lợi hại của đấu vật. Hắn trơn trượt như lươn dễ dàng tránh được đòn khóa của Nguyên Sa.
Đấu vật quan trọng giữ trọng tâm, khuyết điểm ở chỗ thiếu linh hoạt, hai người đấu với nhau thì cũng thôi đi, lại dùng thuật đấu vật với kẻ lươn lẹo như Tôn Kỳ, chỉ có đứng không chịu đòn.
Tôn Kỳ chiêu chiêu hiểm hóc, hết chọc mắt đến đào tâm, đá hạ bộ đến bẻ ngón tay, chỉ cần có cơ hội hắn tuyệt không nương tay.
Nguyên Sa đánh rất biệt khuất, hắn từng nghĩ đến gọi ra Vu, nhưng cuối cùng cũng phải nén xuống.
Nguyên Sa bại cuộc chỉ là vấn đề thời gian.
“Rất tốt!” Trác khen.
“Đúng là rất tốt!” Thập Dương cũng khen.
Trác liếc nhìn Thập Dương, Thập Dương vô cảm. Ngươi biết ta khen cái gì mà cũng đòi đồng tình.
Trác nhận ra mỗi chiêu của Tôn Kỳ đều đánh chính xác vào yếu điểm trên cơ thể, chứng tỏ Tôn Kỳ đối với cơ thể Thần tộc nghiên cứu cũng cực sâu.
Tôn Kỳ chẳng lẽ cũng đã mổ xẻ Thần tộc? nhưng mà hắn hình như không nghe có vụ việc nào như vậy. Mổ xẻ Thần tộc chẳng phải là chuyện nhỏ, hắn cũng không tin Tôn Kỳ có thể qua mắt mấy vị phong thần. Hắn năm xưa cũng là bắt trộm mấy tên mổ xẻ, tý nữa là bị tử hình.
Thôi được rồi! không quan tâm hắn làm sao, không ai bắt tức là không có tội.
Hắn càng lúc càng thích Tôn Kỳ, bọn hắn quá giống nhau.
Thập Dương thưởng thức Tôn Kỳ lại ở điểm khác: quyết tuyệt, độc ác, âm độc. Thích hợp để tham gia chiến dịch lần này.
Thập Dương chọn Tôn Kỳ là có lý do.
Thứ nhất Tôn Kỳ hiểu rõ kế hoạch, Tôn Kỳ đã sớm tham gia vào kế hoạch, từ việc dâng Vô Lượng Tháp đến cùng Trác mổ xẻ, cùng nghe việc quân. Chọn một người hiểu kế hoạch làm đội trưởng, không hợp lý sao?
Thứ hai Tôn Kỳ được sư tôn nhận làm đệ tử ký danh, cái này đã đại biểu rất nhiều điều.
Thứ ba ứng biến, trước đó đã nghe Tôn Kỳ là kẻ đầu tiên xuyên cái lỗ thủng trong Vô Lượng Tháp, xảo ngôn không đánh mà vẫn bại đối thủ, đả kích mấy vị phong thần, chỉnh hợp tất cả tu giả nguyện lực... cái này đại biểu cho thông minh, tầm mắt rộng, biết nắm bắt tình huống.
Để Tôn Kỳ đối mặt với chất vấn của 30 người này, chính là thử thách cuối cùng.
Oanh! không ngoài suy đoán của bọn hắn, Tôn Kỳ đả bại Nguyên Sa, một lần nữa.
“Còn ai dám lên!?” Tôn Kỳ kiêu ngạo phát ngôn.
Đám kia chỉ có thể nghiến răng, bọn hắn không cho rằng lực lượng cơ bắp tốt hơn hai người kia, không cần lên để chuốc nhục, Tôn Kỳ ra tay thế nhưng rất âm hiểm.
Thấy không ai phản ứng, Thập Dương coi như chấp nhận.
“Từ bây giờ, ta là đội trưởng.” Tôn Kỳ lớn tiếng. “Các ngươi phải tuyệt đối nghe lời, kẻ nào trái lệnh, ta trước tiên đánh nổ, vậy thì cũng đừng có kêu ca.”
Thập Dương quay đầu bỏ đi.
“Sư thúc!” bỗng nhiên có tiếng nói vang lên.
Thập Dương nhíu mày, hình như là đang gọi hắn.
Có thể gọi Thập Dương là sư thúc, ở đây chỉ có thể là Dạ Tuyết, nàng không cam tâm. Không thể để Tôn Kỳ làm đội trưởng.
“Ha, ha… Tiểu Tuyết Tuyết, sư thúc đây!” Tôn Kỳ cười lớn, áp lại Dạ Tuyết. Hắn đã thuận lợi lấy chức đội trưởng vào tay, muốn phá hắn sao? đừng hòng!
“Không nói ngươi!” Dạ Tuyết hừ lạnh.
Thập Dương quay đầu nhìn, như muốn hỏi: ai đây?
Tôn Kỳ chắn trước mặt Dạ Tuyết, c·ướp lời.
“Một học trò của sư tỷ Thanh Thiên, thống soái cũng biết rồi đó, sư tỷ rất chiều chuộng học trò nên con bé này quên mất quân kỷ. Thống soái niệm tình nàng phạm lỗi lần đầu, tha cho.”
Tôn Kỳ nói một tràng, chụp cho Dạ Tuyết cái tội, sau đó lại xin tha.
Quả nhiên, Thập Dương mất đi mấy phần hảo cảm với nàng, bỏ đi không quan tâm.
Dạ Tuyết nghiến răng, muốn đuổi theo giải thích. Nhưng Tôn Kỳ ngăn lại nói nhỏ:
“Binh nhất Dạ Tuyết, không lo chuẩn bị, còn định đi đâu, muốn chống lệnh sao?”
Dạ Tuyết giậm chân bất lực.