Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 706: Thăm dò.




Chương 706: Thăm dò.

Ầm, ầm, ầm… Vô Lượng Tháp băng ngang qua bầu trời, rơi xuống một vùng giống như sa mạc, nhưng mặt đất lại màu xám tro, u quang lạnh lẽo, không biết đây là đặc trưng địa hình hay là cục bộ.

“Thả khôi lỗi!” Đông Dương ra lệnh.

Đối với một vùng đất không biết tất nhiên là phải dùng khôi lỗi thăm dò.

Từ Vô Lượng Tháp, tuôn ra hàng trăm ngàn ong khôi lỗi. Khôi lỗi hình ong nhỏ gọn, số lượng nhiều, dễ tiếp cận những khe hẹp. Là khôi lỗi tối ưu để thăm dò.

Tiếp theo, Thần tộc chỉ cần chờ đợi.

Rất nhanh, kết quả đã có, trên màn hình lần lượt hiện ra hình ảnh. Đông Dương đưa mắt quan sát, không có sự sống, khắp nơi đều sống như sa mạc màu xám tro.

Cũng không có nhiều thất vọng, trước đó dự đoán hành tinh này đủ điều kiện phát sinh sự sống nhưng chỉ đủ điều kiện mà thôi, không đồng nghĩa với chắc chắn sẽ có, hành tinh có sự sống rất hiếm.

Nếu có thì tốt không có cũng không sao.

Một hành tinh sống đồng nghĩa với đầy đủ các loại năng lượng thuộc tính, bọn hắn có thể dùng năng lượng thuộc tính bổ sung, cho tháp cũng tốt, cho chính bọn hắn cũng tốt.

Một hành tinh c·hết cũng không hoàn toàn xấu, ít nhất tránh được có sinh vật sống mạnh mẽ t·ấn c·ông.

“Tìm nơi thiết lập trận pháp.” Đông Dương ra lệnh.

Một đám Thần tộc bắt đầu điều khiển khôi lỗi tìm nơi thích hợp.

“Tướng quân, một trăm dặm về phía đông có nơi thích hợp.”

“Tướng quân, bảy dặm về phía tây bắc có nơi thích hợp.”

Mấy tên Thần tộc lần lượt báo cáo. Đông Dương lướt nhìn qua các hình ảnh, chỉ một cái, nói:

“Chọn chỗ này đi!”

“Vâng!” đám thuộc hạ nhận lệnh.

Từ trong tháp lại tuôn ra một đám khôi lỗi hình người, chuyện xây pháp trận vẫn là khôi lỗi làm, Thần tộc từ đầu đến cuối đều không bước ra khỏi tháp.

Nửa ngày sau, bọn họ xây dựng mười cái pháp trận.

Một cái hút năng lượng địa tâm của hành tinh, một cái dùng để truyền tống, một cái dùng để truyền tin định vị, một cái là pháp trận phòng ngự đề phòng có nguy hiểm bất ngờ, sáu cái còn lại là dự bị đề phòng những cái kia không hoạt động.

Sắp xếp xong tất cả, để Vô Lượng Tháp hút đầy năng lượng địa tâm bổ sung, Đông Dương cho lệnh rời đi, nơi này chẳng có cái gì để dừng lại.

Tiếp tục hành trình, qua mỗi cái hành tinh đá, Đông Dương đều đặt xuống pháp trận, tương lai sẽ cần dùng.

Năm năm sau.

“Tướng quân, phát hiện mục tiêu.” một vị lý thuyết giả vui mừng thông báo.

Thời gian này bọn họ thông qua đo đạc tính toán, đã dự tính được vị trí trung tâm, nơi đó khả năng có một hành tinh lớn, tương đương với Hỏa Tinh, có một vành đai đá bao quanh.

“Tốt!” Đông Dương vui vẻ, cuối cùng cũng đến được đích.

Vô Lượng Tháp đi vào vành đai đá, dừng tại trên một khối thiên thạch lớn, đồng thời thả ra hàng loạt khôi lỗi thăm dò tiến vào hành tinh.



Tại trên hành tinh, ngước mắt lên nhìn có thể thấy được một cơn mưa sao băng chiếu sáng bầu trời.

