Chương 697: Chọc tức.
Kẻ lên tiếng không ai khác chính là Tôn Kỳ, hắn xuất hiện tại đây không phải là ngẫu nhiên, có người báo cho hắn.
Tôn Kỳ vừa xuất hiện đã chụp lấy Hoàng Hôn Giao Quả, sau đó chớp nhoáng quẹt điểm. Tên bán hàng vui vẻ còn không hết lấy gì phản đối.
“Hừ! đây là trái cây của ta.” Nguyên Sa chất vấn.
“Vậy sao?” Tôn Kỳ làm vẻ ngạc nhiên, quay nhìn tên bán hàng hỏi: “Hắn đã giao điểm chưa?”
“Chưa.” tên bán hàng lắc đầu.
Tôn Kỳ nhún vai.
“Nghe thấy rồi chứ?! ngươi chưa giao điểm sao có thể nói là của ngươi. Hay là ngươi lại muốn lên Pháp Quân đối chất?”
Nguyên Sa nghe vậy, phất tay áo bỏ đi.
Tôn Kỳ lẽo đẽo theo ngay phía sau.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Nguyên Sa quay đầu bực bội.
“Ai nói ta theo ngươi? đường lớn ta đi liên quan gì tới ngươi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Nguyên Sa hừ lạnh một tiếng, thời gian trôi qua, miệng lưỡi hắn vẫn không lại Tôn Kỳ.
Nguyên Sa chỉ có thể coi như không thấy.
Tiếp theo bằng cách tương tự, Tôn Kỳ đã c·ướp c·ủa Nguyên Sa mấy món hàng.
Tại một chỗ bày bán dưới đất, một tên binh nhất bày ra vài món đồ đơn giản, hắn hình như cũng là lần đầu bày bán. Bên bảng hiệu ghi một loạt các danh mục cùng số điểm. Gian hàng của hắn vắng tanh, không mấy người chú ý.
Nguyên Sa lướt qua chợt dừng lại, phất tay chụp lấy một mảnh v·ũ k·hí, hỏi:
“Ta muốn thứ này!”
“Được! 5 điểm.” tên bán hàng vui mừng, đây chính là vị khách đầu tiên mua đồ.
Như sợ Tôn Kỳ lại c·ướp hàng, Nguyên Sa nhanh chóng lấy ra thẻ điểm giao dịch.
“Ngươi bị lừa rồi.” đúng lúc này Tôn Kỳ xen ngang.
“Bị lừa hay không là chuyện của ta.” Nguyên Sa hừ lạnh.
“Ta nói chuyện với ngươi sao?” Tôn Kỳ liếc nhìn hắn hừ nhẹ. “Ta là đang nói với vị huynh đệ này.”
“Ta?” tên binh nhất không hiểu.
“Có phải ngươi giám định mảnh này là linh khí?” Tôn Kỳ hỏi.
Tên này gật đầu.
“Ngươi sai rồi! đây là một mảnh thánh khí, do khí tức đã trôi qua hết nên ngươi đã nhầm, mặc dù vậy lấy đi luyện lại vẫn vô cùng giá trị.” Tôn Kỳ phân tích.
Tên binh nhất sáng mắt, sau đó nhìn Nguyên Sa tỏ ra vẻ ái ngại.
“Vị huynh đệ này, có thể bàn bạc chút được không?”
“Hừ! tiền trao cháo múc, ngươi không thể thay đổi.” Nguyên Sa hừ lạnh không vui.
“Ta, ta… hay là ta trả lại điểm cho ngươi, ta không bán nữa.” tên binh nhất bối rối.
“Ta không đồng ý.” Nguyên Sa nghiêm giọng, hắn không đồng ý không ai có thể làm gì được hắn, Tôn Kỳ cũng không được, hắn đã đọc qua luật, vì Tôn Kỳ mà hắn phải bỏ thời gian ra đọc một đống luật vô vị.
Tôn Kỳ chẹp lưỡi:
“Cái này ta thấy ít nhất cũng phải 30 điểm.”
Tên binh nhất khóc hết nước mắt, năn nỉ xin lại nhưng Nguyên Sa chỉ lạnh lùng nói không.
Tôn Kỳ làm ra vẻ cảm thông, thương cảm với tên binh nhất nói:
“Ngươi chỉ có thể tự trách mình thôi. Vị này thế nhưng là Nguyên Sa, Thần Đạo Gia Chi Tử, kế thừa Bắc Ngạo tướng quân, được Lý Bôn tướng quân trực tiếp bồi dưỡng, tương lai thống lĩnh ba quân, chấp chưởng vô thượng vinh quang… ngươi hay là cúi đầu xin lỗi người ta một tiếng đi.”
Tên binh nhất nghe thấy tên Nguyên Sa lập tức biết người này là ai, những lời phía sau của Tôn Kỳ như dầu đổ vào lửa. Quả nhiên, ánh mắt tên này thay đổi, long sòng sọc, giận dữ, căm ghét, nhìn thẳng Nguyên Sa, nặng lời:
“Thì ra là ngươi! ta nghe mọi người nói ngươi rất tốt rất giỏi, quả nhiên gặp trực tiếp mới biết là lang sói đội lốt.”
“Ngươi cẩn thận lời nói, ta và ngươi mua bán công bằng, ta trả đúng giá ngươi đưa ra. Nếu ngươi có ý kiến vậy thì lên Pháp Quân giải quyết.” Nguyên Sa cũng cứng rắn không kém.
Tên binh nhất nghe vậy cứng lời, biết nói gì nữa bây giờ, hắn ỉu xìu, chỉ có thể trách hắn ngu ngốc. Nhưng mà Tôn Kỳ làm sao có thể để chuyện qua như vậy.
“Người ta kế thừa cả một cái di sản to đùng, không ngờ vẫn tham một mảnh thánh khí. Chẹp, chẹp… lòng tham đúng là vô đáy mà.” Tôn Kỳ nhìn trời bâng quơ nói.
Tên binh nhất sáng mắt, giống như bắt được trọng điểm, lập tức hừng hừng khí thế công kích:
“Nguyên Sa, ngươi có cả một cái di sản phong thần, vậy mà còn lừa ta một mảnh thánh khí, ngươi có biết xấu hổ là gì không hả?”
Nguyên Sa tái mặt, hắn là người có tính độc lập tự chủ cao, không muốn dựa vào bất kỳ ai, thứ hắn muốn phải tự tay đoạt lấy. Đây vốn là một điều tốt, Lý Bôn từng khen không ngớt lời, nhưng không ngờ có ngày chính tính cách này lại phản hắn.
“Tham lam như vậy, sau này làm tướng chính là ác mộng cho tiểu binh sĩ.” Tôn Kỳ lại mớm lời chửi cho tên kia.
Quả nhiên được tiếp thêm lửa, tên kia chửi càng hăng, Nguyên Sa vuốt mặt không kịp, mọi người xung quanh nghe ồn ào thì ghé tai lắng nghe, chỉ trỏ. Nguyên Sa không chịu được, danh tiếng với hắn rất quan trọng.
Nguyên Sa hừ lạnh, ném xuống đất mảnh thánh khí, ngay cả điểm cũng không lấy lại, vội vã bỏ đi.
Tôn Kỳ mỉm cười, phất phất quạt theo sau, không biết từ lúc này hắn đã lấy ra cây quạt, muốn đóng vai thư sinh thanh cao cũng phải có đạo cụ tương xứng.
Nguyên Sa lúc này đã giận không chịu nổi, hắn thật sự muốn xé xác Tôn Kỳ tại chỗ.
“Bình tĩnh đi!” đúng lúc này giọng Vu vang lên.
“Bình tĩnh? học trò làm sao có thể bình tĩnh được.” Nguyên Sa bực dọc trả lời.
“Haizz… nổi giận cũng là một trong thất tình lục dục, đã là sinh mệnh sống thì không thoát được.” Vu thở dài, không trách Nguyên Sa. “Được rồi! để ta giúp ngươi hả giận.”
Nguyên Sa nghe vậy mắt sáng ngời, nếu thầy chịu ra tay giúp vậy thì còn gì bằng. Chắc thắng!
Bọn họ đi ngang qua một gian hàng.
“Dừng lại!” Vu đột nhiên lên tiếng.
Nguyên Sa rất tự nhiên ngừng chân.
“Ngươi có thấy viên đá màu xám tro góc bên phải không? Ngươi nhất định phải lấy được nó.” Vu nhắc.
Nguyên Sa đưa mắt nhìn.
“Không cần nhìn! cứ làm như không biết gì!”
Nguyên Sa dời đi ánh mắt nhìn những vật khác.
“Ngươi làm theo chỉ dẫn của ta.”
Nguyên Sa sau đó đưa tay chỉ một viên trứng hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Hắc, hắc… huynh đệ đây là trứng Ngọc Phạm Thiền Thù, là một nhện vô cùng quý hiếm, có thể tiến hóa đến Yêu thú cấp 7, phong thần bị dính độc của nó cũng phải ăn đau khổ.”
“Giá?” Nguyên Sa tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Vật quý như vầy giá lại không cao, chỉ có 20 điểm.”
Nguyên Sa nhíu mày, phân vân một thoáng.