Hàng trăm viên cầu đi vào tầng khí quyển kéo dài một cái đuôi lửa. Ầm, ầm, ầm… viên cầu rơi xuống. Xì, xì, xì… viên cầu mở ra, lít nha lít nhít khôi lỗi côn trùng bay ra, cũng có khôi lỗi loại đào đất, nhanh chóng nhập vào lòng đất thăm dò, lại có khôi lỗi hình người thăm dò địa hình...

Ban đầu rất thuận lợi, có thể thăm dò ra đây là một hành tinh sống, có cây cối, sinh vật, vi sinh, thời tiết khí hậu… chỉ là hơi khác với Đại Thế Giới, cũng là bình thường, nếu tất cả đều giống vậy thì mới khiến người ta sởn da gà, hai nơi cách nhau không biết bao nhiêu năm ánh sáng, lại có hoàn cảnh giống nhau, không sợ sao được.

Đông Dương chắp tay sau lưng nhìn lên các màn hình truyền lại hình ảnh. Đột nhiên, bụp, bụp, bụp… các màn hình lần lượt tối đen, tốc độ cực nhanh, qua không bao lâu, tất cả đều đã không còn hình ảnh.

Đông Dương nhíu mày. Chuyện gì?

Đồng loạt mất đi hình ảnh chứng tỏ khôi lỗi bị hủy, bị hủy mà không phải bị hư. Nếu như khôi lỗi chẳng may v·a c·hạm vật cứng hoặc bị sinh vật sống t·ấn c·ông, trước tiên sẽ bị hư, vẫn có thể truyền lại một ít gì đó trước khi hoàn toàn bị mất.

Điều này chứng tỏ có thứ gì đó phạm vi lớn ảnh hưởng tới khôi lỗi. Không phải bão, lốc, đ·ộng đ·ất… các hiện tượng tự nhiên, vì khôi lỗi phân bổ khắp nơi, t·hiên t·ai không thể nào đồng loạt quét sạch khôi lỗi.

Là cái gì?

Đó phải là một thứ cường đại, có thể một hơi quét sạch khôi lỗi, nên nhớ những khôi lỗi này chất lượng không thấp, đồng thời phải có lý trí, có lý trí mới có tính nhắm vào.

Những suy đoán này dẫn đến hắn hai kết luận:

Hành tinh có cường giả, khả năng rất lớn, dù sao cũng là một hành tinh sống, có sự sống thì có khả năng có cường giả.

Thứ hai là có bảo vật hoặc thứ gì đó tương tự như pháp trận, minh văn. Không phải vật sống nhưng được lập trình để quét sạch ngoại vật.

Còn một kết luận nữa là gộp cả hai kết luận này lại.

Đông Dương suy tư, dù kết quả nào cũng không tốt lắm.

“Tướng quân, tiếp tục phái xuống khôi lỗi sao?” một tên thuộc hạ hỏi.

“Tiếp tục.” Đông Dương lạnh nhạt ra lệnh, lúc này không thể tiếc khôi lỗi.

Ngay sau đó lại có đại lượng khôi lỗi bay xuống hành tinh. Lần này những khôi lỗi mạnh hơn, có loại khôi lỗi c·hiến t·ranh, có khôi lỗi chiến binh, có khôi lỗi thú chiến… lần trước chỉ là khôi lỗi thăm dò.

Hình ảnh rất nhanh lại xuất hiện.

Nửa giờ sau, bụp, bụp, bụp… các hình ảnh liên tục biến mất. Nhưng lần này cũng không phải không có cái gì truyền lại. Ít nhất thấy được hình ảnh không toàn vẹn của sinh vật sống t·ấn c·ông, có ảnh tay, có ảnh đầu, có ảnh tai...

Các hình ảnh nhanh chóng được chỉnh hợp, rất nhanh, hình ảnh một sinh vật toàn diện hiện ra.

Là một sinh vật giống như người tuyết, lông dày màu xanh rêu, tay dài tới gối, hai mắt bị lông che khuất, chủ yếu dùng lực lượng thân thể tương đương với nhất dực tới ngũ dực, nhưng khả năng còn có mạnh hơn tồn tại. Trận chiến nào lính chẳng lên trước, chỉ huy đứng sau, chỉ khi nào mất kiểm soát thì chỉ huy mới ra trận. Ước tính chỉ huy có thể đạt tới phong thần cấp độ.