“Huynh đệ ngươi nên mua nhanh, trứng Ngọc Phạm Thiền Thù thế nhưng rất có giá, lần nào bán cũng hết ngay, bọn khống thú hệ mà thấy được chắc chắn sẽ mua xuống.” tên bán hàng thuyết phục.
Nguyên Sa nghe vậy thì hoàn toàn bị thuyết phục.
“Được!” hắn gật đầu.
“Khoan đã!” Tôn Kỳ lại chen ngang. “Ta cũng muốn mua, ta ra giá 25 điểm.”
Tên bán hàng nghe vậy thì rất vui, nhưng cũng không vội bán ra, hắn nhìn Nguyên Sa kích thích:
“Huynh đệ bỏ qua cơ hội này, trong ngàn năm nữa cũng chưa chắc có cơ hội.”
“Được! ta ra 30 điểm.” Nguyên Sa quyết tâm.
“35 điểm.” Tôn Kỳ ngay lập tức đè giá.
“Ngươi...” Nguyên Sa tức giận.
“Ta làm sao? chẳng lẽ không cho ta ra giá.”
“42 điểm.” Nguyên Sa nâng giá.
“55 điểm.”
“70 điểm.”
Bọn họ càng lúc càng hăng, cuối cùng Tôn Kỳ nâng giá đến 100 điểm thì Nguyên Sa không ra giá nữa, tên bán hàng thì cười không ngậm được miệng.
Nguyên Sa cười lạnh trong lòng: ngu ngốc!
Tên bán hàng gói lại đồ đưa cho Tôn Kỳ chờ thanh toán, Tôn Kỳ ra hiệu đặt xuống, nói:
“Ta còn mua nữa!”
Tên bán hàng vui vẻ.
Nguyên Sa hừ lạnh chỉ một chiếc hộp:
“Kia là thứ gì?”
Tên bán hàng cầm hộp nâng niu, mở ra, nói:
“Cái này chính là Cam Chi Hắc Thảo, được tìm thấy ở vành đai Bọ Cạp, vô cùng trân quý...”
Tên bán hàng múa lưỡi dài dòng, cuối cùng kết lại 60 điểm. Nguyên Sa không chần chừ chấp nhận ngay, nhưng Tôn Kỳ lại phá ngang. Hai bọ họ đấu giá, Tôn Kỳ đẩy lên tới 200 điểm thì mới thôi.
Nguyên Sa lại chọn một món khác, Tôn Kỳ tiếp tục đẩy giá là 180 điểm c·ướp đi.
Tổng cộng Tôn Kỳ đã chi ra khoảng 500 điểm, là toàn bộ số điểm hắn có.
Nguyên Sa ngoài mặt tức giận nhưng trong lòng cười khẩy, Tôn Kỳ đã trúng kế của hắn, mua toàn thứ rác rưởi với giá cực cao. Đây là cái giá khi đối đầu với hắn.
Kế hoạch của Vu đã thành công, Tôn Kỳ hết điểm, hắn được hả giận, cũng là lúc hắn lấy đi viên đá. Có thể nói một mũi tên trúng ba đích.
“Khối đá này bán thế nào?” Nguyên Sa hỏi.
“Khối đã này nha!” tên bán hàng xoa xoa bàn tay, nói: “Khối đá này tìm thấy trên một hành tinh c·hết, khối lượng cực kỳ nặng, đừng nhìn chỉ bằng nắm tay, nó thế nhưng nặng hơn trăm ký. Ta đoán đây có thể là lõi của một ngôi sao c·hết.”
“Lõi ngôi sao c·hết? buồn cười, nếu là lõi ngôi sao c·hết sẽ đến phiên ngươi sao? cho dù đến tay ngươi, ngươi dám đem bán sao? đừng có hoa ngôn, nói thẳng giá đi.” Nguyên Sa cười nhạt nói.
Tên bán hàng gãi đầu cười.
“Ai biết được đâu? có khi là lõi ngôi sao c·hết thật.”
“Giá?” Nguyên Sa hết kiên nhẫn.
“Không đắt! năm… à không! 100 điểm.” tên bán hàng xòe mười ngón tay.
“Hừ! gian thương.” Nguyên Sa mắng nhưng vẫn đồng ý với giá này. Vu nói cho hắn biết giá trị thực của viên đá xa xa không thể đo lường.
“150 điểm.” Tôn Kỳ tất nhiên sẽ không cho Nguyên Sa được toại nguyện.
“Ngươi không còn điểm, còn dám ra giá bậy.” Nguyên Sa mắng.
“Còn hay không, không phải chuyện của ngươi, nếu không phục vậy tiếp tục đấu.” Tôn Kỳ cười nhạt.
Nguyên Sa suy đoán hẳn là Tôn Kỳ còn một ít điểm dự trữ, chứ phần thưởng 500 điểm trong lần vừa rồi Tôn Kỳ đã tiêu hết sạch.
“180 điểm...”
“200 điểm.”
Nguyên Sa chưa dứt lời, Tôn Kỳ đã ngay lập tức nâng giá.
“Phải làm sao đây?” Nguyên Sa lo lắng hỏi, hắn không đủ điểm để tiếp tục nâng giá.
“Hừ, tên nhóc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” con mắt cũng phải bực mình. “Hắn muốn chơi, vậy chơi với hắn, tiếp tục nâng giá cho ta.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm! đợi đến khi hắn ra giá cao đến mức không mua được, chúng ta lúc đó sẽ ép giá. Một mũi tên trúng hai đích: vừa mua được giá rẻ vừa bắt hắn chịu phạt vì tội nói khống.”
“Tốt!” Nguyên Sa vui vẻ, kế hoạch đã định.
“250 điểm.” Nguyên Sa ra giá.
“300 điểm.”
“400 điểm.”
“500 điểm.” Nguyên Sa hét lớn.
“501 điểm.” Tôn Kỳ đột nhiên thay đổi chiến thuật, lên giá có 1 điểm.
“Sáu...” Nguyên Sa đang hăng máu, chuẩn bị hét giá thì con mắt ngăn lại. “Khoan!”
“Có chuyện gì?”
“Cẩn thận bị hắn gài bẫy ngược. Ngươi mà lên giá tiếp nếu hắn không theo, ngươi c·hết chắc. 500 điểm cũng là rất lớn, hắn không trả được.”
Nguyên Sa được nhắc nhở mà toát mồ hôi, tí nữa bị trúng kế Tôn Kỳ, hắn liếc Tôn Kỳ đầy oán hận, tiểu nhân thâm độc.
“Ta nhường cho ngươi.” Nguyên Sa khoanh tay mỉm cười, hắn muốn xem Tôn Kỳ làm sao thu tràng.
“Khố rách áo ôm, không một xu dính túi cũng bày đặt ra dáng công tử.” Tôn Kỳ liếc xéo mắng. “Ta cần ngươi nhường sao? ngươi giỏi bỏ tiền ra mua cho ta xem!”
Nghe Tôn Kỳ mắng Nguyên Sa xanh cả mặt, giận mà không thể phát. Hắn nghiến răng ken két.
“Chỉ giỏi miệng lưỡi, ta muốn xem ngươi làm sao thanh toán.”
“Thứ nghèo kiết xác!” Tôn Kỳ tiếp tục khinh thường.
Tên bán hàng gói tất cả đồ lại, nói:
“Tổng cộng của vị huynh đệ 1001 điểm, ta tính tròn 1000 điểm.”
“Không cần! ta không thiếu điểm như ai kia, không cần giảm giá.” Tôn Kỳ hất hàm nói.
Nguyên Sa giận quá mà cười lạnh, hắn muốn xem Tôn Kỳ làm sao thanh toán. Chỉ cần Tôn Kỳ không thể thanh toán, hắn sẽ nhân cơ hội chà đạp Tôn Kỳ không thương tiếc.
Tên bán hàng đưa ra tấm thẻ, Tôn Kỳ lạnh nhạt quẹt thẻ một cái, sau đó cầm viên đá.
Tên bán hàng vui vẻ thu lại tấm thẻ, kiểm tra thì thấy chỉ có một điểm chuyển qua, hắn vội nói:
“Vị huynh đệ này có phải ngươi hiểu lầm rồi không, của ngươi tổng cộng 1001 điểm, ta giảm cho ngươi một điểm còn 1000 điểm, không phải nói giá chỉ còn một điểm.”
“Ta không hiểu lầm, cũng không cần ngươi giảm, ta thanh toán đúng giá.” Tôn Kỳ thản nhiên nói.
“Nhưng sao chỉ có một điểm?” tên bán hàng hỏi.
“Thì một điểm đúng rồi!” Tôn Kỳ nói.
Nguyên Sa như bắt được trọng điểm vấn đề, lớn tiếng khuấy động:
“Mọi người tới xem Bách Gia Cự Tử, đệ tử Hàn phu tử, sư đệ Thập Dương thống soái, mua đồ không trả tiền, ỷ vào thân phận không coi ai ra gì?”
Mọi người nghe tiếng liền xúm lại xem, danh hiệu Bách Gia Cự Tử có lẽ không nhiều người ấn tượng, nhưng mà dính tới Hàn phu tử, nhất là Thập Dương thống soái, vậy thì khác.