Số lượng tham chiến khoảng vài ngàn, nhưng chắc chắn số lượng thực sẽ lớn hơn. Không lý nào ngay từ đầu đã xuất ra toàn bộ lực lượng.

Tóm lại đây là một cỗ lực lượng mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa khiến Đông Dương lo lắng, mạnh hơn nữa cũng không ngăn được bước tiến của Thần tộc.

Thứ hắn lo ngại là cái gì đã trong nháy mắt quét sạch khôi lỗi. Nên biết lần này số lượng khôi lỗi lên tới hai triệu, trước đó số lượng khôi lỗi thăm dò càng là đạt tới năm triệu. Vậy mà trong nháy mắt đều bị quét sạch, không thể nào do một đội quân mấy ngàn tên xử lý.

Nên nhớ trong số khôi lỗi c·hiến t·ranh đưa xuống, có không ít con tương đương tứ dực, ngũ dực.

“Tướng quân, tiếp theo làm gì? đưa xuống khôi lỗi nữa sao? chúng ta vẫn còn ba triệu khôi lỗi c·hiến t·ranh.” một tên thuộc hạ lên tiếng.

Đông Dương suy nghĩ một chút lắc đầu.



“Đưa xuống cũng chỉ là chịu c·hết.”

Không có ý nghĩa, thật không có ý nghĩa.

Với nhiệm vụ được giao, Đông Dương có thể tính đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà hắn cảm thấy không đủ, nếu có thể càng thăm dò sâu một chút sẽ cho Thập Dương thống soái nhiều hơn chuẩn bị.

“Chuẩn bị! chúng ta tiến xuống.” Đông Dương ra lệnh.

“Tướng quân...” có thuộc hạ muốn nhắc nhở.

Đông Dương giơ tay ngăn lại.

“Yên tâm! ta tự có phân tấc, nếu không được lập tức rút vào Vô Lượng Tháp, dịch chuyển rời đi.”

Đám thuộc hạ nghe vậy cũng không nói nữa, tướng quân đã quyết vậy thì làm thôi, bọn hắn là quân nhân há có thể ngại nguy hiểm.

“Làm tốt tùy thời bị g·iết.” Đông Dương nhắc một câu.

Đám thuộc hạ nặng nề gật đầu.

Đông Dương lại không nói gì nữa.

Tiếp theo bọn họ tại cái này thiên thạch nhanh chóng khắc xuống pháp trận làm chuẩn bị. Sau đó Vô Lượng Tháp lập tức bay tới hành tinh xanh tím kia.

Oanh! Vô Lượng Tháp hạ xuống đại địa, tiếng động không nhỏ, chắc chắn đã gây nên sự chú ý, từ bên trong, cấp tốc tràn ra một đống khôi lỗi, lần này không có đi xa, nhanh chóng củng cố một khối khu vực phòng thủ.

Đông Dương dẫn đầu một nhóm quân sĩ, cẩn trọng bước ra ngoài.

Đột nhiên có một cỗ sóng không gian quét qua, đám Thần tộc cảm thấy vạn đạo hóa không, bọn họ không thể mượn tới đại đạo lực lượng.

“Cái này?” đám Thần tộc lo lắng. Bọn họ thủ đoạn chủ yếu ở đại đạo lực lượng, không có, bọn hắn có thể nói bị phế mất chín phần thực lực. Làm sao bây giờ?

Oanh! đúng lúc này Đông Dương đấm ra một quyền, nổ bể không khí, trấn tĩnh mọi người.

“Nơi đây không thể mượn dùng đại đạo, nhưng lực lượng thân thể vẫn còn, không đến mức đều bó tay bó chân.” Đông Dương phân tích.

Làm một cái tướng quân nhiều năm chinh chiến, hắn rất nhanh phán đoán tình huống, dù cho xấu nhất cũng phải nhặt lên cái hy vọng. Kẻ địch mạnh không đáng sợ, đáng sợ là đánh mà không có hy vọng.

Đám thuộc hạ nghe vậy an tâm một chút.

Lực lượng cơ thể này là thuần túy cơ bắp, không phải đến từ Chuyển Luân, Chuyển Luân thật ra cũng mượn đại đạo vận chuyển.

Đông Dương phất tay thu lại Vô Lượng Tháp, bên trong vẫn còn một nhóm lý thuyết giả, bọn họ nghĩ muốn đi ra nghiên cứu thực địa một chút, nhưng quá yếu, hay là thôi đi, ở bên trong tốt, sau khi đánh xuống hành tinh này cũng không thiếu cơ hội cho các ngươi nghiên cứu.

Bọn hắn một đoán được khôi lỗi bảo vệ cẩn trọng từng bước tiến lên dò xét.

Nơi đây ánh sáng giống như bốn năm giờ sáng, nửa sáng nửa tối, thực vật thường có màu xanh tím, sinh vật cũng tối màu, trên thân thường có điểm tự phát sáng.

Đi được không bao lâu, đột nhiên có động. Vút, v·út, v·út… một cơn mưa chông nhọn trút xuống như mưa.

“Thiết Quy!” Đông Dương hét lên một tiếng.

Đám khôi lỗi đồng loạt xuất ra tấm khiến ghép nối thành một cái mai rùa, Thần tộc trốn bên trong.



Keng, keng, keng… chông không thể phá được lớp phòng thủ.

Lúc này có tiếng rít vang lên giống như hiệu lệnh t·ấn c·ông.

Đông Dương phản ứng cũng không chậm.

“Trường Xà trận!”

Thần tộc lập tức biến trận, v·ũ k·hí sẵn sàng.

Đám sinh vật lông lá kia xông tới, hai bên lập tức nổ ra đánh nhau. Đám sinh vật này không có cái gì đạo pháp thuộc tính, chỉ đơn thuần là lực lượng thân thể.

Bọn chúng nhanh chóng đánh tan đám khôi lỗi, sau đó trực tiếp đụng độ Thần tộc, Thần tộc do không thể sử dụng đạo pháp, thực lực trượt một mảng lớn, liên tục rơi vào hạ phong, có một số Thần tộc buộc phải thoát xác, nếu không có khôi lỗi hỗ trợ bọn họ còn thảm hơn. Nhận thấy tình hình không ổn, Đông Dương lập tức ra tay.

Hắn ném ra Vô Lượng Tháp oanh c·hết một đám sinh vật lông lá.

Hành động này hình như đã chọc giận con thủ lĩnh, nó hú lên một tràng dài, miệng nói gì đó, sau đó nhảy lên lao vào vòng chiến.

Nó nhanh chóng đánh bay những khôi lỗi phòng thủ, áp sát Đông Dương, muốn cận thân đập c·hết.

Đông Dương hừ lạnh đập ra Vô Lượng Tháp.

Oanh! không chút nghi ngờ, con này bị đập c·hết.

Con chỉ huy c·hết, không chỉ khiến đám lính sợ hãi tán loạn ngược lại khiến bọn chúng càng điên cuồng.

Cùng lúc này, tại chỗ sâu, huyết khí dâng trào, cảm giác như hung thú thức giấc. Oanh! có tiếng đại địa đổ nứt.

Đông Dương sắc mặt trầm trọng, lập tức ra lệnh:

“Rút!”

Vô Lượng Tháp mở ra, đám bọn họ đều xông vào. Lúc rút lui bọn họ không quên mang theo xác mấy con sinh vật lông lá, cái này có thể rất quan trọng.

Đông Dương kết ấn ký quát: “Đi!”

Oanh! Vô Lượng Tháp phá không mà đi.

Gào! một cỗ thao thiên hoang dã khí tức bốc lên. Ầm! một cái cự trảo đập Vô Lượng Tháp chìm vào lòng đất.

Bên trong người ngã vật đổ. Đông Dương nhanh chóng ổn định thân hình, kích hoạt Vô Lượng Tháp bay lên.

Ầm! Hai cái cự trảo ép xuống, Vô Lượng Tháp bất khả động.

Đám Thần tộc tái xanh mặt, nguy hiểm.

Đông Dương lập tức dùng kế hoạch hai.

Vô Lượng Tháp thiêu đốt, v·út! Vô Lượng Tháp đột nhiên biến mất. Con hung thú mở tay, trống không, nó hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn trời, lập tức biết là chuyện gì.

Một giây sau, Vô Lượng Tháp đã xuất hiện tại khối thiên thạch trước đó.

Con hung thú há miệng phun ra tia năng lượng.

Đông Dương lạnh người, lập tức dịch chuyển.

Oanh! khối thiên thạch vỡ vụn thành bụi.